Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 120



Thái Nhạc kiếm tiên hắt xì một cái thật mạnh, ông ta có chút buồn bực mà xoa xoa cái mũi.

Cảm giác này thật kỳ quái, từ sau khi ông ta tu đạo thành công, những căn bệnh lặt vặt của phàm nhân đã sớm không còn tìm đến ông ta nữa. Chẳng lẽ là Thiên Đạo có dự cảm gì, cho nên định giáng đại nhân quả xuống cho ông ta hay sao?

Phải chộp lấy tên tiên nhân nào đó của Thừa Thiên phái nhờ tính toán dùm chút thiên cơ mới được.

"Thái Nhạc! Đang lúc thương lượng chính sự, ngươi lại thả hồn tới nơi nào vậy hả?" Linh Hoán kiếm tiên nhân cơ hội lấy việc công trả thù riêng, gầm lên một tiếng, chúng kiếm tiên lập tức ném tới vô số ánh nhìn bất mãn.

"Ngươi tự quyết định không được sao, còn thương lượng gì nữa!" Thái Nhạc kiếm tiên bĩu môi, thái độ khinh thường, "Điệu bộ của ngươi mấy ngày nay, còn không phải là ỷ vào danh phận đồ đệ của môn chủ, cho nên thuận lý thành chương tiếp quản tất cả mọi việc, ám chỉ chúng ta phải nghe theo ngươi hay sao?"

Linh Hoán giận dữ: "Ta vẫn còn là sư tổ của ngươi đấy, đây là giọng điệu ngươi dùng để nói chuyện với sư tổ hả?"

"Thì cứ coi như không có đi, năm ấy khi còn ở Nhân gian không phải ngươi cũng đã giải tán Đoạn Thiên Môn rồi sao?" Thái Nhạc nói tỉnh như ruồi, "Dù sao không có môn chủ, Đoạn Thiên Môn sớm muộn gì cũng tiêu đời, để cho ngươi tiếp quản rồi phá hoại thì cũng vậy thôi, có cứu được đâu, cái tội danh này vừa lúc để cho ngươi gánh hết luôn, bọn ta chẳng liên quan gì cả!"

"..."

Linh Hoán thiếu điều bùng nổ, Khinh Hồng kiếm đã ra khỏi vỏ.

Tần Phong không có mặt, Lạc Trì thì suốt ngày gà gật, thôi cứ xem ông ta như không khí luôn cho rồi, bốn vị kiếm tiên còn lại không thể làm gì khác hơn ngoài việc lập tức lao lên, người níu tay người túm chân, ngăn cản Linh Hoán kiếm tiên, cuối cùng cũng thành công trong việc không khiến cho cái bệnh viện này hoàn toàn trở thành bãi phế tích.

Đương lúc náo loạn ầm ĩ, Tần Phong kiếm tiên lại trở về, mang theo một sinh vật trông na ná như con báo, thuận tay ném thẳng xuống đất (N ngày sau, giấy phạt sẽ tăng thêm một khoản, giết chết động vật được cơ quan Nhà nước bảo vệ, này là việc làm sai trái! Ảnh hưởng rất xấu...).

Tần Phong hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì tới cảnh tượng gà bay chó sủa của cái đám người đằng kia, năm xưa khi còn ở tầng thứ mười bốn, chỉ cần môn chủ vừa bế quan nhập định, hoặc là vừa bước ra khỏi cửa đi dạo, cái đám kiếm tiên kia sẽ lập tức lao vào sống mái với nhau, cứ tập thành quen là ổn thôi.

Ông ta chỉ đứng đó gọi to: "Mau tới giúp một tay đi, trước tiên lột sạch cái mớ da lông này... sau đó tùy tiện luyện chế một chút. Ta phải quanh quẩn trong rừng rất lâu mới tìm được một con như vậy đấy."

Các kiếm tiên dù có đối mặt với cảnh tượng máu me cũng không hề hấn gì, thế nhưng hiện giờ lại nảy sinh một vấn đề khác.

"Luyện như thế nào?"

