Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 117



Sương mù trong thành phố thực ra cũng tác dụng cứu vớt vô số người tu chân quên mất phải thi phép ẩn giấu bản thân, trước kia thời vụ chỉ chia ra hai mùa xuân thu, không có bóng dáng đông hạ, quần áo cũng luân phiên thay đổi theo mùa, hiện giờ lại là nửa năm sương đậm nửa năm trời trong. Trong thứ tiết trời oái oăm này, cho dù có một hai người tu chân trắng trợn bay tới bay lui thì cũng rất khó phát hiện ra.

Thẩm Đông vốn nghĩ rằng, cho dù nhà mình có ở nơi hẻo lánh hơn đi nữa, cũng chẳng sợ bị cắt nước cắt điện, mà cái đám Tu Chân giới kia cũng chả ảnh hưởng gì được tới hắn, nhưng hắn đã sai.

Toàn bộ nhân viên của công ty chuyển phát nhanh quốc tế Gấu Mèo đều là ma quỷ, trong nhà lại nuôi một con Thiên Cẩu sắp sửa thành niên, ai dám tới cửa? Nhà ma nổi tiếng nhất thành phố không phải là thật sự có ma, thậm chí đối với ma mà nói, nơi này còn là hiểm địa ngàn vạn lần không thể tới!

—— cái bóng phản chiếu trên tường của con Thiên Cẩu này nay đã thành hình, bản thân Thiên Cẩu không có sức chiến đấu, cứ nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Thạch Lưu là biết, mấy cái răng bé tí kia cũng chỉ cắn nổi bánh trung thu mà thôi, thế nhưng cái bóng có thể hóa thành thật thể của nó lại chẳng thể giỡn chơi được đâu. Bách tà bất xâm. Thẩm Đông cậu đây chính là đóng cửa thả chó từ chối khách ghé thăm nhà rồi chứ còn gì nữa.

Bên trên chính là lời nhắc nhở hữu nghị của nhân viên chuyển phát nhanh Lôi Thành.

Tâm trạng tốt đẹp vì được gặp lại người quen của Thẩm Đông rốt cuộc cũng tiêu biến sạch sành sanh, nhưng dù sao đi nữa Lôi Thành vẫn là nhân chứng xác thực nhất trong quãng thời gian "làm người" của hắn. Nói thật, Thẩm Đông cảm thấy cái đám khí linh của Tu Chân giới đều bại não sao ấy, mà phía sau mỗi thanh kiếm của Đoạn Thiên Môn đều sẽ lấp ló bóng dáng của một kiếm tiên không đáng tin cậy, phải vạch rõ giới hạn với cái đám đó mới được. So sánh như thế, giờ đây hắn mới cảm thấy có được bạn bè như Lôi Thành quả thực là đáng quý biết bao, vì thế Thẩm Đông không nhịn được mà chửi: "Sao cậu không nói sớm... Có biết là tôi đã phải trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở, ăn đủ trăm cay nghìn đắng, thiếu chút nữa là chết không toàn thây không hả?"

"Này thì có gì to tát chứ?" Lôi Thành cắn cây bút chuyên dụng dành cho quỷ hồn, lúng búng nói, "Tớ cũng đã chết bao nhiêu năm rồi chứ ít ỏi gì."

"..."

Thẩm Đông tức thì ngậm họng.

Nhắc mới nhớ, xuất thân của hắn vốn đã có vấn đề, dù có gặp phải mấy chuyện xúi quẩy trắc trở hơn đi nữa, chung quy là đều đã được định trước. Nhưng Lôi Thành là một con người, đang yên đang lành lại vô cớ đụng phải quỷ La Sát, trượt chân ngã lầu mà chết. Cha mẹ bạn bè của Lôi Thành vẫn còn sống sờ sờ, lại còn ngụ tại thành phố này, bốn năm có thể thay đổi được gì? Âm dương sinh tử, dù thời gian có trôi qua bao nhiêu lâu cũng không thể xóa sạch được vết sẹo này.

