Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 20



Khẽ nhíu mày, tôi đang nghĩ Thư Triển Nhan có say hay không, sao tự nhiên lại khơi lại đề tài này. Tôi lại gần ngửi mùi, mùi rượu không rõ lắm, chắc vì phải thường xuyên ngửi mùi rượu giùm nàng nên khứu giác tôi rất tốt. Có lẽ cũng vì nàng hay bắt tôi đi Thất Sắc uống rượu, nên tôi phải dùng nó để biết khi nào nàng say để đưa nàng về.

Tiểu Chiêu không chỉ một lần cười nhạo tật xấu đó của tôi, hắn nói tôi thật giống chú chó lông vàng nhà hắn, nhưng làm sao tôi lại giống con cẩu màu vàng đó chứ, mỗi khi thấy khách uống rượu thì nó lại đi ăn vụng đồ nhắm trên bàn của người ta. Vậy mà lại có rất nhiều khách thích nó, tự nguyện dâng đồ cho nó ăn.

Thối cẩu nhà nhà thích mà tôi không thích đó tựa hồ biết tôi không có cảm tình với nó, mỗi khi ở cạnh tôi nó đều nhìn tôi khinh thường. Bây giờ Tiểu Chiêu phải xuất ngoại, không biết con cẩu sẽ ra sao? Tiểu Chiêu bảo cứ để nó cho chủ sau nuôi, nó là chi bảo của Thất Sắc, dựa vào cá tính của nó, chắc chắn sẽ tiếp tục làm mưa làm gió ở Thất Sắc thôi.

Vừa ngửi xem Thư Triển Nhan say cỡ nào, vừa miên man suy nghĩ, thình lình một bàn tay lạnh băng xoa mặt tôi. Tôi ngây người một chút, nhìn thấy ánh mắt đau thương của Thư Triển Nhan, "Hoan Hỉ, vì sao giả vờ không thấy tôi? Vì sao lại chạy trốn?"

Mặt chúng tôi lúc này rất gần nhau, tôi có thể cảm giác được hơi thở của Thư Triển Nhan thoảng qua gò má mình, thoang thoáng mùi rượu, giọng nói của nàng có chút ưu thương. Tôi nhìn ánh mắt của nàng, trong trẻo, mê loạn, tôi thậm chí có thể nhìn thấy mình trong đó.

Vì sao? Tôi quay đầu đi, muốn tránh ánh mắt của nàng, vì sao chứ? Tôi tựa hồ đã hiểu ra, nhưng điều đó lại càng làm tôi hồ đồ, tôi không phải người thích động não, vì thế tôi không muốn nghĩ nhiều.

Thư Triển Nhan ngả đầu lên vai tôi, chắc nàng đã rất mệt, dừng lại trong chốc lát, nàng lại chậm rãi nói tiếp, "Người giữa trưa ăn cơm với tôi là bạn của một vị trong đại sứ quán, tôi nhờ hắn lo liệu việc của Tiểu Chiêu."

Tôi rầu rĩ "Ân" một tiếng, trong lòng nghĩ thầm, nhờ giúp là có thể ôm eo à? Nếu vậy giúp chuyện lớn hơn nữa là có phải lấy thân báo đáp không?

Thư Triển Nhan ngẩng đầu nhìn tôi một cái, khẽ cười, "Người nọ chỉ đùa một chút thôi, nhưng mà nói tóm lại không phải người xấu, tôi có chừng mực, cậu đừng lo lắng."

Tôi cảm thấy mặt đỏ lựng lên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Tôi... Tôi... Tôi nào có... Nào có lo lắng cho cậu a!"

Thật đấy, tôi không lo, tôi chỉ giận, nhưng vì sao lại giận? Tôi suy nghĩ một chút, chắc giận mình không có lập trường!

Đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau đánh tan không khí xấu hổ của chúng tôi, hình như một vị khách say rượu muốn lái xe, làm vỡ đèn xe xe phía sau. Người giữ xe nhìn thấy nên ngăn vị khách đó lại, tôi sợ đó là xe của Tiểu Chiêu, không để ý chân đau, chạy nhanh qua xem xem, may quá, không phải chiếc xe Toyota của chúng tôi, tôi không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, ngày mai phải nhắc nhở Tiểu Chiêu mau lấy xe về, Thư Triển Nhan không cần xe quả là một quyết định anh minh.

Quay lại, Thư Triển Nhan đã đứng lên, ôm hoa nhìn tôi, biểu cảm trên mặt vừa vui mà vừa giận, ách, đang nói đột nhiên tôi chạy đi có phải bất lịch sự lắm không a. Tôi sờ lỗ tai, lo sợ không biết Thư Triển Nhan sẽ mắng tôi ra sao, lí nhí giải thích, "Tôi đi xem có phải xe của Tiểu Chiêu không."

Thư Triển Nhan hít một hơi, "Chân còn chưa lành, yên phận chút được không? Thôi bỏ đi, chúng ta về nhà."

