Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 167: Phiên ngoại 2: Quỷ ấu trĩ



Mạch Đinh chạy đến trước tủ quần áo lật tìm đồ: “Anh nói xem em nên mặc đồ gì?” Không ai trả lời câu hỏi buồn chán của cậu, Mạch Đinh không dễ gì mới tìm được một bộ, đứng trước gương nhìn trái ngó phải, lát nữa sẽ cùng An Tử Yến đi gặp khách hàng lớn, dẫu sao mình cũng ở bộ phận quan hệ xã hội, vẫn nên chú ý một chút tới hình tượng. “Anh tính mặc bộ nào?” Câu hỏi này cũng như câu hỏi trước, không hề được đáp lại, cậu quay đầu nhìn An Tử Yến ngồi trước máy tính: “Anh không nghe thấy sao?”

“Không nghe thấy.”

“Bây giờ lại có thể nghe sao?”

“Ừ.”

“Vậy anh nói xem em mặc bộ nào đẹp, anh dự định mặc bộ nào?” Mạch Đinh kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa, và lại không có hồi âm.

“Anh không nghe thấy sao?”

“Không nghe thấy.”

“Đùa em vui lắm sao!!”

“Đúng là rất vui.” Mạch Đinh đem áo ném về phía An Tử Yến, An Tử Yến nâng tay lên nhẹ nhàng chụp lấy, nhìn thấy là áo Mạch Đinh, lại phi thường cố ý giả vờ trượt tay rớt xuống đất. Mạch Đinh vội vàng chạy lên nhặt áo lên vỗ vỗ: “Em thật sự không biết mình còn có thể sống như vậy bao lâu, nếu như anh lại ném đồ lung tung, em muốn, em muốn…”

“Muốn bây giờ hả? Được thôi, cởi quần áo ra.”

“Anh đừng có chỉ nghe lời anh muốn nghe, cũng phải nghe trọn câu đi!” An Tử Yến bày ra vẻ mặt chán ghét: “Nghe em nói hết là chuyện rất lãng phí thời gian.” Mạch Đinh chạy về tủ quần áo lấy đồ An Tử Yến ném qua, An Tử Yến cũng nhẹ nhàng chụp lấy, anh đứng dậg, bắt đầu cởi áo ngoài, chuẩn bị thay quần áo. Có lúc thậy không hiểu nỗi cách thức Mạch Đinh bộc phát tính khí, trực tiếp đánh An Tử Yến một cái không phải là được rồi sao, lại cứ muốn ném đồ anh ấy thôi.

“Em tiện tay lấy, anh chắc chắn là mặc bộ này?”

“Mặc bộ nào không quan trọng ” An Tử Yến ngay cả quần áo cũng không thèm nhìn hai cái đã tùy tiện mặc vào người, Mạch Đinh cũng muốn nói bộ nào cũng không quan trọng, Mạch Đinh cũng muốn bất luận là mặc bộ nào cũng sẽ đẹp đến chết người, nhưng cậu không phải, cậu chỉ giống như bao lão bách tính bình thường, Mạch Đinh ghen tỵ nhìn An Tử Yến cài xong nút áo. Tây trang màu xanh đen tôn lên làn da anh, mặt anh, tất cả trên người anh, ngay cả thứ nhỏ nhặt cũng không bỏ qua. An Tử Yến sau khi mặc xong áo khoác ngoài lại tiếp tục chơi máy tính, Mạch Đinh nhìn bộ tây phục trong tay mình rất lâu, giống như giẻ lau đột nhiên bị lu mờ đi, cậu ném bộ tây phục lên giường: “Em thật sự không biết mình còn có thể giống như vậy bao lâu nữa, nếu như anh cứ đẹp trai như vậy, em muốn, em muốn hủy dung nhan của anh.” yeungontinh.com

Mạch Đinh tâm lý cực độ không bình tĩnh nhào đến sau lưng An Tử Yến, từ phía sau ôm lấy vai An Tử Yến, ngữ khí giống như đang lơ đảng lại giống như van nài: “Anh có thể đừng có đẹp trai như vậy nữa được không, chia em một chút, có được không?”

“Anh không muốn nghe lời vô lý và ngu ngốc như vậy.”

“Nếu đã không muốn nghe, tại sao lại kết hôn với người thích nói lời vô lý và ngu ngốc.”

“Đại khái là giống em bị trúng tà vậy đó.” Mạch Đinh nhăn nhăn mũi, mắt len lén liếc An Tử Yến, đem nửa mặt mình vùi vào vai An Tử Yến: “Em muốn rõ ràng nói cho anh biết, anh cho dù có đẹp trai hơn, em cũng sẽ không yêu anh thêm đâu, anh tốt nhất nên kiềm chế chút.”

“Anh không có cách nào nói chuyện với em.”

“Anh có cách.”

An Tử Yến nâng tay hơi hơi đưa ra sau, túm mặt Mạch Đinh, mặt Mạch Đinh biến dạng trong chốc lát bướng bỉnh nói: “Bạo lực là vô dụng với em.” An Tử Yến nhẹ giương khóe miệng: “Anh vừa lúc biết cái gì có tác dụng với em.” Tay anh túm mặt Mạch Đinh buông lỏng ra, chuyển đến môi dưới của Mạch Đinh, ngón cái chầm chậm lướt qua, sau đó đặt trở lại môi mình, hơi hơi vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên ngón tay vừa nãy lướt lên môi Mạch Đinh, động tác và ánh mắt mê người, khơi gợi lên dục vọng trong lòng Mạch Đinh. Cậu vội vàng buông An Tử Yến ra, bắt đầu cởi quần áo, An Tử Yến quay ghế lại, quan sát Mạch Đinh hiếm khi chủ động, ai ngờ Mạch Đinh căn bản không phải là chủ động, sau khi cởi quần xong lại cầm một cái quần khác trên giường mặc lên, sau khi cảm nhận được ánh mắt quan sát mình lại tăng tốc độ mặc quần nhanh lên: “Em biết anh muốn làm gì, lát nữa phải đi gặp khách hàng rồi, anh tốt nhất dẹp bỏ ý niệm đi, không thể nào!!” Mạch Đinh rõ ràng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt An Tử Yến, anh quay ghế lại, phát ra giọng nói như con nít bất mãn: “Oh…”

Mạch Đinh mặc xong quần áo đi đến trước gương soi, lại hỏi An Tử Yến: “Anh cảm thấy em có đẹp không?”

An Tử Yến không thèm quay người lại, cũng không thèm nhìn một cái: “Không đẹp.”

“Anh là con nít đang giận lẫy sao, chỉ vì em từ chối suy nghĩ hạ lưu của anh?”

“Vậy thì làm sao, không đẹp.”

“Được, được, em cũng không muốn biết suy nghĩ của anh!”

“Khó coi.”

“Anh đủ rồi đó!”

“Muốn ói.”

“An Tử Yến!! Anh là quỷ ấu trĩ không có phong độ!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.