Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 109



Muốn đốn gãy Kiến Mộc, sử dụng biện pháp thông thường là hoàn toàn vô dụng.

Những cành lá điên cuồng sinh trưởng kia chẳng những tạo ra khe nứt phá giới, mà còn khiến cho phạm vi bao phủ của tán cây ngày càng trải rộng. Từng luồng sấm sét xanh trắng đan xen liên tục giáng xuống, tước sạch những cành lá dư thừa, lại khiến cho thân cây càng thêm cứng cáp, vỏ cây bong tróc từng mảng từng mảng rồi lại tiếp tục mọc ra, dần dà vùng trời phía trên Kiến Mộc cũng đã chuyển sang âm u xám xịt, đây là dấu hiệu chứng tỏ nó đã sắp liên thông với Tiên giới.

Tu Chân giới từng ngóng trông điều này mấy trăm năm, kết quả là không thành, ai mà ngờ được vào lúc không mong muốn nhất thì chuyện lại xảy ra.

—— Tiên giới bị diệt, thông đạo hai giới một khi liên thông, nhất định sẽ mang sự cố trời sập quỷ dị kia đến Nhân gian.

Mấy ngàn năm trước, khi hai gốc thần thụ Đào Đô Kiến Mộc còn tồn tại, vùng đất xung quanh tán cây đều là tiên khí lượn lờ, chim Loan chao liệng, linh khí nồng đậm ngưng kết thành tiên lộ trong vắt thanh thuần, đọng lại ở từng góc áo đuôi tóc, mỗi khi rơi xuống lại khiến những đám mây tím mịt mờ lãng đãng chấn động tản ra.

Một Thiên giới như vậy, nay đã không còn nữa.

Bóng đen âm u bao phủ cả một vùng trời càng lúc càng lan rộng, phần trung tâm bắt đầu vặn vẹo, chỉ là một chút khí tức chẳng lành tỏa ra, thế nhưng lại khiến cho đám người Dư Côn đột ngột biến sắc, thần thức liên tục dao động.

Chính là thứ cảm giác này!

Lúc rời khỏi tầng thứ ba, chúng tiên có thể rõ ràng cảm nhận được thứ sức mạnh hủy diệt kinh khủng đó, từng bước tới gần, không ngừng đeo bám, cho đến khi lối vào thông đạo phá giới bị chèn ép đến mức tan biến, lôi kiếp giáng xuống không ngừng nghỉ, lúc này thứ cảm giác đáng sợ kia mới bị xua tan.

Hình Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, trực tiếp quẳng nửa cây búa cùng lá chắn của mình sang một bên, đột ngột lao tới, hai tay ôm chặt thân cây mà vận lực.

Tiếc rằng gã không phải là Cộng Công, cũng không có đầu, dù có muốn làm ra hành động vĩ đại như dùng đầu tông gãy Kiến Mộc cũng chẳng thể được.

*Cộng Công đã từng dùng đầu húc đổ Bất Chu Sơn.

Thần Cơ Tử lại là liều mạng chỉ trước chỉ sau, một đám thần tiên răm rắp theo lời ông ta mà làm, lần nào cũng vừa vặn chém ngay vào điểm yếu, miễn cưỡng ngăn chặn Kiến Mộc tiếp tục sinh trưởng. Tiếc rằng cái cây này quá lớn, áp chế được phía đông, lại không với tới được phía tây.

Chúng tiên đã mệt nhoài, mà hiệu quả lại chẳng được bao nhiêu.

Giữa lúc kinh hoàng, mọi người bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh, cả người như bị ngâm trong nước lạnh, run rẩy lẩy bẩy, pháp lực thần thức cũng bất giác thu hồi —— sát khí nặng nề tựa như Ứng Long sống lại, dần dần bao trùm lấy toàn bộ cảnh vật.

"Đồ đệ..." Thái Nhạc kiếm tiên vừa liếc mắt liền nhận ra tình trạng bất thường của Đỗ Hành, nhất thời kinh hãi.

