Triển Viễn ôm một loại quyết tâm tất phải chết mà ở lì tại khách sạn Phong Trần chờ kết quả.
Tuy rằng ông ta không biết chúng kiếm tiên Đoạn Thiên Môn định đi làm chuyện gì, chẳng qua dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đặc biệt bọn họ còn giở cái trò "khống chế" Dư Côn, đây rõ ràng là định để cho Dư Côn dẫn đường chứ còn gì nữa. Cái đám Đoạn Thiên Môn kia to gan lớn mật, là cái loại cực phẩm dù trời đã sập xuống rồi thì cũng có thể tiếp tục khiến cho mọi người ức chế đến chết đi sống lại, bất cứ chuyện gì bọn họ cũng có thể làm ra được!
Đại sư rầu muốn thúi ruột.
Nếu Trường Thừa môn chủ không thể hồi phục, Tu Chân giới sẽ đi tong.
Nhưng nếu Xiển giáo xuất hiện ở Nhân gian, Tu Chân giới cũng đi tong.
Chư Thiên Thần Phật hỡi, mau tới nói cho ông ta biết, ông ta phải làm thế nào đây!
Đại sư chắp tay niệm to một tiếng Phật hiệu, sau đó ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, Thần Phật trên trời có sống sót được hay không còn là cả một vấn đề, ông ta là đang cầu ai phù hộ đây? Ở chốn Nhân gian, dù mọi người có bế tắc hơn đi nữa thì cũng phải lưu lại nơi đây, bởi vì vào thời điểm này, lên trời không đường xuống đất không cửa, Thiên Đình tao ương Địa Phủ giải tán, tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Lúc Xiển giáo phong sơn đã thật sự dọn cả Côn Lôn tiên cảnh xuống Nhân gian, chẳng lẽ bọn họ đã có chuẩn bị trước?
Triển Viễn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, lại chợt nghe thấy ở phía xa xa tại lối vào khách sạn Phong Trần, một tràng tiếng cười vang dội đột ngột truyền tới. Cái con dị thú canh cửa kia cứ hễ gặp người là lại cười nhăn nhở, cứ như mấy cái chuông gió treo trước cửa tiệm nhà người ta vậy, chẳng qua phần lớn những kẻ ngụ tại khách sạn Phong Trần đều là yêu tu, thế nên một năm cũng chẳng thấy nó cười được bao nhiêu lần. Tin tức Đoạn Thiên Môn vào ở trong khách sạn Phong Trần cũng đã được phát sóng trên TV, chắc chắn sẽ không có kẻ nào chán sống đến mức chạy đến thuê phòng vào thời điểm này.
Triển Viễn thở dài bước ra, chuẩn bị hỏi thăm tiến triển sự việc.
Từ đằng xa đã thấy một đám kiếm tiên đang cất bước đi tới, Triển Viễn lập tức phát hiện có điểm bất thường —— cái tên hình thể lớn nhất kia giờ lại chẳng thấy đâu.
"Dư Côn đâu rồi?"
"Chạy rồi!" Linh Hoán Kiếm Tiên tức giận nói.
Cũng may là chưa bị các ngươi đem đi bán.
Quả tim đang treo lơ lửng của đại sư còn chưa kịp buông xuống, ông ta đã lập tức phát hiện vẻ mặt của mọi người đều có chút cổ quái, Thẩm Đông lại càng là không được tự nhiên mà liên tục quay đầu lại, nhất thời một loại linh tính chẳng lành bất chợt nảy sinh:
"Vậy, các ngươi... tìm được Xiển giáo rồi?"
Đỗ Hành gật đầu, Thẩm Đông lắc đầu.
"Có ý gì?"
"Bọn tôi không tìm được Xiển giáo, mà là thượng tiên Xiển giáo tìm được bọn tôi..." Thẩm Đông bất lực nói.
