Một người đang yên đang lành, đương nhiên không thể tự dưng lòi ra một cái đuôi được.
Cho dù thần thức có cường đại hơn đi nữa, nhưng sức ảnh hưởng chung quy cũng chỉ có hạn, ví dụ như màu sắc đôi mắt có thể thay đổi, nhưng đồng tử không thể dựng thẳng như mắt mèo được. Cho nên lúc đầu khi Trường Thừa nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương, ông ta mới có thể kinh hãi đến như vậy.
Cổ thiên thần thời hồng hoang vốn mang vẻ ngoài khác hẳn với thường nhân, nói cách khác, nếu Kế Mông phát hiện cái đầu rồng của mình biến thành đầu người, bên trên lại không có sừng, nó nhất định có chết cũng không chịu thừa nhận cái thân thể đó là của mình, cho dù diện mạo trông có giống nó bao nhiêu đi nữa. Ký ức của Trường Thừa môn chủ dừng lại tại thời điểm Ứng Long trọng thương, rơi xuống Hồ Luân Hồi —— với cái kiểu tư duy theo quán tính của ông ta thì có thể cho ra được kết luận gì? Đương nhiên ngoại trừ chuyển thế thì cũng chỉ có đoạt xá thôi.
Cổ thiên thần thời hồng hoang sống vào thuở đất trời chưa có luật lệ, vì thế bọn họ hết sức coi thường con người, cũng sẽ không bận tâm đến tính mạng của các sinh linh, bọn họ quen thói giết chóc, thường xuyên tạo ra các cuộc chiến, chẳng hạn như thủy thần Cộng Công cùng hỏa thần Chúc Dung chính là oan gia địch thủ, mà các thiên thần khác cũng không khá hơn bao nhiêu, vào thời kỳ viễn cổ, bởi vì bất mãn với tế phẩm, nơi nào cũng có các thiên thần thích giáng tai ách xuống Nhân gian, Cộng Công còn từng khiến cho hồng thủy lan tràn khắp đại địa mấy thập niên.
Từ đó mới có sự tích ông Cổn lên trời lấy trộm tức nhưỡng về trị thủy, khiến cho Thiên Đế giận dữ, ra lệnh giết chết Cổn.
Ứng Long tự cho mình là giỏi, kiêu căng cuồng ngạo, sau mấy ngàn năm được chúng tiên tung hô nịnh hót, đương nhiên sẽ sinh ra thói xấu, nhưng nó dù gì cũng là Cổ thiên thần, bản tính xưa nay đã thế. Cho dù là Nữ Oa nương nương, không phải chỉ vì Ân Trụ Vương thời nhà Thương cả gan dám viết mấy câu thơ xằng bậy trong miếu thờ của bà ta, thế nên liền triệu tới ba yêu tinh từ mộ phần của Hiên Viên, họa loạn nhà Thương, ngay cả cuộc chiến phong thần đầy thảm liệt tập hợp cả Tam giới trong những năm sau này, có khả năng cũng là nằm ngoài dự liệu của Nữ Oa, phàm là thay đổi triều đại, hạ giới ắt phải mười hộ bỏ trống hết chín hộ, xương khô phơi trắng khắp đồng, nghe trong nghìn dặm quạnh không tiếng gà*, mà nguyên nhân chỉ là do bất mãn Trụ Vương dám vô lễ với thần linh.
*Trích trong bài [Hao lý hành] của Tào Tháo, bản dịch thơ lấy từ thivien.net
**Tích Trụ Vương tế miếu Nữ Oa
Đây chính là Nữ Oa nương nương đã tạo ra loài người đấy, bà ta còn như vậy, nói chi đến các Cổ thiên thần khác?
Đương nhiên, phàm là thiên thần, chung quy cũng có người này người kia, có quái tính, cũng có tốt tính.
Nhị Phụ cũng đứng trong hàng ngũ những kẻ không xem phàm nhân ra gì, nhưng bởi vì vô cùng lười biếng, cho nên chưa bao giờ đi gây hại cho thế gian, công tích vĩ đại nhất chỉ là một ngày nào đó không nhịn được mà chạy tới chém chết Chủ quân. Tên này là điển hình của loại người bình thường không lên tiếng, đến lúc cãi nhau lại chơi ra chuyện lớn, lý lịch vinh quang của hắn cũng thiếu điều chấn động toàn bộ ba mươi ba tầng trời.
