Tâm tình lo sợ bất an của Thẩm Đông, dọc đường đi cũng dần dần bình ổn trở lại.
Đường xá không thay đổi mấy, ô tô không thể bay, lối đi bộ cũng không tự động cuốn về phía trước như thang cuốn, những gì hắn tưởng tượng đều không xảy ra. Phải nói rằng tất cả những biến đổi lớn nhất đều là do tài nguyên cạn kiệt tạo thành, cũng như mười năm trước, ô tô chạy trên đường phố đều là dùng nhiên liệu, năm năm trước thì một phần phương tiện giao thông công cộng và xe taxi bắt đầu xài khí thiên nhiên, còn hiện giờ thì năng lượng mặt trời được tận dụng trong một số lĩnh vực nhỏ, khẩu hiệu của thời đại ngày nay chính là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, giảm thiểu tối đa lượng khí thải.
Đất đai thiếu thốn, đường phố không có biện pháp mở rộng, hiển nhiên chỉ có thể phát triển lên vùng trời.
Về phần mỗi chiếc xe đều có màn hình hiển thị đèn xanh đèn đỏ —— tình yêu à, cậu cho rằng khoa học đã phát triển đến mức đó rồi sao? Chẳng qua là luật lệ giành cho người tham gia giao thông ngày càng thắt chặt hơn mà thôi, trang bị một bảng đèn giao thông mini trên xe, nói một cách hoa mỹ thì là dùng để hướng dẫn định vị đường phố nội thành, mà trên thực tế thì sau khi lắp thứ này xong, tăng tốc không ai dám, gây ra tai nạn giao thông xong cũng không ai chạy được, mà trộm xe ấy hả, sau khi phạm tội, muốn lái xe chạy trốn thì chỉ có nước tháo bỏ luôn cái màn hình quái quỷ kia xuống trước, cũng như năm xưa mấy tên trộm điện thoại di động sau khi hoàn thành phi vụ thì việc đầu tiên phải làm là tháo pin điện thoại ra vậy. Nhưng kích cỡ của di động chỉ có bấy nhiêu thôi, còn ô tô thì có ai đem nhét vô túi nổi không? Một chiếc ô tô không có màn hình chỉ dẫn còn dễ gây chú ý hơn là không có bảng số xe nữa kìa, như vậy khác nào la lớn với mọi người rằng "tôi có vấn đề", khiến cho mấy chú giao thông có cớ ngoắc vào kia chứ.
Thứ phát triển nhanh nhất trong nền văn minh nhân loại vĩnh viễn là vũ khí quân sự (vd: vệ tinh có thể thăm dò mức độ bùng nổ năng lượng), còn thay đổi nhanh nhất thì vĩnh viễn là chế độ quản lý nhân dân, mà thứ khiến cho người ta không thể không thỏa hiệp nhất lại vĩnh viễn là sự khan hiếm tài nguyên.
Còn những thứ khác, đương nhiên không có cửa.
Trước cổng tiểu khu bày đầy các quầy bán bánh rán trái cây cùng ki ốt bán báo, đa số các khu dân cư cũ kỹ như thế này đều phải dùng thang bộ. Trước bồn hoa là đám chó mèo đang nhởn nhơ chạy nhảy, các loại xe điện chạy đầy trên đường, mà phía trên tòa nhà xập xệ kia lại viết hai chữ thật to "Phá dỡ".
"Ặc!"
Thẩm Đông có chút kinh ngạc mà dừng lại.
Bốn năm không trở về, cái tiểu khu hắn thuê kia có bị phá dỡ thì cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng hơn phân nửa tiểu khu đã bị san thành bình địa, thế mà xe ủi đất xe cần cẩu lại không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mấy tòa nhà im lìm lặng lẽ nằm nơi đó, mang theo bầu không khí âm trầm u ám.
"Hế lô, anh bạn, muốn vào thám hiểm căn nhà ma này hả?"
Vài thanh niên tuổi tác không lớn, bộ dáng trông như học sinh đang mua bánh rán trái cây ở bên cạnh, vừa thấy hai người bọn họ dừng lại thì liền lắc lư đi tới.
