Bạch Hùng càng nghĩ càng phiền muộn, nhưng ông vẫn duy trì phong độ: “Xem ra tôi không có phúc như chị rồi. Tôi về đây”. Ngô Hinh dường như bị lời nói của ông đâm trúng điểm cười. Bà cười lớn. Bạch Hùng khó hiểu nhìn Ngô Hinh. Bà vẫn tiếp tục, không có ý dừng lại. Cho đến khi nước mắt chậc chờ trào ra mới thôi: “Xin lỗi, lời nói của anh buồn cười quá. Tôi nhịn không được. Phúc?” Anh nói tôi có phúc à?”
“Là sao?”
“Anh lo mãi mãi không có cháu. Tôi căn bản đến cả cái sự lo lắng đó cũng bị tước đoạt rồi. Bởi vì tôi biết, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ có cháu”. Bạch Hùng không nói lời nào. Không lẽ con dâu của Ngô Hinh có bệnh, không thể mang thai được.
“Tôi biết anh nghĩ gì. Đáng tiếc anh đã nghĩ sai rồi. Con trai của tôi. Đứa con trai bảo bối của tôi. Tính mạng của tôi. Nó ưu tú như vậy, hoàn mĩ như vậy. Vậy mà lại… kết hôn với một thằng đàn ông. Ngày nào tôi cũng lo lắng nó bị người khác cười nhạo rồi tổn thương. Lo lắng những người trong công ty sau khi biết chuyện sẽ không chấp nhận nó. Nói cho cùng, có mấy người chấp nhận chuyện đó? Số lượng đó có đủ để lạc quan được không?”. Lời nói của Ngô Hinh khiến Bạch Hình khiếp sợ. Ông cho rằng mình đã nghe lầm. An Tử Yến kết hôn với đàn ông là sao? Sao lại muốn kết hôn với đàn ông? Hắn không có lý do gì để kết hôn với đàn ông cả. Đàn ông với đàn ông sao có thể kết hôn? Là Ngô Hinh đang đùa phải không? Đó là câu trả lời mà ông có thể nghĩ đến. Nhưng có người nào lại lấy chuyện như vậy ra mà đùa chứ? Bạch Hùng không biết nói sao cho phải. Chỉ có thể duy trì sự im lặng. Ngô Hinh cũng im lặng. Tâm tư của bậc phụ mẫu, trời đã định sẽ không bao giờ thoải mái được.
Im lặng một lúc lâu, Ngô Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên. Bà bình tĩnh đến lạ: “Anh muốn cháu à?”. Bạch Hình không hiểu ý của Ngô Hinh: “Chị muốn nói gì?”. Ông đưa một điếu thuốc lên môi.
“Tôi đã chấp nhận Tử Yến thích đàn ông. Thậm chí còn chấp nhận nó dẫn về đây. Tôi đã vô cùng nhẫn nhịn. Nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện không có cháu. Vốn tôi định tìm thời gian thích hợp thuyết phục thằng nhóc đó đồng ý để Tử Yến của chúng tôi có con cùng người khác. Sau đó sẽ trả Tử Yến lại cho nó. Như vậy, tất cả mọi người sẽ vui vẻ. Nhưng tìm một người phụ nữ làm chuyện này ở trong nước là phạm pháp. Cho nên, không biết…”. Ngô Hinh còn chưa nói hết, Bạch Hùng đã nổi gân xanh, khói trong miệng phả ra: “Hoang đường! Chị muốn biến con gái tôi thành cái gì? Công cụ sinh đẻ cho chị à?”
“Anh đừng tức giận. Với mấy đứa con gái khác thì có lẽ là công cụ. Nhưng với Tiểu Tư, tôi không bao giờ nghĩ như vậy. Anh cũng đã nói. Tiểu Tư không muốn kết hôn sinh con. Nhưng nếu là An Tử Yến, nói không chừng chỉ cần anh dành chút thời gian khuyên nhủ, nó sẽ đồng ý. Dù sao bọn nó cũng ở cạnh nhau bốn năm”.
“Dù thế nào đi nữa, tôi cũng…”.
