Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 108



Đương nhiên chúng ta cũng đã biết, trên trời chẳng những có máy bay, mà còn có cả vệ tinh.

Thời gian đám người Đỗ Hành ở tại Tiên giới nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, vừa tròn bốn năm ở Nhân gian. Đối với lĩnh vực khoa học kỹ thuật hiện đại đang biến chuyển từng ngày mà nói, thời gian bốn năm đủ để mở ra một bước tiến dài cho các nghiên cứu về hàng không vũ trụ, trình độ kỹ thuật vệ tinh đương nhiên cũng phát triển mạnh.

Thậm chí vệ tinh của một vài quốc gia còn có thể phát hiện chính xác ở nơi nào đang xảy ra sự bùng nổ năng lượng trên quy mô lớn —— từ bốn năm trước, sau khi đất nước nào đó tuyên bố đã thành công trong việc thử nghiệm ngầm vũ khí hạt nhân, những quốc gia khác cũng liền nhăm nhe chạy theo, thế nhưng lại luôn bị đủ các loại thỏa hiệp quốc tế ngăn cản, vì vậy bọn họ liền học tập đất nước kia, tổ chức khai phá nghiên cứu ngầm dưới lòng đất.

Mà chuyện này lại tạo ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, nước khác cho nổ, nước mình cũng cho nổ, vỏ trái đất đều bị rung chuyển đến mức tạo ra động đất, bộ mấy người nghĩ vỏ trái đất là để đùa hay sao! Mọi người còn đang sống ở trên đó đó.

Đương nhiên vệ tinh được phóng lên quỹ đạo trái đất, ngoài việc giám sát sự biến đổi xung quanh bề mặt địa cầu, còn rất có ích trong việc dự báo thiên tai khí hậu toàn cầu, hoặc là điều tra những cơn động đất tạo thành do sự vận động bất thường của núi lửa. Với thứ này, người ta chẳng những có thể sử dụng vào mục đích thăm dò nắm bắt điểm yếu của các quốc gia khác, lại còn có thể dự báo tai họa, tiện cả đôi đường.

Ban ngành giám sát cũng từ đó mà được đề xuất thêm vào, được xem là bộ phận trung tâm tại mỗi quốc gia, ngày đêm có người trông coi. Dưới tình huống thông thường, báo động năng lượng từ cấp ba trở xuống đều chỉ được ngó sơ qua, rồi điền vài chi tiết vào bảng báo cáo là xong.

"Phương đông? Trung Quốc... Ồ, chẳng sao cả!"

"Tập trung tại một khu vực nhỏ, lại còn ở trên không trung? Có lẽ lại là sấm chớp mưa bão chứ gì! Chẳng qua cái khu vực này lại vừa lúc nằm ngay trên tuyến đường hàng không, ha hả, cầu Chúa phù hộ bọn họ!" Một gã da trắng nhún vai nói, sau đó bắt đầu khuấy tách cà phê trong tay.

Bóng đèn màu vàng trên bảng báo động phát sáng, bản đồ vệ tinh hiện lên một mũi tên nho nhỏ, trực tiếp phát sóng lên màn hình lớn trong phòng giám sát hình ảnh những cụm mây dày đặc đang hội tụ.

"Quả nhiên là giông bão, nhìn mấy đám mây này đi!"

Từng tia sét xanh thẫm quấn quanh một chỗ, thế nhưng cụm vật thể không nhìn ra được là thứ gì kia lại khiến cho báo động năng lượng không ngừng kêu vang.

"Kỳ lạ." Một viên chức bản tính cẩn thận lập tức chạy sang, mở ra biểu đồ khí tượng trên máy tính bên cạnh, "Hoàn toàn không có mây giông, tiết trời quang đãng, làm gì có sấm chớp mưa bão đâu? Hơn nữa vị trí này hình như quá cao, ở tận tầng bình lưu..."

Còn chưa nói xong, một luồng sáng mạnh trên màn hình đã đột ngột lóe lên.

"A, không ——" mọi người nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, còn chưa kịp chớp mắt vài cái lấy lại thị lực, một tràng tiếng còi báo động liền vang lên inh ỏi.

"Chúa ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Các ban ngành chú ý, cấp sáu... không! Cảnh báo cấp chín!!"

Người lúc nãy còn ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì kia lập tức sợ hãi tới mức run lên cầm cập, tách cà phê trong tay rơi xuống đất, ghế dựa lật nhào, hồ sơ bừa bộn khắp nơi, mà bóng đèn báo động màu đỏ trông vô cùng đáng sợ kia lại không ngừng chớp nháy.

