Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 158: Nói dối luôn phải trả giá đắt



Tối đó Mạch Đinh nhận được điện thoại của Quách Bình. Anh muốn thống kê nhân số sẽ đến nhà An Tử Yến: “Này, Mạch Đinh. Tôi biết cậu có thể không muốn đi. Nhưng tôi cũng phải hỏi một chút. Cậu có đến nhà An Tử Yến không?”. Mạch Đinh phát ra âm thanh khổ sở: “A~~ Không biết ngày mai tôi có thời gian không nữa”.

“Vậy thôi đừng đi. Gặp cậu sau”.

“Ý… Tôi mới xem lại. Mai không có việc gì cần thiết cả, đi cũng được”.

Quách Bình yên lặng hai giây, sâu kín lên tiếng: “Cậu và An Tử Yến có quan hệ không tốt. Lần này đến nhà An Tử Yến, tôi sẽ giúp cậu. Ngàn vạn lần không được trộm đồ, biết chưa?”.

“Tôi thèm làm chuyện đó!!”. Mạch Đinh quát vào điện thoại, sau đó thẳng tay ném xuống giường. Kích động cầm ipad lắc lắc, bất mãn phát tiết lên An Tử Yến: “Sư phụ cảm thấy em với anh quan hệ không tốt. Nghi em sẽ đến trộm đồ. Trộm cái gì mà trộm. Trong nhà này có cái gì không phải của em?”

“Bây giờ chính là không có cái gì của em”.

“Đồ của em đang ở nhà Tiểu Tư thôi. Nhưng chúng ta kết hôn rồi mà. Toàn bộ chỗ này chẳng phải đều là tài sản chung của vợ chồng sao?”

“Em kết hôn lúc nào? Với ai?”

“Đừng làm bộ không quen biết nhau!”. Mạch Đinh đặt ipad lại đầu giường, sau đó nhảy qua người An Tử Yến: “Chuyện em nói anh đừng quên dó. Mai nhớ khen em một chút. Không phải là bản thân em, mà em là nguyên mẫu bạn gái của anh”. Mạch Đinh rõ ràng nhờ vả. Sợ trong lời nói của mình có chỗ sơ hở.

“Lấy chân ra, nặng quá”.

“Để có một chân chứ nhiêu. Em thấy thoải mái”.

“Thế để anh cho em thoải mái hơn”.

“Đồ lưu manh”.

An Tử Yến lật sấp người Mạch Đinh xuống. Dùng chóp mũi chạm vào cổ Mạch Đinh: “Em rất giống người thích những kẻ lưu manh”. Mạch Đinh đỏ mặt đưa tay tắt đèn: “Em không… không có”. Nhưng đèn vừa tắt đã bị An Tử Yến bật lên. Hai người đã mang vấn đề đèn đóm ra thảo luận rất nhiều lần. Nhưng cuối cùng vẫn không rút ra được kết luận gì.



Sáng sớm Mạch Đinh đã thức dậy. Cậu kiểm tra các căn phòng rồi mới ra ngoài. Trong thời tiết lạnh như băng, cậu rúc sâu cổ trong lớp áo khoác, chạy thật nhanh đến nơi cách nhà mấy trăm mét. Thần thần bí bí đứng sau bụi cây theo dõi từng chiếc xe chạy qua. Đợi điện thoại của Quách Bình. Cũng không đợi bao lâu, chuông điện thoại vang lên: “Cậu ở đâu? Chúng tôi đã đứng dưới nhà An Tử Yến rồi đây”.

“Mọi người đến rồi hả?”

“Không phải đã gởi địa chỉ nhà cho cậu rồi sao? Không đợi cậu nữa a”.

“Đợi đã… ờ ờ… Tôi tới ngay đây”. Nhân lúc xung quanh không có ai liền nhảy ra khỏi bụi cây chạy về phía trước. Quần áo bám đầy sương, tóc tai bù xù xông về phía đám người Quách Bình. Phạm Thiếu Quân suy nghĩ: “Cậu ngồi xe buýt đến?”.

“Đúng vậy”.

“Xem cái bộ dạng của cậu giống hệt lén lút làm gì đó”.