Ngữ khí nàng bất đắc dĩ, ngực tôi nhói lên, rất muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, đành phải rầu rĩ đi theo phía sau Thư Triển Nhan, nhìn nàng lấy xe, ngồi xuống ghế phía trước, im lặng, không quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Thư Triển Nhan về nhà liền tắm rửa đi ngủ, tôi tắm rửa sạch sẽ xong, vừa định sửa lại mớ bản thảo để mai còn nộp đúng thời hạn, thì lại vô tình đụng trúng kệ CD cạnh TV của nàng, khiến chúng rớt xuống đất.

Tôi le lưỡi, tiếng động lớn như vậy sợ sẽ làm phiền Thư Triển Nhan. Tôi không có nghiên cứu âm nhạc, chỉ nghe radio phát bài nào liền đi theo nghe bài đó, rất ít khi chủ động chủ động tìm nhạc để nghe.

Thư Triển Nhan không giống tôi, nàng thích nghe nhạc giao hưởng, từ trước đến nay rất thường mua những đĩa CD mình thích. Lúc dọn tới đây nàng trang bị cho căn phòng một giàn nhạc thực xa xỉ, nhưng vì bận công việc nên bình thường có rất ít thời gian để sử dụng đến, ngược lại tôi thường ở nhà dùng nó để nghe radio. Những đĩa CD nàng mua cũng chỉ để đó, chẳng bao giờ tôi thấy chúng được bật lên để nghe cả.

Tôi khinh thủ khinh cước nhặt chúng lên, ân, dính bụi rồi, do dự một chút, thôi bỏ đi, không cần lau, dù sao có lau thì cũng sẽ dính bụi tiếp thôi. Tôi tìm cớ để lười biếng, bất thình lình lại nhìn thấy một đĩa CD thực quen mắt, album vi-ô-lông của Lữ Tư, cái này hình như rất nhiều năm trước đây là tôi tặng nàng a. Nhớ không lầm đó là trước khi thi đại học, có một đoạn thời gian tinh thần Thư Triển Nhan không ổn định, tôi nghĩ tới nghĩ lui, bèn mua cho nàng CD của thần tượng của nàng, vốn hy vọng nàng có thể ổn định lại một chút, ai mà ngờ đại tiểu thư lại nói làm sao có thời giờ nghe. Tôi nghe xong mà nổi nóng, hét toáng lên, "Có lòng hảo tâm mà cứ như lòng lang dạ thú", ném CD vào tường, nửa tháng không về nhà. Nhưng sau đó nàng lại giúp tôi xin ba tăng tiền sinh hoạt phí cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác đành làm hòa với nàng, còn dùng số tiền đó mời đại tiểu thư ra ngoài ăn, không hề đề cập đến chiếc đĩa ấy nữa.

Vốn tưởng Thư Triển Nhan đã ném nó vào thùng rác, tối thiểu là mấy năm nay tôi chưa từng thấy nó, không ngờ nàng lại cất nó ở đây.

Có thể thấy rõ vết nứt trên bề mặt CD, tuy có dùng băng dính dán lại, nhưng cũng không có hiệu quả lắm. Mở hộp ra, quả nhiên đã thấy được 4 chữ ngốc nghếch "Trữ tĩnh trí viễn" của tôi, nhìn nét chữ hồi cấp 3 như chữ rồng bới này tôi nhịn không được mà cười khẽ. Tôi mở hộp đựng CD ra, tuy cũ nhưng rất sạch, xem ra được bảo quản rất tốt, hơn nữa có vẻ nó đã được lấy ra mới gần đây. Hồi tưởng một chút, hai ngày trước Thư Triển Nhan có vụ án không thuận lợi, tâm tình không tốt, nên mở nhạc vi-ô-lông ở phòng khách nghe, có lẽ chính là đĩa này.

Tôi nhìn bút tích của mình mà sững sờ. Đúng vậy, tôi không muốn nghĩ, hoặc có thể nói tôi không dám nghĩ, nhưng kỳ thật, tôi vẫn rất để ý, cho tới tận bây giờ đều luôn để ý tới Thư Triển Nhan. Ở trong lòng tôi vẫn luôn dành cho nàng một vị trí thật đặc biệt, hỉ nộ ái ố, nụ cười, cái nhíu mày của nàng, tôi giả vờ không thấy, tôi cố gắng mà không chú ý đến nó, nhưng đôi mắt, vành môi của tôi vẫn không chịu sự khống chế của dây thần kinh, vẫn mãi đuổi theo thân ảnh của nàng.

Tôi bỏ CD lại vào hộp, ôm đầu gối ngẩn người, tối cuối thu hơi lạnh một chút, nhưng tôi cứ như bị sốt rét, vừa lạnh vừa nóng. Tôi luôn tưởng rằng mình chỉ yêu sự tự do, nhưng tôi lại cư nhiên đã yêu con người hung dữ như Thư Triển Nhan, đã từ lâu lắm rồi. Mà điều càng không hay ho chính là con người ấy lại có vẻ không thích tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.