Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 30: [Hoàn]



Thư Triển Nhan thiên.

Tôi chưa từng nghĩ trong cuộc đời mình sẽ xuất hiện một người như vậy, một người mà ngay cả cười cũng lười biếng, nhưng khi ở cạnh tôi, người đó luôn nở một nụ cười.

Đã thật lâu trước kia, tôi cầu mong cuộc sống của mình cứ mãi như thế, tỷ tỷ chăm sóc, giám sát tôi luyện cầm, đốc thúc tôi học hành, cuộc sống chỉ có hai người thực bình thản, cũng thật ấm áp. Kỳ thật tôi là người rất sợ cô đơn, nhưng không ai biết cả, vì tôi cảm thấy đó là một khuyết điểm, nếu đã là khuyết điểm thì mình nên che giấu nó.

Tôi thích tỷ tỷ, tuy rằng nàng rất nghiêm khắc, nhưng tôi biết, nàng là người yêu tôi nhất trên thế giới này, nếu nàng hy vọng tôi vĩ đại, tôi đây sẽ trở thành người khiến nàng tự hào, một người không có khuyết điểm. Đối với tôi việc đó không khó, chỉ cần cố gắng một chút là được, rất may là tỷ tỷ luôn ở bên cạnh tôi, nên tôi không bao giờ cô đơn cả.

Nhưng tên nam nhân kia lại cướp tỷ tỷ tôi đi mất. Tôi không rõ hắn có cái gì hay ho, tuy rằng khi hắn cười ôn hòa hơn cả tỷ tỷ, nhưng tôi vẫn không thích hắn! Sự phản đối của tôi vẫn không thể ngăn cản tỷ tỷ lấy hắn, tôi không cam lòng đi vào căn nhà rộng lớn đó, nhưng ở đó, tôi gặp nàng.

Hoan Hỉ rất lười biếng, đây là ấn tượng đầu tiên của nàng với tôi. Kỳ thật tôi rất bất an, tôi chưa từng thân mật với người khác, nếu như trước mặt là một tiểu tử tràn ngập địch ý, tôi nghĩ tôi sẽ rất lo lắng. Nhưng rất may nàng chỉ khẽ cười, ánh mắt trầm tĩnh, bộ dáng thực không sao cả, lúc ấy tôi mới có thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không ngờ người đó lại là một người rất thực dụng! Điều này khiến tôi có chút giật mình. Nàng không cố ý lảng tránh chúng tôi, không riêng gì tôi và tỷ tỷ, thậm chí ngay cả ba ba của nàng. Mỗi ngày nàng chỉ lãnh đạm học bài, đến trường, khi ăn cơm cũng rất lễ phép. Những lời đồn trong trường, tôi không tin nàng không nghe thấy, nhưng nàng vẫn luôn tỏ vẻ không quan tâm. Điều này khiến tôi cảm thấy khó hiểu, vì sao nàng có thể không đếm xỉa gì đến những chuyện đó được chứ?

Không biết mấy tên nam sinh trong trường nghĩ gì mà cứ bám lấy tôi, viết mấy bức thư tình nhảm nhí, thậm chí tối còn chạy đến nhà tôi huýt sáo, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trêu chọc, nụ cười nơi khóe miệng của nàng, tôi liền nóng giận. Hơn nữa tỷ tỷ cũng đã ngầm nhắc nhở tôi phải giải quyết triệt để vấn đề này.

Tôi biết tôi rất vụng về trong chuyện này nên mới nhờ tên tiểu côn đồ kia. Thực chất tôi rất sợ, nhưng khi hắn dám sỉ nhục tỷ tỷ của tôi, cơn phẫn nộ ở một khắc kia đã chiến thắng nỗi sợ hãi, tôi cư nhiên đánh hắn. Khi thấy hắn giơ nắm đấm lên, tôi nhắm hai mắt lại, không ngờ lại nghe thấy tiếng nàng có chút phát run. Rất lạ, ở thời khắc đó, đột nhiên tôi lại thấy an tâm.

Lúc đó tôi rất kinh ngạc, con người ở nhà luôn im lặng như Thường Hoan Hỉ lại rất có khí thế mà đuổi đám côn đồ kia đi, tôi không biết nàng cũng có bộ mặt anh dũng như thế.

Tôi vẫn mạnh miệng không chịu nói lời cảm ơn, nhưng từ đó về sau, quan hệ của chúng tôi đã dịu đi rất nhiều. Thường Hoan Hỉ vẫn trước sau như một muốn tiếp tục kế hoạch đào thoát của mình, thậm chí ở trước mặt tôi luôn mơ mộng đến cái gọi là "Tự do" trong tương lai. Đúng vậy, từ nhỏ nàng đã nuôi dưỡng ý nghĩ vô cùng ngu ngốc là muốn chạy trốn khỏi chính gia đình của mình.

