Thái Nhạc kiếm tiên choáng váng, không nhịn được mà ôm đầu sửng sốt, thế nhưng kiếm vẫn còn cầm trong tay. Đỗ Hành lập tức không dấu vết mà lui về phía sau một bước nhỏ, miễn cưỡng tránh xa lưỡi kiếm sắc bén kia. Thế nhưng ngay sau đó liền có ba tia sét ầm ầm giáng xuống, bốn phía trắng xóa chói lòa, không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng thần thức dò xét phương hướng xung quanh.
Đúng vào lúc này, tất cả mọi người chợt cảm thấy phía sau có một luồng linh lực mạnh mẽ đột ngột va chạm, những người không kịp đứng vững lập tức bị hất văng mấy trăm mét, mà người thực lực kém thì bất hạnh hơn, trực tiếp tan rã trong luồng sét hung bạo kia.
Phương hướng mà bọn họ vừa bay tới, ngay cả cảnh tượng duy nhất có thể thấy được rõ ràng phía sau lưng cũng dần dần mất hút.
"Tiên giới..."
Thậm chí những người tu chân phi thăng lên cũng không có bao nhiêu vương vấn đối với ba mươi ba tầng trời này, thế nhưng đó dù sao cũng là Tiên giới, mục đích mà bọn họ tu chân cầu Đạo cũng chính là vì mong mỏi được tới nơi này. Trăm ngàn năm qua đi, cuối cùng bọn họ vẫn phải trở về Nhân gian.
Số mệnh phải chăng là một vòng tròn lẩn quẩn?
Lạc Trì kiếm tiên đánh tan một đạo Tử Tiêu Thần Lôi, tiếng nổ ầm vang chấn động tới mức khiến cho Nguyên Thần bất ổn, tiếng ngân vang của thanh kiếm Chu Nhu sắc bén cũng không có cách nào truyền ra. Vậy cũng tốt, nếu không thì những người đang ở cách các kiếm tiên không xa cũng sẽ vì kinh hãi mà thất thủ bị sét đánh mất mạng. Thế nhưng khi Lạc Trì kiếm tiên nhìn quanh dò xét bốn phía, lại lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng loạn hiếm thấy:
"Chết tiệt, không dò được phương hướng nữa!"
Bốn phương tám hướng đều là hư vô, chỉ có lôi quang chằng chịt bủa vây. Cái thông đạo phá giới do Trường Thừa môn chủ tạo ra này hoàn toàn không phải là một con đường êm đềm thẳng tắp, nơi nơi giăng kín những đám mây giông sấm chớp trải dài vô tận, không ngừng giày xéo xé rách không gian.
"Những thần tiên trước kia rốt cuộc đã hạ giới bằng cách nào?"
"Ai mà biết được..."
Đám người Dư Côn bên kia đồng loạt quay sang nhìn Thần Cơ Tử, người sau cười khổ: "Các ngươi dù có nhìn ta đến rách cả mắt thì cũng chẳng moi được chút thông tin gì đâu, trật tự thiên địa, phá giới đã là mạo phạm, cho dù Thiên Đạo không diệt trừ chúng ta, nhưng sao có thể cho phép ta tự tiện nhìn lén thiên cơ được kia chứ."
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Chuyện này... ngày trước khi còn ở Bạch Ngọc Kinh ta đã gieo một quẻ, tính ra được các ngươi chính là bước ngoặt duy nhất giúp chúng ta tìm ra được một con đường sống."
"Chúng ta?" Dư Côn kinh ngạc đưa tay chỉ vào mũi mình.
"Đúng, chính là các ngươi!" Thần Cơ Tử gật đầu nhấn mạnh, "Chính là cái đám đồng loạt phi thăng các ngươi, Đỗ Hành, còn có thanh kiếm tên là gì đó của y? Thêm cả Bạch Thuật của Thừa Thiên phái bọn ta, cùng với Sa Sâm của Nhật Chiếu Tông..."
Bạch Thuật nhìn sang ông bạn tốt của mình, Sa Sâm cũng nhìn phủ linh chằm chặp, tự dưng bị chỉ mặt gọi tên như vậy, bọn họ quả thật cứ như lạc vào sương mù, mờ mịt hồ đồ.
