Người bình thường khi chứng kiến kẻ địch vứt bỏ gì đó phần lớn sẽ chọn cách truy kích dọc đường, hoặc cho rằng vì muốn làm rối mình mà sắp đặt cái bẫy. Trần Nam Thừa đánh nhau nhiều lần với Diệp Tích Thượng, đương nhiên hiểu được Diệp Tích Thượng là người thận trọng, cho dù là vì giảm bớt gánh nặng cũng không tùy tiện ném những thứ này đi.
Tuyến đường A là thuận tiện nhất, tuyến đường B thì tiết kiệm thời gian, nhưng lại rất khó đi, đồng nghĩa với hao phí thể lực, nên không phải lựa chọn tối ưu nhất. Nhưng những thứ bị vứt bỏ này lại được tìm ở đường B, xem ra đã bày sẵn một cái bẫy là có khả năng lớn nhất.
Phó đại đội trưởng Viên Bân suy tính rất lâu. "Diệp Tích Thượng muốn dẫn chúng ta theo lối B, đại đội trưởng, chắc chắn bọn họ đi theo lối A."
Mưa to từ từ ngừng lại, Trần Nam Thừa chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen nhánh như bị nước mưa gột sạch, càng sắc bén hơn. Tài nghệ của anh nhanh nhẹn, từ trên mặt đất bật lên, giương môi cười cười: "Tập hợp hàng ngũ, chúng ta cứ theo ý hắn, đi theo hướng đó."
Viên Bân hơi cân nhắc, vỗ vỗ ót: "Thiếu chút nữa bị hắn lừa gạt rồi, làm sao tôi không nghĩ đến chứ." Tiếp theo, phất tay với thủ hạ: "Đi đường B!"
***
Hành quân liên tục mấy giờ liền cũng tiến vào vùng X, Diệp Tích Thượng đối chiếu bản đồ, lại nhìn đồng hồ. "Thích Bát Cửu."
"Đến đây!" Một doanh trưởng đi đến.
"Hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, chú ý canh gác, nhân tiện chuẩn bị chút thức ăn nữa, chuẩn bị nhiều một chút, trước trận chiến cuối cùng cùng nhau ăn một bữa."
"Vâng."
Nán lại trong rừng nhiều ngày như vậy, 3 bao gạo với 2 lạng muối được các binh sĩ tiết kiệm đến hôm nay cũng không còn dư lại nhiều, cường độ hành quân cao, thời tiết lại xấu như là một thách thức đối với mọi người. Diệp Tích Thượng cũng như mọi người, mệt mỏi không chịu nổi, bụng ăn không no, nhưng mỗi một giây thần kinh lại không hề buông lỏng dù chỉ một chút.
Mọi người vừa ngồi xuống, vốn mưa to tầm tã đổ xuống, chốc lát đã ngừng lại.
"Rốt cuộc ông trời có mở to mắt hay không, sao sớm không ngừng bây giờ lại ngừng?" Quần áo Thích Bát Cửu ướt đẫm nước, ngẩng đầu lên oán trách.
So với Thích Bát, thì trên mặt Diệp Tích Thượng ít nhiều lộ ra vài phần thoải mái: "Mưa lâu như vậy, bây giờ cũng coi như cho chúng ta đại ân rồi."
Thích Bát Cửu suy nghĩ một lát: "Trung đoàn Diệp, Trần Nam Thừa là người nhanh trí như vậy, có thể mắc bẫy không?"
Diệp Tích Thượng chỉ cười chứ không nói, quan trọng chính là hắn nhanh trí. Thích Bát Cửu lại không hiểu rõ. "Chúng ta có thể vạch kế hoạch, trong khoảng thời gian từ chỗ này thành công đi qua sông núi, sư đoàn 57 bố trí binh lực ở sân bay, cũng đủ để chúng ta bớt bận rộn, việc gì chúng ta phải cùng bọn đại đội trinh sát so tài chứ?"
Diệp Tích Thượng cẩn thận lau dao nhảy dù, cũng không đáp lời, Thích Bát tiến lại gần. "Bây giờ chúng ta nhắm ngay người này, không phải uổng công đưa cho Trần Nam Thừa?"
"Muốn đạt được mục đích không thể không hy sinh." Diệp Tích Thượng không nhìn hắn, giọng nói cũng thờ ơ vang lên. Thích Bát Cửu ngơ ra, Diệp Tích Thượng lại nói. "Nếu như buổi sáng hôm kia tôi không quyết định xuống núi, sư trưởng Hạ ở sân bay phía đông sẽ không cùng đoàn người nhảy xuống quốc lộ số 9, thành công làm lực lượng biến động, những người còn lại ở sân bay cũng không đủ để gây sợ, không tới nửa giờ Tiết Thần đã có thể bị tiêu diệt."
