Động tĩnh Đỗ Hành tạo ra lúc chém gãy rừng cây đã kinh động đến du khách và nhân viên quản lý tại làng nghỉ dưỡng gần đó, bọn họ xách theo đèn pin tới đây kiểm tra, đêm nay không có ánh trăng, những bóng người thấp thoáng lay động trong rừng cây như ẩn như hiện. Vào lúc chúng tiên còn đang kinh hãi chưa thể thốt nên lời, mấy ánh đèn pin công suất lớn đã lia tới, đúng lúc rọi thẳng lên người Cùng Kỳ.
Cái con Cùng Kỳ nhát cáy kia lúc này đây đã thu cánh vào, nhìn từ xa không phải rất giống một con cọp cực lớn hay sao?
Về phần bạch hạc? Phàm nhân không thể thấy được.
"Lư Sơn có cọp đấy!"
"Đừng sợ, có phải là từ sở thú chạy ra không? Báo cảnh sát đi!"
"Đồ ngu, lo chạy trước đã..."
Nhóm du khách hoảng sợ kêu to, cuống cuồng tháo chạy về phía sau, trong lúc lộn xộn, không biết là đèn pin của ai bị hất văng ra, vừa vặn chĩa lên trời, rọi trúng chúng tiên đang lơ lửng phía trên rừng cây.
Những người này, phần lớn đều là mặc áo choàng dài màu trắng, y phục dài thượt phủ xuống tới tận bàn chân. Ở phía ngoài cùng, ngược lại có ba người mặc quần áo bình thường, trong đó có một người đặc biệt béo, ánh đèn pin vừa lúc chiếu lên khuôn mặt vặn vẹo cứng ngắt của người đó, làm lộ rõ sắc mặt xanh mét, thân thể người nọ không ngừng run rẩy một cách lặng lẽ mà quỷ dị, mũi chân cách mặt đất hơn một thước, cứ như vậy mà vật và vật vờ treo lơ lửng giữa không trung.
"A —— có quỷ!!"
"Thiệt nhiều quỷ treo cổ!!" Đó là rừng cây, người bình thường sao có thể bay lơ lửng giữa không trung như vậy được?
Có mấy người vừa kêu gào thảm thiết lại còn không quên lấy điện thoại di động ra tanh tách chụp hình lại.
"A!" Dư Côn lúc này mới phản ứng lại được, không ổn rồi, phải chuồn lẹ thôi.
Lần này lão ta ngay cả một câu chào hỏi cũng chẳng thèm nói, chỉ biết giơ hai tay ôm lấy đầu bỏ chạy, còn thuận tiện tặng thêm cho bản thân một pháp thuật ẩn nấp.
Trong mắt những người khác, cảnh tượng này trông cứ như bóng người mập mạp kia đột nhiên bay lên, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Tiếng kêu gào thảm thiết sợ hãi lại tiếp tục vang lên, đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn mấy ngày nay cũng đã quá quen với việc này rồi —— thời buổi bây giờ phàm nhân thật là dễ bị kinh ngạc bởi mấy chuyện không đâu, trước kia lúc bọn họ còn ở Nhân gian, thỉnh thoảng bất cẩn để cho người ta nhìn thấy, không phải được quỳ bái thì cũng bị người ta xem là yêu quái mà đuổi đánh, nhưng hiện giờ đám phàm nhân lại rất thích cầm cái thứ lóe lóe gì kia nhắm vào bọn họ.
"Hừ!"
Linh Hoán kiếm tiên bực bội phẩy tay áo một cái, trong chớp mắt, tất cả camera di động đều đồng loạt bốc khói.
Ông ta lại tiếp tục giương tay lên, toàn bộ bóng đèn pin cũng nổ tung, bốn phía bất thình lình rơi vào cảnh tối đen như mực.