"Đúng vậy, ta chỉ biết luyện kiếm." Thái Nhạc rầu rĩ vuốt râu.

—— cái môn phái của mấy người chỉ biết có rèn kiếm thôi được không? Hơn nữa còn rèn được duy nhất mỗi một thanh, là thanh kiếm của bản thân mấy người! Giữa sư đồ với nhau, đặc tính của kiếm cũng cách xa vạn dặm, có thể nói là hoàn toàn chẳng có chút liên quan nào, dù có muốn giúp đỡ cũng chẳng làm được.

"Để ta!" Một vị kiếm tiên sau khi phi thăng lên Tiên giới mới gia nhập Đoạn Thiên Môn, lúc này chỉ đành bất lực đứng ra.

Kiếm tu ở Tu Chân giới rất ít, một môn phái mà tất cả môn nhân đều là kiếm tu thì lại là hiếm càng thêm hiếm. Mức độ Độ Kiếp là Cửu Trọng Thiên Kiếp vô cùng khó nhằn, mấy thế hệ liên tiếp đều bị chém thành mảnh vụn cũng là chuyện thường tình, một khi đến Độ Kiếp kỳ, các kiếm tu sẽ vô cùng căng thẳng mà liều mạng ổn định lại tâm cảnh của mình. Ngay cả bản thân còn không có thời gian, nói gì đến dạy dỗ đồ đệ? Vậy thì môn phái phải làm thế nào để tiếp tục truyền thừa đây?

Cho nên ngoại trừ Đoạn Thiên Môn, các kiếm tu khác ở Tu Chân giới đều đi theo con đường không chính quy, mỗi kiếm tu khi gần kề Độ Kiếp kỳ đều sẽ mang những ghi chép tâm đắc hoặc đồ vật của mình niêm phong lưu giữ ở một nơi nào đó chờ người hữu duyên phát hiện, dưới tình trạng này, cũng không khó hiểu vì sao xuất thân của kiếm tu lại đa dạng như vậy. Có người bị môn phái trục xuất, sau lại cơ duyên xảo hợp đạt được truyền thừa, cũng có người vốn dĩ là phần tử trí thức ở chốn phàm trần, ngẫu nhiên lấy được một quyển sách cổ, thậm chí còn có người vốn là thợ rèn...

Đợi sau khi vị kiếm tiên có chút am hiểu kỹ thuật luyện pháp bảo này vội vàng làm xong thành phẩm, Linh Hoán liền nhíu mày hỏi:

"Nguyên một tấm da như vậy, phải mặc như thế nào? Buộc ngang thắt lưng hay là choàng qua bả vai?"

"... Ừm thì, ngươi vẫn nên hy vọng môn chủ đừng ghét bỏ chất liệu tầm thường rồi lại dùng dằng không chịu mặc là được." Tần Phong kiếm tiên mặt ủ mày chau, "Nói cũng lạ, cả ngọn núi to như vậy, thế mà ngay cả một con hổ cũng tìm không ra."

Hổ ấy hả! Vào thời đại này, vẫn là nên đến vườn bách thú tìm thì tương đối nhanh gọn lẹ hơn.

"Là ngươi quá vô dụng thì có!" Linh Hoán kiếm tiên khinh thường nói, "Nếu đổi lại là ta đi tìm một vòng xung quanh, chắc chắn sẽ có thu hoạch!"

—— ngươi có chắc là bản thân sẽ tìm được đường về nhà không?

Chúng kiếm tiên nhất trí nhìn ông ta đầy khinh bỉ.

"Nếu có Đỗ Hành ở đây thì tốt rồi." Thái Nhạc kiếm tiên bắt đầu lèm bèm không để ai yên, "Ít nhất cũng biết được chỗ nào có yêu thú (siêu thị Sơn Hải đó...), càng quý hiếm càng tốt, yêu cầu của môn chủ lúc nào cũng cao, bất kể là trước đây hay là hiện tại..."

Lúc này đây, Dư Côn sau khi phát sóng trực tiếp xong chương trình Tuyệt địa đại đào sinh, tức thì không hiểu vì sao bỗng dưng run rẩy.