Có lẽ thật không công bằng khi mà nhìn nàng ngốc thế lại thi đậu vào một trường trung học trọng điểm. Nói thực ra, khi tôi biết nàng muốn ở trọ trong trường tôi đã không vui, vì sao nàng có thể mặc kệ gia đình đang lộn xộn để chạy trốn một mình như thế? Khi nghĩ tôi phải một mình đối mặt với tỷ tỷ và người cha anh tuấn của Thường Hoan Hỉ kia tôi đã cảm thấy mất hứng. Nhớ đến người nào đó mừng rỡ như điên khi được thoát khỏi nhà, tôi lại tức giận, dù sao, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này, nơi mà chung quy cũng không phải là nhà tôi.

Không thể không thừa nhận, quyết định chạy trốn của Thường Hoan Hỉ thật anh minh, ít nhất, nàng không phải nửa đêm nghe cãi nhau. Tôi vẫn không rõ, cha Thường Hoan Hỉ có yêu tỷ tỷ của tôi không? Vì sao cứ làm tỷ tỷ thương tâm chứ?

Khi tôi rốt cục nhẫn không nổi, yêu cầu tỷ tỷ từ bỏ cuộc hôn nhân sai lầm này đi, câu trả lời của nàng là một cái tát thật mạnh. Tôi choáng váng, từ nhỏ đến lớn, tuy tỷ tỷ rất nghiêm khắc, nhưng chưa từng đánh tôi dù chỉ một ngón tay, lần này nàng vì hoa tâm nam nhân kia mà đánh tôi.

Trong lòng tràn ngập ủy khuất và phẫn nộ khiến tôi không tự chủ mà run rẩy, khi nước mắt tôi chảy ra, tôi liền tông cửa chạy ra ngoài. Kỳ thật tôi không có chỗ để đi, chỉ có thể lấy 10 đồng trên đường mua chai rượu nặng nhất, tôi trộm chạy vào trường, đây là nơi tôi nghĩ an toàn nhất.

Khi dòng chất lỏng cay nóng đó từ thực quản chảy vào dạ dày, trong đầu tôi muốn nổ tung lên, tôi cảm giác được một sự giải thoát kỳ lạ. Điều tiếp theo tôi nhớ là mình đang nằm trên bờ lưng khá nhỏ của một ai đó, bầu không khí sau cơn mưa mùa hè có một hương vị thật đặc biệt, trong lòng tôi lại có nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời. Tôi bật ra một đề nghị cùng nhau trốn đi. Nàng im lặng một chút, sau đó trả lời một tiếng, "Được!"

Đột nhiên lúc đó nỗi buồn phiền trong lòng tôi hoàn toàn tan biến.

Sau đó chúng tôi thực sự rời khỏi căn nhà kia. Vừa vào đại học, tôi không biết gì cả, lúc đầu Thường Hoan Hỉ còn nhẫn nại chỉ tôi, nhưng không bao lâu, tôi cảm thấy nàng không còn kiên nhẫn. Dù sao chúng tôi cũng không có huyết thống gì cả, chăm sóc tôi không phải nhiệm vụ của nàng.

Tôi thử tự lập một chút, tôi nghĩ tôi làm cũng không tồi, tuy rằng trong lòng luôn luôn không hiểu vì sao lại rất buồn bực, nhưng bình tĩnh mà xem xét lại thì thời gian đó là khoảng thời gian mà quan hệ giữa chúng tôi "bình thường" nhất. Tôi nghĩ nếu như không có những việc ngoài ý muốn xảy ra, quan hệ giữa chúng tôi sẽ thực sự giống như những gì Thường Hoan Hỉ hy vọng, mỗi người có con đường riêng, hai con đường song song không có điểm giao nhau.

Nhưng thật tiếc, nhân sinh luôn không thuận nhân ý. Tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình, khi tỷ tỷ cần tôi nhất tôi lại không thể bảo hộ nàng, người luôn ôn nhu mà nghiêm khắc, ngoại trừ tình yêu ra, những việc khác luôn rất sáng suốt, giáo dục tôi như cha mẹ, lại không báo trước mà không trở lại. Vô cùng may mắn lão thiên gia còn thương tiếc cho nữ tử đáng thương đó, không hoàn toàn mang nàng đi, nhưng tỷ tỷ của tôi cũng không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại một người yếu đuối si tình chỉ nhớ mỗi trượng phu của mình.