Bạch hạc vươn một cánh vỗ cái bốp lên đầu Cùng Kỳ, kẻ sau liền ngoan ngoãn phóng đi như bay, chúng kiếm tiên hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng đành phải đuổi theo. Thẩm Đông lấy khổ làm vui mà hăng say chửi thầm trong bụng, hành vi này của Linh Hoán kiếm tiên có thể xem là tiêu hủy chứng cứ đúng không! Tốt lắm, xã hội bây giờ nếu không có hình ảnh không có bằng chứng, tự dưng khi không lại tuyên bố mình trông thấy cọp trên Lư Sơn, phỏng chừng hơn phân nửa quần chúng sẽ cười đến chết, sau đó nếu tiếp tục kể rằng mình trông thấy một đám quỷ treo cổ trong rừng, một nửa quần chúng còn lại chắc chắn cũng sẽ tin rằng đám người này là bị ác mộng tập thể.
Tiếng gió thét gào, mây giăng dày đặc, một mạch lao đi mấy trăm km, Cùng Kỳ lúc này mới thả chậm tốc độ.
Dư Côn, cái kẻ chạy trốn đầu tiên kia, hiện giờ không biết đã chuồn đi đâu rồi.
"Thiên tôn, tiếp theo phải đi về hướng nào?" Cùng Kỳ lấy lòng hỏi.
Bạch hạc khinh bỉ liếc Cùng Kỳ một cái, giọng nói uy nghiêm như vọng lại từ chốn xa xăm, âm vang chấn động:
"Đừng chạy, dừng lại!"
Vì thế đại đội chạy marathon trong đêm tức thì thu bước, đứng lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng ngàn mét, dưới chân là một khu đô thị phồn hoa đèn đuốc sáng trưng.
Hạc béo bày ra bộ dáng cực kỳ nghiêm túc mà thu cánh lại, ngạo mạn gật đầu một cái:
"Các ngươi là người phương nào, lại dám cả gan ám toán tọa kỵ của thượng tiên Xiển giáo?"
"..."
Cái câu này phải trả lời làm sao đây? Bảo là Đoạn Thiên Môn hả?
Mà vấn đề là Xiển giáo có biết Đoạn Thiên Môn là cây hành cây tỏi ở chốn nào không? Người ta phong sơn không ra ngoài cũng được năm nghìn năm rồi đó.
Bảo là vãn bối của Trường Thừa kiếm tiên? Nhỡ đâu đối phương không biết Trường Thừa môn chủ thì tính sao đây? Nghe nói năm đó ở Tiệt giáo, chỉ nội đệ tử ký danh của Thông Thiên Giáo Chủ thôi mà đã lên đến ba nghìn, chưa kể đồ đệ của ông ta cũng có đồ đệ mà đúng không, lúc trận chiến phong thần bùng nổ, Tiệt giáo còn bày ra được Vạn Tiên Trận nữa kìa, đủ thấy giáo phái này khủng đến mức nào rồi chứ? Xiển giáo cũng nổi danh không kém Tiệt giáo, có trời mới biết trên ngọn Côn Lôn kia rốt cuộc nuôi bao nhiêu lão thần tiên tử trạch?
Thẩm Đông cảm thấy cho dù là toàn bộ giáo viên và học sinh trong một trường học, tùy tiện xách ra hai người, chưa chắc hai người đó đã quen biết nhau nữa kìa.
Bầu không khí xấu hổ tẻ ngắt này cũng không kéo dài lâu, bởi vì sau khi con bạch hạc kia nhìn chằm chằm vào đám kiếm trong tay mấy vị kiếm tiên một hồi, liền thất vọng đập đập cánh, giận dữ mắng:
"Ỡm ờ cái gì, ngay cả danh hào cũng không dám báo ra hay sao?"
Cùng Kỳ thế nhưng ngẩng phắt đầu lên, tiếp đó bày ra tư thế hung hăng vênh váo, còn không quên nịnh bợ: "Thiên tôn, bọn chúng chính là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, có mắt không tròng... Hay là để ta ăn sạch bọn chúng đi!"
"..."
Thẩm Đông cảm thấy màn kịch này mình xem quá đủ rồi, thì ra thuộc tính chủ yếu của tên này là nịnh hót sao? Uổng cho cái bộ dạng hổ báo uy mãnh thế kia!
"Câm miệng!"
