An Tử Yến gọi điện thoại ra ngoài văn phòng. Phùng Phỉ Mông nghe máy xong thì hướng về phía Mạch Đinh: “Này, Mạch Đinh, Yến bảo cậu vào phòng làm việc của cậu ấy”. Mới đó mà cậu đã phải chết rồi sao? Mạch Đinh tức giận đứng lên. Các đồng nghiệp vẫn có chút hả hê: “Ngày ra đi của cậu không còn xa”.
“Nhất định là đã làm sai chuyện gì rồi đó”.
“Đi mạnh giỏi, đồng nghiệp cũ”. Mạch Đinh quay đầu lại hét lớn: “Cái gì mà đồng nghiệp cũ! Tôi còn chưa bị sa thải!”. Mạch Đinh vào phòng làm việc của An Tử Yến. Hắn chỉ ngón tay ý bảo đóng cửa lại. Mạch Đinh đóng cửa, thể hiện sự khó chịu: “Tốt nhất, một tuần anh chỉ nên gọi em vào hai lần thôi. Tránh để người khác nghĩ em với anh có quan hệ gì”. Chỉ có người có tật giật mình mới lo lắng đến chuyện đó thôi. Mà cũng phải mỗi cậu đâu. Bình thường Quách Bình và đám người kia còn vào phòng làm việc của An Tử Yến thường xuyên hơn cậu. Ai nấy đều có việc để lo. Thời gian đâu mà quan tâm.
“Để người khác biết anh có quan hệ với một tên ngốc. Người bị hại lớn nhất ở đây chính là anh”.
“Em… Anh…”. Chính là không biết nói gì nữa.
“Em phải giúp anh một chuyện”.
“Lại có chuyện gì sao?”. Mạch Đinh lập tức trở nên nghiêm túc. An Tử Yến chán nghịch điện thoại, giọng nói có vẻ đương nhiên: “Cũng không có chuyện gì quan trọng. Giờ nghỉ trưa em qua chỗ marketing tìm Bách Thành Lâm”. Mạch Đinh cẩn thận gật đầu: “Sau đó thì sao? Muốn em nói gì với ông ta?”.
“Em nói cho ông ta biết, trong tay anh còn giữ chiếc đĩa. Nếu không muốn anh công khai thì tự đi đi”. Mạch Đinh gật đầu theo quán tính. Tiếp thu nội dung câu nói của An Tử Yến được vài giây thì lắc đầu nguầy nguậy: “Có sao cũng không đến phiên em nói!! Em là cái gì? Một nhân viên bình lặng không ai biết đến. Có tư cách gì nói chuyện với Bách Thành Lâm? Có thế nào thì ông ta cũng là một quản lý!”.
“Em hiểu giá trị bản thân rồi à?”.
‘“Đừng có nói sang chuyện khác. Sao anh không tự đi nói?”
“Không phải em rất khao khát muốn giúp anh hả? Anh nhắm…”. Mạch Đinh tức giận cắt ngang lời An Tử Yến: “Không có cái thứ khao khát đó! Em không tin! Đồ lừa đảo. Anh nghĩ em không biết hả? Anh cảm thấy xử lý mọi chuyện suôn sẻ quá, hết hứng thú. Hoặc là mấy ngày nay lười vận động nên đẩy hết phiền phức cho em. Đây không phải là chuyện em có thể giúp anh nhá!”. Ngay đến Tào Thành Nghị còn hiểu An Tử Yến, huống gì là Mạch Đinh.
“Khó lắm mới được anh quan tâm đấy”.
“Đừng có dùng cái từ ‘quan tâm’. Căn bản anh không xứng!”.
“Kêu la cái gì? Ồn chết được”.
“Anh tự giải quyết đi. Em có thể đi cùng anh”.
“Em?”.
“Anh… anh đừng có thể hiện cái bộ mặt khinh bỉ đó đi”.
An Tử Yến xua tay, như thể đang đuổi ruồi: “Không phải chuyện của em”. Mạch Đinh siết chặt quả đấm. Quay người đi ra ngoài. Cậu tự an ủi mình, không nên vì chút chuyện đó mà ảnh hưởng nhân khí. Ở công ty Mạch Đinh chỉ là người qua đường thôi. Không tức giận. Không nên tức giận. Về nhà rồi phá cây đàn của hắn là được rồi.
Giờ nghỉ trưa nhìn thấy An Tử Yến vào thang máy, các đồng nghiệp cảm thất ngạc nhiên. Bình thường có thấy hắn xuống ăn cơm bao giờ đâu. Trừ Mạch Đinh, mọi người trong thang máy đều nhìn chằm chằm An Tử Yến. An Tử Yến không vui hỏi: “Mấy người làm gì vậy?”
“Không có gì, không có gì”.
