Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 63: Khách mời đặc biệt [2]



An Tử Yến vứt hết những thứ xung quanh làm vướn chỗ ngồi vào thùng rác trên xe. Tô Tiểu Mễ lại đứng lên thêm lần nữa: “Anh đang làm gì, làm gì, làm gì đó? Ngôn… Xem An Tử Yến đang làm gì kìa”.

“Anh không thấy gì hết”. Nghiêm Ngôn nói xong, An Tử Yến cũng bồi thêm một câu: “Tôi thay anh ấy giáo huấn cậu”. Tô Tiểu Mễ không kêu la nữa. Nhích lại gần Mạch Đinh: “Tôi nguyện chỉ lấy mười gói snack mà truyền thụ bí quyết cho cậu. Đồ đệ. Nhất định phải thay sư phụ báo thù”. Mạch Đinh chằm chằm An Tử Yến từ phía sau, dùng sức gật đầu thật mạnh: “Đã đến lúc cho anh ta biết lợi hại rồi”.

Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ ra khỏi thang máy trước. An Tử Yến nhắc nhở: “Anh khuyên em đừng có cùng Tô Tiểu Mễ làm mấy chuyện ngu ngốc”. Không lẽ bại lộ rồi? Mạch Đinh phủ nhận: “Làm gì có. Chúng em là nói chuyện nghiêm túc. Nghiên cứu sách lượt chính trị a”.

“Hai người mà nghiên cứu không lẽ IQ đã hơn học sinh tiểu học rồi?”

“Anh sỉ nhục em?!”. Mạch Đinh đứng trước cửa thang máy mà không để ý cánh cửa đang dần đóng lại. An Tử Yến đưa tay chặn ngang, cúi người nhìn Mạch Đinh cười xấu xa: “Đúng vậy đấy”. Mạch Đinh vội vàng kéo xa khoản cách của cả hai. Cậu sợ lại rơi vào bẫy của An Tử Yến. Nhưng cậu cũng không ý thức được rằng thật ra, cậu đã sớm sống trong cái bẫy đó rồi. Bởi vì bên trong đó quá ấm áp. Khiến cho cậu nghĩ thế giới bên ngoài mới chính là vực sâu.

Mạch Đinh cố ý không nhìn An Tử Yến mà đi đến chỗ Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ mở cửa nhà liền biến thành Vương tử. Phất tay trong không khí: “Lui ra”. Trước mặt không có một người nào thì bảo ai lui ra? Nếu không phải biết Tô Tiểu Mễ lúc nào cũng hừng hực khí thế phát huy khả năng diễn xuất thì hẳn ai cũng nghĩ cậu ta đến giờ uống thuốc rồi. Thật ra bình thường Tô Tiểu Mễ chỉ làm vậy với những người quen biết thôi. Bất quá Mạch Đinh lại cảm thấy khó chịu. Khả năng diễn xuất của Tô Tiểu Mễ chưa bao giờ tiến bộ, lúc nào cũng thấy lố.

“Không cần để ý đến em ấy”. Nghiêm Ngôn nói như thể anh đã quá quen với cảnh tượng đó rồi. Không chỉ để ý đến kĩ năng diễn xuất của Tô Tiểu Mễ, Mạch Đinh còn để ý đến căn hộ của cậu ta nữa. Mạch Đinh bắt đầu đặt câu hỏi về sự thưởng thức của Tô Tiểu Mễ. Cách sắp đặp ghế salon cùng những vật trang trí đẹp mắt kia hẳn là do Nghiêm Ngôn làm. Còn những thứ trang trí với đầy đủ màu sắc hoa lá cành có thể phá hủy cả không gian tao nhã của ngôi nhà, không cần nghĩ cũng biết là từ cảm hứng của Tô Tiểu Mễ mà ra.

