Bách Thành Lâm không thể làm được gì An Tử Yến. Bởi vì bộ phận chăm sóc khách hàng không thuộc quản lý của ông. Mà quản lý Thôi đương nhiên sẽ không ra mặt. Để tránh thật sự xảy ra chuyện gì liên luỵ đến bản thân, bất kỳ bước đi nào ông cũng rất cẩn thận. Tào Thành Nghị coi như thảm rồi. Anh bị Bách Thành Lâm đỉnh chỉ công tác. Ông đã tiêu huỷ chiếc đĩa cùng giữ liệu trong máy tính. Không sợ gì nữa. Nghĩ đến việc nuôi ong tay áo, ông liền tức giận không thôi. Chu Mạnh phản đối cách làm việc của Bách Thành Lâm. Hai người lời qua tiếng lại trong phòng làm việc.
“Lão Bách, bên marketing không phải chỉ có mình ông làm chủ. Thành Nghị làm chuyện gì mà phải bị đình chỉ? Ông nói thử xem”.
Bách Thành Lâm đương nhiên sẽ không ngốc mà nói hết ra. Hắn đối với sự tức giận của Chu Cách cũng không thoải mái. Lại tranh luận: “Tôi không thích thái độ của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta chưa từng tôn trọng tôi. Chẳng lẽ ngay đến chuyện này tôi cũng không có quyền?”.
“Ông đùa sao? Bây giờ bên marketing đang thiếu người. Tôi có thấy Thành Nghị có vấn đề gì đâu. Năng lực làm việc của cậu ta quá rõ ràng. Tôi sẽ không để cho ông đình chỉ cậu ta đâu”.
“Chu Mạnh, ông còn quản cả tôi?”
“Tiếp tục bàn chuyện đi!”.
Hai người lớn tiếng cãi vã. Ngay đến bên ngoài cũng nghe thấy. Mạch Đinh đến phòng marketing có len lén nhìn Tào Thành Nghị. Anh ta chẳng qua vùi đầu vào công việc. Đối với việc bên trong căn phòng kia chẳng có liên quan gì đến mình. Mạch Đinh đi theo một nhân viên trong đó, lúc đi ngang qua Tào Thành Nghị thì nhỏ giọng nói: “Không tệ a. Còn có thể bình tĩnh làm việc như vậy”.
“Phải giả vờ một chút. Yến bảo tới đây thái độ của tôi phải tốt lên”.
Mạch Đinh khinh bỉ chứ không nói gì thêm. Cậu lấy tài liệu từ phòng marketing về giao cho An Tử Yến. Cậu lại hạ thấp âm lượng, đôi môi dường như không có chút cử động. Ở công ty lâu ngày, cậu đã thành thạo kĩ năng này rồi: “Chiếc đĩa kia không phải bị Bách Thành Lâm lấy đi rồi sao? Sao còn phải bắt ép Thành Nghị nữa?”
“Thời cơ còn chưa tới”.
“Hắn sẽ không bị sa thải chứ?”
“Ai biết”.
“Em là vì bạn bè của anh mà cảm thấy vô cùng bi ai đó”.
“Anh ơi”. Tiếng gọi non nớt cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Mạch Đinh quay đầu lại, nhìn thấy một bé gái mặc đầm, đầu buộc hai bùm chạy tới. Cô bé ôm búp bê chui dưới bàn làm việc. Sao đó tự nhiên nhảy lên đùi An Tử Yên ngồi. Trong đầu Mạch Đinh lúc này hiện lên một suy nghĩ xấu xa: Động tác của nó còn thành thục hơn cả mình.
“Sao em lại đến đây?”
“Vì lâu lắm rồi em không gặp anh. Cho nên nói bố dẫn tới đây. Anh thật quá đáng, không tới đưa em đi chơi”. Ngay sau đó, cô bé lại tròn mắt nhìn Mạch Đinh: “Anh ơi, ai vậy?”
“Một tiểu nhân viên vô danh”.
Anh giới thiệu em tốt quá ha! Mạch Đinh cười tít mắt nhìn cô bé: “Anh là Mạch Đinh. Người bạn nhỏ, em tên gì?”
“Vương Tích Viên”.
Nghe được câu trả lời, Mạch Đinh liền đoán được là con gái của Vương tổng. Chuyển đổi thái độ ân cần ngay. Nói không chừng đây là cơ hội thăng chức: “Không chỉ tên rất hay, Tích Viên còn rất đẹp nữa. Nhất định có nhiều bạn thích rồi”. Vương Tích Viên dường như quá quen với kiểu khen ngợi này, bình tĩnh đáp: “Bố nói em phải cẩn thận với đàn ông trong phòng chăm sóc khách hàng. Bọn họ rất có thể sẽ dùng lời ngon ngọt để lừa gạt em nhằm được thăng chức”.
