Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 132



Trên thế gian này, phần lớn khách sạn đều kiêm thêm cả việc phục vụ cơm nước, khách sạn Phong Trần cũng không là ngoại lệ.

Yên tâm, nó không phải là cung cấp gió tây bắc cùng bão cát đâu.

Ở nơi này, từ bờ sông cho đến cổng chính đền thờ, rồi đến tảng đá trước hang động, thậm chí là những dải dây leo vắt vẻo trên thân cây, tất cả đều có khắc Tụ Linh trận, ở trong này tu luyện thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với nơi thành thị ô nhiễm không khí nghiêm trọng kia. Thế nhưng phần lớn yêu tu đều rất khó bỏ được thói quen ăn uống, cho dù đạo hạnh chúng nó có cao đến mấy đi chăng nữa, thế nên khách sạn Phong Trần cứ cách nửa tháng là lại đổ xuống sông mấy thùng lớn chứa đầy cá trắm cá trích cá lóc tôm sông, còn ở trong rừng thì chọn một mảnh đất trống nhỏ nơi trung tâm mà bày các bàn tiệc đứng, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện mấy thứ gia cầm gia súc gì đó... Thế nhưng đây lại là một hạng mục công việc cực kỳ phiền phức, bởi vì trước khi cho ăn, bọn họ phải điều tra kỹ càng tư liệu của khách hàng.

Chẳng hạn như, nơi này có thỏ yêu cư ngụ, vậy thì trong thực đơn tiệc đứng không thể xuất hiện bất cứ món nào chế biến từ thỏ.

May là các chủng loài có thể tu luyện thành yêu cũng rất đặc biệt, các loài gà vịt ngan ngỗng... chỉ chiếm một số lượng cực kỳ ít ỏi. Ngay cả chuột cũng không được bao nhiêu, tính luôn cả toàn bộ khách sạn Phong Trần thì chỉ có mỗi một mình Trì Mậu. Thế nhưng vẫn khiến cho không ít xà yêu cú mèo yêu cảm thấy bất mãn, về phần mèo yêu? Nó lại thích ăn cá hộp hơn.

Bàn tiệc đứng có thức ăn mặn, đương nhiên cũng không thể thiếu thức ăn chay.

Trong phòng trọ của các khách hàng đều có trang trí một vài cây nấm linh chi, nếu như bị ăn hoặc bị hư hao gì thì phải bồi thường theo giá gốc, tại một nơi khác trong rừng cây, ở khu bóng râm ngược hướng mặt trời cũng mọc đầy những mảng rêu xanh địa y, còn có linh thảo cùng những cây nấm chủng loại bình thường nhất, thêm cả mấy cây ăn quả.

Tiệc đứng của khách sạn Phong Trần tuy được đánh giá là phục vụ cực kỳ chu đáo, nhưng những thứ này không phải ai cũng có thể ăn được! Bởi vì toàn bộ đều là đồ sống!

Thẩm Đông buồn bực ngồi chồm hổm phía trước một gốc cây, tay trái cầm một cây nấm, tay phải xách một con gà đã đói đến dở sống dở chết, dù có tiếp tục ngồi đây trợn mắt nhìn chằm chằm vào hai thứ này thì chúng cũng sẽ không tự động biến thành gà hầm nấm được. Cuối cùng hắn đành phải đầu hàng, chán nản vứt hết mấy thứ này xuống đất, quay đầu hỏi Đỗ Hành: "Tôi có thể lên quán lẩu ở mặt tiền khách sạn ăn chút gì không?"

"Không cần, em muốn ăn món lẩu nào, cứ gọi người của khách sạn đưa tới là được."

Lẩu mà cũng có vụ giao hàng tận nơi nữa à, ít có mới lạ quá nhỉ.

"Vậy gà hầm nấm thì sao?" Thẩm Đông vẫn chưa từ bỏ ý định.

Đỗ Hành đưa mắt nhìn lướt một vòng quanh rừng cây im ắng, vươn tay chỉ vào bộ rễ cây nhô lên khỏi mặt đất được xem là phòng trọ kia: "Hơn phân nửa khách hàng ngụ ở nơi này đều làm việc trong nhà bếp quán lẩu, tay nghề của vị này không tồi. Em cứ đem theo gà và nấm đi tìm nó là được... chẳng qua nó sẽ ăn vụng hết phân nửa."

"Tôi, tôi có thể hỏi nguyên thân của nó là gì không?" Thẩm Đông có dự cảm không tốt chút nào.

"Chồn."

"..."

Thức ăn do chồn làm ra có chắc là ăn được không vậy?!

Không đúng, yêu tu đều có hình người, Thẩm Đông cũng chưa từng nhìn thấy Trì Mậu để cho người ngợm bẩn thỉu bốc mùi bao giờ. Cho nên tình trạng vệ sinh hẳn là không có vấn đề... Chẳng qua, con chồn kia nếu ăn vụng phân nửa, vậy rốt cuộc là nó sẽ xé thịt con gà này ăn trước khi bỏ vào nồi, hay là nấu chín rồi ăn sau.