Trong thế giới của nàng tôi đã biến mất không còn dấu vết. Mỗi khi nhìn cha của Thường Hoan Hỉ chuyên tâm chiếu cố tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ như đứa nhỏ đơn thuần mà hạnh phúc, khuôn mặt tươi cười nhìn hắn, tôi cũng không biết có nên hận người nam nhân này không. Tôi thật sự không biết, có phải đây mới là cuộc sống chân chính mà tỷ tỷ hy vọng hay không? Xét theo một khía cạnh nào đó, ông trời đã biến tôi thành cô nhi, nhưng bất kể ra sao, tôi vẫn phải cảm tạ sự từ bi của ngài.

Tôi cũng không hiểu vì sao Thường Hoan Hỉ lại ở lại bên cạnh tôi, tôi càng không hiểu vì sao tôi lại thích việc đó, có lẽ vì tôi sợ cô đơn, hoặc cũng có thể đó là thói quen.

Tôi không biết từ khi nào thì có cảm tình đặc biệt với nàng. Có lẽ là vào đêm nào đó, tôi bừng tỉnh vì cơn ác mộng, đang hét lên thì có một ai đó ôm tôi, vòng tay thật ấm. Có lẽ là buổi tối ngày nào đó khi dạ dày tôi kêu ầm ỹ, mỏi mệt không chịu nổi về nhà, người đó mặc tạp đề làm canh nóng cho tôi uống. Có lẽ là lần say rượu nào đó, cũng là người đó cõng tôi về nhà, mặc dù đụng phải vô số người, nhưng vẫn không ngừng lau mặt cho tôi. Vô số lần như vậy, tôi luôn muốn hỏi nàng, vì sao lại đối xử tốt với tôi như thế? Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi, có lẽ tôi sợ nàng sẽ nói ra một đáp án khiến tôi khổ sở. Mỗi khi nhắc tới tỷ tỷ, ánh mắt của nàng lại trầm xuống, hiển thị rất rõ sự áy náy. Vẻ mặt đó lại càng khiến tôi phẫn nộ và bi ai. Ngay lúc đó, tôi đã biết, mình cũng giống tỷ tỷ, đã yêu người không nên yêu.

Nàng yêu tôi không? Vô số lần tôi tự hỏi mình, có lẽ có, thỉnh thoảng tôi bắt gặp ánh mắt nàng ôn nhu, lưu luyến, còn có cả sự bi thương khiến lòng tôi đau như cắt mà nhìn tôi. Nhưng khi bắt gặp tôi nhìn nàng, vẻ mặt kia sẽ thay bằng một cái mặt nạ tươi cười ngốc nghếch, khiến tôi vô cùng buồn bã, lại càng thêm phần phẫn nộ.

Nàng luôn trách vì sao tôi càng ngày càng khó chịu, nhưng nàng không hiểu, oán khí của tôi là xuất phát từ sự trốn tránh của nàng.

Đúng thế, tình cảm không thể ép buộc, nhưng vậy thì sao chứ? Đúng, tôi sợ, vì thế tôi càng muốn nàng cho tôi một đáp án chính xác. Được rồi, tôi thừa nhận, tôi cũng giống nàng, đều là những người nhát gan. Tôi rất ích kỷ và cũng rất tùy hứng, trừ phi nàng nói trước, tôi quyết không mở miệng trước. Nhưng tôi lại rất sợ, sợ rằng nếu tên ngu ngốc đó vẫn không chịu nói thì làm sao? Cái tốt nhất tôi đang có là tuổi xuân, chẳng lẽ phải chờ nàng mãi sao?

Sự chờ đợi của tôi có lẽ chỉ phí công, khi tôi đang bận rộn vì công việc, nàng lại chạy trốn. Du lịch? Du lịch cần từ chức sao? Du lịch sẽ dùng ánh mắt bi ai nhìn tôi sao? Tôi tuyệt vọng, được, Thường Hoan Hỉ, xem như cậu lợi hại, có bản lĩnh cả đời cậu đừng tái xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi dùng công việc để trấn tĩnh con tim đau đến chết lặng, tôi không giống tỷ tỷ, tôi sẽ không để cho một người không đáng để tôi yêu hủy hoại tôi. Nhưng vô tình tôi gặp được vị tiểu cảnh sát nọ, cô ấy nói cho tôi biết, tên ngu ngốc kia viết tên tôi vô số lần trong sổ tay của nàng. Thà viết vào giấy vẫn không chịu nói cho tôi nghe sao? Thà chạy trốn khỏi tôi cũng không nói cho tôi biết?