Cảm giác rờn rợn ớn lạnh sống lưng này tuyệt đối không tốt chút nào! Đợi lát nữa phải đi kiếm Thần Cơ Tử tính một quẻ mới được.

"Giám đốc Dư, khi nào thì siêu thị Sơn Hải mới mở cửa buôn bán lại?" Phía sau có người đuổi theo hỏi.

Dư Côn lập tức vươn tay lau lau mồ hôi lạnh, kiểu phát sóng trực tiếp thế này, nói năng tuyệt đối phải vô cùng cẩn thận, đám khán giả của Tu Chân giới cũng chẳng tốt lành gì, vừa nói điều gì phật ý bọn họ, bình nứt giày rách cùng mấy thứ bá láp gì đó sẽ không chút lưu tình mà đập thẳng vào mặt. Hiện giờ hình thể của Dư Côn lại chẳng nhỏ nhắn gì cho cam, mục tiêu lớn như vậy, rất dễ hứng chịu tai ương!

Thâm niên và thực lực của Côn Bằng là không thể xem thường à? Nhưng cũng không thể khinh suất lơ là được!

Khai Sơn Phủ từng nói một câu rất hay, lúc ở Bàn Ti Động, những phàm nhân cách một cái màn hình máy tính trò chuyện với hắn, vĩnh viễn đều không đoán ra được hắn là một cây búa. Cùng một tình huống, những khán giả tức tối đang ngồi trước màn hình TV kia, lão cũng không thể đoán biết được bọn họ là lũ ma quỷ thực lực kém cỏi hay là trưởng lão tông chủ của các môn phái. Nội cái đám Tu Chân giới thôi là đã đủ mệt rồi, bây giờ còn gộp thêm cả mấy lão thần tiên nguy hiểm kia vào nữa chứ! Bàn Cổ đại thần phù hộ, may là cái đám kiếm tiên kia không biết phải coi TV như thế nào!

"Về chuyện siêu thị Sơn Hải ấy à... khụ khụ, ta rời đi đã mấy năm, vẫn có một vài chuyện vặt vãnh chưa thể nắm rõ được. Thời gian mở cửa chính thức chưa thể xác định, nếu mọi người có nhu cầu khẩn cấp cần mua món hàng hóa nào đó, có thể gọi vào đường dây nóng của chúng ta để đặt hàng, chuyển phát nhanh Gấu Mèo phục vụ 12 canh giờ không ngừng nghỉ —— a? Ngươi nói gì? Lúc Kiến Mộc bị chặt gãy thì kết giới bao phủ Thần Châu bao nhiêu năm nay cũng tự động sụp đổ, ha ha, vậy cũng tốt. Chư vị đạo hữu nếu như muốn mua hàng ngoại nhập, cũng có thể..."

Dư Côn còn đang phấn khích luyên thuyên không ngừng: "Đúng rồi, tiện thể cho ta hỏi một câu, bộ phim truyền hình do nhà đài Huyết tộc phương Tây sản xuất có kết cục ra sao? Lúc ta phi thăng thì chỉ mới chiếu đến khúc đám yêu tinh phản loạn... Còn nữa, cái phim thằng nhóc phá án bao nhiêu năm trời vẫn không lớn nổi của đài truyền hình Nhật Bản đã kết thúc chưa? Boss cuối là ai... Cái gì, toàn bộ đều lộ diện rồi! Thật tốt quá! Vào khoảnh khắc phi thăng lên Thiên giới ta bỗng chốc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cứ tưởng rằng lúc sinh thời không còn có thể xem được kết cục nữa, quả thật là không cam lòng!"

"..."

Đám khán giả Tu Chân giới có kẻ mờ mịt không hiểu mô tê gì ráo, cũng có người đầu đầy hắc tuyến mà nhìn chằm chằm Dư Côn trong màn ảnh đang làm trò nhố nhăng hòng tránh né đề tài, bọn họ không nhịn được mà nghĩ bụng, cái lão Dư Côn này rốt cuộc đang sợ thứ gì? Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy mà lại từ chối, ừm, chắc chắn là có vấn đề!