"Thì ra là anh còn chưa trổ hết tài." Hai mắt Thích Bát Cửu mở to, cười sang sảng, bây giờ mới hiểu. Nếu như giữ nguyên kế hoạch tiến công, chắc chắn sẽ không đánh xong trong chốc lát, Trần Nam Thừa lại đuổi kịp, tình hình đó đối với bọn họ mà nói không hềcó lợi: "Vậy chúng ta thì sao?"
"Đại đội Trần khẳng định gấp rút lên đường ở phía sau, chúng ta có thể nghỉ ngơi thật tốt một lúc." Diệp Tích Thượng nhìn quanh địa hình bốn phía, khóe miệng nhếch lên. "Ra khỏi núi rồi chơi với Trần Nam Thừa một chút."
***
Chân trời mới chỉ hiện lên ánh sáng nhạt lành lạnh, trong rừng đã có tiếng chim líu lo ríu rít. Vừa bước vào vùng X, trong lòng Trần Nam Thừa thoáng phập phồng, bỗng nhiên dừng bước, tay phải giơ lên, cả đại đội lập tức dừng lại theo. Viên Bân tiến lên. "Sao vậy?"
Trần Nam Thừa đảo mắt nhìn xung quanh: "Có gì đó không đúng."
Viên Bân nghiêng đầu quan sát một lượt, núi tối đen như mực, trừ tiếng côn trùng, tiếng chim hót thì không có tiếng động gì khác. "Không cảm thấy gì cả."
"Cho nên mới có cái gì không đúng." Trần Nam Thừa kéo mũ giáp binh lính xuống, nhìn về phía màn đêm, giương súng lên, cả người ở trạng thái phòng bị, bước chậm về phía trước, một con mắt xuyên qua kính nhắm, quan sát xung quanh. Viên Bân ghìm súng đi theo phía sau anh, mắt giống như ra-da đang chuyển động.
Có hơi thở của người.
Đây là cảm giác đầu tiên của Trần Nam Thừa, hơn nữa, càng đi sâu vào, loại cảm giác này càng - -
"Ẩn náu!" Ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên trong đầu Trần Nam Thừa cảnh báo, đè thấp người xuống tìm chỗ ẩn náu, nhanh chóng ngắm đúng một hướng bóp cò, một phát trúng đích, có tiếng người ngã xuống.
Ở bên cạnh, Viên Bân chau mày, nói nhỏ: "Có cái gì không đúng!"
"Nói nhảm." Trần Nam Thừa lạnh lùng giơ tay lên ra hiệu, ngay lập tức thuộc hạ chia làm mấy tổ ẩn nhanh vào bóng tối, còn lại mấy người tiếp tục đi sau anh canh gác.
Xung quanh chợt trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót trên trời cao. Trần Nam Thừa nín thở, tất cả thần kinh căng lên, ngay cả chớp mắt cũng không.
Bỗng dưng, hướng ánh sáng nhạt thoáng hiện, theo bản năng Viên Bân nả một phát súng, lại nghe thấy thanh âm một vật nặng rơi xuống. Chân mày Trần Nam Thừa nhíu chặt, ra dấu tay với người phía sau. Thân hình một người nhẹ nhàng linh hoạt di động tới phía trước, nhưng mới di động mấy mét, không biết đạn từ đâu bắn tỉa bắn trúng người.
Tâm Trần Nam Thừa trầm xuống: "Cẩn thận một chút, đối phương có tay súng bắn tỉa."
Cứ như vậy qua một hồi lâu, cho đến khi ánh nắng ban mai xuyên qua cành cây lá kim rậm rạp, chiếu một luồng xuống mặt đất làm tăng tầm nhìn, đại đội trinh sát đã bị bắn chết một tiểu đội. Viên Bân thấp giọng nguyền rủa. "Bọn họ không có bao nhiêu người, có ít nhất bốn tay súng bắn tỉa." Hắn nhổ một ngụm. "Thật không thể chịu nổi, một sợi tóc cũng không lộ, trời sắp sáng cũng không đánh được là sao?"
Trần Nam Thừa mím môi, âm thầm suy tính.
Vị trí bắn tỉa cực tốt, không lộ một chút dấu vết, hơn nữa trong thời gian ngắn, phạm vi di động không bị phát hiện, nếu di động cũng không làm anh nhận ra, vậy vị trí đó có thể ở đâu?
Trần Nam Thừa nhắm mắt lại, coi mình là đối phương, địa hình xung quanh mình, tình hình đại đội trinh sát, vị trí đội viên ẩn náu chạy một vòng trong đầu; bỗng chốc trong lòng căng thẳng: "Tay súng bắn tỉa có lẽ chỉ có một."
