Khoé miệng An Tử Yến hơi cong lên, không trả lời. Trương tổng đứng lên: “Lão Thôi, con mẹ nó ông phát điên hay hồ đồ rồi? Ông đang làm cái gì vậy?”
“Thật may mạng tôi lớn”. Vương tổng lạnh lùng nói: “Uổng công tôi nghĩ ông sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Không ngờ lòng dạ ông còn độc ác hơn”.
“Đây chẳng qua là…”. Quản lý Thôi muốn tìm lý do biện minh cho bản thân. Nhưng vô số chứng cứ chĩa thẳng vào ông. Ông không thể ở lại đây được nữa. Vương tổng không hề bị tổn thương nào. Chỉ bằng một đoạn video này, coi như nộp cho cảnh sát cũng chẳng thể nói lên điều gì. Quản lý Thôi đẩy người đứng chắn ngang cửa. An Tử Yến ôm tay đứng tại chỗ. Hắn chỉ nhìn theo quản lý Thôi chạy trốn chứ không làm gì cả.
“Không cần để ý sao? Có muốn…”.
Vương tổng phất tay: “Không cần để ý đến ông ta. Chuyện về sản phẩm quảng bá thế nào, mấy ngày nay ở nhà tôi đã xem qua rồi. Bây giờ không có thời gian mà lãng phí vào ông ta. Tiếp tục họp đi. Nói đến đâu rồi?”. Những người trong phòng không thể nào bình tĩnh như Vương tổng được.
Chuyện gì đây? Hồn Mạch Đinh vẫn chưa về với xác. Bánh donut bị tẩm thuốc độc? Thế sao Vương tổng không bị gì? An Tử Yến đã sớm biết hay do chính hắn sắp đặt? Hai ngày trước không phải tới chốn hoang vu đó giải sầu ư? Quá nhiều thông tin. Cậu ý thức được khoang tim của mình vô cùng yếu ớt. Vừa rồi đã trải qua kinh hãi không dưới một lần. Cậu không đắn đo An Tử Yến đang họp mà nhắn tin cho hắn.
[Sao chuyện gì em cũng không biết?!]
Cậu có thể nhìn thấy An Tử Yến trở lại ghế ngồi từ màn hình, lấy điện thoại ra để ở dưới bàn.
[Càng nhiều người biết càng dễ bại lộ. Hơn nữa, chính em cũng hiểu rõ mỗi lần kích động liền dễ lỡ miệng nói vớ vẫn]
[Em điên rồi. Lo bò trắng răng mà] Mạch Đinh nhớ đến buổi tối hôm đó, An Tử Yến có nói: Mạch Đinh, có lúc, em rất buồn cười. Bây giờ nhớ lại, đó hẳn là ám hiệu đi. Thật muốn vì bản thân mà báo thù. Cắn chết hắn!
[Chẳng lẽ em không nên lo lắng cho anh?] Nói cái gì vậy? Mạch Đinh lại vô tình liếc nhìn vào máy quay. Lần này, chính xác luôn, hắn chính là đang nhìn cậu. Không thể tha thứ, không thể tha thứ cho hắn được. Mạch Đinh không ngừng gào thét trong đầu. Nhưng… một chút cậu cũng không thực hiện được.
Quản lý Thôi không ngừng lục lọi tìm chìa khoá xe, dùng sức đấm mạnh vào vô lăng: “Mẹ nó”. Xe không khởi động được. Ông lo lắng sẽ có người đến tìm, vội vàng ra ngoài. Bắt một chiếc taxi vừa dừng trước cửa công ty. Ông cúi người chiu vào trong. Nhìn hình ảnh bản thân trên kính xe. Thật sự phản chiếu quá lớn. Ông đã mơ ước ngồi trên tầng mười chín bao lâu nay. Vậy mà đã bị đá văng khỏi đó quá nhanh. Nhớ lại trước đây, vào cái thời điểm ông tuyển dụng An Tử Yến. Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này, ông tuyệt đối sẽ không đi nhầm bước đầu tiên đó. Vì sự xuất hiện của hắn mới khiến ông thảm hại như vậy. Ông sẽ không bỏ qua. Tương lai, sự nghiệp của ông đều mất hết. Không còn gì khiến ông sợ hãi được nữa.
Ít nhất An Tử Yến vẫn còn một cái đuôi. Chính là cái chết của ông nội hắn. Nhất định phải tìm được phần mộ của ông ta. Sau đó… Ha ha… Thật muốn xem biểu cảm của An Tử Yến lúc đó như thế nào. Ông ta rơi vào trạng thái điên cuồng, ngồi sau xe mà cười lớn.
Quản lý Thôi cười xong, vô tình liếc nhìn tài xế lái chiếc taxi. Không đúng. Không thể nào là tài xế được. Khí chất không tầm thường. Động tác dứt khoác, lạnh lùng nhưng rất bình tĩnh. Ông chưa nói sẽ đi đâu nhưng người này vẫn lái đi. Quản lý Thôi cuống quít thử mở cửa. Quả nhiên không mở được. Hơn nữa bên trong xe còn có vách ngăn cách. Ông không thể tiếp cận người lái xe. Chỗ ngồi của ông hoàn toàn bị cô lập. Tài xế là ai? Hẳn đã quá rõ ràng.
