Cả thành phố bỗng chốc chìm trong cơn mưa xuân sâu thẳm, khắp nơi đều ẩm ướt, mưa không nặng hạt, một chút tí tách rơi, mưa cách đây không lâu, có khi nửa đêm liền xuất hiện vài trận mưa, sáng sớm đã không còn dấu vết. Chỉ thấy những giọt mưa long lanh đọng lại trên những phiến lá.
Lâm Úy đặc biệt không thích thời tiết ẩm ướt như vậy, trong thời tiết như vậy, các giác quan của anh ấy dường như đặc biệt phát triển, thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác đều chạy lung tung, không đúng chỗ, hơn nữa cậu sợ phiền phức, thời tiết như vậy, phải mang theo dù khi ra khỏi nhà.
Buổi sáng đi ra ngoài trời đã trong xanh, Lâm Úy lười biếng cất dù lại ở tủ chỗ huyền quan, ai biết chưa đầy năm phút sau khi đi ra ngoài, trời bắt đầu đổ mưa, mưa như hạt bụi phấn lất phất, chạm vào làn da tạo nên cảm giác mát mẻ, chỉ có cảm giác nhớp nháp còn sót lại, khiến người ta liên tưởng đến những mảng mốc thật chướng mắt trên bức tường trắng.
Lâm Úy không muốn quay lại lấy dù nên phải chạy thật nhanh. Chiếc xe buýt theo lịch trình đã dừng lại ở con đường cách cổng trường không xa, Lâm Úy là người đếm sớm nhất, theo thói quen cậu hay ngồi ở trong góc của hàng ghế sau cạnh cửa sổ, mới ngồi xuống cậu đã thấy hối hận rồi, cậu cần phải ngồi ở chỗ dễ thấy một chút.
(Cái Đuôi Nhỏ) Nhưng một số bạn học lần lượt lên xe buýt nên cậu phải ngoan ngoãn ngồi lại.
Điều hoà bên trong xe đã mở để làm lạnh từ trước, Lâm Úy co người tại chỗ ngồi, nhếch miệng nếm thử mùi vị của nước sủi bọt không đường, bọt khí trong miệng “xì xì” rộn lên, nhưng nó không có một chút vị ngọt, vừa nhẹ nhàng khoan khoái vừa nhạt nhẽo. Trên cửa kính xe có một lớp sương mù, những hạt mưa va vào đó tạo thành những vết tích lung tung, trong không gian mông lung, cậu nhìn thấy Thành Dữ đang che dù bước đến.
Thành Dữ chỉ che dù một cách qua loa, có ít hạt mưa vương trên đầu tóc, cầm ô bước lên xe, có người chào hỏi, hắn chỉ một đường đi về phía cuối xe, nói mình tối hôm qua ngủ muộn, ngày hôm nay muốn ngủ bù ở trên xe, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh Lâm Úy.
Lâm Úy cảm thấy rất kích động, mùi vị nước có ga nhạt nhẽo biến mất, xe buýt khởi động, động cơ dưới ghế ngồi hơi rung lên, Lâm Úy có cảm giác mình đang cưỡi ngựa có chút gập ghềnh, có chút xóc nảy.
Thành Dữ mặc một chiếc áo len có mũ, chiếc mũ che nửa khuôn mặt của hắn, như thể hắn đang ngủ.
Lâm Úy không thể hiểu được suy nghĩ của Thành Dữ, dường như mỗi hành động của hắn đều có ý nghĩa sâu xa, và dường như hắn chỉ làm bất cứ điều gì hắn muốn. Lâm Úy nhìn nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Thành Dữ, đột nhiên không kịp chuẩn bị, Thành Dữ cởi mũ ra, ánh mắt ngái ngủ của hắn chạm phải ánh mắt của Lâm Uý, Thành Dữ nhỏ giọng nói câu: “Xin chào.”
(Cái Đuôi Nhỏ)Lâm Úy đang nhìn lớp sương mỏng trên cửa kính xe giống như bị kim đâm, quay đầu lại, mới nhỏ giọng đáp lại: “Xin chào.”
Đường đi nói xa không xa không xa, nói gần không gần, dọc theo đường đi hai người đều không tiếp tục trò chuyện, Lâm Úy muốn nói chuyện, trong bụng suy nghĩ trăm nghìn đề tài, nhiều lần xoay người va vào ánh mắt của Thành Dữ đều quên sạch sẻ. Khi cậu lấy hết can đảm để quay lại lần thứ bảy, chiếc xe dừng lại.
Địa điểm cắm trại ở trên bãi cỏ trống trải, cách đó không xa là dãy núi xanh thẫm thấp thoáng trong mây, thời tiết không tốt, không có nhiều người ở địa điểm cắm trại, chỉ có vài cái lều, chân đạp trên sân cỏ, mắt cá chân hơi lạnh lẽo, trên nền cỏ đã phủ một lớp sương lạnh.
Lớp trưởng cầm danh sách và phát lềutheo cặp, nếu không có bắt cặp từ trước thì sẽ được ghép ngẫu nhiên. Lâm Úy được xếp ở chung lều với một cậu bạn nhỏ bé bốn mắt khác trong lớp. Cả hai đều không có tính cách hướng ngoại, Lâm Úy thậm chí còn không nhớ tên bạn cùng lớp của mình là gì.