Buổi sáng ngày nàng đi, tôi lẳng lặng nằm đó, nghe thấy tiếng đóng cửa, nên giữ lại không? Rõ ràng là một tên ngu ngốc, lại nhát gan, trên người có một đống tật xấu không nhỏ, tuy không phải người xấu, nhưng có tốt hơn người bình thường chỗ nào không? Vì sao tôi lại thích một người như thế chứ?

Tôi tự hỏi mình, nhưng vẫn không biết đáp án. Khi cánh cửa đóng lại, thế giới quanh tôi thực im lặng, lòng tôi lại càng thêm buồn bực và bất an. Tôi cầm lấy một đồng tiền xu ném lên không trung, nếu là chữ thì tôi giữ nàng lại.

Hình? Lần đầu không tính! Vẫn là hình? Lần này cũng không tính! Sao vẫn là hình? Đùa à, cuộc sống của Thư Triển Nhan tôi sao có thể dùng đồng xu quyết định được! Nếu nàng thật ngốc thì tôi sẽ tự quyết định tương lai của chúng tôi.

Tôi cố lấy dũng khí nói ra lời mà tôi vẫn muốn nói. Nàng thực kinh ngạc, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc đó trong ánh mắt của nàng. Trong lòng lại đau một chút, nàng thật sự muốn chạy trốn khỏi tôi?

Tôi cố tỏ ra trấn tĩnh mà quay đầu rời đi, nên cho nàng một ít thời gian để suy nghĩ, tôi đã nói ra như vậy, mọi việc còn lại cứ để nàng quyết định thôi.

Sao bỗng nhiên lại nghĩ nhiều như vậy? Tôi bị tiếng còi ô tô làm bừng tỉnh, tôi hồi phục tinh thần lại, nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đã quá giữa trưa. Tôi lắc đầu, vươn người, đã ngồi cả nửa ngày. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi có chút thời gian tôi lại miên man suy nghĩ, đành phải liều mạng mà làm việc, đến mức đối tác nhịn không được, giữa trưa đã đuổi tôi về, hắn nói hắn chịu không nổi đôi mắt gấu mèo của tôi, thời buổi bây giờ chăm chỉ cũng sai a?

Sắc trời đã sụp tối, tôi trơ mắt nhìn ánh chiều tà hắt qua ban công. Ngồi trên ghế sô pha, tôi cố gắng không nhớ tới người đó nữa. Mùa hè nóng bức đã gần qua, mặt trời khuất núi, bỗng cảm thấy sô pha thực mềm thực thoải mái, thật giống như đêm 30 lạnh lẽo rất nhiều năm trước kia, có ai đó đã ôm tôi thật ấm áp.

Lòng tôi lại càng thêm cảm thấy cô đơn, Hoan Hỉ, tôi rất nhớ cậu, xin cậu nhất định phải trở về.

Nghe động tĩnh nơi cửa trước, tôi đang mơ màng ngủ liền tỉnh dậy, con người đúng là một sinh vật kỳ quái, lao đầu vào làm việc, một ngày chỉ ngủ 4, 5 giờ cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng khi được nghỉ ngơi, ngủ không được không nói, còn cảm thấy mệt hơn.

Nghe tiếng mở khóa, tôi kinh ngạc phát hiện lòng mình thật bình thản. Là nàng hay ăn trộm, không có tên trộm nào ngốc thế đâu, làm rớt chìa khóa đến hai lần. Tôi do dự có nên đứng lên mở cửa hay không, tôi sợ, cửa vừa mở ra, thấy không phải là người mà tôi trông ngóng, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được mà bật khóc.

Đèn hành lang sáng lên, mắt tôi không thích ứng được với ánh sáng ngay, nhắm chặt mắt lại. Tôi hé mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc, đầu đội nón, bị phơi nắng da ngăm đen, còn có vẻ ngốc nghếch hơn khi xưa mười phần. Thấy tôi, nàng cũng thực giật mình, "Sao cậu không bật đèn, ở trong phòng tối thui giống ma quá!"

Mới vừa rồi còn tràn đầy nhu tình lập tức hóa thành hư ảo, trên đời có một loại người, am hiểu nhất việc dội nước lạnh vô mặt người khác, bất kể tình huống ấm áp thế nào, chỉ cần bọn họ vừa mở miệng thì lập tức gió bắc cực liền thổi ầm ầm tới. Thật bất hạnh, Thường Hoan Hỉ lại là tiêu biểu cho dạng người đó. Nhưng thật tốt, nàng rốt cục cũng trở lại.

"Ế, cậu đừng khóc a!"