"Đi mau!" Linh Hoán lại lập tức hiểu được Đỗ Hành đang định làm gì, kiếm thế dừng lại, lớn tiếng kêu to, "Toàn bộ tản ra."

Thái Nhạc đương nhiên không đồng ý, giậm chân điên cuồng gào thét: "Đỗ Hành, ngươi trở lại cho ta!"

"Lo lắng vớ vẩn, thực lực của y đã vượt xa ngươi rồi." Linh Hoán tức giận kéo Thái Nhạc bay đi.

Thái Nhạc sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, Kiến Mộc là thần thụ từ thời thượng cổ, chính là có Chân Nguyên bổn mạng rót vào, có thể đốn ngã được nó hay không thì chưa biết, chỉ sợ đến lúc đó, bất kể là kiệt sức hay là kiếm gãy, người nguy hiểm đến tính mạng đều là Đỗ Hành.

"Muốn ngăn chặn linh khí cuồng bạo không ngừng tràn ra ở Kiến Mộc, thứ duy nhất có thể trông cậy được chỉ có mỗi sát khí của Thập Phương Câu Diệt." Chiêm Viễn ngẩng đầu nhìn trời, đứng bất động một chỗ, ngón tay múa lượn kết thành pháp quyết, từng chuỗi Phạn ngữ không ngừng tuôn ra, sen vàng rợp trời thi nhau nở rộ, trong không gian rộng lớn như vậy, dường như xuất hiện một cái lồng khổng lồ bao phủ lên gốc đại thụ to lớn xanh um kia.

Sát khí đụng phải sen vàng, lập tức bị đánh lui trở lại.

Thẩm Đông bỗng nhiên bừng tỉnh.

Những ký ức chôn sâu mà hắn không tài nào nhớ nổi, vừa rồi lại đột ngột hiện về, giờ đây thần thức của hắn đã có thể nhìn ra thế giới bên ngoài, xung quanh hắn đang bị bao phủ bởi vô số Phạn văn Phật quang kim sắc, từ sau khi thực lực hắn tăng vọt, nguyên hình của những đóa sen vàng cũng theo đó mà hiển lộ rõ ràng trước mắt. Mỗi một đóa sen nở rộ đều giống như sinh linh luân hồi, một hạt cát nhỏ chứa đựng cả thế giới, ba nghìn kiếp số dung nhập vào từng đóa sen vàng, nhìn xa cứ như kỳ quan, nhưng thật ra cũng chỉ là một đại trận phức tạp vững chãi, khóa chặt lại cả gốc Kiến Mộc bên trong.

"Sư huynh?" Bên kia Chiêm Không đại sư cũng dẫn theo một đám người của Tu Chân giới hớt hải chạy tới.

Tinh Vệ lại kêu lên một tiếng the thé chói tai, nghiêng người tránh né, thứ Phật quang này, bất cứ một U Minh yêu ma nào bị chiếu vào đều cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

"Rút lui, mau rút lui!" Dư Côn gấp gáp chạy qua.

Ngẫm lại thấy không đúng, lão liền lập tức sửa lời: "Bày trận! Triển Viễn không nhất định có thể chặn được tất cả trùng kích!"

Còn chưa hiểu rõ được tình hình, thế nhưng đám người Tu Chân giới đã theo phản xạ có điều kiện mà bày trận xong xuôi đâu vào đó —— khi tinh anh của các môn phái còn đóng giữ ở núi Bắc Mang, thứ đại trận phong tỏa này chính là một trong những kỹ xảo sở trường của bọn họ.

Thần Cơ Tử kiệt sức, cả người mềm nhũn, thở không ra hơi, cùng chúng tiên đồng loạt kinh ngạc nhìn Dư Côn, lại nhìn sang Hà Đồ Lạc Thư trận bên kia.

—— thảo nào lúc còn ở tầng thứ ba Dư Côn lại chửi ầm lên với bọn họ như vậy, nhìn đi, kỹ thuật của người ta thuần thục đến thế kia cơ mà.

Trịnh Xương Hầu đang đứng lơ lửng giữa trời, chợt thấy Nhị Phụ tóc tai lộn xộn, cả người chật vật nhìn hắn mỉm cười.