"A!" Triển Viễn vừa định gặng hỏi đầu đuôi sự việc, đã nhìn thấy cái đám kiếm tiên đang đeo theo bản mặt quái dị kia đồng loạt dịch sang hai bên, để lộ ra một con hạc béo bay bay ở chính giữa.
Đủ tròn đủ tiêu chuẩn, có thể sánh với mấy con gà tây thường thấy trong các bữa tiệc Giáng sinh của phàm nhân.
"Nó là của Xiển, Xiển giáo?" Đại sư cả kinh, miệng mồm há hốc không khép lại được, giọng nói cũng lạc đi.
"Hậu bối Phật tông, biến sang một bên!" Bạch hạc ngạo mạn giương cổ, phải nói là cái cổ của nó rất dài rất nhỏ, trông rất giống một cái ống hút gấp khúc cắm trên một quả dừa, mà cái bụng kia thì thực sự rất tròn, lúc bay lên trông lại càng tròn hơn!
Triển Viễn đã thiếu điều trợn muốn lọt tròng mắt, Phạn văn kinh Phật ngày thường đọc làu làu là thế, mà giờ đây mồm miệng cứ ấp a ấp úng:
"Không, không biết tục danh của vị thượng tiên này là?"
Đám kiếm tiên đau khổ không nói nên lời, bởi vì bọn họ cũng không biết.
Thái Nhạc – người thuộc những chuyện ngồi lê đôi mách của Xiển giáo như lòng bàn tay – hiện không ở đây, Thẩm Đông cùng Đỗ Hành cũng không có cách nào nhớ được danh hào của các thượng tiên Xiển giáo.
Thiên tôn, địa vị người này hình như không thấp. Thế nhưng không giống như "thượng tiên" là cái xưng hô mang tính chất nịnh hót mà Cùng Kỳ ưa dùng mỗi khi muốn lấy lòng ai đó, thật ra những người chân chính có thể xưng là thượng tiên, ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc của Xiển giáo Tiệt giáo. Những thần tiên này đã sống rất lâu rất lâu, truyền thuyết để lại cho đời sau càng nhiều hơn nữa, danh xưng lộn xộn rối tinh rối mù, chẳng hạn như Thái Ất Chân Nhân, cũng có một danh hào khác là Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn đó thôi. Có trời mới biết ông ta rốt cuộc đã cứu khổ cứu nạn vào lúc nào, thế nhưng mỗi khi gặp mặt tán gẫu, nếu muốn tỏ ra khách khí, gọi một tiếng Thiên tôn cũng là phải phép thôi, dù sao trưởng lão của Tu Chân giới cũng có thể gọi là Chân Nhân kia mà, cũng chẳng thể đánh đồng Thái Ất Chân Nhân với Bạch Thuật Chân Nhân được đúng không?
Cho nên cái danh xưng Thiên tôn này, hoàn toàn không có cách nào đoán ra được.
Về phần các manh mối khác —— chẳng hạn như đệ nhất thần tượng trong cuộc đời Cùng Kỳ? Nghĩ đến đây lại càng không thể yên lòng, Xiển giáo cũng không có bao nhiêu người biết phân rõ phải trái. Gọi Hoàng Long Chân Nhân là sư huynh? Manh mối này lại càng vô dụng, nghe nói Hoàng Long Chân Nhân tuy rằng bản lĩnh hơi kém cỏi một chút, cũng chưa từng gây nên sự tích khó đỡ nào, trong cuộc chiến phong thần, cứ mỗi lần có chuyện gì xúi quẩy thì y như rằng đều rơi xuống đầu ông ta, thế nhưng vị thượng tiên này vẫn có thể xếp vào thứ hạng rất cao trong đám người đồng lứa với mình.
May thay vào thời khắc mấu chốt, bạch hạc đích thân mở miệng nói:
"Ngô là Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, một trong Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo."
"A, chẳng phải ông là..." Thẩm Đông đột ngột ngẩng phắt đầu lên, còn chưa kịp nói hết câu, miệng đã bị bịt kín.