Tóc tai đám nhóc này đều rối tinh rối bù, người ngợm toàn mùi khói thuốc, hiển nhiên là vừa trải qua một đêm ở tiệm net bên kia đường. Nơi này dường như đang chuẩn bị được mở rộng làm khu thương mại, lề đường bên này cũng bị phá hủy, gạch vỡ ngói vụn rơi lả tả khắp nơi, thêm cả mấy đống bùn đất ẩm ướt dây dính xung quanh. Vài người nhặt phế liệu đang lặn ngụp trong đống phế tích mà chọn chọn lựa lựa, thế nhưng chẳng người nào dám tới gần mấy tòa nhà như ẩn như hiện trong sương mù kia cả.
Diện mạo của Thẩm Đông tuy rằng không tệ, nhưng lại không tạo được cảm giác thành thục đáng tin cậy gì cả, nói theo cách thông thường chính là dáng vẻ có chút lưu manh, mà hắn lại ưa lườm nguýt người ta, thế nên bộ dạng trông rất giống đám thanh niên thích dạo quanh trường học hoặc tiệm net, vì vậy mấy cậu chàng kia mới tưởng là đồng loại mà sáp tới.
"Là nhà ma trong truyền thuyết đô thị đó, ngay cả TV cũng từng đưa tin rồi, anh bạn đây học trường nào? Có phải cá cược gì với bạn bè cho nên bị bắt tới đây đêm nay đúng không!" Một cậu trai vành mắt đen thui đá lông nheo với hắn rồi cười rộ lên, còn định vươn tay vỗ vỗ bả vai Thẩm Đông, thế nhưng bị hắn tránh kịp, mà cậu ta cũng không tỏ vẻ bực bội gì. Há to mồm ngáp dài một cái, cậu ta nói, "Yên tâm, nhà ma này tuy là danh xứng với thực, nhưng đám quỷ trong đó đều trạch dữ lắm, đừng nghe cái đám kia hù, không có ai xui xẻo chết trong đó đâu!"
Cậu ta còn định nói thêm gì đó, nhưng tầm mắt vừa đảo qua, nhìn thấy Đỗ Hành đang đứng cách đó không xa, liền bất chợt khựng lại.
Sau đó mang theo ánh mắt nghi ngờ mà nhìn Thẩm Đông, như đang cố gắng xác định mối quan hệ giữa hai người.
Thẩm Đông tuy rằng trông rất trẻ, thế nhưng Đỗ Hành lại giống như mấy vị danh nhân thành đạt thường ra vào các khách sạn năm sao, y luôn có khả năng biến quần áo thông thường đang mặc trên người thành hàng hiệu, mặc dù nhìn kỹ lại thì đó chính là hàng vỉa hè trăm phần trăm, không đúng, chết tiệt nhất chính là bộ quần áo này còn là kiểu dáng của 4 – 5 năm trước nữa kìa.
Có lẽ những kẻ có tiền đều mang tính cách cổ quái như vậy, cũng như năm đó trong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm theo quý, hành lý của một vị khách nước ngoài nào đó không phải đều là túi vải sọc hồng sọc xanh như mấy ông lão nhà quê thường thấy ở các nhà ga Trung Quốc sao?
Người như vậy vẫn là ít dính tới thì hơn, đám nhóc lưu manh kia đều có chút cảnh giác, mấy cu cậu quả thực là thiếu niên bất lương, thích gây sự đánh nhau, thế nhưng thường xuyên lăn lộn trong xã hội mới biết được, có một số việc cùng một số người, vốn là biểu trưng cho "phiền phức".
Mà chân tướng thì...
"Chuyện này, trước kia tôi ở... trước kia một người bạn của tôi ở tại nơi này, 4 – 5 năm không ghé qua, nơi này đã bị phá dỡ rồi sao?" Thẩm Đông vắt hết óc tìm lời giải thích hợp lý, "Tại sao lại mọc ra một căn nhà ma thế này?"