"Cậu còn đứng ngu người ra đó làm gì? Người nhận chuyển phát là Đỗ Hành, mau mau mở ra đi, tớ còn phải đem hộp về nữa!" Lôi Thành có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, hối thúc.

Lôi Thành vẫn đang lơ lửng giữa không trung, chỗ bọn họ hẹn gặp mặt giao hàng chính là trước cửa sổ tầng thứ hai, nơi đã bị rác rưởi chôn vùi một nửa.

"A, tới ngay đây!" Thẩm Đông mới bước được hai bước lên cái thang lầu mục nát, lại do dự quay đầu, "Cậu thật sự không vào sao? Trước kia cậu cũng gặp Thạch Lưu hoài mà, lúc còn ở lớp huấn luyện Kiến Mộc hai người còn ngủ chung một giường nữa ấy chứ, cũng có phải cậu chưa từng tới nhà tôi đâu?"

"Đừng!" Lôi Thành quyết đoán xua tay, dứt khoát không chút do dự mà nói, "Một bé cún chưa mọc răng sữa sao có thể so sánh với một con chó Ngao răng nanh sắc nhọn được?"

"... Thạch Lưu nhà tôi rõ ràng lớn lên giống mèo hơn mà."

"Tóm lại! Để ma quỷ và Thiên Cẩu ở chung một phòng là việc làm vô cùng thất đức, chẳng khác nào ném con người ta vào chuồng sư tử cả! Ngay cả khi sư tử chỉ nằm một chỗ không hề cắn người, nhưng đó cũng được xem là tội ác rồi!!" Lôi Thành nghiến răng nghiến lợi cường điệu, "Tớ cho cậu biết, nể mặt cậu là người quen nên tớ mới tới, chứ nếu không thì tớ đã học theo đám đồng nghiệp mà dứt khoát từ chối chuyển phát đơn hàng này rồi, đến lúc đó cậu chỉ có thể ký gửi sang bộ phận nhận hàng của siêu thị Sơn Hải thôi!"

"Vất vả nhỉ, vậy có muốn tiền boa không?"

"Một phần đan dược của Nhật Chiếu Tông!"

"Cậu đừng có nói như thể đang muốn đi ăn gà rán ở KFC vậy chứ..." Thẩm Đông ba bước cũng thành hai bước mà vọt về, không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, Thẩm Đông cảm thấy vị trí Đỗ Hành ngồi xem TV dường như không giống với ban nãy lắm.

"Mau mở ra đi, nếu bỏ đói Thạch Lưu thêm chút nữa, dám chừng nó ăn luôn cả anh đấy!" Thẩm Đông không chút để ý mà liếc qua TV, người vừa xuất hiện trên màn hình chính là Dư béo, Thiên giới linh khí dày đặc, có lẽ lão đã hấp thụ hơi quá, dẫn đến chuyện ngay cả lúc lên sóng truyền hình, cái thân thể phốp pháp kia cũng không thể lọt hết vào ống kính.

Từ trong cái hộp nhỏ kia liên tục lôi ra mấy chục bình nước suối tinh khiết, còn có bia và đồ ăn, Thẩm Đông cũng tiện tay mở một gói bánh trung thu loại nhỏ ra ném cho Thạch Lưu, sau đó nhanh chóng ôm hộp chạy xuống lầu.

Kết quả khi xuống tới nơi, hắn phát hiện Lôi Thành thế nhưng đang nghịch một thứ trông như MP4.

"Này là gì?"

Lôi Thành tưởng rằng Thẩm Đông đang hỏi tiết mục phát trên máy, cậu ta vừa nhận lấy hộp vừa thuận miệng nói: "Tiết mục đặc biệt, Tuyệt địa đại đào sinh!" (Cuộc trốn chạy hoành tráng thoát khỏi hiểm cảnh =)))

Thẩm Đông chợt có linh tính chẳng lành, Tu Chân giới sao lại lưu hành thứ tiết mục câu khách thế này, chẳng lẽ là ——

"Tự thân trải nghiệm, bí văn về sự sụp đổ của Thiên giới, Dư Côn chủ giảng... Mỗi ngày một tập, so với thuyết thư còn kịch tính hơn."