Anh vừa dứt lời, không biết từ xó xỉnh nào bay ra mấy viên đạn khói, không biết là bên kia ra tay trước, trong nháy mắt tiếng súng nổ vang lên bốn phía, đợi khói mù từ từ tan hết, hai bên đã bắt đầu chém giết. Đại đội trinh sát đều là tự tay Trần Nam Thừa huấn luyện ra, giờ đây đại đoàn 138 trước mặt lại không có được bao nhiêu lợi thế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn thắng như cũ.
Bởi vì Diệp Tích Thượng chỉ dẫn theo một tiểu đội của đại đội.
Đối mặt với chừng một trăm người, Trần Nam Thừa lại có một chút phong thái người chiến thắng. Anh đi tới trước mặt Thích Bát Cửu: "Các cậu là người của Diệp đoàn trưởng?"
Lúc trước Thích Bát Cửu vật lộn bị trúng một quyền, máu ứ đọng, híp một mắt liếc mắt nhìn cái cây phía sau hắn cách đó không xa. Trần Nam Thừa không thể nghe thấy, thở dài, xoay người: "Viên Bân, tháo trang bị bọn họ ra, nhìn kỹ người, báo cáo nhanh tình hình ở đây cho sư trưởng Chương."
Viên Bân phiền lòng, gãi gãi mặt: " Vậy. . . . . .nói với sư trưởng như thế nào?" Nói là bọn họ thành công bắt được Diệp Tích Thượng và người của hắn, nhưng lại mất đoàn 138 chủ lực?
"Nói thật."
Trần Nam thừa bỏ lại những lời này, nhấc chân bước đến nơi hắn nhìn chằm chằm. Viên Bân mặt mày ủ rũ, vừa quay đầu lại lại nhìn thấy bộ dạng hả hê của Thích Bát Cửu, trong lòng nổi giận, vung mạnh cánh tay muốn đánh. Hai tay Thích Bát Cửu bị trói, không trốn không tránh, cũng không còn chỗ trốn, bỉ ổi cười hề hề.
"Đừng, diễn tập một lần, tôi bị bắt cũng không nói gì mà cậu còn nôn nóng."
Viên Bân hừ lạnh, đi về phía thủ trưởng báo cáo tình hình chiến đấu.
Trần Nam Thừa nhận cành lá từ trên cao rơi xuống, đi đến phía cây đại thụ ít nhất cũng trăm năm tuổi kia, đảo mắt nhìn xung quanh, không khỏi bật cười. "Đúng là trận địa bắn tỉa tuyệt vời."
Anh ngẩng đầu lên, Diệp Tích Thượng đang nhàn nhã, tự đắc ngồi trên cành ngang vững chắc ăn quả dại.
"Còn không xuống? Thủ hạ cậu đều bị tôi bắt làm tù binh rồi, cậu cũng ngoan ngoãn an phận chịu trói đi."
Diệp Tích Thượng ném một quả cuối cùng vào bụng, nắm thân cây, nhanh nhẹn hai ba cái trở mình nhảy xuống , vừa đúng rơi xuống trước mặt Trần Nam Thừa, khóe miệng khẽ nhếch cong lên. "Người của cậu lần nào cũng xuống tay độc ác như vậy với người của tôi sao? Cậu truyền thụ cho bọn họ cái gì vậy?"
Lông mày Trần Nam Thừa nhếch lên. "Giành lời kịch của tôi, chính là lời tôi muốn nói, ít nhất người của cậu cũng không gãy xương?"
Diệp Tích Thượng giả bộ kinh hãi một chút, mặt áy náy. "Vậy thì thật xin lỗi, đội trưởng Trần yên tâm, tôi trở về sẽ tự mình dọn dẹp mấy tên khốn kiếp kia, như vậy đi, kết thúc diễn tập tôi mời anh ăn cơm để tạ tội."
"Hay là để tôi mời, công thần sư đoàn 49."
Mặt Diệp Tích Thượng thương tiếc: "Đáng tiếc vẫn là thủ hạ cậu bại dưới tay tôi."
Trần Nam Thừa nóng nảy tự giễu: "Đại đội của tôi chơi với cậu, cậu còn chưa thỏa mãn sao?" Liếc nhìn súng trên tay hắn: "Để tôi động thủ sao?"
Diệp Tích Thượng cũng không phản kháng, trực tiếp giao khẩu súng qua, Trần Nam Thừa đưa tay đón, lúc chạm vào thân súng, chợt thấy đối diện có một sức mạnh bức người, theo bản năng nghiêng người né tránh và phản kích lại.
Diệp Tích Thượng chờ động tác này của hắn, giữa chừng thu tay lại, thấp người đỡ lấy những quyền kế tiếp, tốc độ cực nhanh, khiến Trần Nam Thừa vừa ý thức được hắn làm động tác giả, bụng đã bị một quả đấm rắn chắc đánh trúng. Một quyền này ra tay vô cùng ác độc, tàn nhẫn khiến Trần Nam Thừa hoảng hốt, anh cắn răng nhịn xuống, cũng không khỏi lùi lại hai bước nhỏ.