Triển Viễn giương mắt nhìn chằm chằm vào con hạc béo đang lảo đảo lắc lư bay lên thuyền lầu, sau đó rầm một tiếng lăn ngửa ra đất.
"Đại sư?" Thẩm Đông giãy ra khỏi cánh tay Đỗ Hành, đồng tình liếc mắt nhìn Triển Viễn một cái, sau đó liền bất mãn chất vấn: "Anh làm cái gì vậy hả?"
"Không để cho em nói ra."
"Anh biết tôi định nói gì sao?" Thẩm Đông thoáng cân nhắc, quyết định vẫn nên vì lý do an toàn, sáp qua nhỏ giọng thì thầm, "Cái ông Văn Thù này không phải đã thành Phật rồi sao? Người ta thường gọi là Văn Thù Bồ Tát gì đó! Ông ta đã từng xuất hiện trong Tây Du Ký rồi, tôi nhớ tọa kỵ của ông ta còn chạy ra ngoài biến thành yêu quái nữa..."
"Phàm nhân thường miêu tả thần tiên như thế nào? Người tu đạo lại được miêu tả ra sao? Em cảm thấy có thể tin được không!"
"..." Được rồi, lời đồn và chân tướng luôn cách nhau cả một thung lũng rộng.
"Mấy trăm năm sau, nếu có người hỏi em, em chính là Thẩm Đông, là thanh kiếm vì biến hóa mà không tiếc gánh chịu Tử Tiêu Thần Lôi, em sẽ nghĩ như thế nào?" Đỗ Hành lại hỏi.
"Bem chết! Không, đánh bay kẻ đó."
"Cho nên mới không để cho em nói ra."
"Nè, đừng có lảng sang chuyện khác, ít nhất anh cũng phải cho tôi biết, cái tin đồn chạy đi thành Phật kia là từ đâu mà ra!" Thẩm Đông bước một bước dài, đuổi kịp Đỗ Hành, tiếp tục truy hỏi.
Đỗ Hành thở dài, sau đó vẻ mặt không đổi quay đầu lại: "Ta cũng không biết."
"Hứ!" Thẩm Đông nhìn y khinh bỉ.
Cả đám người lại ào ào chạy lên thuyền, cực kỳ căng thẳng mà vây quanh khoang thuyền, Trường Thừa môn chủ vẫn chưa tỉnh lại, hãy còn nằm yên bất động một chỗ, Tần Phong kiếm tiên mang theo vẻ mặt đau khổ mà trông chừng Thái Nhạc mặt mũi bầm dập cũng đang mê man bất tỉnh.
Một đám kiếm tiên cứ như vậy trân mắt nhìn cái con hạc béo nào đó dùng cánh vỗ vỗ lên mặt Trường Thừa môn chủ.
"Không có vấn đề gì chứ?" Thẩm Đông cũng không quên chuyện vị thượng tiên nào đó chỉ cần quạt cánh một cái liền thổi bay Cùng Kỳ.
Nhất định là có vấn đề! Cậu thử dùng lông chim phẩy phẩy trước mũi miệng xem sao, đến thần tiên cũng chịu không nổi luôn ấy chứ!
"Ách xì ——" Trường Thừa môn chủ mờ mịt mở to mắt, theo bản năng lấy tay dụi dụi mũi.
Con hạc nào đó bị xô đến lăn cù mèo ra sau, bụng ưỡn lên trời, thịt đè trên cổ, nửa ngày cũng chẳng đứng dậy nổi.
Lần đầu tiên làm hạc – Văn Thù Quảng Pháp thiên Tôn – thầm mắng cái con hạc này ngu thật, lúc trở về Côn Lôn nhất định phải đi tìm Hoàng Long tính sổ.
Trường Thừa cũng bị cái cục tròn đột nhiên xuất hiện trước mắt mình làm cho hết hồn, cứ như vậy cúi đầu nhìn chằm chằm, ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, vẫn chưa có chút động tĩnh nào.