"Tinh Vệ là bởi vì đám Phì Di đáp ứng lời thề Đông Hải của mình, cho nên mới may mắn bỏ chạy được tới Nhân gian. Nhưng hiện giờ Thiên giới đã sụp đổ, bước ngoặt duy nhất mà ta thấy được cũng chỉ có mỗi các ngươi, thêm cả Hình Thiên..."
Dư Côn bỗng nhiên vỗ tay cái bẹp: "Đúng rồi, lúc đó ta quả thật còn tưởng bước ngoặt đó chính là Hình Thiên!"
Nhưng sau đó mọi chuyện lại dần chệch hướng, bọn họ chẳng hiểu vì sao lại vinh quang bị Hình Thiên đang vác theo búa lớn chém giết lên Cơ Thủy Thiên Cung cản đường! Quả nhiên dính dáng tới thiên cơ, Thiên Đạo sẽ luôn tạo ra những chuyện trùng hợp đến quái dị để người khác không thể đoán biết được!
Dư Côn càng nghĩ càng thấy có lý, quả thực là có chuyện như vậy: "Bởi vì Tinh Vệ hạ giới gây ra bão tuyết kéo dài, cho nên bọn ta mới đi tìm con nhóc kia gây phiền phức, kết quả lại đánh nhau một trận với Hình Thiên đang muốn che chở cho Tinh Vệ. Triển Viễn đại sư cũng vì thế mà khám phá ra tâm kết của mình, thực lực tăng mạnh cận kề phi thăng. Sau đó Hình Thiên lại lên cơn thần kinh mà chạy đến dưới gốc Kiến Mộc, dẫn tới mọi người ở Tu Chân giới cuống cuồng lao tới ngăn cản, sau đó Triển Viễn phi thăng... tiện thể kéo luôn cả lũ chúng ta."
Triển Viễn hoàn toàn chẳng hề hay biết những chuyện xảy ra sau khi ông ta phi thăng, nếu không thì ông ta đã sớm tìm đến bọn họ, chứ sao phải đợi đến lúc nghe thấy tiếng di động của Đỗ Hành reo vang khi ở Hồ Luân Hồi tầng thứ ba thì mới giật mình? Ông ta lập tức nghi hoặc nhìn Dư Côn: "Chẳng lẽ đây là con đường sống mà Thiên Đạo ban cho chúng ta?"
Bạch Thuật Chân Nhân bỗng nhiên lên tiếng: "Không đâu, lúc ấy bị luồng sáng phi thăng cuốn đi thật ra chỉ có mỗi mình Thẩm Đông, Đỗ Hành là không chịu buông tay..."
Sau đó giám đốc Dư nhà chúng ta lại ỷ y vào trọng lượng của mình, dự định hăng hái xả thân vì việc nghĩa, rốt cuộc tự đào mồ chôn mình luôn, còn liên lụy tới Bạch Thuật Chân Nhân cùng Sa Sâm theo bản năng mà vươn tay kéo người —— phủ linh tức tối nghĩ bụng, bản thân gã đây lại càng thêm xúi quẩy, cũng vì thực hiện nghĩa vụ bảo hộ chủ nhân mà chết chùm luôn với cái đám này.
Thế nhưng, Hình Thiên?
Mọi người không dám gật bừa, cái tên điên cố chấp kia mà là bước ngoặt gì chứ? Thà nói là Đỗ Hành thì còn có thể đáng tin hơn chút, dù sao cũng là Đoạn Thiên Môn thông tri bọn họ rút lui đến Hồ Luân Hồi, đến thông đạo phá giới cũng là do Trường Thừa môn chủ chém ra.
Vô số thần tiên đều đang đau khổ chống đỡ đám lôi quang dày đặc khủng khiếp, lo rằng nếu đi nhầm phương hướng thì thật sự sẽ không còn đường lui.
Xa xa, hai cọng râu dài trên cái đầu rồng xanh lè của Kế Mông đã bị sét đánh đến khét lẹt, vừa đưa tay vuốt nhẹ thì liền bựt một tiếng đứt lìa, nó lập tức đau lòng đến mức vỗ ngực giậm chân: "Nhị Phụ, sao ngươi còn không mau nghĩ biện pháp đi?"