Bọn họ còn chưa kịp khép lại cằm, cũng chưa kịp ý thức được là đã xảy ra chuyện gì, tiếng còi cảnh báo lại chợt vang vọng khắp toàn bộ Lầu Năm Góc, đây là loại báo động toàn diện chỉ khi máy bay đâm vào tòa nhà hoặc là sóng thần tấn công thì mới có thể xuất hiện, đồng thời còn có đội cảnh sát, đặc công, quân đội... cùng tất cả các tổ chức nội bộ chính phủ do nghe được tiếng còi báo động mà chạy tới.

Bọn họ há mồm trợn mắt nhìn chằm chặp vào đống máy móc thăm dò.

Tất cả đèn đều đã tắt ngóm, màn hình cũng đen kịt, thứ duy nhất còn phát sáng chính là một cái đèn chỉ thị nho nhỏ màu trắng.

Đây chính là báo động năng lượng cấp mười chỉ có trong truyền thuyết, chưa từng xuất hiện ngoài đời thực!

Cấp mười, không phải là cao hơn một bậc so với cấp chín, mà là năng lượng đã vượt xa giá trị đặt ra lúc ban đầu, hệ thống thăm dò không thể phán đoán, cho nên lập tức đóng hết tất cả máy móc định vị để tự bảo vệ mình, trước đó còn phát ra một thông báo cuối cùng cho những người trên mặt đất, cái đèn chỉ thị kia cũng từ đó mà được gọi vui là báo động cấp mười. Các nhà khoa học thiết kế ra thứ này có lẽ là để cảnh báo khi mặt trời nổ tung, hay khi hành tinh nhỏ nào đó va chạm với trái đất, hoặc là vỏ trái đất bị nham thạch cuốn trôi... nói tóm lại!

Hôm nay chính là tận thế!!

"Không, không, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra?" Nguyên thủ lãnh đạo của các quốc gia hoảng loạn kêu to.

"Chỉ e rằng không thể, các loại máy móc định vị trên vệ tinh đều đã tự động tắt hết!"

"Kỹ thuật cao chết tiệt!!" Cho dù sắp chết, ít nhất cũng phải biết mình chết như thế nào chứ!

"Khoan đã, có diễn biến mới, không... đây là thứ gì?"

Tại một vệ tinh bình thường khác ở cách đó khá xa, hình ảnh được hiển thị rất rõ ràng —— trên bề mặt trái đất xanh biếc, một cây đại thụ dần dần hiện ra, tựa như một cái cây mô hình nho nhỏ gắn lên trái đất tròn trĩnh trong mấy bộ đồ chơi lắp ráp của trẻ nhỏ, mà lại trông như mấy băng rôn tuyên truyền bảo vệ môi trường, cả trái đất chỉ còn lại duy nhất một gốc cây trơ trọi.

Nhưng vấn đề là, đây là trái đất thật sự!! Mà cái cây kia lại lớn vô cùng!

Mây mù lượn lờ, song tán cây, nhánh cây lại hiện lên rất rõ ràng, lá cây cũng là loại bình thường không có gì kỳ lạ, thế nhưng một gốc đại thụ như vậy, lại bao phủ hơn non nửa đất nước Trung Hoa.

Tại Trung Quốc, vô số thành thị không hiểu vì sao lại chìm vào màn đêm đen kịt, có người còn nghĩ bụng, không lẽ là nhật thực toàn phần?

"Đây chính là tâm điểm báo động năng lượng."

"Năng lượng vẫn chưa phân tán... mà hình như càng ngày càng mạnh hơn!"

Chiêm Không đại sư có một thời ngay cả xe đạp cũng không biết là thứ gì, lúc này đây lại mang theo vẻ mặt trắng bệch mà đứng trong văn phòng của ban ngành đặc biệt quốc gia, điên cuồng la hét với cái điện thoại: "Kiến Mộc! Quái đản, sao lại có thể là Kiến Mộc!"

"Có thể giải thích xem Kiến Mộc là gì không hả đại sư!" Người ở đầu dây bên kia cũng thiếu điều muốn cắn lưỡi tự sát, "Tất cả máy móc thăm dò của quốc gia đều xác định đây chính là tận thế, ông có thể để cho mọi người chết một cách rõ ràng hơn được không!"

"Kiến Mộc... chính là một cái cây!" Chiêm Không cũng chẳng biết nên giải thích như thế nào.

"Tôi thấy rồi, thấy rất rõ, tôi không có mù!"

"Nó, nó, hẳn là thang trời liên thông với Tiên giới."

"Cái gì?!"

