Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 124: Bệnh



Mạch Đinh lấy di động ra, suy nghĩ hồi lâu mới nhắn tin cho An Tử Yến.

[Có chuyện không biết có nên nói cho anh biết không. Nếu là anh, nhất định sẽ cười nhạo em. Nhưng không nói cho anh biết, em sẽ cảm thấy bức bối lắm. Mà lại chả nói cho ai biết được]. Mạch Đinh có lúc muốn biến thêm ra một người khác. Liền có thể thổ lộ tâm ý cho hắn biết. Nếu không, sớm muộn gì cậu sẽ bị An Tử Yến hành hạ tinh thần đến điên mất. Nhưng nghĩ người khác đó nhắm tranh dành An Tử Yến với cậu, cậu lại mau chóng dẹp bỏ ý nghĩ.

[Đã nói đừng lảm nhảm mất thời gian]

[Lời nói của em trong tai anh đều là nói nhảm đi!!]

[Chính vậy. Nói mau]

[Để em suy nghĩ một chút đã]

[Đừng ép anh gọi em vào văn phòng]. Lại uy hiếp. Trừ việc đó ra, không thể còn cách quan tâm nào khác sao? Thân là đàn ông con trai, đến cách dỗ thương người yêu cũng không biết. Đúng là thất bại! An Tử Yến là một thằng đàn ông thất bại!! (Đừng có chửi trong bụng, có bản lĩnh thì trực tiếp nói trước mặt An Tử Yến đi)

[Thật ra thì… thật ra thì hôm nay đầu em giống như bị kẹp trong cửa ấy. Muốn hôn anh cực]

Tin nhắn này được gởi đi khá lâu, vẫn chưa nhận được hồi âm. Làm cho người ta lúng túng mà. Ít nhất cũng nói gì đó chứ! Cậu đang suy nghĩ vẫn vơ, giọng nói của An Tử Yến vang lên: “Vào đây”. Mạch Đinh giật bắn đứng lên. An Tử Yến dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Quách Bình”.

“Vâng”. Quách Bình đứng lên vào phòng làm việc của An Tử Yến. Cái kiểu tự mình đa tình này giống hệt các phi tần được Hoàng Thượng lật thẻ bài. Quá đáng! Nhất định là hắn cố ý. Nếu không sao không nói “Quách Bình, vào đây”. Lúc nào cũng khiến người khác hiểu lầm! Sau khi vào trong, Quách Bình kéo rèm che kín phòng lại. Nửa tiếng sau, Quách Bình ra ngoài gọi: “Mạch Đinh, Yến tìm cậu có chuyện”.

“Vâng”. Giờ tìm cậu quá muộn rồi. Cậu không muốn hôn hiếc gì sất. Trưng bộ dạng cao ngạo bước vào văn phòng. Đẩy cửa ra… nhưng không thấy An Tử Yến đâu. Cậu tiến về trước hai bước. Đột nhiên cổ tay bị tóm lấy. Cửa đóng sầm lại. Mạch Đinh bị đè áp vào cửa. Hai mắt cậu mở lớn. Nụ hôn của An Tử Yến tựa như cơn bão giữa sa mạc. Quá nhanh, quá mạnh. Mạch Đinh dùng sức đẩy vai An Tử Yến ra nhưng không có tác dụng gì. Hô hấp bị cướp đi rồi. Cậu thở không nổi nữa. Đến lúc nào mới kết thúc đây? Nhưng cậu không rõ bản thân mong kết thúc hay kéo dài mãi.

An Tử Yến buông ra, cậu nhéo hắn: “Hết hồn! Anh muốn hù chết em hả? Còn nữa, đừng có tuỳ tiện mà hôn em”. Cậu dùng tay chùi miệng. An Tử Yến nắm lấy tay cậu, giọng nói khiêu khích: “Anh muốn hôn lúc nào thì hôn, em khỏi bận tâm”. Dứt lời, như để thị uy, hắn tiếp tục cưỡng hôn Mạch Đinh. Sao hắn có thể đùa giỡn kiểu côn đồ như vậy? Sao cậu có lại có thể để hắn đùa giỡn như vậy?

Trái tim của cậu… sẽ loạn nhịp mất.

“Đừng có làm mấy chuyện như vậy ở công ty!”

“Là em cầu xin làm vậy mà”.

“Ai cầu xin? Em chỉ nói đầu em không được bình thương. Mới rồi muốn hôn anh. Là mới vừa rồi thôi. Bây giờ, một chút cũng không muốn”.

“Mỗi lần một việc”.

“Căn bản không phải vậy”.

“Lại giả vờ ngây thơ. Không lẽ em quên đã làm gì trong phòng này à?”

“Không nhớ gì hết”. Mạch Đinh dùng sức phủ nhận. Ngón tay An Tử Yến trượt vào trong cổ áo Mạch Đinh: “Có muốn anh giúp em nhớ lại không?”

