Kết thúc cuộc nói chuyện trong bữa ăn, đến câu chào tạm biệt Mạch Đinh cũng không muốn nói với đôi tình nhân kia. Bởi vì bọn họ lại bắt đầu không chút xấu hổ mà âu yếm nhau giữa quán, thiếu ý thức quá đi. Mạch Đinh theo An Tử Yến lên xe, thắt chặt dây an toàn, lên ga tiến thẳng về nhà. Mạch Đinh khinh khỉnh nhìn Chu Cách qua kính chiếu hậu. Rồi đột nhiên cậu cố định ánh nhìn trong gương, cậu nhìn thấy được gì đó khiến cậu ngờ ngợ. Để xác định rõ, cậu hạ cửa kính rồi thò đầu ra ngoài. Bên ngoài có xe lướt qua, An Tử Yến nắm cổ áo Mạch Đinh lôi vào.
“Em muốn mất đầu à?”
“Em chỉ là vừa mới nhìn thấy ai như đồng nghiệp của em nên muốn xác nhận cho chắc”. Mạch Đinh nhíu mày suy nghĩ. Vừa rồi là Cao Quốc chăng? Người phụ nữ bên cạnh cũng có nét quen quen. Hay do cậu nhìn nhầm rồi. An Tử Yến khẽ đẩy đầu Mạch Đinh: “Không cho nghĩ đến người khác”. Hắn không thích khi ở cạnh hắn mà đầu óc cậu lại tơ tưởng đến người khác.
“Chỉ là đồng nghiệp thôi mà”, Mạch Đinh giải thích.
“Càng không cho”.
“Không phải nói tin tưởng lẫn nhau sao? Điều này anh phải có lòng tin với em chứ!”
“Liên quan gì? Em bây giờ phần lớn thời gian đều ở chỗ làm. Tất cả thời gian tan ca là của anh, biết chưa?”, giọng điệu của An Tử Yến không cho phép Mạch Đinh từ chối.
“Nói cho cùng cũng là tính chiếm hữu của anh quá mạnh”.
“Biết chưa?”, hắn nhấn mạnh. Mạch Đinh ngoài miệng miễn cưỡng: “Biết!”, nhưng trong lòng lại đồng ý lâu rồi.
Tiếp sau đó là cuối tuần. Mạch Đinh còn tính nghỉ ngơi nhưng lại nhận được thông báo tăng ca của chị Hoa. Trong lòng Mạch Đinh bị ảnh hưởng rất sâu sắc. Đương nhiên không ai đi làm thêm giờ vào ngày chủ nhật lại có tâm trạng vui vẻ. Giống như học sinh ngóng trông ngày nghỉ nhưng phút cuối lại bị hủy bỏ. Đến công ty, sắc mặt của mọi người so với cậu còn u ám hơn. Mạch Đinh vốn định hỏi Cao Quốc tối hôm đó người mà cậu nhìn thấy có phải là anh không, nhưng lại lo anh ta không muốn người khác biết chuyện riêng của mình. Hơn nữa, Cao Quốc giao việc cho Mạch Đinh xong thì vẫn thái độ không muốn liên quan đến cậu nữa nên cậu cũng không tiện mở lời.
Chung là bởi ai nấy đều muốn xong việc để về nhà thật sớm nên công việc kết thúc nhanh hơn so với dự định. Đang chuẩn bị về thì Mạch Đinh bị chị Hoa thần bí kéo đi. Hình như chị vừa mới nghe được tin đồn mới từ miệng đồng nghiệp khác, nôn nóng muốn kéo thêm người truyền bá. Chị Hoa nhìn hai bên, xác định không có quản lý mới nói nhỏ với Mạch Đinh: “Nghe nói vợ quản lý có đàn ông ở bên ngoài”.
Mạch Đinh đối với tin tức thị phi không có chút hứng thú nhưng trong đầu lại không giải thích được mà hiện lên hình ảnh tối hôm đó Cao Quốc đứng chung với bạn gái. Khi đó, người phụ nữ bị Cao Quốc che lại nên Mạch Đinh không nhìn thấy rõ.
“Đại khái là có người đồn đoán thất thiệt chứ gì?”
