Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 2



Lần đó khi ba về nhà liền kích động mà hỏi han tôi đủ chuyện về giáo viên lớp Anh ngữ của tôi, khi đó tôi cũng chưa xem trọng chuyện đó lắm, thầm nghĩ chắc ba chỉ quan tâm nhất thời thôi. Ai ngờ về sau, giáo viên lớp Anh ngữ Thư Triển Dung lại thường xuyên đến nhà dạy thêm, khiến tôi có chút khó chịu.

Khi tôi đang nghĩ muốn bể đầu, cân nhắc làm thế nào mới có thể từ chối thiện ý đó mà không khiến nàng để bụng, để nàng buông tha cho tôi, không xách đầu tôi ra để dạy thêm nữa, thì một lần lại vô ý gặp phải cảnh Thư lão sư và ba ôm hôn.

Ôi thôi, khi đó tôi đã biết, chuỗi ngày không mẹ của tôi đại khái đã qua đi. Cũng may, Thư lão sư so với đám bạn gái như yêu tinh của ba thì đỡ hơn, miễn cưỡng cũng có thể khiến tôi chấp nhận được.

Mọi chuyện về sau hết thảy đều như nước chảy thành sông mà phát triển, điều duy nhất ngoài ý muốn, hoặc nên nói là bất mãn của tôi chính là: Thư lão sư tuổi còn rất trẻ cư nhiên lại mang theo một người theo danh nghĩa là dì ghẻ vào nhà của tôi — ba mẹ Thư gia chết sớm, hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng tôi thật chẳng hiểu, một cô gái trẻ như Thư lão sư vì sao lại đi yêu người lớn gấp đôi tuổi mình như Thường Hướng Nam được cơ chứ, tuy rằng có vẻ là do ba chủ động tiếp cận trước.

Đối với tình huống này, tôi không rõ là nên chúc mừng hay đồng tình với ba đây, tìm vợ thì tìm vợ thôi, cư nhiên lại tìm luôn cho mình một cô em vợ bằng tuổi tôi nữa.

Tôi vẫn sẽ nghe theo những lời khi còn sống mẹ răn dạy, cùng Thư lão sư và Thư tiểu cô nương chung sống hòa thuận, ít ra sẽ hết lòng ngoan ngoãn tôn trọng trưởng bối, tuy rằng việc này còn khá mới lạ. Nhưng tin tôi đi, chỉ cần có thể, tôi quyết không ở trong một gian phòng một mình với hai người họ đâu.

Trên cơ bản, tôi hẳn tạm được xem là biết điều, ngoại trừ không có kêu mẹ kế là mẹ — kỳ thật cũng là vì nàng còn quá trẻ, tôi lớn như vậy mà ở nơi đông người gọi nàng là "Mẹ", chắc cũng khiến nàng sợ không ít đâu.

Cũng may tiền bạc của cải của ba tôi cũng kha khá, ít ra sau này không cần tôi phải nai lưng làm trâu làm ngựa cho người ta, khi ăn cơm ông thích gắp thức ăn cho cả tôi và Thư Triển Nhan. Khi đi công tác về, quà ông mua luôn ưu tiên cho Thư tiểu cô nương chọn lựa trước.

Bản thân tôi tính tình hiền hoà, không có dấu hiệu phản nghịch trong lứa tuổi trưởng thành như những người khác, tuy rằng trong nhà đột nhiên có thêm hai người, đúng là có một chút không quen, nhưng được cái là tất cả mọi người đều chung sống hòa thuận với nhau, không có khổ sở và cũng chẳng có ủy khuất, chuyện cổ tích cô bé lọ lem không xảy ra ở Thường gia.

Đương nhiên trong lòng tôi cũng hiểu được, mình vẫn chưa thể xem các nàng là người nhà được, Thư lão sư là vợ mới của ba, Thư tiểu cô nương là em vợ mới của hắn, nhưng cho dù như thế cũng không quan hệ tới tôi.

Ba có vẻ cũng hiểu được chuyện này, đôi khi hắn áy náy mà bồi thường cho tôi, mỗi ngày trôi qua đối với tôi cũng qua đó mà dịu đi đôi chút. Thậm chí còn có thể nằm ở trong phòng thưởng thức tiếng kéo vĩ cầm của Thư tiểu cô nương ở cách vách. Ừ thì thành thật mà nói kỹ thuật kéo vĩ cầm rất tốt, ít nhất khá hơn mấy tên đầu gỗ học nhạc rất nhiều.

