Tất cả đồ đạc đều không còn bám một hạt bụi nào nữa. Mạch Đinh ngã người ra sàn nhà sạch sẽ. Nội tâm dâng lên một cảm giác đầy thành tựu. Cậu nhìn ngắm kiệt tác của bản thân xung quanh nhà. Dù sao thì hai người họ thường ngày đều ở nhà thuê nên không có được cái cảm giác nhà của mình như thế này.
“Chơi xong chưa?”. Cậu nhìn đôi giày của An Tử Yến.
“Cũng được”.
“Đàn bài kia cho em nghe đi”.
“Em nói anh đàn thì anh đàn à? Em có thân phận gì?”
“Thân phận gì? Anh không phải là chồng em hả?!”. Mạch Đinh trở người. Bây giờ cậu có thể thấy được hết một bên mặt của An Tử Yến. Cậu tiếp tục yêu cầu: “Hát bài đó đi. Bài anh viết tặng em á”.
“Anh chưa từng viết bài gì tặng em cả”. Hắn lạnh lùng từ chối.
“Cái gì? Anh không nhớ hả? Em hát cho anh nghe hen”. Tự hát bài của mình không cảm thấy hại tai lắm sao? Cậu bắt đầu hét lên: “Người hỡi, xấu tính nhé, lời nói và hành động đều không đi đôi với nhau; Người hỡi…”. An Tử Yến cắt ngang một cách thô lỗ: “Anh không hát vậy. Cũng chưa từng làm chuyện ngốc nghếch như thế”.
“Anh không muốn thừa nhận bản thân đã làm mấy chuyện sến súa chứ gì? Nhưng nghĩ kĩ một chút thì anh cũng đâu có phải chỉ làm một lần”.
“Không nhớ”.
“Vậy em kể từng chuyện cho anh biết nhà”.
“Thử xem”.
Mạch Đinh cười khanh khách. Thì ra An Tử Yến cũng sẽ xấu hổ về mấy chuyện mà hắn đã làm cho cậu a. Cậu bò dậy, ôm lấy eo An Tử Yến từ phía sau, dán mặt lên lưng hắn: “Vậy đàn bài khác cho em nghe có được không?”
“Ồn quá”. Âm thanh dương cầm tựa như ánh mặt trời nhẹ nhàng ôm lấy ngôi nhà nhỏ. Mạch Đinh không biết hắn đàn bài gì nhưng nghe rất êm tai. Mà cứ cho Mạch Đinh biết đi thì trên thế giời này, âm thanh hay nhất chính là của An Tử Yến mà thôi.
Hoàng hôn lặng lẽ tiến đến gần hai người. Mạch Đinh chậm chạp mở đôi mắt sau một giấc ngủ dưới sàn nhà. Cậu lấy tay chùi nước bọt trên khóe miệng rồi ngồi dậy. An Tử Yến đang đọc sách cách đó không xa.
“Tối ăn gì đây?”. Cậu hỏi một vấn đề rất thực tế. Cũng chả nhớ trong căn nhà không chút dấu vết thời hiện đại này có điện không nữa. An Tử Yến trả lời: “Ai biết”.
“Anh nên cảm kích vì đã cưới được em đi. May là em đã sớm có sự chuẩn bị rồi”. Thì ra hỏi câu đó cũng chỉ muốn tự khen bản thân thôi. Mạch Đinh cầm lấy túi xách, lôi ra sữa và bánh: “Nếu anh xin, em sẽ cho anh ăn”.
“Nếu em xin, anh có thể suy nghĩ không ném em ra ngoài”.
“Em biết anh sẽ chẳng nói được lời nào tử tế”.
“Vậy em còn nói làm gì?”
“Em thử vận may xem. Nhỡ đâu tự nhiên anh xin em thật”.
“Từ trước đến giờ số em đâu có đỏ”.
“Em là tiết kiệm để dùng cho tương lai”. Lại ngụy biện.
Lắp đầy dạ dạy xong, Mạch Đinh muốn đi tắm. Dù sao hôm nay cũng ra rất nhiều mô hôi Cậu vào phòng tắm. Nước nóng là một hy vọng quá xa vời. Cứ mở có nước lạnh là được rồi. Mạch Đinh vặn chốt khóa, chỉ nghe thấy âm thanh rét rỉ ớn lạnh mà không thấy một giọt nước nào. Cậu thò đầu ra hỏi: “Ống nước trong phòng tắm hư rồi hả?”
“Ai biết”. Lại trả lời cho có lệ.