Chiêm Không lại lập tức phủ nhận: "Nhưng điều đó không có khả năng, Kiến Mộc còn chưa trưởng thành! Nó không có khả năng phá vỡ không gian..."

"Ý ông là, thứ này là do mấy người các ông gieo trồng bấy lâu nay à? Đây là thứ còn nguy hiểm hơn so với vũ khí hạt nhân sao? Các ông là cố tình lừa gạt, hoàn toàn không thông báo gì với quốc gia!!" Giọng nói ở đầu dây bên kia cao vút quãng tám.

"Tu Chân giới đã trồng Kiến Mộc được mấy trăm năm nay rồi, kể từ thời nhà Minh!!"

"..."

Chiêm Không giọng điệu gấp gáp, đầu đầy mồ hôi: "Hơn nữa, Kiến Mộc vẫn luôn ở tại nơi đó, chỉ là các người không nhìn thấy được mà thôi! Từ khi nó bắt đầu sinh trưởng, không gian vẫn luôn trùng lắp với Nhân gian, thứ mà các người chụp được chính là ảo ảnh... Đáng chết! Bần tăng phải đi xem thử!"

Nói xong ông ta liền ném luôn cái điện thoại, trực tiếp tông vỡ cửa sổ thủy tinh mà bay ra ngoài.

Càng bay, lại càng có thể nhìn thấy nhiều người tu chân hơn, tất cả đều đang chạy như điên về hướng kia, có người còn nhớ phải ẩn giấu thân thể, có người lại dứt khoát chân đạp pháp bảo hoặc là cưỡi mây lao vun vút.

Hình ảnh mà vệ tinh quay được kia... đúng là cực kỳ đặc sắc.

"Trịnh Xương Hầu, cái tên khốn kiếp nhà ngươi sao cũng chạy ra đây?" Chiêm Không vừa ngẩng đầu, lập tức bắt gặp cả bầy phi cương đang dung dăng dung dẻ bay qua.

Trịnh Xương Hầu trợn trắng hai mắt mà nói: "Nhân gian đã sắp sửa toi đời rồi, ông còn ở đây lo chuyện thiên hạ đại hạn à?"

"Tinh Vệ?"

Một con chim đen nhánh đột ngột xuất hiện, ngay cả khi oán khí bao phủ đầy người, nó vẫn không hề dẫn tới bất kỳ cảnh tượng sấm sét bão tuyết nào, cũng là vì có một lượng linh khí dày đặc không ngừng tuôn trào từ phương hướng của Kiến Mộc.

"Là thông đạo phá giới!" Giọng điệu Tinh Vệ the thé chói tai.

Vô số U Minh yêu ma đang theo sau nó, con hổ có cánh Cùng Kỳ cũng có mặt.

"Tiên giới!!" Mọi người rùng mình, cũng không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng cưỡi mây bay đi, lại đụng phải hai bóng dáng quen thuộc.

"Nhị Phụ? Nguy?"

Bộ dạng của Thanh xà Bạch xà có chút thảm hại, vảy trên người đều đã cháy đen, phía sau còn kéo theo một sinh vật nhìn không ra giống loài gì.

Khoan đã, hai tên này lúc trước không phải đã theo Triển Viễn "phi thăng" rồi sao.

Nhị Phụ nhìn thấy cả đám Tu Chân giới cùng U Minh giới đứng đó, thân thể liền khẽ động đậy, nhoáng cái đã hóa thành hình người, sau đó kiệt sức vươn tay ra, kéo theo Kế Mông đã bị nướng chín tới bảy phần, dựa vào trên người Nguy, thều thào một câu:

"Tiên giới biến mất! Kiến mộc bị linh khí trùng kích, tạo ra một khe nứt phá giới, nhanh... nhanh đi!"

Mọi người đột ngột biến sắc, trực tiếp bay vòng qua hắn mà lao về phía trước, chỉ có Cùng Kỳ nhát gan là còn do dự nán lại.

"Vậy... vậy Lão Đại đâu?"

Nhị Phụ khinh bỉ liếc mắt nhìn Cùng Kỳ một cái: "Đang chặt cây, chẳng qua cũng không giúp được gì."

Ẩn sâu dưới tán cây, cái khe nứt kia do được cành lá Kiến Mộc chống đỡ mà không ngừng mở rộng, linh khí cuồng bạo liên tục tuôn trào, Kiến Mộc càng sinh trưởng mạnh mẽ hơn, một cái cây to như vậy, vừa chớp mắt đã thấy tán cây khổng lồ bao phủ mấy trăm dặm, lại còn ngày càng trải rộng.