"Đừng có ồn." Nguyên hình Thanh xà của Nhị Phụ đang quấn chặt trên người Bạch xà, thân thể nó treo đầy xích bạc, kết quả là dẫn tới càng nhiều sấm sét hơn.
Nhị Phụ trông có vẻ vô cùng nôn nóng, luôn mồm thúc giục Kế Mông: "Mau tìm đi, Hình Thiên rốt cuộc đang ở đâu?"
"Ở bên kia... A, ngươi tìm gã làm gì?"
"Bởi vì ta biết một bí mật." Vẻ mặt Nhị Phụ cổ quái, hai mắt nheo nheo, ánh nhìn tập trung vào một người khổng lồ không đầu đang đơn độc vác búa giương lá chắn, bị lôi kiếp đánh đến không kịp thở. Nhị Phụ lập tức hạ giọng: "Một chút nữa ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, nếu không được thì cứ bám sát Nguy, sinh tử thành bại, chỉ có thể dựa vào tốc độ mà thôi!"
"A, được! Ta nhất định có thể đuổi kịp!" Kế Mông ngây ngốc đáp.
"Hừ hừ." Nhị Phụ tức thì quay sang nhìn Hình Thiên, quái thanh quái khí cười lạnh.
Hình Thiên đúng thật là xúi quẩy, mấy ngày này ở trên Tiên giới, thực lực của gã khôi phục quá nhanh, cho nên lôi kiếp chớp giật đùng đùng xung quanh gã cũng mang một sắc tím chói lọi, thế nhưng gã không may mắn như các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn có người bên cạnh để san sẻ gánh nặng. Búa đá của Hình Thiên vừa giáng xuống, đám lôi quang bị đánh đến tán loạn kia lập tức rẽ hướng công kích sang lá chắn bằng đồng bên phía tay trái gã, cứ thế mà giày vò gã đến mức luống cuống tay chân, rất nhanh sau đó gã liền bị một tia sét hung bạo đánh trúng.
Tử Tiêu Thần Lôi không phải là chuyện đùa, ngay cả với thực lực của Hình Thiên, thân thể cũng lập tức cháy đen một nửa, Nguyên Thần xao động.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Hình Thiên bất thình lình xoay người, chăm chăm nhìn về một phía.
"Đầu... đầu của ta!!"
Hình Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó tay phải vác búa tay trái cầm lá chắn mà lao về phía đó.
"Đi!" Nhị Phụ tức thì quát to một tiếng, thân thể dài ngoằn đột ngột chuyển động, nhanh chóng đuổi theo sau.
"Đúng rồi, hướng kia!" Dư Côn cũng giật mình, liều mạng hô to, "Nghe nói đầu của Hình Thiên bị Hoàng Đế chôn dưới chân núi Thường Dương, nhưng không ai biết được núi Thường Dương ở nơi nào, không khéo lại chính là ở Nhân gian, tất cả mọi người mau đuổi theo!"
"..."
Cái bước ngoặt kiểu này có thật sự là đáng tin không vậy = =
Thôi kệ đi, ngựa chết cũng chữa thành ngựa sống được, mọi người cứ xem như là đánh cuộc đầu của Hình Thiên đang ở nơi đó đi!
Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lập tức vun vút lao qua, vô số sấm sét cũng bám sát gót bọn họ, kết quả là rất nhiều người chỉ có thể thả chậm tốc độ, giữ một khoảng cách nhất định mà đuổi theo. Hình Thiên chạy thẳng một mạch như điên, không thèm để tâm đến bất kỳ thứ gì nữa, gặp lôi quang thì gào thét chém thẳng hoặc là né tránh, rất nhanh sau đó cả người đều bị đánh đến đen thui. Lao đi thật nhanh thế này cũng có chỗ tốt của nó, ít nhất thì Thiên Lôi cũng không đuổi kịp gã, phần lớn sấm sét đều giáng xuống phía sau.