Thêm cả Kế Mông, việc nó thích làm nhất chính là chạy khắp thế gian, đông dạo một chút tây dạo một tẹo, giáng mưa giáng sét khắp muôn nơi, thế nên nó mới ngụ tại tầng thứ nhất, nhằm tiện việc tới lui chứ cũng chẳng tốt lành gì, Phục Hy Thần Vương cố ý sắp đặt như thế, cũng là để cho nó không ảnh hưởng đến các thần tiên khác... Sau đó? Sau đó thông lộ giữa Tiên giới và Nhân gian bị chia cắt, Kế Mông cũng chỉ có thể làm ổ ở nhà ngủ luôn mà thôi.
Mà Trường Thừa Thần ở Doanh Mẫu Sơn, chính là Cửu Đức của trời, dưới tình huống bình thường thì tính tình cũng tốt lắm. Thứ gọi là Đức, chính là những cổ thiên thần vô cùng hiếm hoi, dù có cầu khẩn van xin với họ cũng chẳng được gì, ngay cả phàm nhân cũng không đi lễ bái, song họ lại không có bất kỳ thói hư tật xấu nào. Cho nên Trường Thừa vừa thức tỉnh cũng không lập tức động sát niệm, mà là muốn biết bản thân đang ở nơi nào, ông ta chỉ là cáu kỉnh không vui, cho nên mới dùng ngữ điệu khinh miệt để chọc cho Linh Hoán kiếm tiên tức đến nội thương mà thôi! Về mức độ kiềm chế của các Cổ thiên thần, quả thực phải nói là vô cùng thấp, các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đã có thể xem là cực kỳ may mắn...
Thế nhưng vấn đề ở đây là, cái tính ngoan cố của Trường Thừa môn chủ, cũng là do đời trước tạo nên.
Chuyển thế một lần, ông ta vẫn giữ y nguyên cái tính cách chuyên quyền độc đoán, nói một là một, không được nói hai. Huống chi hiện giờ ký ức ông ta vẫn đang dừng lại ở thời điểm còn là Cổ thiên thần, đúng thật là thảm họa. Mặc cho chúng tiên giải thích đến mức đầu đầy mồ hôi, khuyên can không ngớt lời, Trường Thừa môn chủ vẫn nhất quyết không tin, khăng khăng cho rằng thân thể này không phải là của ông ta, hơn nữa còn cực kỳ bất mãn với mấy thứ quần áo vướng víu trên người, Cổ thiên thần vốn không cần mặc những thứ này.
Nhưng điều này là có thể sao?
Linh Hoán dùng kiếm kề sát trên cổ người nào đó, thế mà người bị uy hiếp vẫn không thèm đếm xỉa gì tới, Trường Thừa ngay cả khi thương thế nghiêm trọng, khí lực vẫn không nhỏ chút nào, quần áo thật sự bị ông ta xé toang hoác ra hơn phân nửa. Một đám kiếm tiên không đành lòng nhìn, chỉ có thể bay qua, ghìm tay, túm chân. Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng bởi vì Trường Thừa môn chủ bị thương quá nặng, không có cách nào chống đỡ lâu được, thế nên lại bị Linh Hoán đập cho một cú từ phía sau mà lăn quay bất tỉnh.
"Hờ."
Thái Nhạc kiếm tiên ngã bệt ra đất, khổ sở ôm đầu.
"Sao có thể như vậy được?" Chúng tiên hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Ngay vào lúc Thẩm Đông chột dạ chuẩn bị phắn gấp, Linh Hoán lại đột ngột hét lớn một tiếng:
"Chẳng lẽ là Phản Hồn Hương? Khởi tử hồi sinh?"
"Ặc?" Phản Hồn Hương còn có công dụng thức tỉnh ký ức kiếp trước à?
Không cần biết cái lý do kia vớ vẩn đến mức nào, vị kiếm tiên mang gốc Phản Hồn Thụ vào "trang trí nội thất" cho bệnh viện lập tức hứng chịu vô số ánh nhìn phẫn nộ của mọi người.
"Ta... ta đây cũng đâu biết." Vị kiếm tiên kia kinh hãi không thôi.
"Dừng lại! Hiện giờ có nói gì cũng vô dụng!" Linh Hoán kiếm tiên ngồi bệt trên đất mà thở hổn hển, Khinh Hồng kiếm cũng rời tay rơi xuống bên cạnh, nhìn sang Trường Thừa môn chủ nằm rạp trên đất không hề nhúc nhích, Linh Hoán đổ mồ hôi lạnh, "Môn chủ thương thế chưa lành, chúng ta có thể ngăn cản ông ấy, nhưng lỡ đâu..." một ngày nào đó ông ta bảo là không cần đến thân thể này nữa, muốn để thần thức thoát ly, rồi lại chạy đi tự sát thì biết làm sao?