—— đùa sao, siêu thị Sơn Hải dù có muốn cũng chẳng chịu được cái đám thần tiên kia lăn qua lăn lại đâu!

Thà rằng đóng cửa ngừng kinh doanh, cũng tuyệt không thể để cho bọn họ tạo thành tổn thất được, Dư Côn nghe nói bộ phận tiền mãi đã có nhân viên không màng đến quy định của siêu thị Sơn Hải, bất chấp tất cả mà la ó rằng dù có đi chết cũng phải từ chức cho bằng được!

Dư Côn vội vàng chấm dứt chương trình trực tiếp, bản thân cũng nghĩ thầm, cứ để như vậy mãi cũng không phải cách.

Lão tức thì vỗ tay cái bép, có rồi! Bộ phận tiền mãi thuộc khu vực tiếp tân, mà quản lý của khu vực tiếp tân là ai? Hừ, một vị giám đốc siêu thị hoàn mỹ, phải là người hiểu được cách đùn đẩy trách nhiệm... không không, ý lão là phân công nhiệm vụ, phân công nhiệm vụ một cách thích đáng! Có tài nguyên tốt như vậy mà không biết dùng, sẽ bị Thiên Lôi đánh chết đó! Đưa Thập Phương Câu Diệt vào bộ phận tiền mãi, sau đó lại báo danh, đây chính là kiếm của Đỗ Hành, là kiếm của kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, mấy cưng à, các ngươi nhắm coi đầu mình có cứng hơn Kiến Mộc được không? Ha ha ha, Dư Côn ngửa mặt lên trời cười to, quyết định lập tức gọi điện hối thúc nhân viên đi làm trở lại!

Chỉ cần cái bệnh viện kia không hoàn toàn biến thành phế tích rồi chôn luôn cả đám kiếm tiên bên trong, thì dù không nằm trong khu vực phủ sóng cũng có thể nối máy được, Dư Côn cực kỳ tự tin mà vẽ bùa ấn số trên màn hình điện thoại:

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang song tu..."

Dư Côn tức thì cắm đầu tông gãy ba gốc cây, di động cũng rơi xuống đập trúng bàn chân, tiếp đó lăn ra thật xa thật xa.

Lão bật ngửa ra sau, vốn theo quán tính sẽ là ngã ngồi trên đất, kết quả nửa thân trên quá nặng, thế nên lại thành ra là té lộn cổ chỏng vó. Trên mặt đất bị đập ra một cái hố to tướng, may thay hiện trường quay phim trực tiếp của Tu Chân giới là ở chốn rừng sâu núi thẳm, trận pháp vây quanh, cho nên cũng không đến mức khiến cho Dư Côn lãnh thêm vài tấm vé phạt.

Dư Côn run rẩy tay chân, lay lắt cả nửa ngày mới có thể chậm chạp bò dậy từ trên đất.

Lão hoài nghi phải chăng lúc đi xuyên qua thông đạo phá giới, bản thân mình đã bị sét đánh ra cái bệnh gì luôn rồi hay không, hoặc là, lúc nãy lão gọi lộn số rồi.

Nhặt lên cái di động đáng thương từ trong vũng bùn, lau lau màn hình, xem lại hiển thị cuộc gọi —— đúng vậy, quả thực là Đỗ Hành!

Dư Côn trợn tròn mắt, Đỗ Hành có thể song tu với ai?

Không phải Đỗ Hành từng nói đạo lữ của y là...!!

"Bịch!" Cái hố lại bị đập cho sâu thêm một tầng.

Dư Côn chớp chớp mắt, song tu, nghĩa là song tu bình thường ở Tu Chân giới phải không? Thật ra chuyện đó cũng không thành vấn đề, Thập Phương Câu Diệt có thể biến hóa thành hình người, hơn nữa, kiếm tu vốn dĩ tu luyện về kiếm, đây cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.