"Môn chủ không định ăn nó chứ..."
Linh Hoán Kiếm Tiên lo sợ bất an mà hỏi, xét đến chuyện Cổ thiên thần ngay cả lửa cũng chẳng mấy người biết đốt, có lẽ sau khi nhìn thấy con hạc béo tươi ngon này lại trực tiếp xé thịt ăn luôn thì sao.
Chỉ thấy Trường Thừa môn chủ bỗng nhiên giơ tay lên, liếc mắt nhìn xuống cái chăn trên người, tiếp đó quay đầu mờ mịt nhìn khắp khoang thuyền, tầm mắt lại tiếp tục quét qua đám kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, ngay cả Thẩm Đông cũng chẳng được tha, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Linh Hoán kiếm tiên còn đang nơm nớp lo sợ, Trường Thừa lúc này mới cất tiếng, nói nhẹ như thở:
"Chúng ta đã ra khỏi thông đạo phá giới rồi à?"
"..."
Đám kiếm tiên sững người tại chỗ, sau đó đồng loạt liếc nhìn con bạch hạc kia.
Đôi cánh đó là đôi cánh bình thường thôi mà đúng không! Phụ Thần Thuật chỉ là phân ra một luồng thần thức nhập vào bạch hạc thôi mà đúng không! Này rốt cuộc là vỗ như thế nào mà hay vậy, chỉ bằng một cách vô cùng đơn giản đã có thể khiến cho Trường Thừa môn chủ khôi phục ký ức —— ặc, không phải, vẫn là mất trí nhớ, bởi vì hình như môn chủ hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
"Linh Hoán?"
Trường Thừa trông thấy vẻ mặt đồ đệ mình có chút bất thường, hai mắt láo liên như vừa làm sai chuyện gì, tức thì bực mình quát hỏi.
Linh Hoán kiếm tiên vốn sợ nhất là ông ta, lúc này lại bị điểm danh như vậy, quả thực chỉ thiếu điều nhảy dựng lên mà nằm bò trên lưng Lạc Trì.
Trường Thừa môn chủ như còn định nói gì đó, thế nhưng vừa cử động thân thể, tấm chăn trên người liền trượt xuống, ông ta cảm thấy lồng ngực mát lạnh, ngạc nhiên cúi đầu, nhất thời ngây sững ra.
Tấm da thú quấn quanh thắt lưng thật mềm mại, nhưng lại được sơ chế quá cẩu thả, nhìn sọc vằn bên trên thì hẳn là da báo.
Đây cũng không phải là vấn đề, vấn đề là y phục của ông ta đâu?
Còn cái thứ bông bông xù xù trong ổ chăn là vật gì?
Ông ta không thể hiểu nổi mà vươn tay kéo một cái, một chiếc đuôi báo lập tức thò ra.
"..."
Thẩm Đông khổ sở ôm bụng nhịn cười, sau đó nhẹ tay nhẹ chân chạy ra sau lưng Đỗ Hành núp ở đó cười trộm.
Linh Hoán kiếm tiên rốt cuộc đã nghĩ như thế nào vậy! Cho dù khi đó Trường Thừa môn chủ còn đang xoắn xuýt vụ cái đuôi, nhưng cũng không nhất thiết phải đem nhét cái đuôi vào trong ổ chăn để dỗ môn chủ ngủ chứ? Này cũng có phải ném vịt nhỏ vào bồn tắm cho con nít chơi đâu.
Mặt mày Trường Thừa môn chủ đã đen thùi, ông ta biết đời trước mình là ai, nhưng lại không có ký ức của kiếp trước.
Trường Thừa thần ở Doanh Mẫu Sơn, là Cửu Đức của trời, chả có gì là không bình thường cả, chẳng qua cái phần ghi chép "thân người đuôi báo" về mình lại khiến ông ta buồn bực rất lâu. Chuyện này cũng không thể trách được, ông ta làm người đã bao nhiêu năm, lối tư duy đương nhiên cũng sẽ giống như người bình thường —— một người đang yên đang lành nếu mọc ra một cái đuôi thì có bao nhiêu kỳ quái kia chứ!