Những luồng sấm sét xanh trắng đan xen không ngừng giáng xuống, tước sạch đám cành lá khô quắt thừa thãi trên Kiến Mộc.

Hình Thiên không đầu cầm trên tay nửa cây búa tàn tạ, ngay cả thân thể cũng đã cháy đen một nửa, thế nhưng gã vẫn điên cuồng gào thét giận dữ chém vào nhánh cây —— gã vốn đã cảm ứng được vị trí của đầu mình, song vào lúc bước ra khỏi thông đạo tiến vào Nhân gian thì lại không thể cảm nhận được chút gì nữa, vào lúc còn đang do dự, lại nhận thấy Kiến Mộc khác thường, gã liền không nói hai lời mà lập tức nhào lên.

Nếu Nhân gian biến mất, vậy đầu của gã không phải cũng đi tong luôn sao!

Quả não phẳng của Hình Thiên chỉ nghĩ được như vậy, hoàn toàn không có khái niệm cứu vớt nhân loại hay là ý niệm rằng không có Nhân gian thì gã cũng không sống được gì cả. Loại người như gã ngay cả lúc chứng kiến trời sập còn vui tươi hớn hở đứng hóng hớt được kia mà!

Chư tiên đã bị hủy sạch pháp bảo, giờ phút này chỉ có thể ra sức dùng chưởng đánh vào Kiến Mộc, nhưng lại chẳng có bao nhiêu hiệu quả.

Sau trận chiến ở Hồ Luân Hồi tầng thứ ba, thêm cả khi xuyên qua thông đạo phá giới, bọn họ sớm đã tiêu hao hết tất cả sức lực, hiện giờ thật sự chỉ đành cắn răng hội tụ Chân Nguyên bổn mạng, cũng chính là căn cơ của thần tiên và người tu chân, một khi cạn kiệt, ngay cả luân hồi cũng không vào được.

Các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đóng vai trò chủ lực, trên cơ bản thì kiếm có thể chặt gãy những nhánh cây, nhưng khổ nỗi là Kiến Mộc được linh khí không ngừng rót vào, những nơi bị chặt đứt rất nhanh lại mọc ra, trong khe nứt thậm chí còn phóng ra Tử Tiêu Thần Lôi đuổi theo các kiếm tiên mà đánh.

"Không được, chỉ có thể chém vào thân cây!"

Thanh kiếm bảng to của Thái Nhạc kiếm tiên lúc này đã bị kẹt cứng vào trong thân cây, lão nhân thiếu chút nữa là ngất luôn.

Từ khi chào đời cho tới nay chưa bao giờ gặp phải tình huống chết tiệt như thế này, dù ông ta có thôi động pháp lực như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể rút ra được. Kiến Mộc cường ngạnh dùng dịch thể tiết ra từ vỏ cây để bao bọc những nơi bị chém gãy, thậm chí cứ giữ nguyên kiếm phong trên thân cây như thế mà tiếp tục sinh trưởng, ngày càng cao thêm.

Thái Nhạc kiếm tiên chỉ đành nương theo thân cây đang mọc cao dần mà bay lên, sau khi phá giới tiến vào Nhân gian, ông ta cũng chỉ còn lại ba phần thực lực. Ngay cả khi ông ta đã nắm chặt chuôi kiếm không buông, thân kiếm vẫn bị oằn xuống, nếu như không phải là pháp bảo bản mạng của kiếm tiên, đổi lại là binh khí khác thì đã sớm bị chèn ép đến biến dạng.

Bốn năm vị kiếm tiên khác cũng vội vàng bay tới, hợp lực cứu Thái Nhạc ra (là cứu mạng đó, nếu kiếm bị gãy, kiếm tiên cũng không thể sống luôn), tuy rằng với độ kiên cường dẻo dai của kiếm thì vẫn có thể kiên trì thêm nửa tiếng nửa, thế nhưng nếu cứ để như vậy, kiếm cũng thật sự phải gửi về lò rèn lại luôn, Thái Nhạc cũng sẽ đại thương nguyên khí.

"Không được, kiếm khí của chúng ta không có ảnh hưởng gì với Kiến Mộc cả!"

Chúng tiên nhìn sang Trường Thừa môn chủ, nhưng môn chủ hãy còn hôn mê bất tỉnh.

Linh Hoán kiếm tiên quả quyết lắc đầu: "Cho dù lúc này môn chủ có còn tinh lực dồi dào, nhưng Nhân gian cũng không có Cửu Đức Khí, một khi ra chiêu, cho dù môn chủ có dốc hết tính mạng, hiệu quả cũng chỉ có hạn."

