Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 77: An Tử Yến à…



An Tử Yến biến mất. Không ai biết hắn đã đi đâu. Nhưng tất cả mọi người đều không đi tìm hắn. Kể cả Mạch Đinh. An Tử Yến có lẽ cũng không chịu đựng nổi. Mạch Đinh biết. Nhất định phải để cho An Tử Yến yên tĩnh. Nếu như bây giờ đi tìm hắn, tâm trạng của cậu sẽ còn rối hơn nữa. Như vậy ngược lại sẽ khiến cho An Tử Yến phải an ủi cậu. Đối với An Tử Yến, người quan trọng nhất là ông nội. Chiếm hết phần lớn thời gian của An Tử Yến là ông nội. Người mà An Tử Yến dành tình cảm đặc biệt nhất, cũng là ông nội. Nhưng ông nội không còn ở đây nữa. Mạch Đinh sao có thể tàn nhẫn mà khiến An Tử Yến an ủi cậu cơ chứ.

Tình thân và tình yêu là hai loại tình cảm song song. Không ai có thể lấp đầy chỗ trống của người còn lại. Cũng như không ai có thể thay thế chỗ của người kia.

Cho đến ngày tổ chức tang lễ, không ai chờ đợi An Tử Yến. Cuối cùng thì điều này đối với An Tử Yến có bao nhiêu là ý nghĩa đây? Mạch Đinh vặn vest đen. Cố gắng duy trì nụ cười. Cậu hy vọng bản thân sẽ bình thường nhất mà đưa ông nội đến cuối con đường. Cậu phải cố gắng kiên cường một chút. Kiên cường để lần này không cần An Tử Yến nữa.

Tất cả những dự định năm mới vì biến cố đột ngột xảy ra mà không còn ý nghĩa nào nữa. Bầu trời âm u. Nội tâm của mọi người cũng âm trầm theo. Và dường như chỉ có mỗi ông nội là thanh thản. Ông nội nói ông muốn ích kỷ đi tìm hạnh phúc thuộc về ông. Ông không muốn mọi người quá đau buồn vì ông. Nhưng cho dù người ra đi có dùng bất cứ cách gì, cũng không thể làm an lòng những người ở lại được.

Ta đi rồi, mấy đứa đừng quá đau lòng.

Lời nói ấy nói ra thì dễ dàng. Nhưng có ai làm được? Đừng để lại chuyện khó khăn ấy cho chúng cháu chứ.

Người tham gia tang lễ dần rời đi. An Tấn vẫn tiếp tục vội vàng lo phần hậu sự. Một mình Mạch Đinh đứng thật lâu trước bia mộ. Gió thổi mạnh làm tóc cậu rối tung. Lật cả áo của cậu. Mạch Đinh nhìn vào tấm hình mỉm cười của ông nội trên tấm bia.

“Ông nội, ông cảm thấy cháu đủ dũng cảm chưa. Hôm nay cháu không khóc đấy. Nếu ông cảm thấy cháu vẫn chưa đủ dũng cảm thì hãy giúp cháu. Cháu muốn đi tìm An Tử Yến. Cháu muốn đưa anh ấy đến trước mặt ông. Nói lời tạm biệt ông”. Mạch Đinh quay người đi. Cậu biết nên đến đâu để tìm An Tử Yến. Cậu giống như bị trói chặt muốn giải thoát. An Tử Yến đã từng che chắn cho cậu vô số lần. Bất luận thế nào, lần này cũng đến lượt cậu rồi.

Ngôi nhà gỗ nhỏ không biết chủ nhân đã bỏ nó ra đi. Nó vẫn yên bình như vậy mà chờ đợi. Mạch Đinh đứng ngoài cửa một hồi lâu. Cậu hít một hơi thật sâu. Đẩy nhẹ cánh cửa không hề được khoá. Cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề. Điều đầu tiên Mạch Đinh nhìn thấy là An Tử Yến. Giống như có người dùng mũi dao sắt nhọn đâm thẳng vào tim cậu vậy. Hoàn cảnh bây giờ so với cậu tưởng tượng còn đáng sợ hơn nữa. An Tử Yến ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu hắn vùi sâu bên trong. Nghe được tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút lúng túng nhìn Mạch Đinh: “Mạch Đinh, ông nội đâu?”. Hắn phảng phất như một đứa trẻ, phảng phất không biết ông nội đã ra đi. Mạch Đinh cắn chặt môi dưới đau đớn.