Sao, tôi khóc sao? Chắc thế, bằng không sao mặt nàng bối rối đến thế, "Đừng khóc, cậu xem, tôi mua cho cậu rất nhiều quà a, dây chuyền nè, tôi phải xin một tiểu cô nương lâu lắm mới đổi được đó, tìm khắp Tây Tạng cũng tìm không thấy cái thứ hai đâu a. Còn mua cho cậu một con dao thực khủng bố, nhưng không đem lên máy bay được, tôi phải gửi bưu kiện, hai ngày nữa mới nhận được, a, đúng rồi, còn có..."

Nàng ngồi chồm hổm ở trước mặt tôi, vùi đầu vào túi đồ, người này ngốc thật sao? Nước mắt tôi bây giờ hoàn toàn là do tức quá, trên thế giới sao lại có người ngốc thế chứ? Tôi không cần quà! Vì sao nước mắt càng ngày càng nhiều? Hoàn toàn không thể khống chế tuyến lệ của chính mình, trong lòng ủy khuất muốn chết, nhưng lại không biết ủy khuất vì cái gì. Tôi chỉ biết ngồi đó khóc không ngừng.

Hương vị quen thuộc, rất dễ chịu, mang mùi hương những lá trà và cả ánh mặt trời Tây Tạng, nàng ôm lấy người khác vẫn ngốc như thế. Tôi khóc, nước mắt mấy năm trời không xuất hiện cứ thế trút ra hết. Nàng không nói gì cả, chỉ lấy tay vỗ lưng tôi, ôn nhu mà nhẹ nhàng.

Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, mệt quá, không phải vì công việc, mà là vì chờ nàng quay lại.

"Thực xin lỗi, Triển Nhan, tôi sẽ không đi nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ!"

Trong cơn mơ màng, tôi thấy nàng cúi đầu xuống hứa hẹn, tôi rốt cục yên tâm, thần kinh căng thẳng đã lâu trầm tĩnh lại, nguyên lai, tôi luôn luôn sợ, sợ nàng không yêu, sợ nàng bỏ tôi lại, sợ nàng rời đi. Bây giờ thì tốt quá, nàng rốt cuộc đã trở lại.

Mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời sáng lạn buổi sáng sớm chiếu vào phòng, tôi bật dậy, sao lại nằm trên giường, chẳng lẽ tối hôm qua chỉ nằm mơ thôi sao?

Vọt tới phòng khách, nàng đang ngồi dưới đất lục lọi cái túi du lịch to thật to hỗn độn kia, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại có chút tức giận, người này mới sáng sớm ra làm gì vậy?

"A, tìm được rồi, làm sợ muốn chết, còn tưởng làm mất rồi chứ!"

Thường Hoan Hỉ, tên ngu ngốc đó lấy ra hai chiếc vòng bằng bạc, cầm lấy một cái, đeo lên tay tôi.

"Cái gì thế, họa tiết phức tạp quá", không giống hoa văn bình thường. Tôi ngồi xuống, tò mò mà vuốt ve chiếc vòng, ngôn ngữ Tây Tạng đặc sắc quá a, hoàn toàn nhìn không ra khắc chữ gì cả.

Nàng cười tủm tỉm, đeo vòng vào tay mình, "Là cổ văn, tên hai chúng ta!"

Nàng giơ vòng lên, "Tôi nhờ thợ bạc đại thúc khắc riêng cho a, nếu cậu đừng nhăn mặt nữa thì tớ cũng thường vui vẻ."

Tôi ngây ngẩn cả người, cái này có tính là lời thổ lộ không? Ngây ngốc nhìn nàng, tôi phản ứng không kịp.

Nàng tựa hồ có chút ngượng ngùng, cúi đầu thấp xuống, lỗ tai đỏ ửng lên, "Nhẫn kim cương mắc quá bây giờ tôi mua không nổi, nên đưa cậu vòng tay trước đi." Sau đó đứng lên, chạy trối chết về phía đại môn, "À, tôi phải đi trả phép, bữa sáng ở trên bàn, cậu lại ăn đi. Cơm chiều chúng ta ăn cá kho tiêu đó, khi về tôi đi mua nguyên liệu."

Còn chưa kịp đáp lời, cánh cửa đã bị đóng sầm lại. Tôi nhịn không được cười rộ lên, cười đến chảy nước mắt, đầu tóc bù xù thế đi ra ngoài dọa người lắm a! May mắn phơi nắng đen da, người quen hẳn không nhận ra được. Ân, thật tốt, tôi cũng thèm cá kho tiêu lâu rồi.

Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.