Quả nhiên!

Lôi Thành ngập tràn hưng phấn mà ngẩng đầu, "Hôm qua vừa kể đến khúc một đám tiên nhân trốn chạy tới Bạch Ngọc Kinh, lại gặp phải thác nước sông Ngân bị phân làm hai nhánh, tầng thứ chín lung lay chực đổ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dư Côn liền đứng ra... Tớ cảm thấy đúng là không uổng công mình hồi cao trung tốn mất ba ngày è lưng ra học thuộc Tiêu Dao Du!"

*Tiêu Dao Du: Trích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử.

"..."

"Đúng rồi, cái ông kiếm tiên tên Linh Tán gì đó, thật sự phách lối đến vậy sao?"

"Là Linh Hoán, không phải Linh Tán..."

"Tuần trước ông ta còn được xem là thần tượng của toàn bộ Tu Chân giới đó, chậc chậc, đánh một trận với Hình Thiên trên tầng trời thứ chín, phá luôn năm tầng mười hai thành, bễ nghễ thiên địa... Oai hùng biết bao nhiêu." Hình Thiên, chính là Boss bự của U Minh giới, mỗi lần Tu Chân giới nghe tên đều biến sắc hết đấy nhá.

Thẩm Đông cảm thấy nhất định câu tiếp theo sẽ chẳng tốt lành gì, nếu không thì tại sao lại có cái trạng ngữ chỉ thời gian "tuần trước" kia chứ.

"Chẳng qua tuần này ông ta lại bị Thái Sơn kiếm tiên soán ngôi rồi." Lôi Thành kích động không thôi, cứ như năm đó trên sân vận động cậu ta cũng lôi lôi kéo kéo Thẩm Đông, miệng không ngừng gào thét World Cup vậy, thế mà tên tuổi của thần tượng mình nói ra cái nào là trật lất cái đó! Thái Sơn, bộ đang nói đến người vượn Thái Sơn* đó hả! Thẩm Đông đã không còn hơi sức đâu mà sửa cho cậu ta, chỉ đành câm nín nghe tiếp.

*Người vượn Thái Sơn: tên tiếng Trung của tiểu thuyết Tarzan of the Apes.

"Trâu bò thiệt, cái Đoạn Thiên Môn kia nhất định là sóng sau xô sóng trước rồi! Nghe nói cái ông Thái Sơn kia còn rượt đuổi Linh Tán kiếm tiên, đại chiến ba ngày ba đêm trên tầng thứ chín..."

Tiên giới một ngày, hạ giới một năm. Được rồi, có lẽ bọn họ thật sự đã đánh ba ngày ba đêm.

Thẩm Đông không được chứng kiến cảnh tượng kia, cho nên cũng chỉ có thể im lặng từ chối đưa ra bình luận.

—— dựa theo cái logic này mà suy đoán, chắc hẳn thần tượng quốc dân kế nhiệm sẽ là Trường Thừa môn chủ nhỉ.

Nghĩ đến cái vị Trường Thừa môn chủ tuyên bố mình là Cổ thiên thần, lại còn cứng đầu cứng cổ không chịu mặc quần áo kia, Thẩm Đông liền cảm thấy nhức bưng bưng cả đầu, thẫn thờ xua tay nói: "Đỗ Hành còn đang dưỡng thương, tôi trở về đây, cậu đi nhanh đi, đợi bữa nào lại đãi cậu đan dược của Nhật Chiếu Tông sau."

Lôi Thành vừa nghe hắn nói xong liền nheo mắt:

"Tớ nói này, hai cậu thật sự... là cái đó?"

"Thật!"