“Thế nào? Nhà cũng không tệ đúng không? Không hề có thứ dư thừa. Mọi thứ đều nằm đúng chỗ của nó”. Tô Tiểu Mễ trưng ra thần thái của chủ nhà. Nghiêm Ngôn đưa cậu ta về hiện thực: “Em và mấy thứ đồ của em chính là vật dư thừa trong nhà đấy”.

“Ngôn ~~”. Tô Tiểu Mễ nháy mắt với Nghiêm Ngôn: “Cho em chút mặt mũi a. Em không thể rời sân khấu được”.

“Vậy em cứ đứng đó đi”.

Tô Tiểu Mễ vờ như không nghe. Chỉ cần không muốn nghe thì cậu ta sẽ tự động bỏ qua. Cho nên Tô Tiểu Mễ mới có thể tự tạo cảm giác vui vẻ một mình được. Cậu quay người lại nói vói Mạch Đinh: “Biết hai người sẽ đến. Tôi với Ngôn đã mua thức ăn rồi. Cũng biết cậu thích làm việc nhà, thích vào bếp. Cho nên tôi sẽ giao hết cho cậu”.

“Tôi không thích làm việc nhà. Không thích vào bếp! Đó là bởi vì không làm không được. Nói khách đi nấu cơm là cái lý gì?”

“Bạn bè với nhau cần gì để ý ba thứ tiểu tiết đó. Khách khứa gì. Thật là. Nói ra người khác lại hiểu lầm đấy”. Tô Tiểu Mễ lấy đồ ăn trên bàn, nằm dài ra ghế mở ti vi. Động tác vô cùng tự nhiên. Mạch Đinh lắc đầu đi vào bếp. Đây là không gian mở nên Mạch Đinh có thể nhìn thấy rõ cả phòng khách. Cậu vén tay áo lên. Cảm thán bản thân cho dù có đi đến đâu cũng không thoát được cái số kiếp cực khổ này. Nhưng nghĩ đến việc Tô Tiểu Mễ sẽ truyền thụ bí kiếp, cậu lại phấn chấn trở lại.

An Tử Yến và Nghiêm Ngôn ngồi bên cửa sổ. Sắc trời dần trầm xuống. Đèn phía tòa cao ốc đối diện hắt sang. Nghiêm Ngôn không quay người lại: “Tô Tiểu Mễ”. Chẳng qua chỉ gọi đích danh Tô Tiểu Mễ. Nhưng cậu ta lại lấy điều khiến ti vi hạ âm lượng xuống. Là nghiêm chỉnh huấn luyện a!! Bây giờ so với bí quyết của Tô Tiểu Mễ, Mạch Đinh càng muốn biết bí quyết của Nghiêm Ngôn hơn. Nghiêm Ngôn đùa giỡn bật lửa trên tay. An Tử Yến cho tay vào túi quần dựa lưng ra ghế nói về tên công ty của quản lý Trương: “Anh hẳn biết công ty này?”

“Ừm”.

“Tôi không muốn lãng phí thờ gian vào mớ rắc rối này”. Từ thái độ của quản lý Trương cùng đống tài liệu mà hắn đang giữ trong tay cũng đủ hiểu công ty này chính là ngoan cố kéo dài. Nếu không thì quản lý Thôi cũng không ở đây lâu đến như vậy. An Tử Yến không muốn đi theo cái hoạt động chậm chạp đó.

“Vậy thì giải quyết rắc rối đó đi”. Nghiêm Ngôn nói nhẹ tênh, khai thông con đường cho An Tử Yến. Việc còn lại An Tử Yến sẽ giải quyết. Vấn đề này coi như kết thúc. Nghiêm Ngôn tắt tàn thuốc: “Giới nào?”. Hai người họ nói toàn mấy chữ cụt ngũn. Chung lại không ai hiểu gì.

“Thứ hai. Anh hẳn là thứ nhất đi?”

“Lão sư của cậu là ai?”