Tốt lắm, Tiểu Hạn Bạt vẫn còn sống!

Lông tóc Trịnh Xương Hầu lập tức dựng đứng, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm rền khủng khiếp.

Những nhánh cây Kiến Mộc đã tản ra, Tử Tiêu Thần Lôi từ trong khe nứt phá giới không ngừng lập lòe giáng xuống, một đám U Minh yêu ma, thêm cả cương thi, lệ quỷ, tất cả đều biến sắc lập tức xoay người chạy trốn.

"Dùng kiếm dẫn tới Tử Tiêu Thần Lôi?" Thái Nhạc sợ hãi kêu lên, tay trái nắm lấy sư huynh ông ta, tay phải túm chặt Lạc Trì kiếm tiên, nôn nóng hỏi, "Đỗ Hành rốt cuộc đang định làm gì?"

"..." Đồ đệ là do ngươi dạy dỗ mà! Ngươi hỏi như vậy thì chúng ta biết hỏi ai?

Lạc Trì mang vẻ mặt quái dị, ông ta vẫn chưa quên câu nói "Chỉ có thể tính là một người" kia, cánh tay cầm kiếm cũng thoáng run rẩy.

"Trước đó, tại tầng thứ ba, Cửu Đức Khí dường như cũng bị kiếm của y dẫn dắt..." Linh Hoán nhíu mày, lần đầu tiên gặp mặt, ông ta chỉ nhìn ra Thẩm Đông là kiếm linh đã biến hóa, nhưng xem kỹ lại thì cũng không thấy có chỗ nào đặc sắc. Mà lúc ở Hồ Luân Hồi —— khoan đã! Lúc ban đầu khi gặp đám người Dư Côn Đỗ Hành ở tầng thứ chín, không phải ông ta đang cưỡi mây bay ngang qua, lại vô duyên vô cớ bị một luồng sức mạnh đánh trúng hay sao?

Thứ đó dường như là...

"Thái Phùng Chưởng?" Nhị Phụ vừa liếc mắt liền nhận ra.

Thứ này ở Tu Chân giới vốn chỉ là đồ bỏ, linh khí ở Nhân gian không đủ, dù có luyện đến chết đi sống lại cũng chẳng có tác dụng gì, thế nhưng vào thời hồng hoang, cổ thiên thần hoặc nhiều hoặc ít đều biết đến thứ này, khi đó tiên nhân thưa thớt, đánh nhau cũng không cần dùng đến pháp bảo binh khí gì cả, đều là liều mạng đánh bừa, nắm đấm của kẻ nào cứng hơn, kẻ nào có thể chịu đựng lâu hơn thì kẻ nấy thắng. Không phải trong trận đại chiến của Cộng Công Chúc Dung, sau khi Cộng Công đại bại liền tức giận đến mức dùng đầu đâm thẳng vào Bất Chu Sơn hay sao? Nếu đầu không đủ cứng, vậy thì người ta không gọi là đi giận cá chém thớt cho hả giận nữa, mà là đi tự sát hiểu không?

Đương nhiên có lẽ đầu của vị nào đó quá cứng, cho nên cuối cùng Bất Chu Sơn bị húc đổ luôn...

Nhị Phụ mặt mày xanh mét, hắn hoàn toàn không ngờ được một kiếm linh đã biến hóa cũng có thể dẫn dắt linh khí thiên địa, lại còn mang hiệu quả đáng sợ đến như vậy.

Linh khí cuồng bạo không ngừng tuôn trào từ trong khe nứt do những nhánh cây Kiến Mộc tạo thành, song song đó còn có vô số lôi quang bị dẫn ra. Bóng đen âm u bên trên tán cây Kiến Mộc lan rộng cả một vùng trời, từng luồng khí tức hủy diệt như đang chực chờ xông ra.