"Hình như hồi trước có cái người nào đó luôn miệng nói với tớ rằng bản thân không tốt này nọ!" Lôi Thành bắt đầu đâm chọc.

"Kẻ hồi trước nói vậy với cậu cũng có phải là con người đâu, cái gì mà "người nào đó"!" Thẩm Đông tức giận sờ sờ mũi, "Việc này cũng đâu phải do tôi quyết định, một thanh kiếm có quyền chọn chủ nhân cho mình sao? Dù là tiên nữ vóc người đẹp diện mạo đẹp cũng chẳng nhằm nhò gì với tôi cả!"

Thẩm Đông vừa dứt lời, liền loáng thoáng nghe được một tiếng động rất nhỏ.

Xét thấy cái tòa nhà tan hoang này cũng đã trở thành bãi phế tích, không khéo lại là tấm ván gỗ hay khối bê tông nào đó lún xuống, hắn cũng không quá để ý, chỉ tiếp tục nói chuyện với Lôi Thành: "Đừng nói đến tôi nữa, còn cậu thì sao, mấy năm nay sống thế nào?"

"Cũng tốt lắm, chỉ là không có người bầu bạn thôi." Lôi Thành vội vàng ấn mở chức năng thu video.

"Bộ ma quỷ cũng có thể quay phim chụp ảnh được sao?" Thẩm Đông có chút không tin được, "Trong công ty chuyển phát nhanh Gấu Mèo của cậu, đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hơn nữa, từ xưa đến nay, cũng có không ít tài tử hào kiệt do buồn bực uất ức mà chết, sau đó biến thành lệ quỷ đúng không? Cậu ngay cả một mục tiêu cũng không có là sao hả?"

Lôi Thành đảo mắt nửa ngày trời, sau đó mới nói: "Cậu đang xem thường quỷ cách của tớ đó hả!"

"Ặc!"

"Đồng tính luyến ái thì sao? Em trai à, anh đây lúc còn sống chính là GAY đó, cái đám người các cậu sao cứ cho rằng chỉ cần bộ dạng đẹp, người ngợm không tồi thì tớ nhất định sẽ ưng mắt ngay lập tức, sau đó t*ng trùng xông não mà chọn đại luôn? Vậy gái gú đầy trên đường, nữ thần đầy trên weibo thì sao, tán thưởng chỉ là tán thưởng thôi, chứ biết bao nhiêu người như vậy, cậu có thể nảy sinh tình cảm với tất cả được sao? Vậy cũng khốn nạn quá rồi!" Lôi Thành vỗ túi, chuẩn bị tiêu sái xoay người bay đi, tiết trời giăng kín sương mù chẳng thấy mặt trời này quả thật không tệ chút nào.

"Một người nếu đã muốn làm bừa, đương nhiên đối tượng là nam hay nữ cũng chẳng thành vấn đề, thế nhưng một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy như tớ, sao có thể tùy tiện thế được." Lôi Thành ưỡn thẳng sống lưng, tự biên tự diễn, "Cậu xem đi, ngay cả cậu mà tớ cũng chẳng hề nhìn trúng, tiêu chuẩn của tớ còn chưa đủ cao hay sao?"

"... Nói gì đó!"

"Cậu xem, Thập Phương Câu Diệt, cái tên uy vũ khí phách biết bao nhiêu, ai dám nói cậu thuộc hàng tiêu chuẩn thấp, vậy cứ chờ đối mặt với đệ nhất cao thủ của Tu Chân giới đi!" Lôi Thành bỗng nhiên bày ra vẻ mặt đau khổ, run rẩy không ngừng, than thở, "Tớ thấy, sau này tớ vẫn nên ít đến đây thì hơn, chúng ta không có việc gì thì đừng gặp, có việc cũng bớt gặp luôn."

"Hửm?"

"Cái định mệnh, sát khí của Đỗ Hành cậu thế nhưng không cảm nhận được hay sao! Tớ cũng không muốn chết thêm lần nữa đâu ——"

Trông thấy Lôi Thành quắn đít lên mà chạy, Thẩm Đông hậu tri hậu giác ngẩng đầu.