Mấy thanh niên đang gặm bánh rán trái cây kia đã chẳng muốn dính líu gì tới bọn họ nữa, sau khi ném lại một câu "Chút chuyện ma quái thôi", liền nhanh chân chạy lấy người.
Thẩm Đông hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định chạy đến sạp bán báo ở đối diện để hỏi thăm một chút.
Ông chủ sạp báo vẫn là người cũ, ông ta vừa không kiên nhẫn sắp xếp lại chồng báo, vừa thuận miệng nói:
"Đừng nghe cái đám nhóc quỷ kia nói bậy, ma quỷ ở đâu ra, chỉ là mấy thương nhân tài trợ cho công trình xảy ra chút mâu thuẫn, nhà thì xây chưa xong, kéo dài hai ba năm... A, anh bạn hình như trông hơi quen."
Đương nhiên là quen rồi, trước kia mỗi ngày hắn đều đến mua báo để tìm đọc thông tin tuyển dụng mà.
Thẩm Đông ậm ừ đáp lại vài câu, sau đó nhanh chóng lủi mất.
Cám ơn trời đất vì sương mù trong thành phố ngày càng nghiêm trọng, ít nhất thì sau khi bọn họ quẹo vào một ngã rẽ rồi tiến vào trong đống phế tích, không có bất cứ người nào chú ý tới họ cả. Thẩm Đông ung dung giẫm lên đống ngói vụn, đá văng một cái bình thủy vỡ nát, không hề quay đầu mà hỏi Đỗ Hành:
"Anh nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Phá bỏ không được." Đỗ Hành thản nhiên nói, "Chính là toàn bộ tòa nhà bị phá sập, nhưng căn phòng ở lầu sáu kia vẫn còn nguyên vẹn, bất động tại chỗ."
"..." Một căn hộ lơ lửng giữa không trung, dám là hù chết người ta lắm!
Quả nhiên cái đám Tu Chân giới kia đều thuộc diện hộ gia đình không chịu di dời, không có nền, không có lầu năm ở phía dưới cùng hàng xóm ở cách vách, lầu sáu vẫn có thể ngoan cố tồn tại như cũ!
"Chẳng qua tình huống này hẳn là không nên xảy ra mới đúng." Đỗ Hành chân không chạm đất, nhẹ nhàng lơ lửng trên đống phế tích mấp mô gập ghềnh, đến gần các tòa nhà đang chìm trong sương mù kia.
"Ý anh là?"
"Ban ngành đặc biệt quốc gia không phải ngồi không..."
Thẩm Đông cảm thấy trên đầu mình lúc này hẳn là phủ đầy hắc tuyến rồi: "Vậy thì đúng là vất vả cho họ quá."
Hắn chợt nghĩ đến chủ cho thuê của mình, không biết ông ta có khỏe không? Không đúng, trước khi căn hộ bị phá dỡ, chủ cho thuê nhất định là đã phát hiện căn phòng không thể vào được. Chắc chắn đã đi báo cảnh sát rồi, bảo là khách thuê nhà đi trốn nợ, còn ông ta thì không có cách nào vào cửa.
Sau đó, tất cả mọi người đều không thể mở cửa ra được, cửa sổ có đập cũng không vỡ! Hộ gia đình cách vách nhất định là không đồng ý cho phá tường... Chẳng qua dù có phá cũng phá không được đâu... Tình hình ngày càng nghiêm trọng, cục cảnh sát nhất định phải điều tra làm rõ, vì thế!!
Thẩm Đông lặng lẽ nghĩ bụng, giờ đây hắn chắc chắn bản thân nếu không phải bị cho gán mác "tội phạm nguy hiểm vừa trốn trại", thì cũng là "người dân mất tích".
Tòa nhà cũ kỹ quen thuộc đã hiện ra trước mắt, những thứ đồ vật rơi rớt ngổn ngang gần như đã chôn vùi cả lầu một, Thẩm Đông trực tiếp leo theo lối cửa sổ hành lang mà tiến vào lầu hai. Vừa nhìn sơ qua, lập tức phát hiện mấy tòa nhà kề bên không bị phá bỏ, nhưng chỉ có tòa nhà này, phân nửa bức tường đã bị phá nát, trông như sắp sửa đổ xuống bất kỳ lúc nào.