Hai người đi theo phía sau Trần Nam Thừa nhanh chóng xông tới, họng súng hướng về phía Diệp Tích Thượng: "Đừng nhúc nhích! Cử động nữa là nổ súng!"
Diệp Tích Thượng thu hồi tấn công, phối hợp giơ tay lên. Trần Nam Thừa trì hoãn động tác này, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng anh mới nắm chặt quả đấm, Diệp Tích Thượng liền rảnh rỗi mở miệng: " Đại đội trưởng Trần không biết công ước Geneva sao? Không thể hành hạ tù binh."
Động tác Trần Nam Thừa hơi chậm lại, còn không đợi anh mở miệng, Viên Bân đã hấp tấp chạy tới.: "Đại đội trưởng, sư đoàn 49 ba giờ trước nhảy dù ở quốc lộ số 9 khoảng chừng một đoàn binh lực, sư đoàn trưởng Chương liên lạc với chúng ta không được, vì chúng ta bị Diệp Tích Thượng kéo dài thời gian, chiến xa đoàn cấp tốc canh phòng thành sông ở đoạn đường số 3, nhưng mà sau đó cắt đứt liên lạc thành sông với sân bay! Chúng ta có nên lập tức chạy tới thành sông?"
Liên lạc cắt đứt sợ rằng đã thất thủ, bây giờ chạy tới cũng không kịp, mục đích Diệp Tích Thượng chính là dùng ít người ngăn cản anh, hy sinh nhỏ đổi lấy thắng lợi sư đoàn 49, mà hắn lại lấy nhiều thắng ít người của Diệp Tích Thượng mà thôi, mấu chốt thắng bại là thành sông, sân bay. Về phần sư trưởng Chương không liên lạc được với bọn họ, có lẽ là bọn họ thậm đã chí quên mất Diệp Tích Thượng là cao thủ trong lĩnh vực đồ điện tử. . . . . . Nhất thời tầm mắt Trần Nam Thừa như dao găm sắc bén, níu lấy cổ áo Diệp Tích Thượng, hung tợn trừng mắt với anh.
Diệp Tích Thượng nghiêng nghiêng đầu: "Tốc độ Tiết Thần thật nhanh, nằm ngoài dự liệu của tôi rồi, các cậu không chạy nhanh tới thành sông đi?"
"Tôi còn xem thường cậu, làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ nghe theo?"
Diệp Tích Thượng cười một tiếng, thản nhiên đứng sóng đôi với hai mắt tức giận của hắn, chậm rãi mở miệng: "Cậu biết được tôi cẩn thận, nhưng tôi hiểu rõ hơn, cậu trời sinh tính đã đa nghi."
Đầu tiên Trần Nam Thừa hơi sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười, buông lỏng tay ra, ngón tay cái cũng giơ lên.
Sư đoàn 57 nhảy dù trở về cuối cùng cũng thua sư đoàn 49. Nhưng Sư đoàn 49 hạ xuống sân bay, sư trưởng Hạ cảm thấy trên mặt người đứng đầu rất tối, người hắn cho rằng tự hào nhất - đội trưởng lại trở thành tù binh của đối phương, đối với chuyện lần này Diệp Tích Thượng cũng không quan tâm: "Không có gì, đột nhiên muốn vui đùa một chút với Trần Nam Thừa cho thân thiết hơn thôi."
Lời này tự nhiên khiến Hạ Vanh không hiểu rõ, Diệp Tích Thượng cũng không giải thích quá nhiều. Từ rừng rậm nguyên thủy trở về thành thị, từ từ tắm rửa, thỏa mãn ăn no, ngủ một giấc, lúc nhận được điện thoại Giang Thiệu người vẫn còn ở trên giường.
Nghe lời nói Giang Thiệu, mắt chậm rãi mở ra, cơn buồn ngủ biến mất. người Giang Thiệu đã đồn cảnh sát, chuẩn bị tan việc về nhà. Giờ phút này, một tay cầm điện thoại, một tay bưng cà phê nhấp một ngụm: "Cô ấy đúng là người phụ nữ duy nhất trước Anna ở với Trần Nam Thừa, . . . . . .Cậu có phải là người đàn ông duy nhất của Cố Hoài Nam sau Trần Nam Thừa thì tôi cũng không biết, chỉ là một người phụ nữ phiêu bạt ở bên ngoài năm năm, cũng không phải là không có khả năng chứ?"
Diệp Tích Thượng cũng có thể tưởng tượng giờ phút này vẻ mặt Giang Thiệu rất muốn bị đánh đòn, muốn mắng cũng lười mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại. Rất nhanh, tin nhắn Giang Thiệu đến, phía dưới là một địa chỉ …