Trên tấm ván gỗ mục nát nơi hành lang, bởi vì sương mù phủ kín, tại phía khuất sáng bên kia liền mọc ra vài nhúm sợi nhỏ dài trông như sợi nấm. Hiện giờ những sợi nấm này đều héo rũ bẹp dúm, cũng có vài sợi lơ thơ trong gió, vài tấm áp phích cùng giấy dán tường không một tiếng động mà trực tiếp rách thành hai mảnh, vết rách vô cùng gọn gàng ngay ngắn, cứ như vừa rồi có một ngọn gió lướt qua xé toạc chúng nó.

Thẩm Đông không nói không rằng mà trở lại lầu sáu.

Trên màn hình TV vẫn là Dư Côn, Đỗ Hành lẳng lặng ngồi ở nơi kia như chưa từng di chuyển, nhóc ly miêu vùi đầu vào trong túi ni lông gặm bánh trung thu, toàn bộ vỏ bao đều là do nó tự xé mở, ăn đến là hăng say vui vẻ, trông thấy Thẩm Đông tiến vào, nó liền lơ đãng ve vẩy cái đuôi, đầu tiên là chỉa chỉa Đỗ Hành, sau đó chỉ ra cửa.

Giỏi nhỉ, biết ai cho ăn liền theo người đó, cực kỳ tận trung với cương vị gián điệp tình báo.

Thẩm Đông cầm lấy lon bia, ra vẻ như không có chuyện gì mà khui ra, sau đó làm bộ thích thú lắng nghe Dư Côn cứ như đang thuyết thư mà miêu tả cảnh tượng hoành tráng khi bọn họ khép lại thác nước sông Ngân.

Đỗ Hành cũng không lộ ra biểu cảm gì, một lúc lâu sau, y mới thoáng liếc sang Thẩm Đông một cái.

Ừm, chỉ nhìn bộ dáng thì hình như không thấy Thẩm Đông có chỗ nào khó chịu cả, nhưng cũng không giống như đang vui vẻ.

—— các đời kiếm tu Đoạn Thiên Môn chỉ được dạy phải đối đãi với kiếm của mình như thế nào, chứ chưa từng học qua phải làm sao để đoán được suy nghĩ của kiếm.

Kiếm, là Đạo, chấp nhất với Đạo hẳn là không có gì sai cả.

Nhưng thứ tâm tình vi diệu lo được lo mất này là sao đây?

Đỗ Hành khép hờ đôi mắt, trong một năm này ở cùng Thẩm Đông (thời gian ở Tiên giới chỉ có thể tính là vài ngày), y có rất nhiều cảm thụ mới lạ, mà nhiều hơn hết là một thứ cảm xúc nôn nóng khó hiểu, lúc đầu thì còn mờ mịt, nhưng hiện giờ lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Lúc ban đầu khi dọn vào căn hộ tồi tàn này, y cũng không thật sự ngụ tại đây, căn phòng trống không phủ đầy bụi bặm kia chính là minh chứng tốt nhất. Sau đó... Bỗng dưng lại liên hệ với Bách Bảo Các, dựa theo kiểu trang hoàng động phủ thông dụng ở Tu Chân giới mà tu sửa lại căn hộ này, bất kể là đi tới đâu, y cũng đều nhớ rằng Nhân gian vẫn còn một nơi như thế đang chờ mình. Hơn nữa mỗi lần trở về cùng một lúc với Thẩm Đông, thái độ của Thẩm Đông từ cáu kỉnh bất mãn không cam lòng, dần dần lại như một thói quen mà chờ y lấy ra chìa khóa để mở cửa —— thật ra động phủ ở Tu Chân giới có hàng ngàn hàng vạn, mà các loại cơ quan dùng để mở cửa càng là nhiều không đếm xuể, từ kỳ môn độn giáp phức tạp cho đến những phù chú đơn giản, thế nhưng Đỗ Hành lại khăng khăng cương quyết yêu cầu, cánh cửa này phải được lắp loại ổ khóa mà phàm nhân thường dùng.