"Chúng ta thay phiên nhau trông chừng!" Chúng kiếm tiên nhất thời rùng mình, đồng loạt lên tiếng.
Tần Phong kiếm tiên dè dặt hỏi, "Thực lực của môn chủ cao hơn đám người chúng ta, một người... hình như không đủ!"
Đây là thời kỳ nhạy cảm, lỡ đâu Trường Thừa môn chủ bị bọn họ chọc giận, tiện tay chém chết cả đám thì phải làm sao?
"Chuyện này không thành vấn đề!" Linh Hoán kiếm tiên vung tay lên, đĩnh đạc nói, "Thương thế của môn chủ, không mất mấy nghìn năm thì tuyệt đối không thể hồi phục ngay được đâu, linh khí ở Nhân gian lại thiếu thốn, đừng lo!"
"..."
Thẩm Đông im lặng ngửa đầu nhìn trời, cái kiểu khi dễ ức hiếp người tàn tật thế này thật sự không thành vấn đề thiệt sao?
Được rồi, những lời Linh Hoán kiếm tiên vừa nói cũng không sai, nếu như Trường Thừa môn chủ khôi phục thực lực, bọn họ nhất định sẽ toi đời, nơi này cũng không có Ứng Long thứ hai có thể làm đối thủ với ông ta đâu.
Năm rộng tháng dài, sẽ luôn có biện pháp giải quyết.
Biết đâu cả ngày đánh tới đánh lui, lại đánh ra tình cảm với đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn luôn thì sao! Thẩm Đông cực kỳ vô trách nhiệm mà nghĩ bụng, mất trí nhớ hả, sợ gì, quên cái cũ rồi thì cứ tiếp tục tạo ra cái mới thôi, không nhất thiết phải tìm lại ký ức xa xưa gì đâu.
—— khoan khoan, trước khi mọi người thuyết phục được Trường Thừa môn chủ quen với việc mặc quần áo, hẳn là còn một quãng đường rất dài để đi nhỉ.
Thẩm Đông lén lút kéo kéo Đỗ Hành:
"Quần áo!"
"Hửm?" Đỗ Hành còn đang sầu lo chuyện của Trường Thừa môn chủ, nhất thời phản ứng không kịp.
Thẩm Đông phát cáu, phẩy phẩy tấm ga trải giường trên người mình: "Anh định để tôi đi ra ngoài với cái bộ dạng này à?"
Đỗ Hành ngẩn ra.
"Nè nè, đừng nói với tôi là anh còn định tiếp tục ở lại đây nha! Ngay cả Dư Côn cũng chuồn luôn rồi đó!" Thẩm Đông khoanh tay, Đoạn Thiên Môn vốn dĩ đã là một phiền phức lớn rồi, bây giờ lại lòi ra thêm một Trường Thừa môn chủ, có thể xem là càng rắc rối hơn cả cái đám kiếm tiên kia nữa! Ít nhất thì mức độ thường thức trung bình của các kiếm tiên còn được tới thời nhà Tống, mà môn chủ thì sao?
Đám kiếm tiên kia là từ Nhân gian phi thăng lên, ít ra còn biết mua đồ phải trả tiền, chỉ là không biết dùng nhân dân tệ. Cổ thiên thần thì biết cái gì? Bọn họ nhìn thấy vật mình muốn thì chỉ biết tiện tay lấy luôn, hiến tế cho thiên thần là nghĩa vụ của loài người mà. Các Cổ thiên thần thời hồng hoang ấy hả, trình độ văn hóa... Môn chủ, ngài biết viết Giáp cốt văn không?
"Cậu nói rất có lý!" Đỗ Hành nghiêm túc gật đầu, sau đó nói thêm, "Nhưng nếu để bọn họ ở lại nơi này thì cũng không phải cách hay."
Cần gì nhiều, nửa tháng ghé qua thăm một lần, bệnh viện nhất định sẽ hoàn toàn biến thành bãi phế tích, rồi qua một tháng nữa, tại chỗ sẽ chỉ còn lại một cái hố to.
Thẩm Đông thiếu điều trợn trắng hai mắt —— vậy thì có liên quan gì đến hắn và Đỗ Hành đâu, đám kiếm tiên này thích chui rúc trong đống phế tích thì cứ để cho bọn họ chui. Nhưng nếu nghĩ lại, đối với thần tiên mà nói, Nhân gian... không, trái đất to như vậy, phá hoại môi trường sinh thái là không tốt!! Đòe mòe, nếu có thể tống cổ luôn cái đám kiếm tiên này tới U Minh giới thì tốt quá rồi!