An Tử Yến nhấn số xuống tầng bốn. Ánh mắt của tất cả mọi người dõi theo động tác của hắn. Ngập tràn suy nghĩ. Mạch Đinh nghĩ An Tử Yến sẽ hành động kín kẽ. Đi thang bộ hoặc đợi mọi người xuống hết rồi mới hành động. Hắn cũng quá làm màu đi. Người trẻ tuổi làm việc đúng là thiếu kinh nghiệm a. Mạch Đinh lại thiếu đánh rồi. Đến tầng bốn, An Tử Yến ra ngoài. Bên trong thang máy nháo nhào bàn luận. Phạm Thiếu Quân là người tích cực nhất: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa. Bên phòng marketing vẫn còn vài người ở lại. Có cái lý do gì phải xuống đây vào giờ này?”
“Ở phòng marketing cũng có vài mỹ nữ đó. Không lẽ…”.
Mạch Đinh không nghe nỗi nữa chen vào: “Không thể nào? Không phải mọi người nói An Tử Yến có bạn gái rồi sao? Sao còn đi kiếm phụ nữ bên phòng marketing nữa?”.
“Vậy thì sao? Ở chung một chỗ lâu tự nhiên sẽ chán. Hoa nhà cũng thơm như hoa dại. Nói không chừng Yến chính là hoàng kiểm bà* đó”. Liễu Vĩ khẳng định. Quách Bình thì ngưỡng mộ: “Không hổ danh là sếp của chúng ta. Lúc thì quản lý Quý, lúc lại là nữ nhân bên marketing. Cứ mỗi bộ phận tìm một em thế này, nhắm chừng còn có thể làm nội gián. Cao minh”.
(Hoàng kiểm bà: đại khái ở đây ý nói tình cảm của An Tử Yến dành cho người yêu hiện tại đã nguội dần rồi.)
“Sư phụ, anh giúp tôi giải thích thử. Hoa nhà thì làm sao? Hoa nhà lao động chuyên cần, quản lý tốt việc nhà, còn muốn thế nào nữa”.
“Ai dô, cuộc sống riêng tư của cậu cũng được nhỉ. May chúng tôi biết rồi. Cậu tính đi lừa ai à?
“Mấy người chỉ muốn trêu chọc tôi. Nếu bộ phận nào anh ta cũng có bạn gái thì tốt hơn tôi cái chỗ nào?”
Phùng Phỉ Mông lên tiếng: “Ít nhất, phụ nữ chúng tôi cam tâm tình nguyện làm hậu cung của Yến. Chúng tôi quyết không oán hận. Chỉ tiếc làm chung bộ phận. Nếu không tôi cũng muốn chen vào hậu cung”.
“Tam quan bất chính*. Anh ta có cái gì tốt. Lớn lên đẹp trai một chút thì có thể ăn được chắc?”
(*Tam quan bất chính: kiểu người có hành động chân thật nhưng lại là kẻ nguỵ quân tử).
“So với cậu còn tốt hơn. Cô nào cũng chửi cậu. Nhìn vào cũng có thể thấy con người cậu không được cái chỗ nào hết”. Các đồng nghiệp trong thang máy cứ thay nhau dìm Mạch Đinh. Cậu vô cùng không phục. Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng An Tử Yến tốt hơn cậu? Mắt của bọn họ mù hết cả rồi sao? Ngay đến xấu tốt cũng không phân biệt được? Tính ra, so với mắt bọn họ thì mắt cậu chắc có sạn rồi. Nếu tính tình An Tử Yến không tốt thì cậu gả cho hắn làm gì?
Bách Thành Lâm ăn xong cơm trưa về lại phòng làm việc. Ông phát hiện ghế ngồi của mình có người. Chiếc ghế từ từ quay lại. Bách Thành Lâm nhìn rõ gương mặt thì có chút giật mình. Nhưng ông nhanh chóng che dấu cảm xúc: “Không ngờ quản lý An còn trẻ mà đã bị lãng rồi. Đây là tầng bốn, không phải tầng bảy”.
“Không, ở tầng bảy không thể vức rác được”.
“Tôi không có thời gian đùa giỡn với cậu. Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng”.
“Tôi cho ông một tuần bàn giao hết công việc trong công ty. Sau đó đề cử Tào Thành Nghị ngồi vào vị trí của mình”. Bách Thành Lâm không chế cơn giận. Hai tay chống xuống mặt bàn. Đôi tay ấy như thể đúng thời điểm sẽ nhào đếm tóm lấy An Tử Yến: “Cậu đùa à? Dựa vào cái gì tôi phải làm vậy?”. An Tử Yến nhếch miệng: “Ông nghĩ là vì cái gì?”
“Trò gì cũng vô dụng thôi. Tôi đã lấy chiếc đĩa về rồi”.
“Ông nghĩ Tào Thành Nghị ngốc đến mức chỉ giữ một bản duy nhất sao?”. An Tử Yến giữ đúng lời hứa với Quý Mộng. Không khiến cô dính vào chuyện này. Bách Thành Lâm thay đổi sắc mặt. Nhưng ông vẫn không tin: “Tôi không phải là thằng nhóc lên ba, cậu nói thế nào thì nghe thế đó”.
“Tôi làm sao có thể xem ông là thằng nhóc lên ba được. Những chuyện như vậy, một đứa trẻ lên ba sẽ không làm đâu”.