Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 127: Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?



An Tử Yến dựa lưng ra ghế, cầm cây bút gõ nhẹ vào tập hồ sơ. Đối với quan niệm ý tứ với các sếp lớn dường như không hề để tâm. Ngoài ra, hắn cũng không lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra với mình. Có lẽ bị sa thải là một chuyện quá nhỏ đối với An Tử Yến.

Sau cả tiếng phát biểu nhảm chán. Vốn sẽ đến phiên các quản lý báo cáo tình hình của bộ phận mình, Quản lý Thôi lại cắt ngang. Ông liếc nhìn bạn học Trương tổng. Trương tổng gật đầu. Tựa như ông đã biết quản lý Thôi sẽ nói điều gì.

“Ngại quá, các vị. Trước khi mọi người báo cáo, tôi muốn thông báo một chuyện”.

Tất cả mọi người dồn sự chú ý vào quản lý Thôi. Quản lý Thôi e hèm: “Đầu tiên, đối với chuyện của Vương tổng, tôi xin bày tỏ sự đáng tiếc. Bây giờ ông ấy không thể tiếp tục công việc. Nhờ các vị sếp tổng tin tưởng đã bổ nhiệm tôi tạm thời thay thể vị trí của ông ấy. Vương tổng không thường đến bộ phận chăm sóc khách hàng, nên có nhiều chuyện ở đây ông ấy không rõ. Quản lý An thường xuyên không tuân thủ quy định của công ty. Làm nhiều chuyện không phù hợp với các bộ phận khác. Hơn nữa còn làm những hành động quá đáng trước mặt tôi. Chuyện này có người chứng kiến, tôi không hề đặt điều. Bây giờ quản lý An ngày càng bất mãn từ khi tôi thay thế vị trí của Vương tổng. Lúc nào cũng đối nghịch với tôi. Tôi sợ cậu ấy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến bộ phận chăm sóc khách hàng. Vậy nên, tôi quyết định sa thải quản lý An. Có hiệu lực ngay bây giờ. Tôi có quyền xử lý chuyện nội bộ của bộ phận chăm sóc khách hàng, quản lý Quý sẽ không có ý kiến chứ?”

“Ông thật biết nói đùa”. Quý Mộng mỉm cười nhìn quản lý Thôi.

“Quản lý An, tôi biết cậu sẽ không phục. Thật xin lỗi. Bây giờ, cậu đã không còn là quản lý An nữa. Công ty chúng tôi còn phải họp, mời cậu ra ngoài được không?”. Quản lý Thôi mỉm cười, làm động tác mời An Tử Yến ra ngoài.

An Tử Yến nhẹ nhàng chuyển động ghế. Cả phòng họp yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh gõ bút vào tập hồ sơ của hắn.

Mạch Đinh nhìn An Tử Yến không chớp mắt. Cậu cắn chặt môi dưới. Tại sao cậu lại ngồi đây? Cậu phải xông đến đó mắng đám sếp tổng im lặng, mắng quản lý Thôi đang đắc ý. Sau đó kéo An Tử Yến rời khỏi chỗ này. Giống như lần hắn lôi cậu ra khỏi công ty thực tập. Giờ phút này, hắn chính là đang bị khi dễ như cậu lúc đó. Mạch Đinh vừa định đứng lên, An Tử Yến bắt đầu nói. An Tử Yến chống cằm, ánh mắt biếng nhác nhìn quản lý An: “Ông nói nhiều quá”.

“Cái gì! Cậu…”.

“Bây giờ đến lượt tôi nói. Trước khi sa thải tôi, tôi muốn hỏi ông một chuyện. Ông và Bách Thành Lâm trước đây có xử lý vài vụ. Tôi đã đến nhà máy đó. Ít nhất bỏ hoang cũng mười năm rồi. Vậy số tiền lúc đó đã đi đâu?”

Lão tổng nghi ngờ nhìn về phía quản lý Thôi. Quản lý Thôi duy trì trạng thái điềm tĩnh: “Chết còn muốn giãy giụa, muốn dùng những điều vô căn cứ bêu xấu tôi à? Chứng cứ đâu?”

“Hồ sơ đã bị ông lấy đi, đương nhiên tôi sẽ không có chứng cứ xác minh. Hơn nữa chuyện đã qua hơn mười năm”. An Tử Yến thừa nhận.

“Thật là mất mặt. Muốn công ty điều tra lại tất cả những vụ được hoãn lại trước đây à? Ai đó gọi bảo vệ đi, đưa cái người không biết đều này ra ngoài cho tôi!”.

Một nữ nhân viên hoảng hốt đẩy cửa bước vào, không ngừng nói xin lỗi với các lão tổng đang ngồi bên trong. Cô đến chỗ quản lý bộ phận nhận sự nói nhỏ. Người quản lý này kinh ngạc vài giây. Phất tay bảo cô ra ngoài. Trước khi đóng cửa phòng, cô còn lén nhìn An Tử Yến một cái. Quản lý bộ phận nhân sự nhìn tờ giấy nữ nhân viên vừa đưa cho mình, chần chừ nhìn quản lý Thôi, sau đó nhìn lên các sếp tổng: “Trương tổng, bộ phận chăm sóc khách hàng xảy ra chuyện”.