Kỳ thật trước đây tôi cũng bị mẹ buộc học qua một chút, nhưng sau nửa năm, mỗi lần tôi kéo đàn đều khiến người xung quanh nhăn mặt. Tôi thật giống một đứa đầu gỗ dốt nhạc, nhạc thuộc về nghệ thuật, mà đã thuộc về nghệ thuật thì phải có một chút thiên phú mới học được, giáo viên dạy nhạc khi đó vẻ mặt đau lòng mà khuyên mẹ tôi bỏ cuộc đi, hắn nói tôi không có thiên phú, không cần lãng phí thời gian.

Tôi đoán vẻ mặt hắn đau lòng như thế có thể vì chỉ trong nửa năm, chỉ vì tôi mà học sinh của hắn giảm bớt đi ít nhất 1/3. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến, có lần khi tôi đang luyện tập, ba mẹ mấy đứa khác ghé thăm, đột nhiên kéo con mình chạy trối chết.

Cũng đơn giản mà, có thể dạy dỗ được một học trò như tôi đạt đến "trình độ" đó, có thể thấy được lão sư trình độ kém cỏi bao nhiêu. Vì cơ nguy mai sau tiền bạc không ngừng rơi, thì sao hắn có thể không đuổi tôi đi cho được? Không có lấy giẻ lau nhà đuổi tôi ra khỏi cửa là may mắn lắm rồi.

Bây giờ lại nghe được Thư tiểu cô nương độc tấu, thì tôi lại cảm thấy năm đó mình bỏ cuộc học vi-ô-lông là sáng suốt thế nào: không có tiếp tục khó xử chính mình, cũng không tiếp tục bôi nhọ loại nhạc khí thanh nhã thế này.

Tôi thật sự không ngờ, mặc dù tôi không thốt ra nửa câu oán hận, thậm chí còn rất vui vẻ với các nàng, nhưng Thư tiểu cô nương lại hoàn toàn không nghĩ như thế.

Có lẽ nhờ quan hệ của cha mà Thư lão sư được điều lên đến bộ giáo dục, trong trường mặc dù có một vài tin đồn, nhưng chuyện riêng nhà người ta dù sao cũng không thể nói mãi được, giáo viên trong trường lấy ba của học sinh mình đang dạy, tin tức cỡ bự này rất nhanh đã lan ra khắp trường. Thư tiểu cô nương ra sao tôi không biết, nhưng ít nhất cuộc sống của tôi đã dần dần trở lại quỹ đạo. Tôi và Thư tiểu cô nương tuy rằng không nói ra, nhưng cũng có chút ăn ý với nhau, không muốn làm cho mối quan hệ quỉ dị này quá mức dẫn nhân chú mục, mặc dù học cùng trường, cùng năm, nhưng cũng khác lớp, Thư tiểu cô nương lại là thành phần nòng cốt trong đội văn nghệ của trường, tôi không thể so sánh được.

Bình thường chỉ cần không cố ý tránh đi, thì chung sống hòa bình với nhau cũng không phải việc khó. Lâu lâu ba lái xe đưa chúng tôi đi học, tôi ngồi ghế phía trước, nàng ngồi phía sau, trên đường đi im lặng, chỉ nghe thấy ba dong dài nói mãi. Kỳ thật tôi cảm thấy như vậy cũng sống được, nhưng lại không ngờ, từ khi vào nhà tôi về sau, Thư tiểu cô nương, người cao cao tại thượng, người mà tôi vẫn ít chú ý đến, cư nhiên lại có một bụng ủy khuất.

Vì mới đầu tháng ba, nên trong trường mỗi ngày đều có học bù, ôn thi. Tôi không giống Thư tiểu cô nương, phải phân sức cho văn nghệ, nhưng tôi cũng không muốn làm cho ba mình thất vọng, nên đành phải cố mà học — kỳ thật đó cũng là tư tâm của tôi, không muốn thiếu hắn nhiều việc, học càng giỏi tương lai sẽ càng sáng lạn.

Cũng may Thường Hoan Hỉ tôi mặc dù không phải người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chưa đến mức ngu ngốc, cày muốn mòn mắt rốt cuộc cũng có thu hoạch, thành tích khi thi dần cải thiện, dần dần cũng lên tới được bảng danh dự, thậm chí còn có thể lên được top toàn trường, giáo viên chủ nhiệm Nhâm lão thái thái nhìn tôi càng ngày càng có thiện cảm, tôi nếu có thể một cước bước vào được bảng vàng, thì chủ nhiệm lớp như nàng cũng có thể hãnh diện một phen.

Để có thể vào được trường trung học trọng điểm, tôi an tâm hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của lão thái thái, toàn lực hướng sức vào cuộc thi.

Khi tôi còn đang mê mẩn vào việc phải thi đỗ, thì khi đó quanh tôi việc thi cử là cái rốn của vũ trụ, nhưng bỗng nhiên xảy ra một việc khiến tôi giật mình, mà bản thân việc này cũng khiến quan hệ giữa tôi và Thư tiểu cô nương bị phá vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.