Vương tổng cũng lo xa đi! Tựa như vừa nhận một cái bạt tai, Mạch Đinh còn không cười nổi: “Anh với họ không giống nhau. Phải nói lời thật lòng chứ. Anh không lừa em đâu”.
“Bố em cũng nói đặc biệt phải đề phòng những nhân viên nhỏ bé như anh”.
Nụ cười trên mặt Mạch Đinh cứng đờ. Cậu nhìn thấy được sự khinh bỉ của An Tử Yến. Nhớ tới việc người chính trực như cậu, làm sao có thể đi bằng đường tà môn ngoại đạo. Cần phải làm việc đường hoàng. Không thể thực hiện hành động xấu xa với Vương Tích Viên được. Cũng may cậu còn chưa làm gì.
“Anh ơi, chơi trò gia đình với em đi”.
“Không được”. Từ chối quá trực tiếp.
Vương Tích Viên không tức giận. Quay người lại, ôm lấy cổ An Tử Yến, đem chóp mũi vùi vào trong cổ áo hắn: “Anh ơi, ở trên người anh thích quá. Thế anh muốn chơi gì?”
“Anh thích chơi đàn ông…”. Lời nói của hắn khiến mặt mũi Mạch Đinh trắng bệch. An Tử Yến nói tiếp: “Chơi trò chơi”. Dừng lại làm gì, quá khả nghi. Nhất định là cố ý! Vương Tích Viên đương nhiên sẽ không chột dạ như Mạch Đinh: “Đàn ông thì thích chơi trò gì?”
“Nhóc con hỏi nhiều quá”. An Tử Yến bế Vương Tích Viên lên. Cô bé cười khanh khách. Lúc có trẻ con bên cạnh thì sẽ luôn nở một nụ cười khó giải thích. Ánh mắt không còn vẻ cứng nhắc mà vô cùng thoải mái, vui vẻ. An Tử Yến không mấy khó khăn để đưa Vương Tích Viên ra ngoài. Tiếng cười của cô bé cứ kéo dài mãi.
Ánh mắt Mạch Đinh chăm chú đuổi theo họ. Trong lòng thoáng hiện lên một cảm giác. Cậu biết rõ đây không phải là ghen tuông.
“Chơi với người khác nhé. Anh còn có việc”. An Tử Yến thả Vương Tích Viên xuống đất. Cô bé hiểu chuyện gật đầu: “Thế anh đứng bên trông em được không?”, Hắn không trả lời nhưng vẫn tìm chỗ trống ngồi xuống, mở máy tính lên. Những đồng nghiệp khác như nhìn thấy một dạng mật ngọt. Tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống Mạch Đinh trước đây. Mạch Đinh ngán ngẫm lắc đầu với cái xã hội này. Bây giờ hắn lại biến thành một người thanh cao rồi.
“Tiểu mỹ nữ, bọn anh chơi với em được không? Lâu lắm rồi em không tới, làm bọn anh nhớ muốn chết”.
“Chỗ anh có đồ ăn ngon lắm. Tất cả đều là món em thích đấy”.
“…”.
Nhà nhà người người như bọn lừa đảo, khó trách Vương tổng phải nhắc nhở con gái của mình. Vì địa vị của bố có quan hệ, mà bé lại còn nhỏ nên rất dễ dụ. Mạch Đinh còn lý giải được một thắc mắc nữa. Tại sao Vương Tích Văn gọi An Tử Yến là anh mà không kèm theo tên. Thì ra ngoài An Tử Yến, ai cô bé cũng gọi thẳng tên. Thật là!
“Tiểu nhân viên, anh cũng tới đây đi”. Vương Tích Văn dùng tay chỉ Mạch Đinh. Cái lý gì mà gọi người ta như vậy. Mạch Đinh khóc không ra nước mắt. Cậu gật đầu: “Được rồi, em muốn chơi cái gì?”
“Chúng ta chơi trò gia đình. Năm người là được rồi. Những người khác có thể đi làm việc”. Cô bé hoàn toàn khác với sự nũng nịu vừa rồi với An Tử Yến. Mạch Đinh cảm thấy Tích Viên quá thành thục. Bé đã học được cách tự thoã mãn niềm vui cho mình, đồng thời an bài rất hợp lý để duy trì trật tự trong phòng chăm sóc khách hàng. Không hổ danh là con gái Vương tổng.
“Chọn anh”.
“Chọn anh. Chọn anh đi!”.
Các đồng nghiệp thể hiện toàn bộ năng lực diễn xuất của bản thân. Mạch Đinh có chút kêu ngạo vì cậu được chỉ định. Chẳng qua là chơi trò gia đình thôi mà. Chả biết có gì cần phải kêu ngạo.