Bóng dáng khổng lồ của Kiến Mộc phản chiếu trong thần thức cứ như hư hóa, những cành lá đang điên cuồng sinh trưởng kia dù có chặt gãy cũng chẳng tác dụng gì, quan trọng nhất là ở thân cây, không đúng, phải nhích xuống một chút, chính là đoạn giữa, nơi những cành lá phân nhánh đang bị Thiên Lôi không ngừng bổ xuống kia.

Thế nhưng cái cây này dường như cũng quá lớn rồi thì phải.

Năm đó lớp huấn luyện lệ quỷ đều là được tập trung giảng dạy trên thân Kiến Mộc, những đường vân trên vỏ cây trông như từng phiến đá to, vô cùng cứng chắc, khe hở giữa những chạc cây đương tương với một cái sân rộng. Trước đó Thái Nhạc kiếm tiên dốc hết toàn lực, lại bị kẹt cứng trên thân cây không rút ra nổi, đấy đương nhiên là điều không thể tránh khỏi, kiếm tiên phải dùng toàn lực xuất kiếm, mới có thể gắng gượng khống chế cho kiếm thế quét ra được trong vòng một dặm, mà phạm vi một dặm này, còn phải cố gắng duy trì lực tàn phá kinh khủng vốn có của kiếm. Nếu phạm vi rộng hơn nữa thì thật sự là không có cách nào chém được, nhưng đường kính của Kiến Mộc ước chừng phải tới vài dặm, nhìn gần chính là một bức tường sừng sững, chẳng thể nhận ra chút đường cong nào chứng tỏ đây là một cái cây.

"Tôi biết mà, đã bước vào Hồ Luân Hồi rồi thì kiểu gì cũng xúi quẩy cho xem, không đầu thai làm dao chặt thịt thì cũng hóa kiếp thành rìu đốn củi." Thẩm Đông bất mãn càu nhàu, nếu như hắn to lớn được như thanh kiếm của Thái Nhạc thì không nói, vậy mà đằng này một thanh kiếm như hắn lại có bề dài chỉ bằng một đường vân nho nhỏ trên vỏ cây Kiến Mộc mà thôi.

Kiếm không thể nói, nhưng thần thức lại dao động, Đỗ Hành hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Y chậm rãi dùng tay trái phủ lên tay phải, mười ngón căng chặt.

Thần thức của Thẩm Đông cũng vì thế mà giật mình.

Chẳng những kiếm bị nắm chặt, mà ngay cả thần thức cũng bị Đỗ Hành ngăn chặn.

Thứ cảm giác bị đè nén đến mức "hít thở không thông" này khiến cho kiếm khí thanh sắc đột nhiên tăng vọt, sau đó dần dần chuyển thành xanh đen, vài chiếc lá cây Kiến Mộc ở gần đó còn bị trùng kích tới nỗi thi nhau rơi xuống, trong chớp mắt, cành lá um tùm đã trơ trụi hơn phân nửa.

Xuyên qua những đóa sen vàng ngợp trời, đã có thể rõ ràng trông thấy được bóng dáng của Đỗ Hành.

Y đang bay lơ lửng dưới tàng cây Kiến Mộc, mái tóc dài ngày thường không phải được buộc lên thì cũng là giấu dưới lớp quần áo giờ đây lại xõa tung, theo gió thốc lên, khiến cho bộ dáng y có chút xa lạ, Tử Lôi rạch ngang bầu trời, ánh lên thân cây Kiến Mộc màu xanh biếc đầy quỷ dị, khuôn mặt Đỗ Hành tái nhợt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kiến Mộc, chỉ có đôi môi là khẽ nhếch.

Không ít U Minh yêu ma vừa nhìn thấy thanh kiếm kia liền căng thẳng, Cùng Kỳ thậm chí còn chuẩn bị tháo chạy.

Mọi người ở Tu Chân giới cũng ngây ngốc dụi mắt không ngừng, ớ, sát khí của Thập Phương Câu Diệt sao lại ngày càng kinh khủng thế này? Thật ra không phải là trên trời một ngày nhân gian một năm, mà là ngược lại đúng không! Đám người Đỗ Hành không chừng đã ở trên trời mấy trăm mấy nghìn năm rồi ấy chứ? Chứ không thì lấy đâu ra lắm người như vậy cho Đỗ Hành giết? Thứ cảm giác uy hiếp đáng sợ này, căn bản chỉ có cổ thiên thần trong truyền thuyết đã trải qua vô số cuộc tàn sát đẫm máu vào thời hồng hoang thì mới có được chứ hả!

