Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 145: Chuyện nhỏ buồn chán



Cả một ngày trôi qua như vậy, Mạch Đinh đột nhiên không nhớ được, lúc trước giả vờ là người xa lạ hôm nay dường như thật sự đã trở thành người xa lạ rồi, cậu đã không rõ mình đang trốn An Tử Yến, hay là An Tử Yến đang trốn mình, bọn họ không ngừng lướt qua nhau mà đi. Lúc trước mỗi lần tranh cãi, Mạch Đinh có thể cảm nhận được An Tử Yến đáng sợ và lạnh lùng, lần này, cậu cái gì cũng không cảm nhận được.

Anh ấy không sao, anh ấy rất tốt, sự ra đi của mình đối với anh không chút tổn thất, sự thật như vậy cho dù bày ở trước mắt Mạch Đinh cũng không thể thừa nhận. Quả nhiên vẫn là quá đề cao bản thân rồi, anh muốn đợi mình thỏa hiệp sao, đợi đến lúc không cách nào chịu đựng, lại thoi thóp hơi tàn trở về tìm anh ấy, anh ấy mãi mãi muốn là người thắng lợi, nhưng, Mạch Đinh đã chịu đủ rồi chỉ có thể xem mình như người thua.

Vết thương hai người ở không cùng vị trí, làm sao có thể xảy ra đồng cảm.

Phùng Phi Mông cầm một hộp quà đi vào phòng làm việc, Phạm Thiếu Quân hiếu kỳ quan sát: “Đồ gì vậy, bạn trai tặng sao?”

“Tôi còn thật hy vọng là bạn trai.”

“Vậy là gì?”

“Vừa nãy bộ phận nhân sự đưa, hình như là công ty Z hợp tác lần trước đặc biệt đính chế quà tặng cho giám đốc từng bộ phận.”

“Mở ra xem là gì đi, dù sao Yến cũng sẽ không để ý.”

“Thật không nắm được cậu, chỉ cần vừa nghe nói đính chế là hai mắt sáng trưng.” Phùng Phi Mông mở hộp quà ra, là dao cắt thư, làm thủ công tinh xảo còn có chút phục cổ, Phùng Phi Mông chán ghét cầm dao cắt thư một nhát quơ lên: “Tặng đồ chơi này làm gì, còn không bằng trực tiếp tặng tiền.”

“Không hiểu rồi, đây gọi là phẩm vị, đặt trên bàn làm việc đẳng cấp cũng sẽ tăng lên không ít.” Phạm Thiếu Quân trưng ra bộ dáng nắm rõ trong bàn tay đối với mốt thời thượng, Phùng Phi Mông không cách nào đồng tình: “Tăng đẳng cấp? Lấy đi giết người còn đỡ chút, lưỡi dao sắc bén như vậy.”

“Thân là phụ nữ cô quá đáng thương rồi, phải có thẩm mỹ, thẩm mỹ biết chưa?”

“Thân làm đàn ông anh cũng quá đáng thương rồi.” Phùng Phi Mông cũng không thèm để ý Phạm Thiếu Quân, đi vào phòng làm việc An Tử Yến, An Tử Yến không có, cô thuận tay đem dao cắt thư đặt trên bàn của An Tử Yến.

Mạch Đinh cúi đầu chỉ lo làm việc, không cho bản thân một chút rãnh rỗi, cậu đem văn kiện sau khi in xong đưa cho Cao Sảng, còn chưa đến hai phút, Cao Sảng lại đem trả phần văn kiện đó lại.

“Sao vậy?”

“Tôi còn muốn hỏi cậu sao vậy, cậu tự mình xem xem, lỗi sai chồng chất.” Mạch Đinh vội vàng mở văn kiện, thật như Cao Sảng nói, cậu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chú ý tới.”

“Đừng có xin lỗi tôi.”

Mạch Đinh nhìn văn kiện, một phát vặn trong tay, cậu liều mạng muốn thông qua công việc để vỗ về đầu óc, nhưng ngay cả công việc cũng ảnh hưởng rồi, tự cho là đúng, quá vô dụng rồi, không cách nào không bị An Tử Yến ảnh hưởng mình quá vô dụng rồi.

Buổi trưa An Tử Yến ra ngoài mãi đến lúc sắp tan ca mới trở lại, Quách Bình sau khi nhìn thấy anh thì nói: “Yến, hôm nay văn kiện phải ký tên đều đặt trên bàn làm việc của cậu, vậy tôi đi trước, đúng rồi, Mạch Đinh.” Quách Bình lại hướng sang Mạch Đinh đang sửa văn kiện: “Đợi Yến ký tên xong đem toàn bộ văn kiện chỉnh sửa chút, ngày mai sáng sớm cần dùng.”

“Nhưng…”

“Làm sao?”