Mạch suy nghĩ của Đỗ Hành bỗng nhiên bị Thẩm Đông cắt ngang.

"Lão Dư béo này đúng là gian xảo không ai bì kịp!"

Thẩm Đông tiện tay ném một cái, lon bia trước khi rơi xuống đất đã bị một con cóc gỗ nuốt gọn, hắn vỗ bàn cười ầm lên: "Lão có phải đang miêu tả sự lợi hại của Ứng Long đâu, lão là đang tiện thể khoe khoang bản lĩnh siêu cường của mình thì có!"

"Không phải." Đỗ Hành thản nhiên liếc nhìn TV, "Thật ra mục đích của lão là làm cho toàn bộ Tu Chân giới đều biết đến sự lợi hại của kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, sau đó khiến cho mọi người vắt hết óc nghĩ biện pháp giúp lão."

"..."

"Ứng Long, thực lực Đại La Kim Tiên, bị lão miêu tả lợi hại đến như thế, vậy cậu nghĩ Trường Thừa môn chủ, người có thể giết chết cả Ứng Long, sẽ có năng lực như thế nào?"

"Đến lúc đó anh lại gọi điện nói cho Dư Côn, người duy nhất có thể quản thúc được chúng kiếm tiên là Trường Thừa môn chủ, nhưng hiện nay không may ông ta đã mất trí nhớ!" Con ngươi Thẩm Đông xoay tròn, bộ dạng trông như vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa, "Dư Côn chắc chắn sẽ khiếp đảm tới mức khoác lác càng dữ dội hơn nữa, nhất định sẽ làm sao cho toàn bộ Tu Chân giới đều cảm thấy lo sợ bất an, tận tậm tận lực dàn xếp ổn thỏa cho chúng kiếm tiên Đoạn Thiên Môn."

Ngư ông đắc lợi đây mà! Đòn này quá đẹp.

Thẩm Đông vốn cái tính mau giận mau quên, hiện giờ hắn lại cảm thấy Đỗ Hành trông cũng không đến nỗi tệ.

Quá đã! Gài bẫy người khác, không không, giăng sẵn một cái bẫy lớn như vậy, mỗi lần nghĩ đến là lại cảm thấy sung sướng khó tả.

Thẩm Đông vươn tay định cầm lon bia lên uống tiếp, lại bỗng nhiên sửng sốt.

"Anh... anh đang làm gì vậy?"

Đỗ Hành phẩy ngón tay một cái, cái nắp lon bằng thiết kia lập tức bắn ra ngoài, y tỉnh như ruồi mà ngửa cổ, tu luôn một hơi, mày cũng chẳng nhíu.

"Cậu nói thử xem?"

Thẩm Đông nghẹn họng nhìn trân trối: "Không phải anh nói là, bản thân căn bản không cần ăn gì hết sao?"

Từ lúc hắn gặp mặt Đỗ Hành cho tới nay, chưa bao giờ trông thấy Đỗ Hành ăn gì cả! Ngay cả khi Đỗ Hành còn bé cũng không!! Ăn quả hạnh thì không tính, đó là do y bị cái lão Thái Nhạc kiếm tiên cuồng Xiển giáo kia trăm phương nghìn kế nhét vào mồm!

"Là không cần, chứ không phải không thể." Đỗ Hành thoáng dừng lại, sau đó vươn tay lấy lon thứ hai.

Cũng đúng, thứ bia lon chất lượng kém của Nhân gian làm sao có khả năng đánh gục được kiếm tiên kia chứ.

Thẩm Đông lại trợn tròn mắt: "Ê ê, này là tôi mua đó!!"

"Đúng vậy, mua bằng tiền của tôi."

"..."

Muốn cầu Đạo, bước đầu tiên, đương nhiên phải chứng Đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.