“Không muốn, tuyệt đối không muốn”. Mạch Đinh mở cửa chạy ra ngoài, Cậu phải cúi đầu thật thấp. Trực tiếp vọt vào trong nhà vệ sinh nhìn thẳng vào gương. Quả nhiên môi bị sung, lại còn ửng đỏ lên nữa. Làm sao đối mặt với mọi người đây? Mạch Đinh làm ướt các ngón tay bằng nước lạnh rồi đặt lên môi. Sau này, có chuyện gì cũng không thèm nói với An Tử Yến nữa.

Trong lúc Mạch Đinh vẫn đắm chìm trong những ngày êm đềm thì cuộc sống không bao giờ chấp nhận điều đó. Những điều bận tâm không phải từ từ kéo đến, có lúc nó sẽ vô tình mà ập đến. Thậm chí còn kéo đến không ngừng nghỉ. Vương tổng được đưa vào bệnh viện. Không rõ nguyên nhân. Trong công ty suy đoán có thể cơn cảm của ông đã gây ra di chứng khác. Nghe nói để rõ ràng, cả người thân cũng bị kiểm tra. Vì vẫn chưa rõ bệnh tình nên người nhà ông không còn sức đâu mà tiếp khách.

Bị cảm sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng vậy sao? Mạch Đinh không rõ. Cậu không hiểu lắm về y học. Vì đâu mà thành ra như vậy? Cậu cũng không biết. Đối với mạng sống con người, cậu thật sự không nắm được.

Vừa nghe được tin về Vương tổng, Mạch Đinh nhìn về phía An Tử Yến đầu tiên. Cậu thấy hắn nhíu nhẹ chân mày. Sau đó là một hồi trầm mặc. Tình hình bên trong bộ phận chăm sóc khách hàng cũng không tốt hơn là bao. Tâm trạng mọi người ủ rủ hẳn. Vương tổng dù sao cũng là sếp lớn của họ. Đôi khi tức giận trông rất dữ, nhưng đa phần ông lại vô cùng dễ tính. Sơ xuất phạm lỗi trong lúc làm việc cũng sẽ không tuỳ tiện sa thải ai cả. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này. Nay Vương tổng nằm viện, tình trạng ra sao không một ai biết, khó tránh khỏi sẽ lo lắng.

Quản lý Thôi thể hiện biểu cảm nặng nề: “Tôi biết mọi người bị ảnh hưởng bởi bệnh tình của Vương tổng. Tôi cũng thấy khó chấp nhận. Nhưng tôi mong mọi người hiểu, bây giờ là thời điểm quan trọng của công ty. Sắp ra mắt sản phẩm mới rồi. Cấp trên khá hài lòng về đề án lần trước của chúng ta. Chúng ta không nên dừng lại vào lúc này. Tôi nghĩ Vương tổng cũng không mong vì ông ấy mà công việc của chúng ta bị đình trệ. Bây giờ Vương tổng đang nằm viện, cấp trên nhận được tin tạm thời ông ấy sẽ không thể quay lại làm việc được. Hơn nữa thời gian quảng bá sản phẩm đang rất cấp bách, bộ phận chăm sóc khách hàng không thể không có người lãnh đạo. Cho nên các sếp quyết định trước mắt để tôi thay thể Vương tổng quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng. Đương nhiên, bao gồm cả quản lý An. Cách làm việc của tôi và Vương tổng khác nhau. Mong rằng mọi người có thể mau chóng thích ứng. Quản lý An, cậu không nên chỉ ngồi mãi trong phòng làm việc nếu như muốn nhận lương hay muốn làm việc gì đó”. Bài phát biểu của quản lý Thôi vô cùng hùng hồn. Dù ông ta đã cố gắng tiết chế, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự vui vẻ trong đáy mắt. Ông ta nhìn sang phía phòng làm việc của An Tử Yến. Hắn kém rèm cửa, chỉ nhìn thấy bóng lưng. Quản lý Thôi không thấy được mặt An Tử Yến, trong phút chốc tầm mắt của ông trở nên vô cùng lạnh lẽo.

“Tiếp theo, mọi người hãy dựa vào đề án đã có mà hợp sức với bộ phận marketing. Tôi không muốn có bất kỳ sơ sót nào”. Ông chỉnh sửa áo khoác, ra khỏi văn phòng. Phía sau hoàn toàn rơi vào im lặng. Bên trong thang máy, ông nhấn số mười chín. Đây là nơi ông mơ ước từ lâu. Quản lý Thôi bước ra ngoài. Cảm giác hoàn toàn khác so với thường ngày. Sự sợ hãi cùng lo lắng đã không còn. Những vị vua trước đây không lẽ chưa từng dùng thủ đoạn sao? Chẳng qua là bọn họ đều thành công. Hậu thế viết về họ thế nào cũng không quan trọng. Tồn tại sự lương thiện chính là biểu hiện của kẻ yếu đuối. Quản lý Thôi không muốn là một kẻ yếu đuối.

– Hết chương 124 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.