Kẻ tiếp theo đang bám sát gã chính là Nhị Phụ, nó thậm chí còn có khả năng tránh né hai luồng lôi quang đánh xuống cùng một lúc ở phía sau lưng và trước mặt, thế nên trong mắt Thẩm Đông, phía trước là một cảnh tượng hết sức kỳ dị: sấm sét xếp thành hàng liên tục đánh xuống, vậy mà cũng không thể bắt kịp tốc độ của Nhị Phụ, tối đa chỉ có thể đánh cháy cái đuôi của nó, thêm cả Kế Mông đang túm chặt Bạch xà không buông. Thế nên Kế Mông xui xẻo liền bị cháy sém cả nửa người, khói trắng không ngừng bốc ra từ trên cơ thể nó, nhưng cũng không còn cách nào khác, cái tên đó chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi kêu gào thảm thiết, thon thót cả người mà nhìn từng luồng sấm sét sượt qua bên cạnh.
—— Hình Thiên còn có thể xem như thực lực cường đại, thế nhưng Nhị Phụ phải đeo thêm hai gánh nặng mà chạy trốn, sao vẫn có thể nhanh nhẹn đến như vậy?
Thẩm Đông vô cùng buồn bực, ngay cả cái trải nghiệm đau khổ khi nhập vào thân xác Nhị Phụ lúc trước cũng bị ném sang bờ bên kia đại dương luôn.
Đương nhiên, cũng giống như việc hắn không biết lai lịch của Trường Thừa môn chủ trước khi làm kiếm tu, hiểu biết của hắn về Nhị Phụ cũng có hạn, phần lớn đều chỉ là nghe kể từ Kế Mông.
Nhị Phụ, cổ thiên thần, hơn nữa năng lực trốn chạy cực kỳ nhanh...
Cũng không thể trách Thẩm Đông vì sao lại không nhận ra, Nhị Phụ ngày thường lười biếng đến mức chỉ hận không thể trở thành tế bào sinh trưởng trên người Nguy, một tên như vậy thì có thể sở hữu thứ tốc độ đáng để người ta bận tâm sao? Nhưng mà mọi người cũng nên hiểu rằng, cho dù là người hiếu động đến mức nào đi chăng nữa, bị trói ngược tay chân tới N năm, lưng đối lưng với Nguy, làm sao cũng không thể nhìn thấy mặt nhau, không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể lặng im cảm thụ hơi thở của nhau, dần dà đến hơi thở cũng không còn, Nguyên Thần biệt vô âm tín, cho đến tận lúc thấy lại được ánh mặt trời... cứ như vậy, dù không lười cũng bị ép cho lười luôn hiểu không? Huống chi Nhị Phụ vốn đã cực kỳ lười biếng, đương nhiên cái kỷ lục lười nhất này cũng bị chính hắn phá vỡ luôn.
Hiện giờ người đứng ra ngăn cản Tử Tiêu Thần Lôi đã đổi thành Thái Nhạc kiếm tiên cùng sư huynh của ông ta.
Thông đạo vô cùng vô tận, lôi quang đuổi sát phía sau cũng dần dần giảm bớt, những thần tiên thực lực kém cỏi, cho dù có trốn được vào đây, nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống đỡ nổi, chỉ đành thi nhau ngã xuống.
"Không nên khó đi đến như vậy chứ." Dư Côn nhíu mày, lão nhớ rõ rằng trước kia cứ cách một đoạn thời gian, đều sẽ có thần tiên nguyên nguyên vẹn vẹn mà hạ phàm.
"Có lẽ là số lượng người của chúng ta quá đông, cho nên..." Thần Cơ Tử bất đắc dĩ, vươn tay kết pháp quyết, lại bất chợt phun ra một búng máu, kiện pháp bảo cuối cùng của ông ta rốt cuộc cũng đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, biến mất vô tung dưới từng luồng sấm sét.
Những người còn lại cũng không khác là bao, ai nấy đều đang vội vàng bỏ đan dược vào miệng, pháp bảo cầm chặt trong tay, liều mạng gian khổ chống đỡ.
Nếu mạng đã không thể giữ được, vậy còn cần những thứ này làm gì nữa?
Thiên Diễn Tông cùng Mặc gia chuyên về luyện khí thì lại càng khỏi phải nói, bao nhiêu gia sản hạng nặng đều đã hóa thành tro bụi.
Còn Đoạn Thiên Môn bên kia, gần như tất cả kiếm tiên đều đã thay phiên nhau xuất chiến một lần, lôi kiếp càng ngày càng mạnh, cho dù là Linh Hoán kiếm tiên đang trông giữ bên cạnh Trường Thừa môn chủ cũng không thể không vung kiếm đánh tan luồng lôi quang vừa bổ tới. Sắc tím của những ánh chớp đang vờn quanh bọn họ ngày càng thêm đậm, gần như đã trở thành một màu đen tuyền như mực.