“Không sao.” Mạch Đinh lắc lắc đầu, nếu như đem tâm trạng cá nhân vào công việc thì quá kém rồi, cậu và An Tử Yến ở cùng bộ phận, không thể nào vẫn luôn trốn tránh. Mạch Đinh kéo dài thời gian, muốn để An Tử Yến sau khi ký xong rời đi rồi mới đi vào lấy văn kiện, người trong phòng làm việc lũ lượt đều đi hết, bộ phận quan hệ xã hội khoáng đãng lại vắng vẻ chỉ còn lại hai người, âm thanh gõ bàn phím dần dần yếu đi, Mạch Đinh cuối cùng cũng đi vào phòng làm việc, An Tử Yến đang cúi đầu ký văn kiện, lông mi của anh theo mí mắt mà nhẹ động, yên tĩnh lật xem văn kiện chồng chất trên bàn sau đó ký tên lên, Mạch Đinh nắm chặt tay, muốn tiến lên trước nắm lấy cổ áo An Tử Yến chất vấn anh vì cái gì có thể làm thinh thờ ơ như vậy, quan tâm em nhiều thêm chút đi, cậu thật muốn hét lên cho anh nghe, nhưng cậu chỉ là đi đến trước bàn làm việc An Tử Yến, đem văn kiện trong tay đặt trên bàn An Tử Yến:

“Ở đây còn có một phần văn kiện, cũng phiền anh ký tên.”

An Tử Yến không có ngẩng đầu lên, tiếng xoạt xoạt của giấy và bút chạm nhau bay loạn giữa hai người, tiếng động bị An Tử Yến che lại: “Em dùng loại giọng điệu này cùng anh nói chuyện là có ý gì chứ?” lời nói của anh nghe ra không phải tức giận mà là hỏi ý kiến.

Bạn đang �

“Anh không hài lòng sao, hay là muốn em phải khiêm tốn một chút?”

“Em là đến để tranh cãi với anh sao?” An Tử Yến không có trả lời câu hỏi của Mạch Đinh, mà là nhàn nhạt hỏi ngược lại, thái độ của anh giống như mở miệng lôi kéo tâm trạng Mạch Đinh, cậu sắp chống đỡ không được: “Anh quá coi trọng em rồi, em làm gì có tư cách cùng anh tranh cãi, em…” An Tử Yến nâng tay lên, cắt ngang lời cậu: “Đừng nói nữa, ký tên xong rồi, cầm đi đi.” Mạch Đinh cuối cùng cũng không chịu đựng được, cậu không giống An Tử Yến, không cách nào che giấu quá sâu, chỉ cần nhẹ khoét một lỗ tất cả sẽ bị lộ ra hết: “Em mãi mãi đều chỉ có thể làm theo lời anh nói, mãi mãi đều chỉ có thể nghe lời anh.” Tay cậu đè lên trên văn kiện chất loạn trên bàn: “Anh có nen dù chỉ một lần thôi, đứng ở lập trường của em mà cân nhắc một chút không!!” Mạch Đinh dùng sức, hung hăng đem tất cả văn kiện trên bàn ném qua An Tử Yến, có một số đụng đúng người An Tử Yến, có một số rơi trên đất. An Tử Yến như không có gì: “Đi ra.” Mạch Đinh cắn chặt môi dưới, trừng to con người ngập tràn nước mắt.

“Không nghe sao? Bây giờ đi ra ngoài cho tôi!” hô hấp của An Tử Yến trở nên gấp gáp, Mạch Đinh quay người đi ra cửa, khống chế giọng nói đang run rẩy của mình: “Nếu như có thể, phiền anh về nhà muộn chút, em muốn về nhà lấy chút quần áo, không muốn đụng mặt anh.” Nói xong cậu hung hăng chạy đi, cậu chạy đến trước thang máy không ngừng bấm nút, không muốn quay đầu lại.

Cảm giác đó lại đến rồi, lồng ngực có cảm giác đau nhói nhưu lưỡi dao đâm vào, đi vào thang máy, tay cậu chặt chẽ túm lấy áo trước ngực, quá đau đớn, thật hy vọng, thật hy vọng An Tử Yến cũng thử loại cảm giác này, tiếp theo cậu cười khổ, không thể nào.

Trong phòng làm việc vắng vẻ, văn kiện bị ném trên đất, ngay góc còn dính vết máu, đã đem con dao cắt thư mà quên đi mất, đang tham làm bò lên ngực An Tử Yến tham lam hút máu, An Tử Yến nâng tay phải lên nắm cán dao, một phát rút xuống, vết thương không tính là sâu nhưng cũng không phải cạn, máu đỏ tươi như đóa hoa đang nở rộ, đem áo nhuộm đỏ như cánh hoa, An Tử Yến lại dựa đầu lên ghế, tay trái của anh đặt trên tay vịn, dao bạc bén ngót trong tay phải thấm máu phát ra ánh sáng kỳ lạ. Thiếu chút nữa thì biị tên gia hỏa đó nhìn thấy rồi, thật may, nếu như bị nhìn thấy, theo tính cách em ấy lại sẽ đau lòng bất an rất lâu, vì chuyện nhỏ buồn chán này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.