“Đừng dài dòng, có gì nói mau. Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như là bất mãn về việc sa thải quản lý An. Rất nhiều người nộp đơn từ chức”.

“Tại sao!”. Quý tổng nhíu mày, nhận lấy tờ giấy của quản lý bộ phận nhận sự. Quản lý Thôi lên tiếng: “Nhất định là nhân viên của An Tử Yến thích ăn thật làm dối. Muốn đi cứ để họ đi. Tất cả đều là nhân viên mà thôi, bộ phận chăm sóc khách hàng không thiếu!”.

Mạch Đinh đối với tin tức này không hề hay biết. Cậu hỏi Quách Bình: “Không phải anh nói dù từ chức cũng không có tác dụng sao? Vậy đây…”. Quách Bình ngơ ngác nhìn Mạch Đinh. Anh quay sang đám Phùng Phỉ Mông: “Là mấy cậu?”. Nhưng cũng chỉ nhận lại những cái lắc đầu.

“Vậy là ai?”

“Thôi kệ đi. Xem tiếp rồi nói”. Cả đám lại tập trung vào màn hình.

Quản lý bộ phận nhân sự đưa ánh nhìn quái lạ về phía quản lý Thôi: “Là nhân viên của ông”.

“Lão Thôi, ông có thể giải thích chuyện gì xảy ra không? Bây giờ muốn từ chức đều là những nhân viên có thâm niên ở bộ phận chăm sóc khách hàng đấy. Nếu bọn họ đi hết, bộ phận chăm sóc khách hàng biết phải triển khai công việc thế nào? Bây giờ là thời điểm rất cần người”.

Quản lý Thôi giật tờ giấy trên tay Quý tổng, không thể tin được: “Nhất định có nhầm lẫn. Đây là giả. Chính là cậu. An Tử Yến. Cậu hối lộ bọn họ”. Cả đám Mạch Đinh còn chẳng thể tin được chứ nói gì quản lý Thôi. Mạch Đinh ngẩng đầu lên nhìn các tiền bối. Bọn họ như thể không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.

“Tôi hối lộ để bọn họ từ chức? Trừ phi các tiền bối thấy tôi đẹp trai quá mới đồng ý với điều kiện này đi. Nếu không thì tôi cũng không biết là vì nguyên nhân gì cả”.

Không biết có phải ảo giác hay không, Mạch Đinh nhìn thấy An Tử Yến nhìn vào máy quay. Tiền bối ngồi đối diện hừ cười một tiếng: “Thằng nhóc này, còn không biết lúc này là lúc nào. Ở đó mà đùa được”.

Quản lý Thôi vò tờ giấy thành một cục: “Tôi phải gọi bọn họ lên hỏi rõ ràng. Nếu không tôi sẽ không tin. Họ là nhân viên của tôi, làm sao có thể giúp cậu được? Nhất định cậu đã bày ra quỷ kế, muốn kéo Vương tổng về phe của cậu. Nhưng thật đáng tiếc. Tạm thời Vương tổng không thể nào quay lại bảo vệ cậu được. Bảo vệ sao còn chưa tới nữa!”. Cuối cùng An Tử Yến cũng đứng lên. Hắn không để ý đến quản lý Thôi, đi thẳng đến chỗ cửa ra vào, đặt tay lên nắm cửa, đẩy nhẹ ra: “Ai nói ông là Vương tổng tạm thời sẽ không quay lại?”

Mạch Đinh có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh lạnh lẽo bên trong phòng họp truyền đến. Vương tổng bước vào. Không hề có dấu hiệu bệnh tật. Ông nhìn quản lý Thôi: “Sao? Không nghĩ tôi còn sống à?”

“Sao… sao có thể?”. Sắc mặt quản lý Thôi trở nên trắng bệch. Ông kiềm chế thanh âm run rẩy trong cổ họng. Nở nụ cười cứng ngắt: “Thật tốt quá. Vương tổng, ông không sao. Tôi rất lo cho ông đấy”.

Vương tổng đi đến trước mặt quản lý Thôi. Ông nhường chỗ cho Vương tổng. Vương tổng lại trở về vị trí vốn thuộc về mình. Trương tổng dò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì thì có thể hỏi quản lý Thôi”.

“Vương tổng, tôi không hiểu lời ông lắm”.

“Không độc chết được tôi, hẳn cảm thấy tiếc nhỉ?”

“Vương tổng…”, ông còn chưa dứt lời, màn hình lớn trong phòng họp đã bị Tào Thành Nghị mở lên. Là hình ảnh hôm mua bánh donut về. Tất cả mọi người vây quanh Á Á. Máy quay đưa thẳng về phía quản lý Thôi. Mọi người kinh hãi. Ngay sau đó là những tiếng bàn luận vang lên. Ánh mắt quản lý Thôi đờ đẫn. Xong rồi, xong cả rồi. Tại sao lại không để ý đến chuyện này. Mọi việc diễn ra quá thuận lợi. Nhưng chính mắt ông nhìn thấy Vương tổng và An Tử Yến ăn bánh. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cái này không thể là bẫy do Vương tổng đặt ra được. Là hắn. Trong mắt quản lý Thôi hiện đầy tơ máu, nhìn thẳng vào An Tử Yến: “Cậu hãm hại tôi?”

– Hết chương 127 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.