An Tử Yến bướng bỉnh, ấu trĩ, tuỳ tiện, luôn mang biểu cảm xấu xa trên mặt của Mạch Đinh đâu rồi? An Tử Yến trước mặt không phải là An Tử Yến mà Mạch Đinh biết. Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao ông nội lại yêu cầu cậu cứu An Tử Yến. Lúc đó Mạch Đinh còn cho cái từ “cứu” này quá nghiêm trọng. Nhưng quả nhiên như ông nội hình dung. An Tử Yến không thể nào chịu đựng được chuyện ông nội qua đời. Cho dù có rất nhiều chuyện bất mãn, hắn cũng không quan tâm. Cho dù rõ ràng hắn hoàn mỹ như thế nhưng hắn cũng có nhược điểm.

Phải cứu thế nào đây? Mạch Đinh không biết cách. Không biết nói. Thậm chí không biết có nên đến gần hay không. Sự đau đớn thể hiện trên khuôn mặt An Tử Yến, cả từ trong người hắn toả ra ngoài nữa. Khiến cho không khí xung quanh cũng trở nên đau đớn giống như hắn vậy. Mạch Đinh bước lên trước một bước. Con dao đâm vào tim cậu lại càng sâu hơn. Cậu đứng trước mặt An Tử Yến, cố ý không trả lời câu hỏi của hắn: “An Tử Yến, anh nói cho em biết em phải làm sao? Anh nói gì em cũng sẽ làm. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà. Em cũng không giáo huấn anh nữa. Có được không, An Tử Yến?”. Dường như hắn không nghe được lời nói của Mạch Đinh. An Tử Yến đứng lên: “Anh phải đem album ảnh đến cho ông nội. Hôm qua ông có nói với anh”.

“Anh đã đem album đến cho ông nội rồi”.

“Không có. Em nhớ nhầm rồi”. An Tử Yến đang muốn đi tìm. Mạch Đinh dùng sức ôm mạnh An Tử Yến từ phía sau: “Đừng như vậy. Anh đừng như vậy mà. Ông nội đã đi rồi”.

“Đi đâu?”

Mạch Đinh cứng đờ. Cậu nhất định phải cho An Tử Yến biết rõ sự thật. Dù vậy, cậu cũng không muốn khiến An Tử Yến tổn thương. Cậu có rất nhiều điều muốn nói với An Tử Yến. Ông nội nằm viện, bác sĩ chữa khỏi bệnh cho ông rồi, đang đợi hắn trở về. Cậu thật sự muốn nói với An Tử Yến như vậy. Mà cũng muốn nói với chính mình như vậy. Bọn họ sẽ giả vờ được một thời gian. Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ lạnh lùng nói ra một sự thật vô cùng tàn khốc: “Ông nội chết rồi. Ông đã chết rồi. Anh không biết à? Lúc đó anh cũng có mặt nhìn thấy ông nội nhắm mắt mà!!”.

Lời nói lạnh như băng đó làm cho sự tàn nhẫn của An Tử Yến quay trở lại: “Cho dù là em, nếu như còn dám nói lung tung, anh sẽ…”. Hắn đẩy cánh tay Mạch Đinh đang ôm hắn. Mạch Đinh cũng không sợ hãi. Hét lớn, âm thanh vang vọng khắp căn nhà: “Anh sẽ thế nào? Anh sẽ đánh em à? Vậy thì anh đánh đi. Em đã chứng kiến người ta hoả táng ông nội. Hôm nay em cũng nhìn thấy ông nội bị vùi vào lòng đất. Vô ích thôi, An Tử Yến. Không ai cứu được ông nội đâu. Kể cả khi anh cứ ở đây”. An Tử Yến siết chặc tay thành quả đấm. Cắn răng nhìn Mạch Đinh. Mạch Đinh tình nguyện để An Tử Yến đánh. Cậu có thể không một câu oán trách mà trở thành đối tượng phát tiết của hắn. Không phải vì rộng lượng. Mà chính là cần phải làm điều gì đó thật nhanh vì An Tử Yến.

Tình cảm của cậu dành cho ông nội rất sâu sắc. Nhưng so với tình cảm mà An Tử Yến dành cho ông thì thật không đáng nhắc đến. Giờ phút này nội tâm An Tử Yến tột cùng phải chịu bao nhiêu đau khổ. Cậu không có cách gì để An Tử Yên chia sẻ bớt cho cậu. Đó là nỗi đau của riêng mình hắn thôi.

– Hết chương 77 –  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.