Tay vịn trên thang lầu cũng không còn, bậc thang cái còn cái mất, thỉnh thoảng còn có một hai cái hố lớn, nếu đi đường không chú ý, tuyệt đối sẽ trượt chân té xuống. Tường che lọt gió, đám đồ dùng trong nhà vốn được chất đống trên hành lang nay đã rơi hết ra ngoài, lúc lên tới được lầu sáu, có thể rõ ràng trông thấy hộ gia đình cách vách đã bị phá dỡ đến mức chỉ còn sót lại mấy cây lõi sắt và tường chịu lực, sàn nhà cũng mất tăm, mấy miếng giấy dán tường sứt sẹo nham nhở kêu vang loạt xoạt trong gió.
Thẩm Đông nhịn hết nổi mà đỡ trán, tình trạng hoang tàn đổ nát thảm thương thế này, vậy mà còn chưa bằng cái bệnh viện nơi đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia ngụ đâu.
"Chìa khóa..." Thẩm Đông bất lực lầu bầu.
Tu Chân giới chính là thần kỳ như thế, cái gì cũng có thể lấy ra làm quảng cáo được! Xin hãy đặt hàng dịch vụ trang trí động phủ tiêu chuẩn XX, chất lượng đảm bảo, cho dù bạn phi thăng, chỉ cần sử dụng dịch vụ trang hoàng này, chính phủ cũng không thể phá dỡ được, bảo đảm lúc trở về vẫn có thể trông thấy căn hộ nguyên vẹn hoàn chỉnh, thậm chí ngay cả ổ khóa cũng không bị hư hại!
Đỗ Hành không nói không rằng lục tìm cả nửa ngày, cuối cùng cũng lôi ra được cái chìa khóa từ trong pháp bảo Giới Tử trữ vật.
Vừa cắm chìa vào ổ, một cái bóng đen liền bất thình lình lao ra từ phía sau cánh cửa.
Thẩm Đông hoảng sợ, thiếu chút nữa là đá qua một cú.
Cái bóng đen kia lại nhanh nhẹn nhảy ra, trông nó như một quả cầu lông nho nhỏ, nhưng cái bóng phản chiếu trên vách tường lại vô cùng to lớn dữ tợn.
"Liu liu~"
—— nếu không thể làm tròn trách nhiệm nuôi nấng thú cưng, xin hãy lựa chọn Thiên Cẩu, cho dù bạn bất cẩn phi thăng, nó cũng chẳng chết đói được. Đợi đến lúc bạn trở về, nó vẫn đang tận tâm làm hết phận sự giữ nhà cho bạn.
Lông rối tung, đã vậy còn xoắn lại, thảo nào nhìn nó cứ như một cục bông xù. Hình thể vẫn như vậy, trông cũng không lớn hơn được bao nhiêu, vừa vươn tay vuốt ve liền phát hiện nó đã gầy hơn rất nhiều so với bốn năm trước.
"Liu liu~" Hai mắt Thạch Lưu xoay tròn, vô cùng cẩn thận mà rướn đầu nhìn thoáng qua Đỗ Hành, sau đó lại nhanh chóng lùi về.
Cửa mở, tình trạng trong phòng vẫn y nguyên như lúc đầu, chẳng có gì thay đổi.
TV LCD 46 inch vẫn treo trên tường, Thẩm Đông thuận tay kéo bức tường bên cạnh ghế dựa ra, nào khoai tây chiên nào snack nào bánh trái thế nhưng vẫn yên vị nơi đó. Tất cả đều không khác gì lúc hắn rời khỏi nơi này, ngay cả nước trong tô mì cũng còn nóng hôi hổi.
Thẩm Đông dùng chân đạp lên cánh cửa, sau đó dựa cả người vào khung cửa, thỏa mãn ngẩng đầu.
Nơi không có đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn kia thật là hạnh phúc...
