Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 22: Em đã hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất



“Cho nên, em muốn anh nhìn em cứ tiếp tục bị lừa à?”

“Anh không đi sao biết người ta lừa đảo? Công việc tốt chỉ xứng cho anh tìm tới, còn em thì không à?”

“Về nhà để anh bình tĩnh đã”. An Tử Yến dường như lười tranh cãi với Mạch Đinh. Cậu im lặng một lát, nhìn về phía An Tử Yến: “Thật ra căn bản là anh không muốn em tìm được việc chứ gì?”. Cậu lại nói ra câu mà ngày nào cậu cũng hỏi. Chỉ là muốn nghe câu phủ nhận của An Tử Yến thôi. Dù không phải vậy thì im lặng cũng tốt rồi. An Tử Yến vẫn không nhìn Mạch Đinh, trả lời: “Đúng”.

“Dừng xe!”. Thấy An Tử Yến không có động tĩnh gì, Mạch Đinh cầm tay lái, An Tử Yến đạp thắng xe, trừng mắt nhìn Mạch Đinh: “Em không muốn sống nữa à!?”

“Nếu như anh hy vọng Mạch Đinh em sau này cả đời cũng chỉ có thể làm việc nhà cho anh, phục vụ anh, thì em không làm được. Anh đừng có xem thường em!”. Mạch Đinh không nhịn được mà hét lớn. Mở cửa xe. Điện thoại của An Tử Yến cứ vang lên không ngừng, là của công ty. Hắn đưa máy lên tai, che chỗ nói lại:”Tùy em nói sao cũng được, miễn đừng tới chỗ đó”. An Tử Yến còn chưa nói hết câu, Mạch Đinh đã chạy hòa vào đám người trước mặt: “Này, Mạch Đinh!”. Âm thanh của hắn tựa như Mạch Đinh, dễ dàng bị đám đông bao lấy.

Từ tận đáy lòng, Mạch Đinh cũng không mong An Tử Yến sẽ đuổi theo. Nếu hắn làm vậy thì sẽ trễ giờ làm mất. Bọn họ đều không thể quá cứng đầu được, bởi vì bây giờ họ không còn là trẻ con nữa rồi. Mạch Đinh không ngừng nhớ lại những lời nói của cậu vừa rồi. Cậu thật không làm gì được sao? Cả đời cũng chỉ làm việc nhà cho An Tử Yến? Ở phía sau hắn mà dọn dẹp mớ quần áo hắn vứt lung tung? Không cho phép hắn đặt chân lên bàn thôi sao?… Mạch Đinh rũ bả vai xuống nhận thua. Tại sao cậu lại không làm được việc gì? Tất cả công việc đều ở trên cả rồi, rõ ràng hơn: Chính là ở bên cạnh An Tử Yến, dù phải dùng cách gì đi nữa.

Tình yêu và tự trọng là thứ phải lựa chọn sao?

Bên trong mỗi người đều tồn tại sự mâu thuẫn. Sỡ dĩ sinh ra khác nhau là điều đương nhiên. Có lúc sẽ rất kì lạ. Bởi vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà nháo nhào lên. Cũng có lúc chả vì lý do gì liền xảy ra tranh cãi. Cũng như chúng ta sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà hạnh phúc. Rồi cũng sẽ thích một người mà không thể giải thích được. Không ai biết là vì nguyên nhân gì. Điều kì lạ chính là như vậy đó.

Tạm thời, Mạch Đinh không muốn về nhà, cậu cũng không còn ý đính đi phỏng vấn nữa. Thật ra thì cậu cũng mơ hồ cảm thấy có thể công ty đó lừa đảo. Nhưng cậu vẫn ôm một tia hy vọng trong lòng, suy nghĩ nhỡ đâu không phải như vây? Mạch Đinh gọi điện cho Bạch Tiểu Tư, muốn cùng cô mắng chửi An Tử Yến cho hả giận.

“Hả? Mạch Đinh, sao?”, Mạch Đinh nghe được phía bên Bạch Tiểu Tư rất ồn ào.

“Cô đang bận à?”

“Một chút. Bố tôi.. cái ông cổ lỗ sĩ ấy cứ lo lắng tôi ham chơi không lo sự nghiệp. Tốt nghiệp một phát là bắt tôi vào công ty làm ngay. Hại tôi mấy ngày nay không có cách gì sang chỗ cậu với chồng cũ chơi được”. Có tiếng gọi Bạch Tiểu Tư, cô đáp rồi nói với Mạch Đinh: “Cậu gọi đện cho tôi không là chồng cũ lại bắt nạt cậu chứ”.

“Không phải có người đang gọi cô à?”

“Không cần để ý đến làm gì”.

Ngay đến Mạch Đinh cũng có thể nghe thấy giọng nói của cô chút mệt mỏi vì bận rộn. Cậu hít một hơi thật sâu, vờ như đang vui vẻ: “Không có gì, gần đây không thấy cô, gọi điện quấy rầy cô chút đó mà”.

“Giỡn mặt hả?”

“Tôi có việc rồi. Vậy đi ha, cô làm việc đi”.

“Được rồi”.

Sau khi ngắt điện thoại, Mạch Đinh cầm điện thoại trên tay. Thì ra chỉ còn lại mỗi cậu. Những người bên cạnh không biết từ khi nào đã bắt đầu tăng tốc. Còn cậu vẫn mãi không chạy ra khỏi điểm khởi đầu. Thật vô dụng. Không tìm được việc thì quay sang bực bội với An Tử Yến. Không có tương lai mà. Mỗi lần gây náo loạn, rồi cũng phải về cạnh bên hắn thôi.