"Siêu thị Sơn Hải không có Thần Tiên Nhưỡng hay sao?" Suy nghĩ của Thẩm Đông bắt đầu đi trật đường ray, "Là thứ rượu ngon tuyệt hảo trong truyền thuyết đó, một ngụm say ngàn ngày, cứ chuốc say hết ráo thì không phải thiên hạ thái bình rồi sao."
"Có thì cũng có."
Vẻ mặt Đỗ Hành vô cùng cổ quái: "Phàm nhân uống vào có lẽ sẽ ngủ ba năm, nhưng thần tiên... rất khó nói."
"Quên đi!" Thẩm Đông lập tức lắc đầu, chuốc say cái đám đó thì đúng là bớt lo thật, nhưng lỡ đâu say chuếnh say choáng, gục thì không gục, mà lại lên cơn điên, mọi người chắc chỉ có nước nghênh đón tận thế quá.
Đỗ Hành trầm ngâm một hồi lâu: "Ba ông thợ da còn hơn một Gia Cát Lượng, cứ để cho cả Tu Chân giới cùng nhau nghĩ biện pháp, hẳn là có thể giải quyết được!"
Thẩm Đông đảo mắt, hình như đó là sư môn của anh thôi mà.
Đỗ Hành bình tĩnh bắt đầu lục tìm quần áo trong pháp bảo Giới Tử trữ vật của mình, may là vẫn còn thứ này, nếu không sau khi đi một chuyến xuyên qua thông đạo phá giới, bản thân các thần tiên còn bị đánh cho tan xác, chớ nói chi đến gia sản. Đồ đạc trong pháp bảo trữ vật của Đỗ Hành không nhiều lắm, thế nhưng vẫn có chút lộn xộn, chẳng hạn như điện thoại di động. Quần áo bị nhét ở dưới cùng, phải dùng thần thức quét quanh nửa ngày thì mới có thể tìm ra được hai bộ, một bộ trong đó được đưa qua cho Thẩm Đông.
Đỗ Hành không chút ngại ngùng mà tìm nơi bóng cây mát mẻ rồi đứng đó, bắt đầu cởi bộ y phục khoan bào trường tụ cực kỳ phiền phức trên người mình ra.
Thẩm Đông còn muốn nhìn nhiều thêm xíu nữa, nhưng thần tiên thay quần áo chỉ cần dùng phép thuật hô biến cái là xong, thế nên chỉ trong tíc tắc, Đỗ Hành đã hoàn thành công đoạn thay quần áo, giờ thì đang chải chuốt lại mái tóc của mình, sau đó theo thói quen mà nhét vào bên trong áo khoác.
Thực không thú vị.
Thẩm Đông tiu nghỉu bắt đầu thay quần áo.
Hắn xoay qua xoay lại mấy lần, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ê, sao anh chỉ đưa áo khoác với quần dài thôi vậy, tính để tôi thả rông à! Quần đùi đâu!"
"Này..." Thẩm Đông quả thực sắp phát điên rồi, "Tôi không tin, chẳng lẽ anh cũng không mặc hay sao?!"
Đỗ Hành thế nhưng trả lời tỉnh rụi: "Dùng tiên bào mặc ở bên trong biến thành." Áo choàng bên ngoài sở dĩ phải thay ra là bởi vì đã bị nhuốm máu, không những vậy còn rách te tua.
"..." Thẩm Đông há hốc mồm nhìn tấm ga trải giường, cái thứ quỷ này có thể biến ra quần đùi được không?
Cái định mệnh, thôi thì bất chấp luôn, dù sao cũng có ai nói kiếm phải mặc quần áo đâu!
Thẩm Đông tự an ủi mình như vậy, sao đó vơ lấy cái quần mặc vào.
Hắn vừa mặc được nửa chừng, lại cảm thấy có gì kỳ kỳ, giương mắt hỏi: "Anh dòm gì đó?"
Đỗ Hành tỉnh bơ: "Không gì cả, trên người cậu có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy đâu."
"..." Chú ý đến phần trạng ngữ chỉ thời gian dùm cái! Là thời điểm làm "kiếm", chỗ nào anh cũng từng thấy qua! Còn sau khi biến hóa, anh chỉ được liếc sơ qua vài lần mà thôi ha (này còn không phải là thấy hết rồi sao...)!
Thẩm Đông nóng nảy, xé toạc ga giường rồi chui vào bụi hoa đỗ quyên.