Giọng nói của bạch hạc rất uy nghiêm, thế nhưng bộ dáng bệ vệ bê theo cái bụng ọc ạch đầy nước, hai cánh còn gác lên trên bụng, thật sự không có cách nào khiến cho người ta sinh ra cảm giác kính trọng hay nể phục gì được.
"Quả thực là như vậy, khụ!" Thẩm Đông phát hiện mọi người nếu không phải đang đần mặt ra, thì cũng là đang nén cười, dự là tình thế không ổn, hắn chỉ có thể kiên trì nói, "Ở chỗ chúng tôi có một bệnh nhân bị mất trí nhớ nghiêm trọng, nghe nói Xiển giáo có thể chữa khỏi cho ông ấy! Thế nhưng núi Côn Lôn... không không, ý tôi là cổng lớn của Xiển giáo các vị đây, chúng tôi thật sự không biết ở nơi nào."
"Đúng đúng, là vạn bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này!" Chúng kiếm tiên đồng loạt gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Đông buồn bực liếc sang bọn họ, đám người kia từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy, còn có thể khách khách khí khí đến như thế? Ố, đúng rồi! Hiện giờ phải nghĩ cách chữa khỏi cho Trường Thừa môn chủ! Nếu đối phương không đồng ý chữa trị hoặc là trị không khỏi, đến lúc đó bem chết người nọ cũng không muộn!
—— một con hạc béo như vậy, lại không phải là bản nhân thượng tiên Xiển giáo, dù có bắt được cũng vô dụng thôi! Tất cả mọi người chẳng ai có hiểu biết gì về Phụ Thần Thuật, cũng chưa từng nghe nói qua, thế nhưng thứ pháp thuật này đoán chừng là nghĩa cũng như tên, tám phần là dùng thần thức phân ra bám vào trên người con bạch hạc này. Cho dù kí chủ bị hầm lên mần thịt, thần thức vẫn có thể thu hồi nguyên vẹn, không mất lấy một cọng lông.
"Ha ha, rõ là nực cười, mấy vạn năm lần đầu tiên có kẻ tìm tới Xiển giáo, thế nhưng lại là cầu cạnh ngô đi cứu người."
Bạch hạc nghiêng ngả bay lên, trong mắt là vẻ sắc bén thấu triệt, nhìn thẳng vào mọi người như chẳng thèm để bọn họ vào mắt. Đồng thời, một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị đột ngột dâng tràn, Thẩm Đông là người đầu tiên phát hiện, hắn không kiềm được mà lùi về sát bên cạnh Đỗ Hành, tiếp theo đó đám kiếm trong tay chúng kiếm tiên cũng khẽ chấn động, phát ra tiếng ngâm nhẹ đầy cảnh giác.
Cùng Kỳ đặc biệt hưng phấn, đứng bên cạnh mài mài móng vuốt.
Cái tên khinh thiện sợ ác này, lúc này đây chỉ hận không thể lập tức bỏ đá xuống giếng, thêm dầu vào lửa.
Đỗ Hành vươn tay ra, ngăn lại Linh Hoán kiếm tiên đã kiềm chế không đặng mà muốn động thủ, trầm giọng nói:
"Người mà chúng ta muốn cầu Xiển giáo cứu, tên là Trường Thừa."
Hai cánh của bạch hạc tức thì khựng lại, dường như vô cùng kinh hãi:
"Trường Thừa? Mất trí nhớ? Có chuyện này sao?"
Chúng kiếm tiên nhanh chóng gật đầu, vừa nhắc đến chuyện này là bọn họ liền đổ mồ hôi lạnh, chỉ cần có thể giải quyết xong xuôi, muốn bọn họ làm gì cũng được.
Bạch hạc dùng cánh vuốt vuốt cái mỏ chim thật dài, một lúc lâu sau mới hỏi: "Hắn quên bao nhiêu?"
"Chỉ nhớ được đời trước..."
"Đúng là hắn quên rất nhiều."
Bạch hạc bỗng nhiên ôm bụng cười to, thực sự là dùng hai cánh ôm lấy bụng.
