Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 163: Em chỉ là…cũng muốn…



Thời gian làm việc Mạch Đinh đều tận lực trốn tránh An Tử Yến, cậu cảm thấy mình làm chuyện có lỗi với An Tử Yến, cậu không ngừng nói trong lòng, mình cùng Quan Châu nhất định cái gì cũng không xảy ra cho nên không xem như là có lỗi với An Tử Yến. Mạch Đinh nhìn nhìn thời gian, còn một tiếng nữa là tan ca, cậu xách giỏ: “Sư phụ, anh giúp tôi nói với An Tử Yến, tôi có chuyện muốn tan ca sớm.”

“Cậu sao lại không tự mình đi nói.”

“Đi, đi không kịp.” Mạch Đinh không đợi Quách Bình truy vấn, nhân lúc An Tử Yến từ bộ phận khác chưa về cậu liền vội vàng đi thẳng từ cầu thang bộ xuống. Trong lòng cầu nguyện đừng đụng phải An Tử Yến, cậu không biết phải nói với anh thế nào, lần này, cầu nguyện của cậu cuối cùng cũng linh nghiệm. Mạch Đinh đứng dưới lầu công ty, đưa tay bắt chiếc taxi gần đó, lúc ngồi vào trong xe, cậu từ cửa sổ xe nhìn lên lầu 7 tòa nhà, nói ra địa chỉ nhà mới mà hai người còn chưa dọn vào, chắc sẽ không quá đáng chứ, đó là nhà của An Tử Yến mua, nếu như anh ấy biết mình dẫn Quan Châu vào, đại khái chắc sẽ giết mình quá. Người ta trong tình cảm thật sự dễ dàng dao động như vậy sao?

An Tử Yến sau khi trở lại bộ phận quan hệ xã hội liếc nhìn vị trí trống không của Mạch Đinh, Quách Bình đã chuẩn bị tan ca vội vàng nói:

“Mạch Đinh một tiếng trước hình như có việc, đi trước rồi, nhờ tôi nói cậu biết một tiếng.” An Tử Yến không nói gì, bấm gọi điện thoại Mạch Đinh, chỉ có tiếng bận máy sốt rột. Liễu Vĩ nhìn nhìn thời gian vươn eo đứng dậy: “Cậu ta có chuyện gì, rõ ràng nghe thấy cậu ta mời bạn học cũ về nhà uống rượu, đối với chúng ta chưa bao giờ nhiệt tình vậy, nguyền rủa cậu ta ngày mai đi trễ.”

“Tôi cũng muốn gia nhập đoàn quân nguyền rủa.”

“Yến, chúng ta cùng nhau…ế, người đâu, đi lúc nào rồi.”

Đây đại khái xem như là lần thứ ba An Tử Yến đến đây, lần đầu là lúc xem nhà, lần thứ hai là bị Mạch Đinh cưỡng chế kéo đến, lần này…anh đẩy cửa ra, rèm cửa trong nhà đóng chặt, trong không khí âm u một mảng yên lặng, nếu như An Tử Yến không có đoán nhầm Mạch Đinh chắc phải ở đây mới đúng, cửa phòng ngủ khép hờ, quần áo vắt bên cửa, An Tử Yến lạnh mặt:

“Mạch Đinh, ra đây cho anh, bây giờ.” Bên trong động tĩnh gì cũng không có, anh nhìn cánh cửa khép hờ, bên trong có gì đó đợi anh, anh thật ra cũng không muốn biết lắm, nhưng anh vẫn là đi vào trong. Giày tiếp xúc với sàn nhà pahst ra tiếng vang rất nhẹ, rất nhẹ, lúc ngón tay anh đặt lên cửa một chút, cửa từ từ mở ra, trong tầm mắt nhìn không rõ bóng người, trên giường chăn lộn xộn bên dưới có vật thể cộm lên. An Tử Yến mặt vô biểu tình túm lấy một góc chăn kéo lên, chỉ là trong chớp mắt, vật thể trong chăn giống như ma quỷ nhào qua anh, con quỷ ôm cổ An Tử Yến, môi kề bên tai anh: “An Tử Yến, Sinh, Nhật, Vui, Vẻ…”