Tất cả các lều đều có thể gấp lại được nên không cần tốn nhiều công sức để dựng chúng lên. Lâm Úy mặt không thay đổi sửa sang lại, nghĩ về việc ngủ trong lều với một người bạn học hoàn toàn xa lạ vào ban đêm liền cảm thấy khó chịu.
(Cái Đuôi Nhỏ) Từ xa nhìn lại, Thành Dữ đang tụ lại với một đám người ở bên kia, tiếng cười nói rất lớn, rất náo nhiệt.
Đột nhiên cậu cảm thấy chán ghét Thành Dữ, chán ghét cực kỳ, trái tim cậu cũng như thời tiết vậy, mây đen giăng kín lối, cậu ném ba lô của mình vào chiếc lều dựng sẵn và suýt chút nữa làm sập lều. Cậu bạn bốn mắt kia trừng Lâm Úy một cái, tâm tình của Lâm Úy càng kém hơn, tất cả nên tính trên đầu Thành Dữ.
Nói là cắm trại, nhưng chỉ là một đám trẻ con tụ tập với nhau, nướng thịt nửa sống nửa chín, không thể nuốt trôi, Lâm Úy chỉ cảm thấy miếng thịt bị nuốt vào đã biến thành đá, mắc kẹt trong cổ họng, miễn cưỡng nuốt xuống. Sau khi miếng thịt nuốt xuống sẽ rơi xuống dạ dày, khiến người ta cảm thấy thật buồn nôn.
Cậu mệt mỏi, khí trời cũng uể oải uể oải suy sụp, ánh mặt trời lặn bị mây xám che khuất, chỉ một tia sáng vụt qua rồi biến mất nhanh chóng, mưa rơi không báo trước, mọi người giơ tay che đầu, rồi vội vã trở về trong lều của mình.
Lâm Úy không muốn sống trong một không gian nhỏ hẹp với những người bạn đồng hành xa lạ, cậu kéo một tấm bạt che kín đầu rồi ngồi bên ngoài lều. Bởi vì không tắm được nên cảm thấy bản thân hơi dinh dính, Lâm Úy để mặc chính mình đắm chìm trong sự mê muội của cảm quan, trong đầu hiện ra màu sắc ảm đạm, thỉnh thoảng lại lóe lên một màu trắng sáng, đó chính là chiếc áo len mà Thành Dữ mặc ngày hôm nay, Lâm Úy tức giận xóa đi màu trắng kia trong suy nghĩ.
Hạt mưa rơi tí tách trên tấm bạt, Lâm Úy nhìn xung quanh, khắp nơi đều không có ai.
“Cậu không đi vào sao?” Thành Dữ từ phía sau đi vòng qua ngôi bên cạnh cậu, tự nhiên kéo một góc tấm bạt che mưa cho mình.
Lâm Úy chính là chán ghét hắn, không nói tiếng nào, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, đưa mắt nhìn một đám mây trên bầu trời, nhìn đám mây đó đang từ từ trôi đi từ chỗ này đến chỗ kia.
“Đêm nay muốn chen lấn một chút với cậu~” Thành Dữ thản nhiên nói, “Lều bạt của tôi hỏng rồi.”
Nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên phía xa có một cái lều đã bị sập, trong gió mát buổi tối trông thật tội nghiệp. Lâm Úy thật vất vả xây lên hàng phòng ngự lại bị Thành Dữ lập tức phá vỡ, cậu trề môi, không biết nói cái gì cho phải, cả phút đồng hồ trôi qua, cậu mới phí công nói rằng: “Không ngủ được.”
Thành Dữ cười nói: “Hai người các cậu tương đối nhỏ con, tôi cũng không thể chen một chỗ cùng với các bạn học nữ được.”
Mỗi lần đụng phải Thành Dữ, tất cả mọi chuyện đều không như mong muốn, có lúc còn vượt tầm kiểm soát. Cuối cùng, ba người chen chúc cùng nhau trong một lều bạt dành cho hai người, cậu bạn bốn mắt kia trầm mặc nói mình muốn có thói quen đi tiểu ban đêm, cho nên sẽ ngủ ở phía ngoài cùng,
(Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy cũng không muốn nằm ngủ sát bên cậu ta, nép mình lại sát chặt mép lều bạt, hận không thể đem mình co lại thành một khối tròn vo, vì vậy Thành Dữ nghiễm nhiên nằm ở chính giữa.
Lâm Úy quay mặt về phía lều bạt và đưa lưng về phía Thành Dữ, mở to mắt, lắng nghe những hạt mưa rơi vào lều bạt, tích tắc từng hạt và nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, không biết thuộc về ai, còn có cơn gió nhẹ mang theo một chút nhiệt độ thổi vào gáy của cậu.
Không phải gió, mà là hơi thở của Thành Dữ.
Lâm Úy cả người đều cứng đờ, nhưng không phải là hoàn toàn cứng ngắc, nhiệt độ máu tăng lên nhanh chóng, hơi nóng khó chịu truyền qua mạch máu rồi lan ra khắp toàn thân, cậu không nhúc nhích, hai tay khoanh lại, da thịt dán vào nhau mồ hội chảy ra dinh dính. Cậu lấy hết can đảm lăn qua lăn lại, nằm úp sấp, động tác nho nhỏ mà thôi, giống như bay qua một ngọn núi lớn, khiến cậu thở hổn hển.