“Chuyện này cũng có thể”. Chị Hoa chưa dừng lại, tiếp tục múa may quay cuồng. Mạch Đinh len lén nhìn Cao Quốc. Anh vẫn làm như không có chuyện gì, dọn dẹp đồ đạc xong thì ra về. Mạch Đinh cho là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vất vả lắm Mạch Đinh mới thoát khỏi chị Hoa. Mạch Đinh về đến nhà thì thấy nhà rất yên tĩnh. Không có tiếng ti vi cũng như tiếng đàn piano. An Tử Yến chưa dậy hay ra ngoài rồi? Cậu bước thật nhẹ vào nhà thì nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được. An Tử Yến đang ngồi trên chiếc ghế đặt trước đàn piano, một chân để trên ghế, một chân thả lỏng đung đưa, tay phải cầm bút, tay trái cầm sách. Ánh nắng mặt trời trong suốt không bị chút trở ngại gì trườn dài tới. Hình ảnh An Tử Yến mờ ảo hòa cùng cây đàn thật ma mị. Cây bút trên tay hắn chuyển động, gương mặt hắn thể hiện sự nghiệm túc rồi lộ vẻ biếng nhát khiến Mạch Đinh quyến luyến. Hắn cũng có lúc dùng biểu hiện như vậy đối diện với cây đàn, cũng có lúc hắn như vậy mà nhìn cậu.
Đặt chuyện rung động sang một bện. An Tử Yến đang học bài. Chuyện quá ly kì. Ở trong mắt Mạch Đinh, An Tử Yến chính là không có hứng thú với việc học, luôn đi học trễ, làm việc thì tùy tiện, khoảng cách với hình ảnh một sinh viên giỏi rất xa. Gần đây, An Tử Yến thường hay đến thư viên mượn sách. Mạch Đinh cũng không hỏi nhiều, chỉ cho là hắn mượn mấy quyển sách không liên quan đến việc học.
“Anh… anh… anh… anh bị sốc gì đấy?”, Mạch Đinh nhịn không được dò hỏi. An Tử Yến cũng không phản ứng gì nhiều: “Đọc sách”. Mạch Đinh bước đến gần, nghiêng đầu nhìn bìa sách: “Cái này… không nghĩ là anh sẽ đọc sách a”.
An Tử Yến nhún vai, lơ đãng nói: “Anh muốn nộp đơn vào công ty chỉ tuyển sinh viên đã tốt nghiệp. Phỏng vấn rất nghiêm ngặt nên phải chuẩn bị cho tốt”.
“Sao? Không dựa vào bố mẹ anh nữa hả? Không phải là muốn hưởng thôi sao”. Vừa mới nghe được tin tức Mạch Đinh đã hoảng hồn mà phát ngôn. Cậu thường ngày vô thức mà nói năng khó nghe hơn. Quá nửa là bị ảnh hưởng bởi An Tử Yến. Mạch Đinh lúc này mới suy nghĩ, có phải An Tử Yến đã có tính toán từ trước cho nên mới không quan tâm đến việc thực tập. Nếu hôm nay cậu không về nhà sớm, nhắm chừng cũng không phát hiện được. Cậu mất hứng: “Chuyện quan trọng như vậy sao lại không nói cho em biết?”
“Vì muốn làm em ngạc nhiên”, ngữ điệu của hắn cũng không tình cảm như nội dung của nó. Mạch Đinh sẽ cảm động? Hắn giấu cậu để lúc tốt nghiệp được nhận vào công ty thì báo cho cậu vui sao? Cậu cảm động thì mới là ngu!
“Anh đơn giản là sợ em nói nhiều, hỏi lung tung nên không nói thôi!”, đây mới là nguyên nhân đích thực, tuyệt đối là như vậy.
“Cái này đương nhiên cũng là một nguyên nhân nhỏ trong đó”.
“Em nghĩ đó là nguyên nhân duy nhất”.
Bị nói trúng tim đen, An Tử Yến ngẩng đầu lên: “Đúng thì làm sao?”, giọng điệu khiến cho Mạch Đinh vừa mới khí thế hừng hừng lại không thể nói được gì. Đúng là cậu không làm được gì thật.
“Là công ty lớn hự? Anh nhất định có thể vào được rồi. Vậy thì cảm giác vượt trội mà em mới vừa tạo dựng lên biết làm sao bây giờ?”. Mạch Đinh biết nếu An Tử Yến muốn vào thì hắn nhất định sẽ vào được. Vốn nghĩ hắn sẽ vào công ty của bố mẹ rồi nhân đó trêu chọc hắn một phen. Mạch Đinh thì nghĩ như vậy. Nhưng cũng không phải là không có lo lắng. Tính tình của An Tử Yến mà đi làm thì sao đây? Có khi nào bị cấp trên quở trách thì giết người ta luôn không? Đồng nghiệp đắc tội cũng giết nốt. Mà có khi cả công ty bị hắn giết sạch cũng không chừng.
An Tử Yến đóng sách đứng dậy, lấy cây bút đặt lên vành tai Mạch Đinh, cắt đứt trí tưởng tượng khinh khủng của cậu: “Em cần cảm giác vượt trội làm gì? Cả đời này, em cần anh là đủ rồi”.
“Chí hướng của em là chỉ cần dựa vào nhan sắc là cũng đủ rồi”.
“Nhan sắc? Nhiều nhất thì cũng chỉ là nhân viên quèn thôi”.