Cuối cùng, trên kiếm phong chợt lóe lên một tia kim quang. Đây là Chân Nguyên bản mạng bị Đỗ Hành cưỡng chế rót vào, pháp lực mạnh mẽ lập tức dẫn phát linh khí cùng Tử Tiêu Thần Lôi đột ngột giáng xuống, đánh vào thân cây!

Đỗ Hành bỗng nhiên vươn tay.

Một kiếm xuất ra!

Từ sau ra trước, xuyên qua Tử Lôi, thế kiếm mạnh mẽ đâm thẳng vào giữa thân cây Kiến Mộc to lớn.

Trong phút chốc, hết thảy cảnh vật xung quanh đều như ngừng lại, kể cả tán cây Kiến Mộc đang dần dần hòa vào bóng đen mịt mờ, kể cả khe nứt đầy rẫy những lôi quang phá giới, đất trời lặng tiếng, chỉ có dư thế của một kiếm này là lại đột nhiên va chạm với sen vàng mà Chiêm Viễn bày bố bên ngoài.

"Thất... thất bại rồi?" Dư Côn bất an nhích về phía trước.

Linh Hoán kiếm tiên cầm chặt Khinh Hồng kiếm, đột ngột mở to mắt: "Không tốt, nhanh!"

Thế nhưng ngay lúc này, thân cây Kiến Mộc lại nổ tung, phóng ra vô số luồng kim quang, cả không trung cứ như bị một thứ sức mạnh vô hình nhào nặn, những nơi ánh mắt có thể chạm tới đều chất đầy những mảnh vỏ cây cùng cành lá lác đác rơi xuống, thế nhưng tất cả lại lập tức bị sát khí đen đặc trùng kích, tức thì tan rã, một kiếm xuyên không, trời cao run chuyển, xé toạc chân mây. Đám người Tu Chân giới đều há mồm trợn mắt, cái tên mà lúc trước bọn họ đặt cho thanh kiếm này quả là không sai.

Thập phương, câu diệt!

Đại thụ gãy ngang, nửa phần trên cứ như một quả cầu tuyết bị nén lại, không ngừng quay cuồng lăn xuống, cuối cùng đập mạnh vào giữa cái khe. Sau một tiếng nổ ầm vang rung chuyển cả Thần Châu đại địa, khe nứt phá giới cuối cùng cũng biến mất.

Linh khí cuồng bạo không ngừng tuôn trào, sát khí, lôi quang lập tức bị trận pháp sen vàng bao lấy, chớp mắt thăng trầm, ba nghìn trần diệt. Tiếp đó, những đóa hoa lập tức rơi rụng, cánh hoa bay lả tả đầy trời, miệng mũi Chiêm Viễn đều toàn là máu, luồng Phật quang chói lóa quanh thân ông ta cũng dần dần tắt ngóm, sắc mặt ông ta trắng bệch như giấy, đứng trên đám mây mà thân thể lung lay lảo đảo, sau đó liền rơi thẳng xuống.

Dư chấn lập tức phá tan Phật Liên trận, bị chúng kiếm tiên kịp thời lao tới ngăn trở.

Đại trận của Tu Chân giới cùng với đám yêu ma đang hốt hoảng thất thố kia ngược lại không chút hề hấn gì, chỉ là bị khí kình xô cho té ngửa hoặc nằm úp sấp, mặt xám mày tro, khí huyết xông ngược.

Nhưng luồng dư kình phóng thẳng lên trời cao kia lại không có ai ngăn chặn, vì thế mấy cái vệ tinh trên quỹ đạo trái đất đành phải trân mình hứng chịu, bị đập thành từng mảnh nhỏ tan tác, lúc rơi xuyên qua tầng khí quyển lại còn không ngừng bốc cháy, trông cứ như thiên thạch sa xuống.