Mấy phút sau, Thẩm Đông vô tư thoải mái đưa tay nhấc chân, kiếm biến hóa theo thể trạng na ná kiếm tu như vầy quả thực cũng có chỗ tốt, ít nhất quần áo rất vừa vặn, có thể dùng chung.
"Đi nhanh lên!"
Nguyệt hắc phong cao, lúc này không chuồn mới là ngu ấy!
Ngọn núi này cũng không lớn, chỉ là vô cùng hoang vắng, thật ra thời đại bây giờ muốn tìm đường cũng không hẳn là quá khó khăn, chỉ cần đi dọc theo quốc lộ, gặp phải ngã ba thì chọn con đường lớn nhất mà đi, 80% là sẽ có thể đi đến thành phố. Một khi đã lên được đường cao tốc, vậy thì càng đơn giản, cứ cách một đoạn thì trên đường sẽ có bảng hướng dẫn, phương hướng khoảng cách gì đó đều có ghi chú rõ ràng.
Chỉ cần tìm đến thành phố, Tu Chân giới sẽ có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu dẫn đường.
Sau một phen lăn qua lăn lại, cuối cùng vào lúc trời còn tờ mờ sáng, Thẩm Đông đã về được tới thành phố.
Bốn năm trôi qua, trên phố xá thành thị không còn là những chiếc cầu dành cho người đi bộ nữa, mà là mấy đường ray dành cho các đoàn tàu tốc hành, hơn nữa các cây cầu vượt ngày càng rắc rối phức tạp, khiến cho ai nhìn vào cũng choáng váng, nhà cao tầng thì cái sau cao hơn cái trước, hơn nữa giữa các tòa cao ốc cũng xuất hiện những lối đi liên thông với nhau. Đứng trên một tòa nhà cao tầng nào đó, có thể trực tiếp trông thấy bên trong một tòa nhà khác ở phía đường đối diện, điều này khiến cho vùng trời thành thị cũng đan xen chi chít như mạng nhện, ngang dọc nối liền.
"Ặc..."
Thẩm Đông gãi gãi đầu, nhìn thoáng qua đường phố xung quanh, ngoại trừ những người lái xe ô tô và xe đạp, trên lề đường hầu như không nhìn thấy người đi bộ.
Chẳng lẽ là không khí ô nhiễm quá nghiêm trọng? Cho nên tất cả mọi người đều chờ đến sau khi mặt trời mọc, sương mù tản hết mới ra khỏi nhà?
Cũng có lý, nhìn xem này, một người hai người, chạy xe đạp mà đều đội nón bảo hiểm của xe máy, lại có cả vài người qua đường xì xào bàn tán.
"Chắc mới dưới quê lên... Tiếc thật, hai người kia trông cũng khá đẹp trai đó."
"Đúng vậy, đến trung tâm thành phố rồi mà cũng không biết phải đeo khẩu trang đội nón bảo hiểm gì cả..."
Xin lỗi nhiều nhá, Thẩm Đông chửi thầm, một thanh kiếm hẳn cũng không đến nỗi mắc phải ung thư phổi đâu, có thể tiết kiệm kha khá tiền mua khẩu trang đó.
Chiếc xe đang chạy trên đường kia hình như có hơi là lạ, cửa sổ thủy tinh phía trước các xe đều có gắn thêm một vật thể trông như màn hình led, nhìn không bắt mắt lắm, vừa đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ thì liền bắt đầu hiện lên chữ số, vậy cũng tốt, cũng đỡ cho các xe nhỏ bị mấy chiếc xe tải xe buýt đậu ở phía trước chắn mất, không có cách nào nhìn thấy cột đèn giao thông ở phía trước, mà có cái màn hình này, tài xế có thể nhìn vào con số hiển thị, bắt đầu thả chậm tốc độ xe từ xa.
Không có tiếng còi xe inh ỏi, cũng không có tiếng phanh gấp, trần xe còn lắp thêm một miếng phản quang nho nhỏ hình dáng kỳ lạ, cũng không biết là dùng để làm gì, trông khá giống mấy tấm pin năng lượng mặt trời.
Thẩm Đông gian nan dời đi tầm nhìn, hắn bắt đầu có linh tính chẳng lành:
"Anh nói xem, tôi... có phải nên đi thi lấy bằng cấp bốn không?"
Mới có bốn năm thôi mà đã vậy rồi, nếu như là bốn mươi năm, sau khi trở về dám chừng hắn phải học lái phi thuyền luôn đúng không?
—— bình tĩnh nào, còn chưa bắt cậu điều khiển cơ giáp là may rồi đó.