Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 93: Tình cảm không phải thứ em muốn có là có



Còn mười phút nữa sẽ hết giờ làm, An Tử Yến ra khỏi phòng làm việc. Từ sinh viên lưu manh đến sếp lưu manh. Hắn không hề thay đổi chút nào cả. Mạch Đinh thật không hiểu nổi. Làm thế nào mà hắn có thể giải quyết được mọi công việc nữa. Bên trong văn phòng có vài tiếng ho khan. Ám chỉ Mạch Đinh bây giờ chính là cơ hội tốt. Mạch Đinh đã dàn cảnh đâu vào đấy. Cậu không sợ gì nữa. Cậu đứng lên gọi An Tử Yến. An Tử Yến dừng lại. Xoay người tựa vào cửa kính, vắt áo khoác lên cánh tay. Hắn mất kiên nhẫn đợi Mạch Đinh lên tiếng.

An Tử Yến đã tuân thủ điều kiện. Như vậy bước kế tiếp, Mạch Đinh chỉ cần giống như lúc chỉ có hai người mà nghiêm túc phê bình An Tử Yến là được. Không cần sợ hậu quả về sau. Chỉ cần nói ra. Chỉ cần nói ra thôi. Nhưng Mạch Đinh lại do dự. Mọi người nhìn Mạch Đinh. Mạch Đinh nhìn An Tử Yến. Mạch Đinh biết dù có nói ra An Tử Yến cũng không quan tâm. Nhưng cậu cũng càng rõ. Nếu đứng trước mặt nhiều người mà phê bình An Tử Yến, vậy thân là cấp trên như hắn còn uy tín gì nữa. Rồi đây những người khác cũng có thể giống như cậu mà phê bình An Tử Yến thì làm sao? Vị trí của hắn chính là cần sự tôn trọng của cấp dưới.

“Không, không có gì. Anh đi đi”.

An Tử Yến hiểu ý tứ của Mạch Đinh. Hắn không phản ứng gì rồi rời đi. Cho đến lúc hắn vào thang máy, âm thanh khinh bỉ của các đồng nghiệp liền truyền đến: “Dạy với chả dỗ. Sau này đừng có khoác lác nữa đi”.

“Quá chán. Còn tưởng có kịch hay để xem”.

“Tôi sớm đã đoán được không thể nên chả ôm hy vọng gì nhiều”.

“Mạch Đinh, cậu nhát quá”.

Mạch Đinh dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Thản nhiên mỉm cười: “Tôi đúng là nhát thật”.

Từ công ty về nhà, Mạch Đinh vừa mới mở cửa, còn chưa nhìn thấy An Tử Yến, cậu đã oang oang lên: “Nếu em không có dạy dỗ anh trước mặt mọi người, vậy thoả thuận của chúng ta cũng sẽ vô hiệu nhỉ?”. Vội về nhà hoá là vì chuyện này. An Tử Yến đang cầm ly nước. Hắn bình tĩnh uống một ngụm nước: “Vô hiệu?”

“Ừm… Đương nhiên rồi”. Mạch Đinh không giải thích được sự cà lăm của bản thân.

“Anh đáp ứng yêu cầu của em rồi. Chính là bỏ qua cho em. Bây giờ em nói chuyện em thoả thuận với anh không có hiệu lực nữa. Em nghĩ anh sẽ chấp nhận?”. Hắn đặt ly nước xuống bàn. Mạch Đinh đóng cửa lại: “Em… em cũng vì tốt cho anh mới bỏ qua mà”.

“Anh cũng vì tốt cho cơ thể của em thôi”.

“Đồ điên! Anh làm sao biết được em sẽ thích?”

“Sao em biết được em sẽ không thích?”

“Đừng có xuyên tạc lời nói của em. Đó là lời nói của anh!!”.

“Không thể huỷ thoả thuận”.

“Biết rồi!”. Còn không tính toán. Nói cái gì mà vì tốt cho cơ thể của tôi. Tôi thấy anh chỉ là vì tốt cho cơ thể của anh thì có. Mạch Đinh lẩm bẩm oán trách trong bụng. Nhưng cậu lại nghĩ đến chuyện quan trọng khác. Trên công ty không tiện, bây giờ thì có thể rồi. Nếu như lời An Tử Yến thì hắn tuyệt đối có cách giúp chị. Dù sao thì cũng là chị ruột của hắn, có lẽ lời nói của hắn sẽ giúp Phó Thúc hiểu ra. Đang muốn mở miệng thì trong lúc cậu lên cơn bốc hoả, An Tử Yến đã đi tắm từ lâu. Cậu đứng bên ngoài phòng tắm, tựa vào tường: “An Tử Yến, anh có nghe em nói không?”

“Ừ”.