Ừm, là lão kinh ngạc quá mức! Đều tại cái hệ thống di động do Mặc gia cải tạo quá tệ! Cái gì mà "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nổi lửa bắc lò chuẩn bị luyện đan, xin hãy gọi lại sau", "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang độ Thiên Kiếp, bất kể có thành công hay không, cũng xin quý khách đừng gọi lại nữa", đến lời thoại báo máy bận mà cũng có tới ba bốn loại, có lẽ trong đó cũng có cả song tu. Dư Côn từ trước tới nay vốn không mấy để ý đến thứ đó, cũng chưa từng gặp ai dùng biện pháp như vậy để từ chối không bắt máy cả, thế nên lúc này đây lão vẫn chưa có cách nào hoàn hồn lại được.

Dư Côn chậm chạp cầm di động nhét vào trong túi, sau đó thân thể khẽ động, chỉ chớp mắt sau bùn đất trên người liền biến mất không một dấu vết. Lão vuốt vuốt cái cằm nọng ba ngấn của mình: chẳng lẽ thương thế của Đỗ Hành quá nặng, vì nóng lòng muốn khôi phục, cho nên mới chọn cách song tu?

—— trong câu nói của ông, chỉ có hai chữ nóng lòng là chính xác mà thôi...

"Vậy thôi, để mai gọi lại." Dư Côn tiếc nuối nghĩ, siêu thị Sơn Hải không còn cách nào khác để kiếm tiền thật là đau khổ quá đi!

Hy vọng cái đám thần tiên hạ giới kia đừng bị môn nhân hậu bối xúi giục, sau đó lại chạy đến trước cửa siêu thị Sơn Hải quậy phá, trận pháp của siêu thị không cản được mấy lão già phi thăng cả nghìn năm kia đâu!

Đến lúc đó cả thành phố nơi siêu thị Sơn Hải tọa lạc của hứng chịu tai ương luôn, không được, phải gọi điện thông báo cho Triển Viễn! Tấm vé phạt này không thể tính trên đầu Dư Côn lão được!

"A, đội trưởng Chu ngài đây là... ngủ không ngon sao?" Sao cánh tay cầm điếu thuốc lại run rẩy dữ vậy?

Đội trưởng Chu ậm ờ lên tiếng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, đang yên đang lành, vì sao bỗng dưng sởn cả tóc gáy vậy?

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng hiện giờ đang là buổi họp thường kỳ mỗi tuần một lần, cho nên đội trưởng Chu chỉ có thể ném ra khỏi đầu cái cảm giác quái dị đột ngột xuất hiện kia, ông ta cầm tập hồ sơ trong tay, lặp lại những lời vừa nói:

"... Liên tục 200 ngày nay, không có bất kỳ vụ trọng án nào xảy ra, điều này cần được tiếp tục giữ vững, phải tăng cường trấn áp các loại tội phạm trộm cắp! Sắp tới đây sẽ là mùa du lịch cao điểm, để giữ gìn hình ảnh tốt đẹp của thành phố, chúng ta cũng phải đóng góp một phần trách nhiệm, hôm nay sau khi tan ca, tôi xin mời các bạn đồng nghiệp trong đội cùng đi ăn một bữa... Hửm? Có chuyện gì?"

"Đội trưởng. Em cá là anh không có cách nào về nhà chơi với vợ con rồi..."

Đội trưởng Chu lườm người nọ một cái, sau đó bước ra ngoài nghe điện thoại.

"Cục trưởng! Đúng, là tôi... Cái gì? Cái khu vực bị phá dỡ kia lại xảy ra chuyện?"

Trong phòng họp, mọi người âm thầm trao đổi với nhau ánh nhìn phức tạp.

Chỉ có cậu hình cảnh mới tới là còn ngơ ngác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của mọi người, sau đó nhịn không được hỏi nhỏ: "Khu vực bị phá dỡ? Là chỗ nào? Có chuyện gì bất thường vậy?"

"Chậc, Tiểu Trương, có từng nghe nói về căn nhà ma nổi tiếng thành phố chưa?"