Hắn nhanh chóng cởi áo khoác ra, sau đó túm lấy nhóc ly miêu vọt vào phòng tắm, sờ soạng một vòng vách tường, cuối cùng cũng tìm ra được vòi nước, thế nhưng vấn đề lại xảy đến! Không, có, nước!
OTZ thiếu chút nữa quên mất biện pháp phá dỡ mạnh mẽ nhất của Trung Quốc là hai chiêu cắt điện cắt nước.
—— bớt ngu đi, xung quanh căn hộ của cậu đã thành phế tích hết rồi, lấy đâu ra nước được nữa!
"... tình hình của Chiêm Viễn đại sư vẫn chưa rõ, đưa tin trực tiếp tại Đế Hưu Tự, đối với sự kiện những ngày gần đây, hàng loạt chư tiên đã phi thăng của các môn phái ồ ạt đổ về Tu Chân giới, mang tới những chấn động không nhỏ, theo quản lý Cúc của siêu thị Sơn Hải, giá cả hàng hóa có khả năng sẽ liên tục tăng cao trong thời gian ngắn..."
Thẩm Đông nghi ngờ không thôi mà ló đầu nhìn ra, quả nhiên TV đang mở, mà trong tay Đỗ Hành hãy còn cầm cái điều khiển từ xa.
"Sao lại có điện được?" Chuyện này rất không khoa học = 皿 =
Đỗ Hành có chút mờ mịt mà nhìn hắn: "TV của Tu Chân giới không cần điện, cậu có thấy tôi sạc di động bao giờ chưa?"
"..."
Cũng đúng!! Nếu dùng điện, chỉ nội thời gian chờ máy thôi là đã hao hết pin rồi, Dư Côn còn có thể gọi được cho Đỗ Hành sao? Mà bọn họ lại là sử dụng tín hiệu linh lực, muốn gọi điện thì vẽ bùa lên di động, muốn chuyển đài thì vẽ bùa lên điều khiển từ xa, điện nào có thể chịu cho nổi?
Thẩm Đông thiếu điều quỳ lạy luôn, nếu biết trước phòng tắm bị như vậy thì hắn đã đi mua pháp bảo tùy thời cung cấp nước của Tu Chân giới rồi! Chắc chắn là sẽ có loại pháp bảo đó, hắn không tin trong động phủ của đám người tu chân kia đều có suối nước thiên nhiên!!
Thẩm Đông thẫn thờ kéo điện thoại từ trong vách tường ra.
Quả nhiên có tín hiệu, gọi đến bộ phận phục vụ tiền mãi của siêu thị Sơn Hải, đặt hàng xin ấn phím 1.
"... Trước tiên cứ lấy mười cân bánh trung thu đã!"
"A?"
"A cái gì mà a, cậu thuộc môn phái nào? Có phải con người không? Có bằng chứng nhận cấp bốn không, ai huấn luyện cho cậu, còn không mau giao hàng cho tôi đi!" Thẩm Đông tức giận nói.
"Đạo hữu, không không, tiền bối đây là vị nào?"
Thẩm Đông câm nín, siêu thị Sơn Hải từ khi nào lại lễ phép với khách hàng như vậy nhỉ?
Đầu dây bên kia lại dè dặt hỏi: "Tiền bối là từ Thiên giới xuống sao?"
"Cậu bị ngu hả, cậu cho rằng cái đám thần tiên kia biết dùng điện thoại à?" Thẩm Đông bật thốt.
"Bọn họ không biết, nhưng vãn bối môn nhân của bọn họ lại biết..." Đối phương đau khổ kể lể, "Sau đó bọn họ lại cướp lấy ống nghe rồi dùng Chân Nguyên rống vào, linh lực quá mạnh làm nhiễu tín hiệu, dẫn đến chuyện chỉ nội trong một ngày mà bộ phận phục vụ tiền mãi bị nổ mất bảy cái điện thoại!"
"... Chờ chút, còn lời nhắn tự động của siêu thị Sơn Hải..." Cái câu "Nếu như ngay cả điện thoại mà bạn cũng không biết dùng, xin đi về thi lại" ấy?