Dưới tình huống không thể vận chuyển linh khí thiên địa, sát khí lại thua xa đám lôi kiếp hung bạo kia, uy lực của Thập Phương Câu Diệt cũng bị hạn chế.
Thẩm Đông bị chấn động tới mức cảm thấy vô cùng khó chịu, kiếm phong liên tục dao động, cảnh vật trong mắt hắn cứ như những cái bóng chồng chất lên nhau, đất trời điên đảo.
Bất thình lình, phía sau chợt xuất hiện một cái đan lô vô cùng lớn, toàn bộ đen nhánh, bị sét đánh đến không ngừng lắc lư.
"Chân Đỉnh lão nhân... tổ sư khai phái của Nhật Chiếu Tông! Xem ra tình thế đã vô cùng nguy cấp!" Chúng kiếm tiên cũng không có cách nào phân thân để đi giúp những người phía sau, cho dù bọn họ có đi, đám Tử Tiêu Thần Lôi đã ngưng tụ thành một màu đen đặc này cũng sẽ bám theo, đây không phải là giúp đỡ, mà là thêm dầu vào lửa.
Nhật Chiếu Tông đã bị bức bách đến mức chỉ có thể ném lò luyện đan ra để ngăn cản hay sao?
Thẩm Đông cảm thấy da đầu tê dại (giờ này cậu làm gì còn da đầu nữa), may thay đám sấm sét này cũng không phải Thiên Kiếp phi thăng, đan lô của Nhật Chiếu Tông với kiếm của Đoạn Thiên Môn cũng không thể nhờ đó mà biến hóa được, nếu không thì mọi người chết chắc —— thôi nào, cậu nghĩ mấy chuyện như biến hóa là dễ ăn lắm hay sao, nghĩ hay nhỉ! Các kiếm tiên còn chưa rơi vào thời điểm cận kề cái chết, mà kiếm của bọn họ lại càng không có ý niệm bay ra ngăn cản lôi kiếp, cho dù có, chúng nó cũng sẽ không biến hóa, mà là bị đám sấm sét không ngừng giáng xuống kia trực tiếp đánh nát thành tro bụi.
Cửu Trọng Thiên Kiếp có tổng cộng tám mươi mốt đạo, đánh hết sẽ ngừng.
Tại con đường hạ giới này, Thiên Lôi cứ như thể vĩnh viễn không bao giờ dứt, ngay cả các kiếm tiên cũng không tự chủ được mà nảy sinh một thứ cảm xúc tuyệt vọng bất lực.
Đúng lúc này, Hình Thiên đột nhiên điên cuồng hét to một tiếng, phía trước bọn họ chợt xuất hiện một mảng ánh sáng chói lòa!
Nửa đoạn vật thể gì đó bay tới, Nhị Phụ né qua, thứ kia liền trực tiếp lao vào lôi quang đen kịt phía trên các kiếm tiên, không được bao lâu sau, nó lập tức nổ tung.
"Là búa của Hình Thiên..."
Chẳng lẽ gã này cố tình dẫn dắt lôi kiếp, bẻ gãy búa lớn, sau đó cường ngạnh xé rách thông đạo?
Thần trí của chúng tiên chợt thanh tỉnh, uy lực của lôi kiếp cứ như thủy triều mà nhanh chóng rút đi, linh khí cuồng bạo trong thông đạo cũng theo khe nứt kia mà tuôn ra ngoài.
Nhân gian, đúng thật là Nhân gian sao?
Kẻ đầu tiên chạy ra đương nhiên là Hình Thiên, sau đó chính là Nhị Phụ vừa quấn chặt Nguy vừa kéo theo Kế Mông.
Các kiếm tiên thoáng do dự, nhưng chỉ chớp mắt sau liền lao ra ngoài.
Trời xanh, mây trắng, xa xa còn có một chiếc máy bay màu bạc lướt qua... Đúng là Nhân gian rồi!
Rốt cuộc cũng có thể sống sót trở về!
—— hít một hơi thật sâu.
