Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 169: Phiên ngoại 4: Những chuyện nhỏ nhặt



***Theo tui thấy thì đã hết H rồi nha nên từ giờ sẽ update Phiên Ngoại nha, còn 6 PN nữa thì chúng ta sẽ chính thức tạm biệt bộ truyện này rồi.***

"An Tử Yến, nghĩ lễ công ty cho nghỉ mấy ngày?"

"Ưm." An Tử Yến lật người, quay lưng với Mạch Đinh. Mạch Đinh đứng bên giường, nhăn mũi với An Tử Yến: "Em cũng không muốn quấy rầy anh ngủ." Nói thì nói vậy, nhưng đây không phải rõ ràng là đang quấy rầy An Tử Yến ngủ sao.

"Anh chỉ cần trả lời em nghỉ mấy ngày thôi, em cũng sẽ làm sắp xếp rõ ràng, này, anh đừng có ngủ nữa." Mạch Đinh muốn đưa tay đẩy An Tử Yến, nhưng cậu nhịn xuống, vua cũng như hổ, nhất định phải duy trì an toàn bản thân mới được. Cậu như âm hồn không tan lượn lờ đi lại bên giường, thỉnh thoảng liếc nhìn An Tử Yến một cái, An Tử Yến đại khái không cách nào chịu đựng được một người không ngừng di động lắc lư, trả lời câu hỏi của Mạch Đinh: "Anh không biết."

"Cái gì anh cũng không biết, vậy anh biết cái gì, còn làm cấp trên của em sao."

"Anh biết anh có thể khiến em đón lễ mà không được nghỉ phép."

"Em nói giỡn thôi, thiệt tình, anh sao lại tưởng thật chứ, không có khiếu hài hước." Mạch Đinh lật mặt, cười meo meo nói: "Nghỉ lễ chúng ta làm chút gì đó đây?" An Tử Yến không có hứng thú bàn luận, nhưng Mạch Đinh thì có, cậu hưng phấn kích động lại mở miệng nói: "Hay là chúng ta đi du lịch bằng xe hơi đi, đi thành phố gần đây chơi?"

"Chở em?"

"Anh nói kiểu gì đó, chở em khiến anh khó khăn lắm sao?"

"Ừ."

"Vậy anh chở ai đi?"

An Tử Yến nhún nhún vai: "Chở búp bê bơm hơi sẽ khiến anh yên tĩnh rất nhiều."

"Em quả thật không dám tin! Anh đem em với búp bê bơm hơi ra mà so sánh?! Giữa bọn em có rất nhiều khác biệt!"

"Em cũng chỉ có nhiều hơn một công năng là biết nói thôi." Mạch Đinh vỗ ngực mình: "Búp bê bơm hơi biết giúp anh quét dọn vệ sinh sao, búp bê bơm hơi biết giúp anh làm cơm sao, búp bê bơm hơi biết mỗi ngày đều gọi anh thức dậy sao?" Cậu tiếp tục hỏi ngược lại, An Tử Yến không chút quan tâm, cậu đi đến bên cửa, có chút ủy khuất nói: "Anh hôm nay nếu như không thừa nhận em tốt hơn búp bê bơm hơi, em sẽ bỏ nhà ra đi."

"Em tốt hơn búp bê bơm hơi." An Tử Yến cắt ngang Mạch Đinh.

"Đây cũng hơi tạm được." Mạch Đinh trong lòng mãn nguyện đi vào phòng bếp, lúc rửa rau cậu đột nhiên cảm thấy vô cùng đau thương, mình lúc nãy là đang ghen với búp bê bơm hơi sao, An Tử Yến thừa nhận mình tốt hơn búp bê bơm hơi rốt cuộc có gì mà vui chứ!

Đừng để ý An Tử Yến, so đo với anh ấy là mình bị thiệt. Mạch Đinh sau khi làm xong đồ ăn sáng đứng trên ban công vận động, cậu không phải đang đợi An Tử Yến thức dậy cùng nhau ăn sáng, cậu chỉ là, chỉ là bây giờ vẫn chưa muốn ăn mà thôi. Lúc này, Mạch Đinh nghe thấy động tĩnh sau lưng, cười quay người lại: "Anh thức dậy rồi.""Đừng nói mấy lời dư thừa, anh không thức dậy thì làm sao đứng ở đây."

"Em muốn nói gì thì nói, không cần anh sửa lại em!"

"Anh là đang giúp đem em trở thành người có trí lực bình thường."

"Cám ơn! Nhưng em không cần lòng tốt của anh, được anh giúp đỡ em sẽ chỉ giống như người điên." Mạch Đinh bưng đồ ăn sáng ra, An Tử Yến ngồi ở đối diện, Mạch Đinh đổi chỗ ngồi, ngồi sang bên cạnh An Tử Yến: "Em muốn ngồi cạnh anh."

"Nhưng anh là người điên, vẫn đừng nên ngồi cạnh anh." An Tử Yến đẩy đẩy Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng túm chặt ghế của mình: "Em muốn ngồi cạnh ai thì ngồi cạnh người đó, đây là tự do cá nhân của em."

"Không muốn cho em ngồi cạnh anh cũng là tự do cá nhân của anh."

"Anh nếu như không thích thì em càng muốn ngồi cạnh anh." Mạch Đinh kéo ghế xích lại gần An Tử Yến hơn, An Tử Yến dùng đũa trong tay go nhẹ lên mũi Mạch Đinh: "Đồ ngốc."

Hôm nay, Mạch Đinh làm cơm, mua thức ăn, giặt đồ, quét dọn vệ sinh, nói mấy chuyện nhỏ nhặt với An Tử Yến, mỗi người bọn họ tự làm việc của riêng mình, lại cùng nhau xem phim bộ, cái gì mà chuyện đặc biệt cũng không xảy ra cho đến tối.