“Coi như em chưa hỏi đi. Em tự đi sửa”. Mạch Đinh tìm cây nến, tự sửa đường ống nước. Kết quả mất cả nửa tiếng đồng hồ, nước thì chưa thấy đâu mà toàn thân cậu lại trở nên bẩn hơn. Phía bên ngoài hồ truyền đến tiếng nước chảy. Cậu đi ra ngoài. Mặt nước rung động nhưng lại không thấy bóng người.
“An Tử Yến?”
Bỗng một bàn tay từ dưới nước đưa lên tóm lấy cổ chân Mạch Đinh. Mạch Định bị dọa đến mức hét không thành tiếng. Ngồi bệch xuống ván gỗ. Khuôn mặt An Tử Yến dần lộ ra từ dưới mặt nước. Từng giọt nước trên đỉnh đầu hắn trượt dài từ tóc men theo đường cong cơ thể. Khuôn mặt hắn hòa cùng chút ánh hoàng hôn sót lại tạo nên một hình ảnh vô cùng ấm áp. Nhưng nội dung câu nói tiếp sau đó thì hoàn toàn ngược lại: “Ta tới lôi ngươi xuống địa ngục đây”. Vừa nói vừa kéo Mạch Đinh xuống nước. Mạch Đinh xoay ngoài, luôn miệng hô không muốn, bàn tay bám chặt vào sàn nhà. Cậu như thể bị lôi xuống địa ngủ tới nơi rồi. Uổng phí hết cả sức lực mà nửa người của cậu vẫn bị kéo xuống nước. Miệng cậu vẫn còn kêu la: “Quần của em. Không muốn. Ướt hết rồi. Chỉ có bộ này thôi đó. Em mang theo có mỗi một bộ đồ chứ mấy. Không muốn. Đừng có làm vậy. Tha cho em đi. Không muốn a”. Nội dung lời nói rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm mà. Cuối cùng cậu không nói nữa. Bởi chẳng còn ý nghĩa gì, cả người cậu đã bị ngâm trong nước rồi.
Mạch Đinh xoay người lại đánh An Tử Yến và không có dấu hiệu dừng tay: “Anh chưa bao giờ nghe em nói đúng không? Anh phải chọc em mới được hả?”
Bạn đang �
“Kiểu vậy”.
“Anh còn nhận!”
“Nói nhỏ một chút”.
“Bảo em nói nhỏ làm gì?”. Mạch Đinh cố ý tăng âm lượng.
“Tùy em, đánh thức oan hồn thì đến lúc đó đừng có mà sợ quá rồi lại tè ra quần”.
“Cái… oan hồn cái gì? Em không phải là người mê tin nhá”. Lại còn không mê tín. Ngày nào cũng xin xỏ thần này thần nọ. Cậu cảnh giác với mặt nước. Nhưng sắc trời không để cho cậu nhìn thấy tận bên dưới đáy hồ. Cậu thì không sợ nước. Nhưng lại sợ cái nơi không nhìn thấy bên dưới mặt nước kia. Thấy thần sắc của Mạch Đinh, An Từ Yến đành phải lên tiếng: “Lừa em thôi”.
“Anh lại lừa em!”. Sự chú ý của cậu chuyển hướng. Trợn trừng hai mắt. Giống như đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại: “Được rồi! Em cũng muốn trở nên xấu xa. So với anh còn xấu xa hơn nữa. Sau này ngày nào cũng khi dễ anh. Xem tâm trạng của anh thế nào!”
“Không thành vấn đề”.
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề này”. Mạch Đinh đẩy An Tử Yến liên tục. Ai ngờ không làm chủ được lực, cậu lao người vào hồ nước. Cậu bị sặc nước, không ngừng ho khan. An Tử Yến vươn tay nâng mặt cậu lên: “Này, có sao không?”
“Khó chịu”.
“Đến mức chết không?”
“Không có nghiêm trọng như vậy!”
“Chỉ có hô hấp nhân tạo mới có thể cứu sống em được thôi”.
“…………………”
Mạch Đinh sống lại.
Mười giờ tối. Trời không lạnh cũng không đến mức nóng. Màn đêm dần buông xuống trải dài trên mặt nước. An Tử Yến tựa người vào một hòn đá cạnh hồ. Mạch Đinh nằm trong lòng hắn. Hai người họ không nói thêm lời nào nữa. Khuôn mặt cả hai nhìn về những hướng khác nhau. An Tử Yến nhìn vào ngôi nhà nhỏ còn Mạch Đinh nhìn lên bầu trời không một ánh sao.
Giờ phút này Mạch Đinh không cần phải nói gì cả. Có nhịp đập con tim của An Tử Yến làm bạn là đủ rồi. Sức lực của cậu liền trở nên dư thừa nhiều hơn.