Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 27



Từ chức, từ này khá là tàn bạo! Tôi không chỉ một lần ảo tưởng gắn bó với nơi này lâu như thế, nhưng khi ra đi chỉ gói gọn trong một phong thư đề hai chữ: ông chủ bên ngoài. Tôi cũng mặc kệ!!! Nếu chủ biên muốn giữ tôi lại, hắn sẽ không thể ngăn cản tôi đem thư từ chức vẫy trước mặt hắn. Người tự xưng "trẻ trung khoẻ mạnh" như tôi, kì thực rất bảo thủ.

Tôi hung tợn mà dằn phong thư lên bàn phím, mặt hắn trắng bệch nhìn tôi, từ đáy lòng lại tràn dâng nỗi chua xót bi ai, tôi là một tên đào binh, từ sự nghiệp, đến cả tình yêu.

Người luôn thích ở lỳ trong nhà như tôi đây, bây giờ lại gương mẫu đi làm tới 5h tan tầm như những người khác. Tôi không muốn, hoặc có thể nói là không dám, ở lâu trong căn nhà mang đầy hơi thở của Thư Triển Nhan, nó sẽ làm dao động quyết tâm của tôi, vì thế thà chấp nhận ngủ không đủ giấc mà bán mạng cho nhà xuất bản.

Chủ biên kinh ngạc nhìn tôi, tôi thấy hắn như thế cũng rất thú vị.

Mỗi ngày ngồi giao thông công cộng, tôi sẽ ngáp liên tục không ngừng nghỉ, nhìn mọi người nhìn chằm chằm mình. Mỗi lần tới văn phòng, Ngô Hiểu Mai đều nhắn nhủ: nhìn mặt cậu rất giống một tên nghiện ma túy. Tôi cũng chỉ có thể cười khổ pha ly trà đặc để lên tinh thần.

Có lẽ là đã nhận ra cái gì đó nên Thư Triển Nhan cũng đi sớm về trễ giống tôi, một ngày có khi không thấy mặt nhau. Nhưng dù vậy, khi về đến nhà tim tôi vẫn không khỏi đập nhanh lên, sô pha, bàn trà, tủ lạnh, bàn ăn, đồ làm bếp, tất cả đều lưu dấu vết sống chung suốt mấy năm của chúng tôi, chúng nó không biết nói, nhưng đó là những vật chứng kiến những năm tháng gắn bó đó.

Sáng sớm thức dậy đi giặt quần áo cũng lưu lại hương khí, làm tôi nhớ đến mùi hương khi ôm người nọ, cảm giác này khiến một người ngủ không đủ như tôi thức trắng đêm trằn trọc. Tôi biết, phải chạy thôi, nếu không tôi sẽ điên mất. Nếu đã quyết định thì đi sớm một chút, hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ lại sau lưng.

"Hoan Hỉ, cô làm gì ở đây vào giờ này vậy?" Một thanh âm kinh ngạc vang lên bên tai tôi như tiếng sấm rền vang, khiến tôi sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Không ngờ trễ thế này mà văn phòng còn có người, vì không muốn về quá sớm, nên tôi ở lỳ trong văn phòng làm bộ tăng ca, kỳ thật là đang giết thời gian. Khi thấy các đồng nghiệp lần lượt ra về, tôi mở word ra, đánh thư từ chức.

Vuốt ve tờ giấy mới vừa được in, vẫn còn hơi ấm, tôi khẽ cắn môi, ký ba chữ "Thường Hoan Hỉ" vào phía cuối bức thư. Ngày mai sẽ đưa cho xã trưởng, chắc còn đợi chuyển giao công việc, nên phải đợi hai tuần mới đi được. Không ngờ chủ biên hôm nay cũng tăng ca, còn bắt được tôi đang tiến hành kế hoạch đào binh.

Chủ biên, người luôn luôn cười tủm tỉm, giờ đây sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Đang làm tốt vì sao phải từ chức?"

Tôi nhìn đôi mắt đằng sau cặp kính của hắn, chỉ có một ít phẫn nộ, kèm thêm sự lo lắng không tên. Từ khi tôi tốt nghiệp đại học, đến khi lên trợ lý biên tập, tôi vẫn làm ở nơi đây cho tới hôm nay. Tuy rằng lương không quá cao, nhưng đây cũng là nơi tôi lớn dần lên. Hơn nữa nơi đây còn có Ngô Hiểu Mai, bình thường tôi và nàng quấn quít lấy nhau, vì thế càng có thêm thiện cảm với nơi này. Bây giờ tôi đi mà không nói trước câu gì nên cũng khó trách chủ biên không vui.

Tôi nắm lấy góc áo, ê a nửa ngày nói không nên lời, chẳng lẽ khai thật cho hắn nghe là tôi đây thích luật sư Thư Triển Nhan tiểu di của mình, nhưng đây là chuyện đại nghịch bất đạo, vì tránh cho lún vào quá sâu nên cuốn gói ra đi?

Tôi có chút lo lắng mà nhìn chủ biên giận đến đỏ mặt, chỉ có thể âm thầm lắc lắc đầu, tôi mà nói thế, sợ là phải gọi 120 cấp cứu đến đây a!

Nhìn dòng người rộn ràng nhốn nháo lui tới trên đường, tôi không biết nên cười hay nên khóc.

Chủ biên bỗng nhiên bỏ bức thư qua một bên, "Tôi cho cô một tháng nghỉ phép, lo ổn định tâm trí lại đi. Nếu về vẫn quyết tâm muốn đi, tôi sẽ không ép nữa!"

Tôi chán nản ngồi ở cạnh bồn hoa, lười quan tâm xem tư thế ngồi của mình có thanh nhã hay không. Tôi không cần nghỉ phép, tôi muốn biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này! Trong lòng tôi hò hét như thế, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, một tháng thì một tháng, nghỉ mà vẫn được hưởng lương, tôi chưa ngốc đến mức không cần. Nhưng đi rồi có về không, chuyện đó tôi không chắc.

Thời tiết tháng 6 khá oi bức, người qua đường càng lúc càng nhiều hơn, đèn neon sáng lên. Nhìn thành thị đầy sắc màu này, nhìn đám người bận rộn quanh năm suốt tháng kia, tôi không khỏi tự hỏi nhiều năm như vậy tôi đến đây để làm gì? Và đã làm được gì?

Trong thoáng chốc, ở rất xa, tôi bắt gặp một thân ảnh quen thuộc không thể quen hơn: Thư Triển Nhan. Nàng hòa vào dòng người qua lại, nhíu mày, lẩm bẩm gì đó. Tôi biết, đối với người bận rộn như Thư Triển Nhan thì nhất định là đang thảo luận vụ án gì đó qua điện thoại với khách hàng hoặc đồng sự.

Sắc trời đã tối, dòng xe cộ không ngừng qua lại, người qua đường cũng thưa dần đi, Thư Triển Nhan không phát hiện ra tôi đang ngồi đối diện, tôi chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng đến gần, lại đi xa, tôi không đứng dậy, càng không lên tiếng gọi nàng.

Ra là vậy, đáp án của tôi: tôi đến đây là vì nàng. Nhưng chung quy, tôi cũng chỉ là một trong những người khách qua đường trong cuộc đời nàng mà thôi, chỉ có thể nhìn, đến gần, sau đó, lại đi xa.

Tôi cố gắng nhếch miệng ra mà cười, lại có dòng nước ấm từ khóe mắt chảy xuống. Thời tiết đúng là quá nóng, xem này, nóng đến mức mắt tôi cũng phải chảy mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.