“Chỉ biết thổi kẹo đường. Loại phụ nữ không ra gì dạy chút tà môn ngoại đạo thôi”.

“Lúc về sẽ khiến cho cô ta trả giá vì đã những chuyện đã làm”. Nghiêm Ngôn nói như thể hai người cùng từ một lò đào tạo.

“Sẽ có cơ hội. Cô ta không quy định chọn học sinh cứ hai năm phải về lại nhà trẻ một lần. Đến lúc đó, cô ta đứng trách tôi”.

Các bạn nhỏ, thảo luận cách đối phó với lão sư là một hành vi không tốt. Hoàn toàn nghiêm cấm đấy.

Đứng trong bếp, thỉnh thoảng Mạch Đinh có nhìn ra xem An Tử Yến và Nghiêm Ngôn nói chuyện gì. Kiểu nói chuyện của An Tử Yến với Nghiêm Ngôn rất khác so với lúc nói chuyện cùng Chu Cách. Hai người từ tốn nhưng lại lạnh lùng nói chuyện với nhau. Khó có thể tả được cảm giác đó.

“Tô Tiểu Mễ”. Nghiêm Ngôn không quay lại và gọi tên Tô Tiểu Mễ thêm lần nữa. Mắt Tô Tiểu Mễ vẫn nhìn vào màn hình ti vi. Nhưng cậu ta đứng lên, vừa nhìn ti vi vừa lui về phía sau. Lùi đến chỗ Nghiêm Ngôn thì lấy gạt tàn thuốc, nhanh chóng đổ tàn thuốc vào thùng rác rồi đặt lại chỗ cũ. Sau đó cậu ta về chỗ ngồi tiếp tục xem ti vi. Rốt cục Mạch Đinh cũng không nhịn được nữa: “Cậu làm sao được như thế?”

“Cậu nói cái gì?”

“Anh ta chỉ có gọi tên cậu thôi mà. Ngay đến chó cũng không bằng cậu luôn”.

“Đương nhiên!”. Tô Tiểu Mễ đắc ý được hai giây. Quỳ trên ghế salon: “Đừng có so sánh tôi với chó”.

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.

“Nghe ngữ điệu. Vừa nghe sẽ biết ngay. Tôi thích nhất là ngữ điệu của Nghiêm Ngôn. Nhưng mà tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu đó. Anh ấy nói cái gì tôi cũng nghe. Đến mức mù quáng luôn”. Thật không biết cậu ta kiêu ngạo cái gì. Đột nhiên Tô Tiểu Mễ hạ thấp âm lượng: “Hơn nữa biểu hiện của tôi cũng tốt cho nên….”. Tô Tiểu Mễ lại làm động tác ma sát ngón tay.

“Tô Tiểu Mễ. Sao cậu nói chuyện trước sau nó mâu thuẫn vậy. Không phải cậu nói thuần phục được Nghiêm Ngôn sao. Nhưng tôi đứng đây nhìn nãy giờ thế nào cũng giống như anh ta thuần phục cậu rất thành công”. Tô Tiểu Mễ phất tay: “Tôi cũng mất tận hai ngày mới phát hiện cái bí quyết này đó. Hiệu quả đương nhiên phải từ từ mới đến a. Anh ấy đã không còn la mắng bắt tôi dọn dẹp đồ đạc kìa. Cậu không thấy mới nãy tôi đánh Nghiêm Ngôn, ảnh nói với tôi thế nào hả? Tôi nhắm chừng tầm mấy ngày nữa. Hừm… Anh ấy sẽ chính thức trở thành trung khuyển của tôi”.

“Vậy hờ? Vậy nào cậu mới nói cho tôi biết?”.

“Đồ đệ đừng vội. Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ biết. Nếu không hậu quả sẽ khó lường. Ngày mai chúng ta sẽ tìm cơ hội lén họp”.

“Được!”.

Sờ rằng Mạch Đinh đã quên mất cậu tới đây là vì chuyện gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.