Cậu Là Mùa Hạ Của Tớ

Chương 13: Chương 13




Buổi chiều ngày thứ 2, Nguyệt Dực dẫn Hạ Vũ đến quảng trường tập nhảy cùng lớp.

Không ngoài dự đoán, Hạ Vũ bị tên lửa từ ánh mắt của cô nhóc bị từ chối bắn tới.
"Đến muộn." Rõ ràng là trên đường đến đã làm chuyện gì đó mờ ám.

Cô nàng nheo mắt nghi ngờ nhìn về phía Nguyệt Dực.

Phản xạ tự nhiên anh quay đầu né tránh.
Hạ Vũ cảm thấy không khí căng thẳng, giải hòa "Xin lỗi mọi người, chúng tôi có mua nước đền bù cho mọi người." Hai người anh em này vẫn không thể hòa thuận được mà...
Sau buổi tập, Hạ Vũ nằm chết trên lưng Nguyệt Dực dậy không nổi.

Cậu đâu ngờ tập khiêu vũ lại mệt chết như vậy đâu.

Các bạn học khác trải qua buổi huấn luyện của cô nàng bị từ chối vẫn còn đứng được, quá siêu phàm, người mới như cậu đấu không được.

Quay về kí túc xá, Hạ Vũ nằm lì trên giường bất động, mặc kệ không tắm rửa thay quần áo.

Nguyệt Dực dời ghế đến bên giường ngồi xuống, đặt chân cậu lên đùi mình, mát xa từng chân một từ đùi đến cẳng chân.

Hầu hạ cậu thoải mái lộ cả cái bụng nhỏ trắng nõn.

Hạ Vũ vươn tay ưỡn người, cảm thấy người không còn nhức mỏi, nói với anh "Em khỏe rồi, không cần làm nữa." Lúc ấy Nguyệt Dực mới dừng lại.

Anh cúi người kéo gáy cậu hôn một lát đến khi cậu thở hổn hển mới buông cậu ra.

Anh thân mật dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi cậu "Em đi tắm trước, ba nhỏ anh mời em đến ăn cơm."
Hạ Vũ có hơi bất ngờ "Ba nhỏ của anh....ba lớn cho phép chúng ta đến thật?" Nguyệt Dực đã nói với cậu ba lớn là người thế nào, chỉ cần người khác nhìn ba nhỏ lâu hơn một chút đã khó chịu, ngay cả anh là con trai ruột cũng không được.
"Ừ, mau đi tắm.

Em mà đến muộn ông ấy sẽ ăn thịt em." Nguyệt Dực chỉ định trêu đùa cậu nhưng ai ngờ cậu lại sợ đến mức xanh cả mặt, chạy đi tắm.

Mới gặp ba anh một lần đã sợ hãi như vậy? Sau này còn phải gặp nhau nhiều có lẽ nào cậu sẽ ngất vì sợ...
Một buổi chiều trôi qua, ánh hoàng hôn chiếu từ cửa chiếu lên hai người đang ôm nhau trong phòng.

Ba nhỏ cử động nhẹ, cảm nhận được vòng tay rắn chắc ấm áp, chậm rãi mở mắt ra.

Ba nhỏ nghiêng người định ngồi dậy thì một bàn tay từ lưng trượt xuống eo anh, ôm anh vào lòng.

Ba lớn dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, mơ màng nói "Ngủ thêm một lát nữa."
"Anh mau dậy, bọn trẻ sắp tới để chúng thấy cảnh này không phải sẽ rất xấu hổ?" Ba nhỏ quát vào mặt ba lớn.
"Chồng em không mở cửa ai có thể vào?" Hắn lười biếng ôm chặt lấy anh, lộ ra tia vui vẻ "Để mai mời tụi nó."

Ba nhỏ thấy ba lớn ngủ rất ngon, được lồng ngực ấm áp rộng lớn ôm lấy, vô cùng thoải mái dễ chịu, nhưng lời nói không hề dễ chịu "Không dậy thì sau này đừng động đến em."
Ba lớn thở dài thả lỏng tay, bế ba nhỏ đi xuống nhà.

Vẫn không nhịn được mà rên rỉ "Em đâu cần phải làm vậy, anh dậy ngay mà, em càng ngày càng hung dữ với anh." Ba nhỏ khoanh tay trước ngực, làm mặt nghiêm túc chỉ trích ba lớn "Em không có hung dữ, là tại anh." Ba lớn thỏa hiệp dỗ dành "Được được, đều là tại anh, hôm nay sẽ nấu món em thích."
Đến khi đôi trẻ đến nhà, ba nhỏ vui vẻ chào đón, ba lớn mặt nặng mày nhẹ nhìn thằng con trai đáng ghét.

Con dâu với vợ nói chuyện thật vui vẻ ha? Hai người đồng loạt kéo vợ mình thoát khỏi cái ôm của đối phương, nhíu mày ném tia lửa điện.
"Con quản vợ cho tốt." Ba lớn nhấc ba nhỏ lên vai, vác đến bàn ăn.
Nguyệt Dực hừ một tiếng, nắm tay Hạ Vũ.

Hạ Vũ bị coi là vợ của Nguyệt Dực đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Dực nói chuyện hai người cho ba anh từ lúc nào?
Bữa cơm gia đình chỉ đơn giản xoay quanh hai người là ba nhỏ và Hạ Vũ.

Ba nhỏ bị ba lớn chăm sóc đến phiền, "Anh đừng gắp cho em, em tự ăn được." Ba lớn không vui tiếp tục lải nhải bị ba nhỏ gắp miếng thịt nhét vào miệng, lườm hắn, ba lớn biết điều mà im lặng.
Nguyệt Dực nhếch môi cười, gắp thịt bò yêu thích cho Hạ Vũ "Há miệng." Hạ Vũ ngoan ngoãn để anh đút cho ăn, sau đó cũng ngại ngùng đút lại cho anh.

Ba lớn ghen tị nhìn ba nhỏ với ánh mắt đáng thương, ba nhỏ chỉ thấy người đàn ông mình sợ hãi từ trước đến giờ đã thay đổi, là ba nhỏ dùng sai cách, hắn chính là một con chó dữ dỗ dành hung giữ một chút sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Bữa cơm hai thái cực diễn ra rất lâu, tới khi đứng ở ngoài cửa nhà, Hạ Vũ và Nguyệt Dực vẫn chưa ý thức được mình bị đuổi.

Ba nhỏ ở sau cánh cửa đang bị đè xuống hôn.

Hắn hung ác ngậm lấy đôi môi của anh mặc anh không ngừng giãy giụa.

Chó lớn bị dồn nén cũng sẽ phản chủ.

Từng viên cúc áo tròn tròn bị cởi bỏ, ba nhỏ có hơi hoảng.

"Lại làm nữa sao trời?!!!" Mới buổi trưa đã bị đè, chẳng lẽ cả ngày anh đều bị đè? Ba nhỏ đánh vào đầu ba lớn, khiến hắn buông tha đôi môi của anh.
Ba lớn hờn dỗi "Hôn một chút cũng không cho..."
"Anh cút đi, em ghét nhất là người không giữ lời hứa." Ba nhỏ khó chịu đẩy hắn ngồi dậy.
Ba lớn ầm ầm sóng dữ, "Đừng đuổi anh, anh sẽ nghe lời em."
Chó dữ đến mấy cũng không phải là không trừng trị được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.