Chuyện này quả thực đã trở thành điều kiêng kỵ của ông ta từ tận đáy lòng, nhất là sau khi phi thăng, tại ba mươi ba tầng trời khó tránh khỏi việc gặp lại đám Cổ tiên Hoang thú đã biết ông ta từ kiếp trước. Cái đám vô liêm sỉ kia mỗi khi nói chuyện đều thích dòm dòm ngó ngó sau lưng ông ta, khiến cho Trường Thừa môn chủ dưới cơn nóng giận, trực tiếp rút kiếm chiếm bay hết cả đám, vì thế lần đầu tiên thanh danh Đoạn Thiên Môn bị gán với các từ ngang ngược tàn bạo, cũng là do những Hoang thú vô tội kia đồn ra.
Nếu kiếp trước môn chủ là một con dị thú hình thù quái đản thì còn chưa nói, cho dù là cái loại nhân thú thân rắn đầu người như Nhị Phụ thì cũng không thành vấn đề, dù sao chuyển thế cũng được tính là trưởng thành, tất cả mọi người đều có thể hiểu được điểm khác biệt trong đó.
Thế nhưng —— chết tiệt! Nghe nói bộ dạng ông ta vẫn giống y như đúc kiếp trước, chỉ là bị thiếu mất một cái đuôi!
"Linh Hoán! Ngươi không muốn sống nữa à!!"
Cơn giận của Trường Thừa môn chủ lúc này không hề nhỏ chút nào, một luồng sáng rực rỡ lưu chuyển trên tay, Trường Thừa kiếm vẫn luôn ngủ say trong thức hải cũng bị triệu hoán ra, ông ta lập tức đá văng cái chăn, nhảy phắt xuống tháp định tìm tên đồ đệ "cả gan dùng chuyện cái đuôi để chế nhạo mình" mà tính sổ.
Kết quả ông ta chỉ vừa đặt chân xuống sàn thuyền, đã cảm thấy sau gáy đau điếng.
Trường Thừa chỉ có thể dừng lại, mờ mịt vươn tay trái ra phía sau đầu sờ sờ.
Tuy rằng hai mắt không thể nhìn tới phía sau gáy, nhưng thần thức không phải là vật trang trí, vừa thoáng dò xét liền phát hiện nơi ngón tay mình chạm vào đã phù thũng nghiêm trọng. Trường Thừa môn chủ chỉ nhớ mang máng tại tầng trời thứ ba trong lúc nguy cấp, ông ta đã bảo Linh Hoán mang theo những người khác của Đoạn Thiên Môn nhanh chóng chạy thoát thân, còn chưa kịp dặn dò xong thì đã rơi vào hôn mê, đây nhất định là do Linh Hoán đánh ngất ông ta!
Được lắm! Tên đồ đệ này lá gan cũng to ra rồi!
Trường Thừa môn chủ giận quá hóa cười, lập tức rút kiếm ra chém: "Linh Hoán, ngươi dám chạy thử xem!"
Không chạy là đồ ngu!
"...Sư phụ, không không, môn chủ người bớt giận!" Linh Hoán kiếm tiên quyết đoán kéo Tần Phong qua làm bia đỡ đạn, lại đẩy Lạc Trì ra ngoài cùng, khiếp đảm thanh minh, "Lúc ấy tình hình nguy cấp, ta chỉ là bất đắc dĩ!"
"Lại còn dám nói hươu nói vượn!" Trường Thừa tức đến thiếu điều hộc máu, rống giận, "Đầu ta đã đau thành như vậy, còn thêm cái gáy sưng vù như một ngọn núi nhỏ, ngươi rốt cuộc đã đánh bao nhiêu lần?"
"..."
Đám kiếm tiên vốn còn đang vui vẻ đứng xem náo nhiệt thoáng cái liền biến sắc cả lũ.