"Khụ khụ!" Linh Hoán kiếm tiên sặc đến chết đi sống lại, "Đây, đây là đâu?"
"Nhân gian đó!" Người tiếp theo nhảy ra chính là Dư Côn, lão ta lơ lửng giữa không trung, ngây ngất giang hai tay đón gió.
Chư tiên Nhật Chiếu Tông ai nấy đều đang ôm chặt cái đỉnh vuông to tướng lúc nãy, nhẹ nhàng bay ra, kích động không thôi mà dáo dác nhìn ngó khắp xung quanh. Những người tu chân còn lại hoặc cạn kiệt sức lực, hoặc trọng thương, từng người từng người dìu nhau đáp xuống.
Trong khe nứt phía sau bọn họ, lôi quang quấn quanh, linh khí hung bạo khiến người ta sợ hãi còn đang không ngừng tuôn trào ra bên ngoài.
"Thế nhưng không còn ai..." Thần Cơ Tử thì thào.
Ngoại trừ ba đám người bọn họ, thế nhưng không còn thần tiên nào đi ra theo, xem ra nếu không phải là bỏ mạng giữa đường thì cũng là mất phương hướng không đuổi theo kịp, kết cục của bọn họ cũng không hề khó đoán.
"Khoan đã, đây là?" Đỗ Hành bỗng nhiên cúi đầu, ở phía dưới tầng mây, có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của một thân cây.
Dư Côn cũng cúi đầu, vươn tay đập nhẹ, chỉ chớp mắt sau, xung quanh bọn họ liền xuất hiện hư ảnh của một gốc đại thụ cực kỳ đồ sộ, cành lá xum xuê, thân cây nối liền với cái khe nứt mà bọn họ vừa đi ra.
"Kiến Mộc!" Bạch Thuật Chân Nhân thất kinh hô to.
"Thì ra là Kiến Mộc..."
Đúng vậy, gốc Kiến Mộc còn chưa trưởng thành này, chắc hẳn là nơi gần nhất với Tiên giới.
Kiến Mộc tự hình thành không gian riêng cho mình, tuy rằng thân cây to lớn cao vút tầng mây, thế nhưng tầng tầng lớp lớp tán lá xum xuê trải dài xuống Nhân gian chỉ là ảo ảnh. Mặc dù đứng trên này có thể nhìn thấy, song lại không thể tiến vào được.
"Ha ha, các vị, giờ thì ai về nhà nấy đi... đến lúc tắm rửa thay quần áo xong, nếu không có trở ngại gì thì lại..." Dư Côn còn chưa nói xong, cái đầu bóng loáng đã lãnh phải một cú đau điếng.
"Thuật ẩn nấp!" Chiêm Viễn đại sư phất áo cà sa, lớn tiếng nói, "Toàn bộ dùng thuật ẩn nấp mau! Ngươi không thấy chiếc máy bay kia đã sợ đến mức chuyển hướng rồi à?"
"A, có sao?" Dư Côn còn định cãi lại, khoảng cách xa như vậy, chắc gì người ta đã thấy được bọn họ.
Chúng tiên lại là hai mặt nhìn nhau, máy bay, đó là cái gì?
Chiêm Viễn đại sư còn đang đau đầu, bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, kinh ngạc quay đầu, lập tức trông thấy khe nứt mà bọn họ vừa đi ra chẳng những không hề khép lại, ngược lại càng lúc càng mở rộng, lôi quang bủa vây, ảo ảnh của Kiến Mộc thế nhưng dần dần chuyển thành thật thể, cành lá điên cuồng sinh trưởng, song lại không hề chạm đến khe nứt kia.
"Không ổn rồi!" Dư Côn đánh ra một chưởng, nhưng nhánh cây Kiến Mộc chỉ khẽ rung lên, không chút hề hấn gì.
Dư Côn đầu đầy mồ hôi mà thảm thiết kêu lên: "Mau ngăn lại, nếu như để Kiến Mộc phá vỡ không gian vốn có, tạo đà cho cái khe này mở rộng, lôi quang sẽ liên thông với thiên địa, Nhân gian sẽ trở thành Tiên giới tiếp theo!"
Dẹp vụ đánh đấm đi mà, chừa đất cho Hành Hành w Đông Đông show ân ái đi mà!! (╥ᆺ╥;)