An Tử Yến thỉnh thoảng đọc sách trước khi ngủ, Mạch Đinh chỉ cần thấy anh cầm sách, cũng giả vờ cầm một quyển, nội dung sáh hai người bọn họ xem rất không giống, Mạch Đinh hầu như đều là xem mấy quyển sách làm người thế nào, con đường thành công ra sao, làm thế nào để nói không với ai đó, mua về chỉ là để lúc này đem ra lật lật, một quyển cần rất nhiều thời gian mới có thể đọc xong. Sau khi cậu xem được mười phút thì đồng ý với nộk dung bên trong, tự mình lẩm bẩm: "Em hôm nào đó cũng phải thử phương pháp trong sách."

"Em muốn học như vậy, anh đề nghị em mua quyển《100 cách tự sát》."

"Làm gì có sách đó!! Em nói anh cũng xem loại sách này của em, sẽ khiến anh trở thành người xuất sắc, em có thể cho anh mượn xem."

"Không cần thiết."

"Anh còn chưa xem mà, trong sách khiến chúng ta đem lỗ hỏng về tích cách viết trên trang giấy được chôn vùi trong đất, tạm biệt, lần nữa làm người, hơn nữa chúng ta phải tự tin, phải từ bỏ tự ti, tuyệt đối không nói 'không thể nào', anh không cảm thấy rất có đạo lý sao?" Mạch Đinh tràn đầy năng lượng trong người. Vẻ mặt của An Tử Yến khỏi nói có bao nhiêu chán ghét: "Anh cảm thấy muốn làm người lần nữa, chỉ có đi đầu thai."

"Đừng có không nghiêm túc, anh cũng nghe chút ý kiến của người khác đi."

"Loại ý kiến như vậy? Con người chỉ cần chôn vùi lỗ hỏng tính cách vào đất? Thì có thể cáo biệt mà đi? Anh thấy chỉ là ảnh hưởng đến vệ sinh môi trường mà thôi."

"Anh phải tin tưởng từ tận sau đáy lòng cáo biệt mà đi mới hữu hiệu." Mạch Đinh tranh luận: "Trên sách cũng nói phải dốc hết lòng yêu mọi người xung quanh, như vậy người xung quanh cũng sẽ yêu anh, phải học tâm bình khí hòa không làm bất cứ chuyện gì cảm thấy hổ thẹn, đứng lên từ trong thất bại."

An Tử Yến càng chán ghét: "Viết mấy thú này đều là người không chân chính sống, không hiểu hiện thực chân chính, chỉ nói lời rỗng tuếch vô dụng. Không hổ thẹn? Không tự ti? Khống chế suy nghĩ và tâm tình? Nghe ra còn ngu ngốc hơn ấy lời đoán số mệnh, có lỗ hỏng tính cách, đủ loại tâm tình, có mặt u tối mới là con người, thử trở thành nhân loại không có tính cáh hoàn mỹ, quả thật vô cùng buồn chán."

"Là suy nghĩ anh quá kỳ quái, người ta cũng trích dẫn nhiều ví dụ tích cực, ví dụ ai vì gian khổ cố gắng trở thành giàu có, ai vì thái độ tích cực mà chữa khỏi bệnh ung thư, ai...anh đợi em lật xem lúc trước rồi kể cho anh nghe." Mạch Đinh lật sách lại muốn tìm ví dụ trích dẫn. Nguồn:

"Mỗi lần dùng một trích dẫn cá biệt để chứng minh mình rất có lý, hôm nay có tin báo có người từ tầng 21 nhảy xuống nhưng vẫn sống, đó có phải là ai cũng có thể không cần lo lắng nhảy xuống sẽ không chết sao?" Mạch Đinh không tìm được lời để nói, chỉ có thể trừng mắt: "Anh chính là muốn ngăn cản em trở thành người thành công!"

"Không ai ngăn cản em, em cứ xem, đừng làm phiền anh là được." An Tử Yến lật sách trong tay mình, Mạch Đinh lật người, đem sách kéo đến trước mặt, đột nhiên An Tử Yến rút quyển sách trước mặt cậu, Mạch Đinh hiểu ý của An Tử Yến, lại quay người lại: "Bản thân anh không phải cũng thường nằm hoặc dựa gần mà xem sách sao?" Ngữ khí của An Tử Yến như lẽ đương nhiên: "Mắt của em có thể so với anh sao?"

"Thì sao, thì sao hả, trong mắt anh còn có viên kim cương sao?"

"Ồn chết được, đi ngủ."

An Tử Yến tắt đèn, Mạch Đinh mở mắt trong đêm tối, trong sách cũng nói trước khi ngủ phải nhớ lại chuyện hôm nay đã làm, có hài lòng với biểu hiện hôm nay của mình không. Mạch Đinh nghĩ nghĩ, hôm nay đều là làm mấy chuyện đều lặp lại trong cuộc sống hàng ngày, ngoại trừ ra cái gì cũng không làm, cậu trở thành người tầm thường chế giễu trong sách, không có lý tưởng và ý niệm to lớn. Bỏ đi, chế giễu thì chế giễu đi, tầm thường thì tầm thường đi, không có lý tưởng và ý niệm to lớn thì không có đi, cậu chính là người như vậy. Mạch Đinh không ngủ trên gối của mình, mà đem trán nhỏ của mình gối lên gối của An Tử Yến, hít lấy hơi thở khiến người ta an tâm, từ từ nhắm mắt ngủ.

Em đối với bản thân hôm nay rất hài lòng.

Em nghĩ nguyên nhân đại khái là bởi vì anh, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy đều trở thành quan trọng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.