"Thiên, Thiên tôn?" Cùng Kỳ thất vọng vô cùng, chẳng lẽ không định đánh nhau sao?
"Ha ha ha! Xiển giáo ta cái gì cũng... quả thực còn chưa..." Bạch hạc cười đến là sảng khoái, đương nhiên điều kiện tiên quyết là chỉ nghe âm thanh, đừng đếm xỉa gì đến dáng vẻ của nó. Thẩm Đông cố gắng nhận biết những gì nó muốn nói từ trong tiếng cười vang dội ngắt quãng kia, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Bạch hạc cười xong, lập tức nghiêm trang vẫy cánh:
"Đưa ta đi xem thử."
"Ngươi có biện pháp?" Linh Hoán kiếm tiên thất vọng vô cùng.
"Bổn thiên tôn không có trách nhiệm khai báo với ngươi..." Bạch hạc dường như rất không vui khi lời nói của mình bị nghi ngờ, giọng điệu chợt trở nên lạnh lẽo, thứ áp lực vô hình bủa vây xung quanh cũng tăng lên gấp đôi.
Đây mới chỉ là phụ thần vào trên người một con hạc béo thôi đấy, nếu như giờ phút này đối mặt với bọn họ là chân thân, thật không biết mọi người sẽ còn thảm hại đến mức nào nữa.
Thẩm Đông lau mồ hôi, may là thượng tiên Xiển giáo không đi theo con đường tầm thường hoặc là an ổn tuân thủ lời thề, cho nên cũng không tự mình chạy đến đây, nếu không thì với kế hoạch ban đầu của đám người Đỗ Hành, lúc này đây khó tránh khỏi việc đánh một trận ác liệt, mà bản thân hắn phỏng chừng cũng đứt lìa hết xương cốt toàn thân luôn.
Linh Hoán kiếm tiên bị chấn động đến mức cứng đờ cả người, ông ta có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chắp tay: "Vậy đa tạ Hoàng Long Chân Nhân."
"Hậu bối vô lễ, con mắt nào của ngươi trông thấy bổn thiên tôn là Hoàng Long Chân Nhân?"
"..." Nói cũng đúng, trong mắt mọi người ông ta chỉ là một con ngỗng béo đần độn mà thôi.
Linh Hoán kiếm tiên vẫn chưa phản ứng lại được, lập tức chỉ vào hạc béo mà hỏi: "Đây không phải là tọa kỵ của ngươi à?"
"Hừ, ám toán tọa kỵ của Hoàng Long sư huynh, còn không phải là định dẫn dụ hắn xuất đầu lộ diện hay sao, Xiển giáo há lại dễ cho các ngươi tính kế thế à?"
Cùng Kỳ đứng kế bên cười trộm, còn nháy nháy mắt ra hiệu.
"Ngươi súc sinh này, đang làm gì đó?"
"Không... Thiên tôn tha mạng, ta chẳng nghĩ gì cả đâu, hoàn toàn chẳng nghĩ đến chuyện thực lực của Hoàng Long Chân Nhân cực kỳ kém cỏi đâu! Thiên tôn tha mạng!"
"..."
Hình như quả thực có lời đồn rằng Hoàng Long Chân Nhân chính là một trong mười hai tiên nhân có thực lực kém cỏi nhất Xiển giáo.
"Cút!" Bạch hạc không nhịn được nữa.
"Chuyện này..." Cùng Kỳ không chịu đi, chỉ ôm móng vuốt nằm ẹp trên đám mây mà quỳ lạy van lơn, hai mắt tròn vo cứ như đang phát sáng, Thẩm Đông dám thề đây chính là ánh mắt mà Thao Thiết trưng ra mỗi lần trông thấy đồ ăn, đồng thời những lúc Lôi Thành nhìn thấy tiền cũng y chang như vậy.
Cái con mãnh thú khinh thiện sợ ác này rốt cuộc mắc cái tật xấu gì vậy, chúng kiếm tiên mờ mịt.
"Lão Đại của ta là Hình Thiên, gã là loại người cực kỳ ngang ngược cố chấp. Còn nữa còn nữa, ban nãy ta vừa gặp được vị kiếm tiên này..."