“Cậu là ai?!”
“Tôi là ai đối với ông không quan trọng?”
“Cậu muốn đưa tôi đi đâu?”. Quản lý Thôi dùng sức đập vào vách ngăn. Phó Thúc không nhúc nhích: “Chuyện này cũng không quan trọng”.
“Tôi sẽ báo cảnh sát”.
“Tuỳ ông. Nhưng… mưu sát không phải tội nhẹ đâu”.
“Cậu… Rốt cuộc cậu là ai? Không lẽ An Tử Yến…”.
“Cho ông một cảnh cáo nhỏ. Đừng động vào cậu ấy”.
“Tôi không điều tra được gì về An Tử Yến là có cậu ngăn cản giúp cậu ta. Cậu ta cho cậu bao nhiêu tiền. Tôi sẽ cho cậu gấp đôi. Cậu làm việc cho tôi. Thế nào?”
Chiếc xe thắng gấp, đầu quản lý Thôi đập vào vách ngăn. Coi như đó đã là câu trả lời. Quản lý Thôi đau đớn xoa trán. Vừa tính chửi thề, Phó Thúc nghiêng đầu nhìn ông: “Bình tĩnh”. Xe lại tiếp tục đi về phía trước. Hai mươi phút sau, xe dừng bên một con sông. Bất kể quản lý Thôi có nói gì, phía trước vẫn một mực im lặng. Anh lấy một điếu thuốc trong túi, cho vào miệng, bật lửa đốt đuôi thuốc. Rít một hơi dài, sau đó thở ra. Gác tay lên cửa kính xe, thả mình theo từng cơn gió cùng ngọn sóng nhỏ trên mặt nước.
An Tử Yến từng nói sẽ khiến cho quản lý Thôi trả giá thật đắt vì lời nói của mình. Hắn không chỉ nói chơi. Từ lúc hắn bắt đầu chơi game trong phòng làm việc, game thật sự cũng đã bắt đầu rồi. Hắn cố ý làm như vô tình tạo ra vô số những hành động gây áp lúc cho quản lý Thôi. Đầu tiên đánh vào yếu tố tinh thần. Hai người đàn ông trong nhà hàng không tự nhiên mà xuất hiện. Thứ trong chiếc bình nhỏ kia cũng chẳng phải độc dược gì. Vương tổng bị cảm là thật. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến kế hoạch của An Tử Yến. Sau hôm Vương tổng bị cảm, An Tử Yến liền tìm ông.
“Ông sắp chịu thiệt thòi rồi”.
“Đừng có vừa vào cửa đã nói mấy câu khó hiểu”. Vương tổng nâng mí mắt, ngã lưng ra ghế, đan các đầu ngón tay vào nhau: “Tôi đã nói trong khoảng thời gian này đừng manh động rồi”. An Tử Yến cho tay vào túi quần, đứng đối diện cửa sổ nhìn ra ngoài: “Khó trách quản lý Thôi muốn lên tầng mười chín. Phong cảnh ở đây quả không tệ”.
“Cậu cũng muốn?”
“Tôi không có hứng với phong cảnh. Chẳng qua là tôi không thích bị người khác quấy rầy, gây phiền phức cho tôi”.
“Đừng nghịch với lửa”.
“Ông ta không chọc tôi, tôi cũng sẽ không động vào ông ta”.
“Cậu muốn làm gì?”
An Tử Yến tóm gọn trọng điểm kế hoạch cho Vương tổng nghe. Vương tổng dứt khoát: “Lão Thôi không phải là con nít ngây thơ. Ông ta không dám làm chuyện đó đâu. Dù sao tôi cũng là cấp trên của ông ta. Vì vị trí này mà phạm tội thì quá ngu ngốc”.
“Chúng ta đánh cược đi. Nếu ông ta không dám, coi như chưa có gì xảy ra. Nếu ông ta dám, cùng lắm ông chỉ về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Không có lý do gì từ chối nhỉ”.
Lời đề nghị của hắn khiến Vương tổng hứng thú. Đúng như lời An Tử Yến nói. Dù thành bại thế nào, đối với ông cũng không tổn thất gì. Nhân cơ hội này thử thách lão Thôi luôn. Vương tổng sờ cằm: “Nếu cậu thắng thì sao?”
“Bộ phận chăm sóc khách hàng không cần hai quản lý. Sau này sẽ do tôi phụ trách”.
“Chẳng phải cậu không có hứng thú với mấy thứ đó sao?”
“Đúng, nhưng đây là cách đơn giản nhất để tránh phiền phức”.
“Vậy nếu tôi thắng?”
An Tử Yến quay người lại, trực tiếp nhìn thẳng Vương tổng: “Tuỳ ông”.