"Thế nên hiện giờ những tiền bối kia đã biết được bằng chứng nhận cấp bốn và lớp huấn luyện là gì rồi, hở một chút là lấy ra hù người ta, haiz, sao ta lại có cái suy nghĩ hoang đường rằng ở Tu Chân giới này sẽ không có ai dám động vào siêu thị Sơn Hải nhỉ, một bước sa chân ngàn năm hận, gần đây mỗi ngày lỗ tai đều bị chấn điếc trên tám lần, ta phải vừa uống dược vừa làm việc đó!"
"..."
Thẩm Đông kinh hồn táng đảm nghĩ, hình như chức vị của hắn ở bộ phận phục vụ tiền mãi còn chưa bị thuyên chuyển đâu! Phải kêu quản lý bộ phận tiếp tân là Đỗ Hành nhanh chóng điều hắn qua nơi khác mới được!
"Ừm... Tôi rất đồng tình với cậu, nhưng cũng hết cách rồi, ai biểu bọn họ là thần tiên kia chứ!" Thẩm Đông kéo nhóc ly miêu đang lắc lư ngồi xổm trên cái điện thoại sang một bên, "Trước tiên cho tôi đặt mười cân bánh trung thu, sau đó cho tôi thêm sáu bộ quần áo giày dép kiểu dáng mới nhất của phàm nhân, quần áo cỡ L giày số 39, rồi thêm một thùng mì gói cua hoàng đế, ba lốc bia loại rẻ nhất. Mà có pháp bảo tự động cung cấp nước không... gì, phải đặt hàng ở Bách Bảo Các? Vậy thì cho hai mươi bình nước suối tinh khiết, cái loại bình to dùng cho máy uống nước ấy! Đúng đúng, toàn bộ đều gửi bằng chuyển phát nhanh Gấu Trúc, tôi muốn nhận hàng ngay hôm nay... Cái gì mà không có khả năng, chuyển phát nhanh trong thành phố mà không có khả năng là thế nào?"
Thẩm Đông bịt lại ống nghe, gọi với vào phòng khách: "Thẻ hội viên của tôi không có tiền, số thẻ hội viên của anh là bao nhiêu vậy?"
"... Ất 1."
Thẩm Đông nghẹn một hơi, chửi thầm, cái số hiệu này cũng vặn vẹo quá rồi, lại còn "11" nữa chứ, may là không phải 2 đó, nếu không chắc nghe cũng ngu lắm. Ất có lẽ là dùng để phân loại người tu chân nhỉ... là đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới năm đó đi.
*Ất 1 và 11 đồng âm, đều đọc là yiyi.
Thẩm Đông quay đầu đọc lại số hiệu.
"... Đúng rồi, ngoài ra nhớ đổi thêm nhân dân... ý tôi là tiền của phàm nhân, một ngàn tệ, dạo này đang thiếu tiền xài."
"A? A!" Siêu thị Sơn Hải không lo lắng vấn đề người khác đọc lộn số hiệu thẻ hội viên, bởi vì chuyển phát nhanh Gấu Trúc... định vị bằng linh lực, bất kể là đang ở đâu cũng đều có thể đưa đồ tới, đồ vật còn được gửi đến tận tay chủ nhân của thẻ hội viên.
Nhưng quan trọng là!
"Ất 1 không phải là quản lý Đỗ hay sao?" Thét chói tai.
"Đúng vậy, nhân viên làm trong siêu thị Sơn Hải không được giảm giá sao?" Thẩm Đông thuận miệng nói.
"Không không, ý ta là, ngươi... ngươi là ai?" Này hoàn toàn không phải giọng nói của Đỗ Hành, phải xác nhận rõ ràng mới được!!
"Tôi là kiếm của anh ta!" Thẩm Đông cáu kỉnh dập máy.
Mua có mấy món đồ thôi mà nói nhảm nhiều quá vậy!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:
Nhân viên nhận điện thoại: Quả... quả nhiên không hổ là đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới... ngay cả kiếm cũng...