“Hôm nay từ chỗ Tiểu Tư em có nghe một chút chuyện của Phó Thúc và chị. Em cảm thấy trong lòng Phó Thúc có tình cảm với chị. Chẳng qua còn câu nệ những lý do khác thôi. Bây giờ là thời đại nào rồi, Phó Thúc còn giữ quan niệm như vậy?”. Mạch Đinh dừng lại. Cậu nghĩ An Tử Yến sẽ nói gì đó tỏ rõ lập trường. Nhưng cậu cũng nghe thấy tiếng nước chảy. Cậu tiếp tục: “Chị đã hai mươi bảy tuổi rồi. Em nghĩ Phó Thúc cũng khoảng ba hai. Tuổi tác giữa họ chênh lệch không lớn. Nếu Phó Thúc vì chuyện đã có một đời vợ và còn có con, hay thân phận gì gì đó nữa thì mấy thứ đó cũng không quan trọng để từ chối chị. Không phải chị rất đáng thương sao? Tình cảm nhiều năm của chị không lẽ lại không bằng Quý Mộng? Nhân lúc hai người họ bây giờ mới quen biết nhau không lâu. Cũng chưa bắt đầu qua lại. Chúng ta nên sớm giúp Phó Thúc nhận rõ. Hoặc là…”. Mạch Đinh lại chìm vào suy nghĩ. Cậu nghĩ đến chuyện khác kích động hơn nữa: “Hay là Phó Thúc thật ra không có gì với Quý Mộng. Anh ta chỉ muốn mượn Quý Mộng để thử lòng chị thôi?”. Cửa phòng tắm mở ra. An Tử Yến lau tóc: “Mấy lời em vừa nói đừng để An Tố nghe được”.

“Tại sao?”. Mạch Đinh ngây ngốc: “Không phải người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc hả? Có lẽ chỉ cần những người bên cạnh…”. An Tử Yến cắt ngang lời cậu: “Anh sẽ không làm gì cả”.

“Chẳng lẽ anh không mong Phó Thúc và chị ở bên nhau? Chị sẽ hạnh phúc lắm a”.

An Tử Yến dừng động tác, dùng giọng bất đắc dĩ mà nói với Mạch Đinh: “Không lẽ em không hiểu?”

“Hiểu cái gì?”

“Khi em không thích người ta rồi, em sẽ tìm được đủ loại lý do để từ chối tình cảm của người đó”.

“Anh nghĩ là…”. Mạch Đinh không muốn nói ra suy nghĩ của An Tử Yến. Suy nghĩ của hắn đối với chị quá tàn nhẫn. Cậu nguyện tin suy đoán của bản thân. Bởi suy đoán của cậu có thể khiến cho tình yêu của chị An Tố có kết thúc viên mãn.

“Không phải là anh nghĩ. Em cho rằng anh nghĩ thế nào là sẽ thế nấy à? Đây là sự thật”. Hắn buồn lòng lên tiếng. Mạch Đinh nhìn An Tử Yến. Cậu nghĩ, An Tử Yến cũng không muốn nghĩ như vậy. Phó Thúc và An Tố đều là người thân của hắn. Nếu hai người họ ở bên nhau thì đương nhiên là quá tốt. Nhưng An Tử Yến không thể không nhìn nhận vào sự thật. Vậy, chị phải làm sao? Nếu không ai ủng hộ tình cảm của cô, không ai đứng về phía cô, chẳng phải cô đã quá đáng thương rồi sao?

“Chúng ta đi gặp chị đi. Em có chút lo lắng”.

“Bây giờ điều chị ấy cần không phải là an ủi. Chị cần thứ khác kia”. Mặc dù An Tử Yến nói như vậy nhưng hắn vẫn cầm chìa khoá xe lên.

Căn hộ của An Tố gần công ty. Mạch Đinh đang tính gõ cửa thì phát hiện cửa không khoá. Cậu đẩy nhẹ cánh cửa. Tấm rèm bên trong che kín không chút kẽ hở cho ánh sáng chiếu vào. Mùi rượu nồng nặc bốc lên.

“Chị ơi?”. Mạch Đinh nhẹ giọng gọi. Cậu luôn nghĩ sẽ có thể nghe thấy tiếng của An Tố: Ai là chị của cậu? Nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy gì cả. An Tử Yến mở rèm cửa sổ ra. Tầm nhìn bên trong ngôi nhà rõ ràng hơn hẳn. Nhà cửa không lộn xộn mấy. Chỉ có rất nhiều chén đũa chưa rửa vẫn còn nằm trong bồn. Mạch Đinh vào phòng ngủ. Không có ai cả. Cậu gọi điện thoại cho An Tố. Cũng không có ai nghe máy. Cậu lo lắng: “Không lẽ chị nghĩ quẩn? Chúng ta ra ngoài tìm đi”. An Tử Yến ngồi trên ghế salon: “Chị ấy không ngốc như vậy đâu”.

“Đã hết giờ làm rồi, chị có thể đi đâu được chứ?”

“Còn có thể đi đâu?”. An Tử Yến dùng chân đá vào bàn khiến những chai rượu rơi lăn lóc xuống sàn. Mạch Đinh im lặng. Cậu vén tay áo đi vào bếp. Rửa sạch sẽ chén đũa có trong chậu rồi mở tủ lạnh ra. Bên trong không hề có chút đồ ăn nào. “Em ra siêu thị mua chút thức ăn. Đợi chị về là có thể cùng ăn rồi”. An Tử Yến chẳng qua chỉ im lặng gật đầu.

– Hết chương 93 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.