Chiêm Viễn chân đạp sen vàng, nỗ lực ngăn chặn Kiến Mộc đang điên cuồng sinh trưởng, cười khổ không thôi.

Phật tu có thể phá đảo khí tức tà ma, thế nhưng chặt cây lại không phải là lựa chọn tốt cho lắm.

Ngày càng có nhiều người kiệt sức ngã xuống.

Dư Côn nôn nóng đến mức không ngừng xoay quanh, bỗng nhiên một bàn tay từ đâu xuất hiện, vỗ lên cánh tay ngấn mỡ của lão:

"Nghĩ biện pháp ngăn chặn Kiến Mộc!"

"Đỗ Hành?"

Ngón tay vuốt nhẹ lên thân kiếm, hắc khí nhàn nhạt lập tức quấn quanh đầu ngón tay, Đỗ Hành chậm rãi giơ kiếm lên ngang tầm mắt, nhìn đám hắc khí kia dần dần bị kiếm phong dung hòa, ngón tay ấm áp đặt trên thân kiếm lạnh lẽo, lưỡi kiếm sắc bén cùng sát khí hung bạo cứ như muốn xuyên thấu qua da thịt, thế nhưng vẫn không có chút ảnh hưởng gì tới Đỗ Hành.

Thần thức chậm rãi dung nhập vào, như là hỏi dò, lại như trấn an.

"Được rồi, chặt nó đi, nếu không bao nhiêu công sức chúng ta trốn khỏi Tiên giới đều thành công cốc hết!" Thẩm Đông bất đắc dĩ nghĩ.

Thần thức của Đỗ Hành sau khi chạm tới tia ý thức chập chờn này của Thẩm Đông, chẳng những không lui ra, ngược lại càng quấn chặt hơn.

Trong nhất thời, đủ loại tâm tư nỗi lòng phức tạp đều đột ngột từ trong thần thức của Thẩm Đông tuôn ra ngoài.

Vô số cảnh tượng như thể ảo ảnh mà thoắt ẩn thoắt hiện, Chung Nam Sơn, rừng cây hạnh, đám tiểu yêu thích nói xấu người khác, Thái Nhạc ưa lèm bèm, còn có núi Bắc Mang, Cửu Trọng Thiên Kiếp, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một đôi bàn tay:

Vô cùng thê thảm, bên trên phủ đầy những vết phồng rộp đã vỡ ra, máu tươi chảy dài, thịt rữa tận xương.

Muốn tự tay rèn ra được một thanh kiếm, ngay cả là kiếm tu, lúc đầu cũng gặp phải vô vàn khó khăn.

Thanh kiếm dài bảy phân, rộng chừng hai ngón tay, một con rồng cuộn mình quấn quanh chuôi kiếm tạo thành kiếm ngạc, vừa thấy thiên địa, một kiếm ngân vang, hàn quang lưu chuyển, trực tiếp hóa thành một luồng sáng phóng vút đi, nhưng lại bị một đôi bàn tay vững vàng ghìm lại.

Sau đó, máu tươi theo lòng bàn tay chậm rãi rót vào —— kiếm của kiếm tu, lần đầu tiên nếm được, cũng chính là máu của chủ nhân mình —— linh kiếm vừa hiện thế không ngừng xao động, lúc này dần dần bình ổn trở lại, cuối cùng an tĩnh mặc cho bản thân bị đôi tay kia cầm lấy, cả đời này, đã định như vậy.

"Máu?"

Dư Côn kinh ngạc, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, lại phát hiện Đỗ Hành vẫn đứng im bất động không nói không rằng, từ lòng bàn tay y chảy ra một dòng máu kim sắc, sau đó dần dần chuyển sang màu vàng sậm, cuối cùng thấp thoáng một chút sắc đỏ nhàn nhạt. Y là đang đang bức ra toàn bộ lực lượng đạt được sau khi phi thăng lên Tiên giới, cưỡng chế truyền qua cho Thẩm Đông.

Kiếm là gì?

Là binh khí, nếu ngay cả binh khí trong tay cũng không thể gánh vác nổi, vậy thì dù có chết đi, cũng không có mặt mũi nào nói mình là kiếm tu.

Thân kiếm đột nhiên chấn động, trong một khoảnh khắc, sát khí ngút trời như ào ào trút xuống, đây chính là thanh kiếm đã tàn sát hơn mười vạn yêu ma ở núi Bắc Mang, tru diệt vô số thần tiên Hoang thú ở Tiên giới, cường đoạt tất cả sát khí của Ứng Long – Thập, Phương, Câu, Diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.