“Tại cửa thấp quá”. Mạch Đinh đã sớm nghĩ đến mọi tình huống, lên kịch bản tập duyệt cả rồi. Dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng có thể thoải mái đối mặt. Cậu làm bộ như người lạ nhìn xung quanh: “Đi chỗ nào đây?”

“Đi cái gì? Vương tổng còn chưa tới. Cậu thật sự nghĩ chúng tôi đang đợi cậu?”

“Cho tôi cảm thấy sự thân thiện của đồng nghiệp không được à?”

Phùng Phỉ Mông chen vào: “Còn thân thiện cái gì? Cậu có phải người không? Đến mà hai tay trống trơn thế kia”. Cô nhắc Mạch Đinh mới chú ý. Ngoài cậu ra, trên tay ai cũng xách theo túi đồ. Cậu cười híp mắt: “Còn tặng quà. Khách khí làm gì”. Cậu cao hứng như vậy cũng có nguyên nhân cả. Những thứ kia tặng An Tử Yến cũng như tặng cậu ấy mà.

“Cái bộ mặt của cậu, y hệt đồ này tặng cậu nhỉ?”

“Không phải, không phải”. Mạch Đinh vội xua tay phủ nhận. Vương tổng cuối cùng cũng đến. Ông ôm Vương Tích Viên đang hưng phấn xuống xe. Vương Tích Viên không ngừng hỏi: “Anh ấy ở đâu a? Ở đâu?”

“Vương tổng”. Tất cả mọi người cung kính chào hỏi. Vương tổng chỉ khẽ cúi đầu. Toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người Vương Tích Viên: “Đừng có làm loạn”.

Mạch Đinh cảm thấy mình đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng. Nhưng chủ yếu là cậu không muốn đưa mọi người vào nhà.

Cả đám đứng trước nhà. Vương Tích Viên vươn cánh tay nhỏ bé lên gõ cửa: “Anh ơi, em đến thăm anh nè. Anh ơi, mau mở cửa đi”. Bên trong không hề có động tĩnh gì. Liễu Vĩ bắt đầu dùng sức gõ: “Yến, cậu có nhà không?”.

Rốt cuộc cậu cũng nhớ mình quên chuyện gì quan trọng rồi. Cậu quên gọi An Tử Yến dậy!!

“Yến biết hôm nay chúng ta sẽ đến mà. Không thể nào ra ngoài được”. Quách Bình nóng lòng. Mà nghiêm trọng nhất chính là nhóc con Vương Tích Viên bên cạnh Vương tổng. Chuyện gì cũng không quan tâm, nhưng chuyện của người anh này lại vô cùng cấp bách. Không chịu ngừng đập cửa: “Anh ơi, anh có nhà không?”

“Anh ta không có nhà thì chúng ta về đi. Có gì hay ho đâu mà xem”.

“Không được! Hôm nay em muốn gặp anh ấy!”. Vương Tích Viên bắt đầu tức giận.

Cao Sảng nói: “Có lẽ Yến gặp chuyện”.

“Vậy làm sao bây giờ? Hay chúng ta phá cửa đi. Không sẽ trễ mất”. Phạm Thiếu Quân lo lắng đề nghị. Mạch Đinh nhịn không được lên tiếng: “Đừng đụng vào cửa!”. Cửa mà hư là tốn tiền đó!

“Vậy cậu có đề nghị gì không?”

“Trước hết gọi điện cho An Tử Yến đã”.

“Gọi rồi. Không nghe máy. Vẫn nên phá cửa thì hơn”.

“Đừng!”. Mạch Đinh kêu lên, nhưng không có cách nào ngăn được cả đám người tàn nhẫn này được. Có ai đời không mở được cửa liền muốn phá chứ. Tìm thợ sửa khoá đâu có tốn thời gian. An Tử Yến lại chẳng biết sự lo lắng phát sinh ngoài ý muốn bên ngoài cửa. Muốn trách thì chỉ trách hắn ngủ quá say mà thôi! Cũng sẽ không ai biết được, giữa lúc cấp bách này, chìa khoá cửa đang nằm ngay ngắn trong túi xách của Mạch Đinh.

– Hết chương 158 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.