"Có rồi, là một trong mười câu chuyện quái dị của thành phố, còn là bài post hot nhất trên diễn đàn của địa phương mình nữa." Này thì có cái gì ghê gớm đâu, mấy khu trường đại học cũng thường có vài chuyện quái dị giống vậy mà, hoàn toàn chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Bên ngoài, đội trưởng Chu hạ giọng, nổi cơn tam bành:

"Có người trông thấy mấy tia sáng xanh xuyên thẳng qua sương mù, sau đó lấy tòa nhà kia làm trung tâm, khu vực xung quanh đều rung chuyển cứ như động đất? Còn có người bị thương... Cái bãi phế tích kia toàn là rác rưởi gạch vụn rơi ra từ tòa nhà, còn mớ tin vịt về nhà ma này nọ, mấy năm gần đây đã sớm trở thành trò cười rồi, chẳng còn ai hứng thú với nó nữa đâu, những chuyện ma quỷ kia đều chỉ là do đám mèo hoang gây ra mà thôi, có còn người nào chạy vào trong đó nữa... mấy người nhặt đồng nát? Bất cẩn bị đồ vật va phải?"

Trên trán đội trưởng Chu thậm chí đã hằn rõ gân xanh, ông ta ráng chịu đựng mà đáp lại vài câu, sau đó cúp điện thoại.

—— nực cười, rõ ràng nhân viên của cục cảnh sát mới là người được phân công xử lý những vụ việc dân sự, còn ở đó mà nói rằng ngài đây chính là người biết rõ nhất tiền căn hậu quả đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, vậy thì xin phiền ông! Chuyện liên quan đến cơ mật quốc gia, làm ơn giữ mồm giữ miệng đừng có đi rêu rao ra ngoài như thế.

Đội trưởng Chu cảm thấy xúi quẩy muốn chết, cơ mật quốc gia cái gì chứ, cái vụ nhật thực nửa tháng trước ấy, hiện giờ trên mạng có đầy người tỏ ra nghi ngờ kia kìa, đừng tưởng rằng quần chúng nhân dân không có người nào yêu thích thiên văn, đã không có điều kiện phát sinh nhật thực, vậy thì lấy nhật thực ở đâu ra! Cũng như cái việc mấy năm trước có thiên thạch rơi xuống nước Nga vậy, trước khi rơi xuống thì thiên thạch đã nát thành cám rồi, vậy mà cũng ráng giải thích là do điện thoại di động của phi hành gia ở cái trạm không gian nào đó rơi xuống đập trúng nó! Di động nếu có thể đập đến chính xác như vậy, người ta còn xài tên lửa xuyên lục địa làm gì?!

Nửa tiếng sau, đội trưởng Chu theo sau người của cục cảnh sát đi tới tòa nhà bị phá dỡ ở khu đô thị cũ.

Bốn phía đã vây kín người xem, các nạn nhân bị thương đã được đưa đi, trước bãi phế tích chất đầy gạch vỡ ngói vụn là dải băng ngăn cách của cảnh sát. Đội trưởng Chu vừa đứng từ xa nhìn lại đã cảm thấy không ổn, cái tầng trên cùng của tòa nhà có đập có dỡ như thế nào cũng không phá được kia, hiện giờ vách tường đã sụp hơn phân nửa, mái nhà cũng khuyết một góc, điều này khiến cho tòa nhà vốn đã bị tàn phá đến thê thảm giờ lại trông như sắp sửa đổ ập xuống.

"Thế nào?" Đội trưởng Chu truy hỏi.

"Không phát hiện được gì, không, phải nói là, không có cách nào tiếp cận được tòa nhà kia." Người đi đầu thăm dò bày ra vẻ mặt khó coi mà thầm thì với đội trưởng Chu, "Đội trưởng, anh nói thử xem, có phải chủ nhân của căn hộ kia đã trở lại?"

"..."

Trong đầu đội trưởng Chu bất thình lình hiện lên hình ảnh của thằng nhóc họ Thẩm tên Đông xuất hiện trong danh sách người mất tích.

Khốn nạn, ông ta biết tỏng cơn ớn lạnh vừa rồi không phải là dấu hiệu gì tốt mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.