Thương thế kia, ngoại trừ Đỗ Hành, bọn họ đều có phần!
Vì thế Lạc Trì kiếm tiên lờ đờ bất động muôn thuở cũng nhanh chóng đứng ra ngăn cản Trường Thừa môn chủ, liều mạng ra hiệu cho con bạch hạc đang ngồi trên tháp ngáp vắn ngáp dài xem kịch vui: "Môn chủ bớt giận, có người ngoài ở đây, không thể làm trò cười được!"
"Người ngoài?" Trường Thừa nhìn lướt qua khoang thuyền, tự động đem Thẩm Đông phân loại thành kiếm của Đỗ Hành, sau đó liền cười lạnh không dứt, "Được lắm, ngươi cũng quay sang giúp đỡ sư phụ ngươi chứ gì, hôm nay ta nhất định phải xem Linh Hoán rốt cuộc đã mọc ra thêm bao nhiêu cái đầu, hồ đồ ngu xuẩn ngỗ nghịch bất tuân, lúc trước ta mắt mù như thế nào mới đi thu nhận thứ đồ đệ này kia chứ!"
"...Môn chủ, việc đó... Ta là do ngươi nhặt được mà! Chẳng lẽ ngươi đã quên, năm đó Nhân gian mất mùa, đến trẻ nhỏ cũng bị đem ra ăn thịt, ta là được ngươi vớt từ trong nồi ra..."
"Ta nên trơ mắt nhìn ngươi bị nấu ra bã mới đúng!" Trường Thừa giận dữ.
Tần Phong kiếm tiên cũng đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng lao qua túm chặt cánh tay phải đang cầm kiếm của Trường Thừa: "Môn chủ, sư phụ ta không lừa ngài đâu, thượng tiên Xiển giáo đang ở đây mà!"
Trường Thừa môn chủ vừa nghe liền chấn động, nghi hoặc nhìn quanh: "Cái gì, ở đâu?"
Lần này tầm mắt ông ta vừa vặn dừng lại trên cái tháp nhỏ ở phía đối diện, con hạc béo với thể tích lớn như vậy, Trường Thừa thế nhưng không trông thấy được, điều này khiến cho mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc đầu bọn họ còn cho rằng Trường Thừa môn chủ là do quá tức giận cho nên mới không để ý đến con hạc này.
"Ặc, ở trước mắt ngươi đó, tròn tròn mập mập..."
Trường Thừa nghe vậy lại càng thêm giận dữ, vẻ mặt trông như sắp sửa bạo phát, ông ta tung một cước đạp cho Linh Hoán kiếm tiên quỳ rạp trên mặt đất: "Càn quấy, Xiển giáo mà ngươi cũng dám lấy ra đùa giỡn à."
Đường đường là Văn Thù Quảng Pháp thiên tôn, đương nhiên nếu muốn cho ai thấy thì người đó mới có thể thấy được, ngược lại...
"Môn chủ chân hạ lưu tình, ta không nói láo mà, thật đó!" Linh Hoán kiếm tiên phát hoảng, liều mạng hô to: "Nè. Các ngươi còn ngu người ở đó làm gì, mau tới giúp đỡ coi!"
Trường Thừa càng giận hơn: "Xem ra lúc ta không ở đây, ngươi còn kéo theo mọi người cùng nhau càn quấy? Ai cho ngươi hô tới quát lui với bọn họ hả?"
Linh Hoán cảm thấy mình sắp oan chết rồi.
Bạch hạc thảnh thơi vỗ vỗ đôi cánh, từ cửa sổ bay ra, trở lại Côn Lôn.
Cùng Kỳ cũng đã nói, vị Thiên tôn này chính là thần tượng và là mục tiêu phấn đấu của cả đời nó... đương nhiên Thiên tôn nhất định cũng có thể khiến cho người khác hối hận vì trước đây đã dám nói năng vô lễ với ông ta.