"Cảnh báo, cánh báo... dự tính có hơn trăm khu thành thị sẽ bị va chạm trực diện."

Nhưng lúc này đây, cái ban ngành nào đó trên mặt đất đang vây xem biến cố đã hoàn toàn choáng váng, còn biết làm thế nào nữa đâu? Nhiều nhất cũng chỉ có một vài khu vực là sở hữu hệ thống phòng thủ tên lửa có thể ngăn chặn lại được, nhưng một khi vụ va chạm đã xảy ra trên không trung, các thành thị phía dưới vẫn ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng.

Đương lúc hoảng loạn đến sứt đầu mẻ trán, vô số quả cầu lửa đang lao xuống kia lại bỗng dưng biến mất toàn bộ.

"Thứ gì đây?" Các tiên nhân Nhật Chiếu Tông thuận tay lấy lò luyện đan ra, khó khăn lắm mới hứng hết được toàn bộ mấy thứ vật thể kia.

Ồ, vật liệu có chút quái lạ, nhiệt độ rất cao, để dành mang về nghiên cứu thử.

Thân cây Kiến Mộc chỉ còn lại phân nửa, dần dần cũng biến thành hư vô, thần mộc một khi thiếu thốn linh khí thì sẽ lại lùi về không gian ban đầu của mình, bóng đen u ám phía trên tàng cây lúc trước, sau khi Kiến Mộc gãy ngang, cũng đã tan thành mây khói không còn sót lại chút gì.

Dư Côn vội vàng gọi người bay lên tiếp lấy Chiêm Viễn, lại như lửa cháy đến mông mà phóng ào về phía trước:

"Đỗ Hành đâu? Đỗ ——"

Người còn chưa thấy, một luồng gió sắc bén đã chợt lướt sát qua bên người lão, mãnh liệt đến mức lớp da dày thịt béo trên thân Dư Côn cũng nứt ra.

Thái Nhạc kiếm tiên lại càng nôn nóng hơn ai hết, nhưng khí lưu của ông ta đã cuồng bạo quét quanh ba vòng ở các khu vực gần đó, song vẫn không phát hiện ra được bóng dáng Đỗ Hành.

Lão nhân chợt nghĩ tới khả năng xấu nhất, lập tức xây xẩm mặt mày, chúi đầu ngã về phía trước.

"Sao tự dưng lại ngã thế này?"

Lúc này, mọi người có thể phát hiện Lạc Trì kiếm tiên quả nhiên là nhìn xa trông rộng, sáng suốt thông minh: ông ta không cần phải hớt hải chạy tới đỡ lấy Thái Nhạc, đề phòng Thái Nhạc ngã từ độ cao mấy ngàn thước từ trên không trung xuống tới mức dở sống dở chết —— là bởi vì Lạc Trì vẫn còn một đồ đệ nữa, đại đồ đệ của ông ta sẽ lo liệu chuyện này.

"Có lẽ là vô sự..." Thần Cơ Tử thì thào, lúc nãy ông ta quả thật đã nhìn thấy bóng dáng Đỗ Hành lướt qua, dường như là đang bay xuống tầng mây.

Không phải là rơi xuống, mà là tự mình đi.

Chỉ có Linh Hoán kiếm tiên là chứng kiến được toàn bộ quá trình, ông ta chậm rãi thu lại Khinh Hồng kiếm, thản nhiên nói:

"Một kiếm này lực đạo quá lớn, cuối cùng vào lúc Kiến Mộc gãy ngang, kiếm rời tay... A, vẻ mặt các ngươi như vậy là sao hả?"

"..."

Đám người Tu Chân giới cùng Dư Côn đồng loạt lên tiếng: "A, không có, chúng ta đâu có làm ra vẻ mặt gì."

Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, Thập Phương Câu Diệt ngươi tập riết thành quen rồi đó hả! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên làm mất, yên tâm, Đỗ Hành cũng đã đi tìm ngươi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.