Cậu Là Bảo Bối Tâm Can Của Tôi

Chương 4: Người dưng cùng hướng



Hôm nay , nhìn qua bàn kế bên Minh Nhiên chẳng tìm thấy người mình muốn tìm đâu cả . Lòng cảm thấy buồn buồn .

" Hôm nay cậu ấy không đi học sao ? "_ Miệng nhỏ giọng lẩm bẩm .

Thiên Hàn đâu rồi ?

" Anh à , chúng ta... "_ Minh Nhi chạy lại thì thấy Minh Nhiên thẫn thờ .

" Sao vậy ? "_ Minh Nhiên nhìn Minh Nhi .

" Chúng ta có thể ra công viên chơi không ? "_ Ánh mắt cầu xin nó nhìn cậu .

" Không được , mẹ em dặn học xong phải về nhà "_ Minh Nhiên vừa dọn tập vừa nói .

" Đi mà...nha , chỉ một chút thôi "

" Mẹ em biết được thì sẽ không tốt đâu "_ Đúng vậy , là mẹ của Minh Nhi , không phải là mẹ của cậu .

" Đi mà , cầu xin anh đó "_ Vẻ mặt nũng nịu .

" Được rồi "_ Cậu chính là rất thương nó . Mọi thứ nó thích đều nhường cho .

" Thương anh nhất "_ Nó nhón chân hôn lên má cậu một cái .

Cậu với nó ra công viên . Mọi thứ diễn ra thật vui vẻ cho đến khi cậu nhìn thấy trời đang tối dần . Nhanh chóng hối thúc nó về nhà .

" Hai đứa đã đi đâu vậy hả ? "_ Bà ấy đứng trước nhà mà trách mắng .

Nó núp sau lưng cậu , tay nắm chặt áo cậu , thu mình lại .

Trẻ con lúc nào cũng vậy , đối diện với chuyện la mắng gì cũng sẽ đứng núp sau lưng người khác .

" Tụi...tụi con đi công viên "_ Minh Nhiên ấp úng , sợ sệt nói .

" Đi công viên ? Có phải dì đã dặn con phải trông em cẩn thận không ? Con không được hùa theo nó chứ "_ Giọng nói gắt gỏng .

" Con xin lỗi "_ Minh Nhiên cúi đầu .

" Hai đứa vào nhà đi "

Cậu với nó nắm tay nhau vào nhà .

Buổi tối hôm ấy , cậu đang nằm ngủ , cảm thấy có cái gì đó nặng chịt trên cánh tay thì mở mắt dậy .

" Em...tại sao lại không ngủ mà lại qua đây ? "_ Cậu ngồi dậy , dụi dụi mắt .

" Em xin lỗi "_ Nó xịu mặt .

" Sao vậy ? "

" Xin lỗi vì để anh bị mắng "

" Em đền cho anh nè "_ Nó đưa cho cậu một thanh kẹo .

Cậu ngơ người .

" Anh sao vậy ? Anh không thích nó sao ? Nó là kẹo mà em thích nhất đó "_ Nó luyên thuyên .

" Cảm ơn "_ Cậu vui vẻ nhận lấy .

" Anh ngủ ngon "_ Nó hôn vào má cậu .

" Em ngủ ngon "_ Cậu nhìn nó đang len lén mở cửa đi ra ngoài sợ bị ba mẹ phát hiện .

Hôm nay là ngày cuối tuần . Cậu được ngủ thêm một chút nữa . Như con mèo lười mà cuộn tròn trong chăn .

" Anh à , dậy đi "_ Minh Nhi lay tay cậu .

" Ưm "_ Cậu chu môi .

" Anh mau dậy đi , chúng ta đi chơi "_ Nó vui mừng .

Cậu ngồi dậy .

" Anh mau thay đồ đi , ba hôm nay sẽ dắt chúng ta đi chơi "

" Anh biết rồi "_ Cậu đi vào phòng tắm .

Cả ngày , họ cứ như bỏ mặt cậu . Họ vui vẻ , cậu thì không . Họ hạnh phúc nhưng cậu không hạnh phúc . Cậu đi phía sau họ như thể người dưng cùng hướng .

Đôi lúc , cậu cũng thấy ghen tị với Minh Nhi lắm chứ . Cậu từng nghe mẹ cậu giải toả những nỗi buồn kia với bia rượu . Ganh tị với đứa trẻ kia vì nó được chào đời với cả ba lẫn mẹ , vì cái tên được ba và mẹ đặt cho , vì nó có trọn vẹn một gia đình .

Đôi lúc cảm thấy mẹ Minh Nhi có chút không vừa mắt cậu nhưng cũng phải thôi . Không phải người phụ nữ nào cũng mạnh mẽ , cũng có lòng vị tha , nhất là trong cuộc sống vợ chồng . Cậu biết mẹ cậu và mẹ của Minh Nhi không thuộc kiểu người ấy , nhưng trong cuộc chơi này , người quyết định sẽ là ba cậu . Nhưng tiếc thay , người ba cậu chọn không phải mẹ cậu...

Cuộc sống này nợ cậu một tuổi thơ hạnh phúc , một gia đình trọn vẹn .

_____//_____

Chap sao bù nha 🌸~~
Buồn :<<

_____//_____
Vote nhaa ❤️!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.