Linh Hoán kiếm tiên nằm cũng trúng đạn lập tức cười lạnh nhìn Cùng Kỳ, ông ta cho rằng Cùng Kỳ đang cáo trạng, tuy rằng cũng không hiểu vì sao cái tên này lại đi nịnh hót thượng tiên Xiển giáo làm gì.
"... Hắn nói muốn lột da ta tặng cho môn chủ gì đó làm quần áo, còn có Đỗ Hành... đúng đúng, chính là cái tên này."
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Đỗ Hành.
"Hắn ở dưới chân núi Bắc Mang giết chết mười vạn yêu ma..."
Thẩm Đông cảm thấy hình như có gì đó sai sai, Cùng Kỳ đây là đang châm ngòi ly gián đó hả? Chẳng lẽ vị Thiên tôn gì kia của Xiển giáo cũng là một phần tử hiếu chiến, nghe thấy mấy chuyện này sẽ ngứa tay ngứa chân muốn đánh một trận hay sao? Không có khả năng, trận chiến phong thần cũng đã tham gia rồi, mười vạn yêu ma thì đã nhằm nhò gì...
Bên kia Cùng Kỳ rốt cuộc cũng đã nói vào trọng điểm, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, nó nghẹn ngào nói: "Thế nhưng những kẻ này so với ngài lại chẳng đáng là gì, qua ngần ấy năm, ta chưa từng gặp qua tên ác nhân nào càng dã man càng không phân rõ phải trái hơn Thiên tôn đại nhân ngài, Thiên tôn ngài đưa ta theo với ——"
"Cút!!"
Bạch hạc giận dữ, tức thì vung cánh lên, cuồng phong quét qua, Cùng Kỳ ngay cả cái bóng dáng cũng chẳng thấy được, chỉ có tiếng gọi đứt quãng "Thiên tôn..." là còn bền bỉ không ngừng mà vọng lại từ nơi xa, sau đó cuối cùng cũng im bặt, trả lại bầu không khí tĩnh lặng không một tiếng động lúc ban đầu.
Một giọt mồ hôi to tướng lăn từ trên trán Thẩm Đông xuống.
Này quả thực là... hết nói nổi!
"Cái tên này, đầu óc không ổn cho lắm thì phải!" Thẩm Đông không nhịn được mà thầm thì với Đỗ Hành.
"Không... Nó rất bình thường."
Vẻ mặt Đỗ Hành vẫn chẳng chút thay đổi, y không giống với đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đã từng đứng vào hàng ngũ tử trạch trước khi phi thăng, đa số những chuyện Dư Côn biết, y cũng biết:
"Nếu như nói sư phụ ta là một kẻ cuồng Xiển giáo... khụ, thì Cùng Kỳ chính là kẻ cả đời đều sùng bái những người không biết phân rõ phải trái."
Không cần biết đối phương có thực lực mạnh mẽ hay không, nếu như nói chuyện nhẹ nhàng với Cùng Kỳ, nó sẽ lập tức tỏ vẻ khinh thường, giương nanh múa vuốt tắm máu khổ chiến cũng phải ăn sống nuốt tươi người kia cho bằng được. Còn nếu mở miệng ác ngôn với nó, Cùng Kỳ ngược lại sẽ không lập tức động thủ, lúc này chỉ cần người ta đập cho nó một trận, hoặc bản thân người nọ chính là nhân vật hung danh vang xa, vậy thì Cùng Kỳ sẽ lập tức khách khách khí khí chạy đến nịnh nọt.
—— đây là một con mãnh thú sùng bái kẻ ác, đồng thời bản thân cũng luôn kiên trì với khẩu hiệu phấn đấu làm chuyện xấu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: P/s: Cùng Kỳ, quái vật trong Sơn Hải Kinh, cứ hễ nhìn thấy người khác cãi nhau là lập tức muốn ăn sống nuốt tươi cái kẻ nói chuyện có lý nhất, mỗi lần nghe nói nơi nào có ác nhân, sẽ đặc biệt tới cửa tặng lễ = =