Cậu vô định hướng đi tìm xem có nơi nào dán bảng tuyển dụng không. Mỗi khi có người bận rộn đi ngang qua, cậu cảm thấy bọn họ thật thành thạo. Liệu có ngày cậu sẽ biến thành những người to lớn như vậy chứ? Mặc dù trải qua khoảng thời gian thực tập ngắn ngủi, nhưng cảm giác lại không như vậy. Khi đó, không có việc làm thì cậu còn có thể về lại trường học. Bây giờ, cậu không còn đường lui nữa rồi.

Không để ý mà sắc trời đã thay đổi rồi. Mạch Đinh xem đồng hồ. Nên về nhà thôi, An Tử Yến cũng đã tan sở rồi. Cậu nhìn xung quanh, muốn tìm một trạm xe buýt. Cậu nhìn bên phía bảng chỉ dẫn có gì đó quen quen. Cậu từng nhìn thấy địa chỉ công ty trên tập hồ sơ của An Tử Yến khi hắn mang về nhà. Kia hẳn là công ty của hắn đi. Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy buồn cười. An Tử Yến tuy là chồng cậu, nhưng đến chồng cậu làm việc ở đâu, giữ chức vụ gì, cậu cũng không hề biết. Cậu tiến về phía trước, thử xem cậu có may mắn mà gặp được An Tử Yến không.

Hôm nay, quả là cậu may mắn. Ông trời đã để cho cậu gặp được chồng cậu thật. Bên cạnh hắn còn có nhiều người khác nữa. Nhìn qua thì có đồng nghiệp và cả cấp trên. Hắn dù có đứng ở đâu, đều nổi bật như thế. Mạch Đinh cảm thấy chỉ cách vài bước chân, nhưng người đó không phải là An Tử Yến của cậu. Hắn thật xa với với cậu.

“Cùng…”. Cùng về đi. Cậu muốn nói như vậy. An Tử Yến quay lại, ánh mắt của hắn khiến cậu không thể đau hơn được nữa. Hắn như đang nhìn một người không hề có chút quan hệ nào. Đồng nghiệp có dáng người trung bình đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Cậu ấy đang nói với ai đấy?”

“Không biết”.

Thấy cậu nhóc nhìn chằm chằm An Tử Yến tỏ vẻ không thể tin được, vị đồng nghiệp đó dùng cùi chỏ thúc vào người An Tử Yến: “Cậu biết hả?”

“Sao có thể?”. Dứt lời, An Tử Yến đi về phía xe. Phía sau có người gọi hắn: “Hôm nay nhất định phải đi ăn mừng chứ”.

“Mọi người đi đi, tôi còn có việc”.

“Mấy cô trong công ty đồn cậu có bạn gái xinh đẹp giàu có lắm. Có phải là về với cô ấy không đấy?”

“Đùa thôi”. An Tử Yến mở cửa xe, có vài người nhân cơ hội chui vào. Thò đầu ra gọi những người bên ngoài: “Mấy người lái xe đuổi theo đi. Hôm nay thế nào cũng phải bắt cậu ấy đãi”. Tiếng nói chuyện, tiếng cười hỗn tạp. Lúc này, không còn ai quan tâm đến sự tồn tại của cậu. Cậu quay về hướng trạm xe buýt. Bàn tay cậu run rẩy. Đầu óc ngốc nghếch của cậu bắt đầu suy nghĩ. Có lẽ An Tử Yến bị đập vào đầu mất trí nhớ. Hắn không nhớ cậu đâu. Nhưng cái suy nghĩ hoang đường đó nhanh chóng bị gạt đi. Lòng cậu quặn thắt.

Hắn không muốn thừa nhận cậu trước mặt đồng nghiệp.

Bởi vì cậu quá bình thường, mà lại còn bởi cậu là đàn ông?

Rõ ràng hôm An Tử Yến chuyển trường, hắn đứng trước lớp, trước mặt thầy giáo mà tuyên bố hắn là An Tử Yến, hắn là người đàn ông của Mạch Đinh mà.

Hôm nay điều gì đã khiến hắn thay đổi suy nghĩ?

Sự may mắn của cậu hôm nay thật cay đắng. Sự thật này thật đáng sợ. Cậu tự ti giống như không có cách nào chữa khỏi bệnh. Một khi đã phát tác rồi, nó sẽ cứ vậy mà tái phát. Cố gắng làm thật tốt. Nghĩ rằng rồi sẽ có ngày cậu có thể đuổi kịp An Tử Yến. Kết quả, cậu lại phát hiện ngay đến tư cách đuổi theo cậu cũng bị cướp mất.

Yêu quả thật rất dễ dàng khiến cho người ta hạ thấp tiêu chuẩn. Một khi đã yêu thì không quan tâm đến người yêu cũ, không quan tâm bạn có bao nhiêu tiền, không quan tâm đến công việc của bạn là gì, không quan tâm bạn có bao nhiêu đất, thậm chí cũng không quan tâm bạn đối với tôi như thế nào. Có người sẽ buồn cười vì những điều đó không thực tế. Nhưng chỉ có thời gian hay vô số những nguyên nhân khác kéo đến không đúng lúc thì tiêu chuẩn chọn người yêu sẽ bị nâng lên cao hơn thôi. Bắt đầu yêu cầu thứ gì đó khác để lấp đầy tình cảm. “Anh phải kiếm thật nhiều tiền”; “Bao giờ thì anh mới thăng chức?”;

“Sao anh lại không có nhà?”; “Tôi đối với anh tốt như vậy, anh cũng phải đáp trả lại tôi chứ”; …

Mạch Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cậu trở nên mơ hồ, dần dần được phủ lên bằng một lớp sương mỏng.

An Tử Yến, em đã vì anh mà hạ tiêu chuẩn đến mức thấp nhất rồi.

Em còn phải làm gì nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.