“Đứa trẻ sinh ra, hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng. Cũng là cháu của anh. Anh đừng phủ nhận. Anh xác định sau này có thể tìm ai tốt hơn Tử Yến? Con của hai đứa nó nhất định sẽ rất thông minh và đáng yêu. Chúng tôi sẽ không để Tiểu Tư chịu uỷ khuất. Bây giờ ở nước ngoài cũng có rất nhiều người làm như vậy. Anh không phải muốn có cháu sao? Sẽ không có ai chịu tổn thương cả. Chúng ta sẽ nói với người ngoài rằng hai đứa nó đã ly hôn và có một đứa con. Rồi sẽ chẳng còn ai bàn tán nữa”.
“Đừng nói nữa! Suy nghĩ của chị quá viễn vong!!”. Bạch Hùng đau đầu, hét lớn rồi đứng lên.
“Viễn vong ư? Anh suy nghĩ một chút đi”. Ngô Hinh lạnh lùng nói. Bạch Hùng đẩy cửa bước ra ngoài. Ông đi thật nhanh ra chỗ đậu xe. Ông muốn quên đi lời nói của Ngô Hinh. Đây không phải là điều ông muốn. Ông muốn tìm một người đàn ông yêu thương Tiểu Tư, cho cô một gia đình. Khi gần về đến nhà, ông phát hiện xe An Tử Yến đậu trước cửa. Bạch Tiểu Tư đứng bên ngoài. Người đang nói chuyện với cô không phải An Tử Yến mà là một người đàn ông khác. Bạch Hùng dừng xe ở cách đó không xa. Ông hạ cửa kính xuống, cố gắng nghe xem hai người họ đang nói cái gì.
“Cậu còn muốn nói bao lâu nữa? Không phải tới đưa quà đầu năm thôi sao? Tôi đang tính nhân lúc bố tôi chưa về thì trốn đi đây”. Bạch Tiểu Tư không hề cảm động trước món quà mà Mạch Đinh mang đến. Mạch Đinh không tính toán: “Bố cô rất đáng sợ hả?”
“Có chút. Cơ mà so với chồng cũ thì cũng không đến nỗi”. Bạch Tiểu Tư liếc nhìn phản ứng của An Tử Yến rồi nói tiếp: “Ngày nào cũng muốn tôi kết hôn rồi sinh con. Nghe bắt đau đầu”. Giờ phút này, Mạch Đinh nghiễm nhiên trở thành một bậc hiền triết: “Cô cũng không thể chơi bời mãi được a. Ở một mình cô đơn lắm. Cô nhắm cả đời theo chủ nghĩa độc thân, không kết hôn, sinh con gì hả?”
“Ờ”. Còn tưởng Bạch Tiểu Tư sẽ nói đùa câu gì đó. Nhưng cô lại đáp rất ngắn gọn, thái độ kiên định.
“Thật lãng phí tử cung. Nếu tôi có tử cung…”. Mạch Đinh còn chưa trình bày hết ý đã bị Bạch Tiểu Tư cho một cước. Sau đó cô cười cợt chọc ghẹo Mạch Đinh: “Cũng có cách không lãng phí. Cậu đưa chồng cũ đây, nói không chừng tôi sẽ đồng ý sinh một đứa. Đúng không, chồng cũ?”. Bạch Tiểu Tư muốn nhận được sự phối hợp của An Tử Yến, Mạch Đinh đưa tay chắn giữa hai người: “Đừng có dùng tử cung dụ dỗ An Tử Yến!!”. Hắn dường như không có ý phối hợp với ai, thò tay qua cửa xe, vỗ vỗ vào mông Mạch Đinh: “Tôi chỉ có hứng với cái này”. Mạch Đinh ôm mông quay người lại: “Anh… anh làm gì đó? Đừng có táy máy tay chân!”.
“Nhanh, còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”. An Tử Yến bịt tai không muốn nghe Mạch Đinh than vãn. Bạch Tiểu Tư cũng thúc giục: “Đúng vậy. Còn ở đó làm gì. Dùng cái mông thắng tử cung nói chuyện với tôi à?”. Mạch Đinh không nên đứng giữa hai người này mới đúng. Cậu khịt mũi leo lên xe. An Tử Yến khởi động máy. Mạch Đinh hơi cúi người, nhìn qua phía cửa xe bên An Tử Yến, nói với Bạch Tiểu Tư: “Năm mới vui vẻ, Tiểu Tư”. Bạch Tiểu Tư lắc lắc món quà trên tay: “Năm mới vui vẻ, Mạch Mạch”. Dứt lời, cô còn nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi. Chồng cũ, em còn chưa chúc anh. Chúc….”. Xe cứ thế mà lướt quá. Trò đùa ác ý không thành, cô quay người đi vào nhà.