An Tử Yến không có phản ứng, Mạch Đinh thả lỏng tay, lùi về sau một bước, dùng cánh tay lau mồi hôi trên trán: “Anh nếu như không đến, em sắp ngộp chết rồi.” cậ uđứng trên giường đột nhiên hai tay chống hông, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo: “Không ngờ đến hôm nay đúng không, ông trời thật sự khai ân mà, anh cũng bị lừa rồi, haha, anh biết em tính kế bao lâu chưa, từ sau khi bị anh chơi ác lúc tốt nghiệp, em đã luôn ủ trong lòng một ngày nào đó báo thù anh, hai năm rồi, sắp tròn hai năm rồi!!” Mạch Đinh giống như chiến binh nhiệt huyết trong phim chỉ An Tử Yến: “Bây giờ cuối cùng, Mạch Đinh em đã chỉnh được anh, An Tử Yến.” Mạch Đinh thực hiện nguyện vọng nhiều năm đạt được mãn nguyện cực lớn, cậu muốn nhảy nhót, lộn nhào trên giường, vì ngày này cậu đã bỏ ra bao nhiêu vất vả và mồ hôi, khó khăn quá nhiều rồi, trước tiên chính là vấn đề sinh nhật của An Tử Yến là ngày mấy tháng mấy, từng nghe Bạch Tiểu Tư nói, ngày An Tử Yến sinh ra bởi vì lúc đó có người hồ đồ báo sai, mấy người An Tấn cũng không để ý lắm nên không đổi lại, dẫn đến hộ khẩu và chứng minh thư vẫn luôn dùng ngày sai, ngay cả Bạch Tiểu Tư cũng không biết ngày sinh nhật thật sự của An Tử Yến là ngày mấy, An Tố không chịu nói cậu biết cũng bỏ đi, ngay cả ông nội lúc đó cũng không chịu kể, nguyên văn lời ông nội là: Tiểu Đinh, không phải ông nội không chịu nói con biết, nhưng Tử Yến đặc biệt trịnh trọng giao phó nếu như con nhắc tới, tuyệt đối không được nói con biết, nó không muốn con mỗi năm đều dùng bánh kem và lời chúc sinh nhật tới giày vò nó, Tử Yến rất ít có yêu cầu với ông nội, ông nội không thể không đồng ý. Sau này Mạch Đinh đột phá trùng trùng khó khăn vẫn là biết được ngày sinh chính xác, vậy mà lại là ngày 21 tháng 6, không phải chỉ là kém mình một ngày thôi sao, thật khen anh ấy có thể một chút dấu vết cũng không để lộ, giấu kín mình lâu như vậy!!

Mạch Đinh tâm trạng kích động từng lời nói: “Em vốn dĩ còn đang đau khổ suy tư tìm ai đến giúp em, Bạch Tiểu Tư, Lí Minh mấy người đó đều không được, bọn họ tuyệt đối sẽ phản bội em, ai biết ông trời cũng giúp em, không ngờ tới đụng được Quan Châu, em từ lúc đầu tiên nhìn thấy cậu ấy liền biết cậu ấy là người lựa chọn thích hợp, tâm tình khỏi nói có bao nhiêu kích động, cậu ấy quả nhiên là anh em tốt của em, cực kỳ phối hợp với em. Em thật khâm phục mình, haha, lúc ở văn phòng cãi nhau với anh suýt chút nữa bật cười thế là tìm cớ chuồn đi, không chỉ mình anh, em còn nhân tiện báo thù Tiểu Tư, đặc biệt tìm hiểu cô ấy nghỉ trưa hay đi quán nào rồi đợi cô ấy đến nghe đoạn đối thoại của em và Quan Châu, nhưng em không ngờ tới Tiểu Tư tức giận lại đáng sợ như vậy, nếu không phải em kiềm chế được chắc cũng bị dọa tè luôn. Haha, mãn nguyện rồi, em đã đạt được đỉnh gió đời người rồi, hahaha.” Cậu một mình nói cả nửa ngày từ đầu đến cuối không nghe thấy lời của An Tử Yến, nơm nớp lo sợ nhìn sang An Tử Yến, An Tử Yến đang nhìn thẳng mình, Mạch Đinh toi rồi.

“Anh chỉnh em nhiều lần như vậy, so với chiêu bài lên giường của Tiểu Tư, em đây cũng không tính là quá đáng, chỉ, chỉ có điều là bắt chước anh, hơn nữa, hơn nữa em đã tận lực trốn tránh cùng anh cãi nhau rồi, cũng đã ám hiệu với anh, em lúc trước không phải đã kể qua câu chuyện Câu Tiễn nằm gai nếm mật sao, cũng đã nói chỉ cần luyện tập nhiều em cũng rất biết cách giả vờ, là anh quá chậm chạp không phát hiện, không, không thể trách em.” An Tử Yến khoanh tay, nghiến răng chỉ là nhìn chằm chằm Mạch Đinh, vẫn không nói chuyện. Mạch Đinh lại lùi về sau mấy bước kéo xa khoảng cách của mình và An Tử Yến: “Anh nói câu gì đi chứ, không thể nào tức giận rồi chứ, anh chỉnh em nhiều lần như vậy em cũng không tức giận, nếu như anh tức giận, vậy sau này chúng ta không thể cùng nhau đùa nghịch được nữa.”

“Biểu hiện thật không tệ, Mạch Đinh.” Vì cái gì mà lời khen của An Tử Yến nghe ra đáng sợ như vậy, vì cái gì anh bị chỉnh lại là phản ứng như vậy, không thể giống mình gào rú và đập tường sao?

“Cũng được.”

“Nếu em đã nghĩ hai năm vậy chắc cũng sẽ nghĩ đến hậu quả rồi chứ, hay là em đã chuẩn bị xong rồi?” An Tử Yến quỳ chân trái lên giường, Mạch Đinh lắc đầu: “Em, em vẫn chưa kịp nghĩ đến hậu quả.” �

“Vậy em có thể suy nghĩ cho kỹ, có điều, bây giờ muộn rồi.” An Tử Yến túm cổ chân Mạch Đinh, Mạch Đinh gắng sức bò ra chỗ khác, nhưng bất luận cậu bò thế nào cũng đều ở nguyên chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.