Vẻ mặt xoắn xuýt của Thẩm Đông quá mức rõ ràng, Đỗ Hành vừa liếc mắt một cái liền nhận ra:

"Yêu tu không thích ăn đồ đã nấu chín, đây là thiên tính của chúng nó..."

Cho dù đã biến thành người, nhưng những nụ vị giác trên đầu lưỡi chúng nó vẫn không thể quen được với các loại gia vị, lại càng không thích thức ăn đã nấu chín.

Thẩm Đông bỗng nhiên cảm thấy 囧 quá chừng, nếu ở nhà bếp quán lẩu, người rửa rau cứ mỗi lần rửa là lại lén lút ngắt vài lá rau nhét vào mồm ăn sống, vậy người giết gà... Dừng dừng dừng, không thể nghĩ nữa thiệt là khủng khiếp.

"Nhà bếp quán lẩu... không sợ chúng nó ăn vụng lúc làm việc sao?"

"Bình thường đều là hồ yêu hổ yêu rửa rau, còn những tên thích ăn lá cây thực vật thì phải đi chiên thịt viên."

"Quên đi, tôi vẫn nên kêu người ta giao lẩu tận thuyền thì hơn!"

Thẩm Đông từ bỏ, lê chân bước trở về thuyền lầu.

Từ khi Trường Thừa môn chủ tỉnh lại, mỗi ngày đều trôi qua rất yên bình, nhưng lại luôn có một loại cảm giác áp bách cứ như gió thổi mưa giông trước cơn bão, chúng kiếm tiên nơm nớp lo sợ, nếu không phải từng người buồn bực chui rúc trong phòng mình, thì cũng là hận không thể dán sát vào tường để giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Hơn nữa mọi người đều đồng lòng nhất trí, lặng yên kỳ vọng môn chủ cứ đi tìm Linh Hoán gây khó dễ là được, cũng hy vọng Linh Hoán có thể kiên trì được thêm ngày nào hay ngày nấy, chỉ như vậy bọn họ mới được an toàn.

Một sợi dây thừng, từ trên mũi thuyền cao cao thả xuống.

Đây chính là dây neo thuyền, thế nhưng hiện giờ trên đó lại đang treo ngược một người, chiếc thuyền với kiểu tạo hình cổ xưa như thế này, mũi thuyền cực kỳ lớn, sàn thuyền rộng thân thuyền hẹp nom như lưỡi đao, nếu không phải từ trên bờ đi lên, chỉ nhìn thoáng qua thì rất khó phát hiện được cái người đang dán trên thân thuyền kia.

—— Linh Hoán đang ngủ gà ngủ gật, với tu vi của ông ta, bị treo ngược mấy ngày mấy đêm như vậy cũng chẳng nhằm nhò gì.

Thẩm Đông không nhịn được mà nghĩ bụng, chẳng lẽ Trường Thừa môn chủ tức đến hồ đồ rồi, sao có thể để cho Linh Hoán thảnh thơi thoải mái như vậy được?

Vào lúc Đỗ Hành mang theo Thẩm Đông đáp xuống boong thuyền, thanh âm lập tức kinh động Linh Hoán, chỉ thấy ông ta giật mình kinh hãi, nhanh chóng ngẩng phắt đầu lên, lúc phát hiện đó là Đỗ Hành thì mới khẽ thở phào một hơi, liều mạng nháy mắt ra hiệu với bọn họ, lại giơ tay lên múa múa may may gì đó.

"Ông ta đang nói gì vậy?" Thẩm Đông đần mặt ra dòm.

Đỗ Hành không đáp, làm ra vẻ như chẳng thấy ông ta, trực tiếp bước đi.

Thẩm Đông theo sau, vừa định mở miệng nói gì đó, ngước lên đã trông thấy Trường Thừa môn chủ sắc mặt xanh mét đang đứng trước mặt mình.

Môn chủ hiện giờ đã mặc lại quần áo bình thường, khoan bào trường tụ, tay áo phất phơ, quan đái cao cao nạm ngọc, tóc đen nhánh như nước sơn, một người dung nhan thoát tục khí thế bất phàm như vậy nếu đi ra ngoài, nói không phải thần tiên thì chưa chắc đã có người tin. Đôi mắt Trường Thừa hơi nhỏ dài, khóe mắt xếch lên, lúc tức giận trừng mắt nhìn người khác, khóe mắt cũng sẽ chớm hồng, nhưng cảm giác đe dọa ngược lại chẳng hề giảm sút, vấn đề là người ta dù có tức giận thì vẫn phong thần tuấn tú, mặt mày như họa.

Thẩm Đông câm lặng quay đầu.

Cũng hết cách, cho dù hiện giờ môn chủ y phục chỉnh tề, tóc chải gọn gàng chẳng có lấy một sợi lệch vị trí, trong đầu hắn vẫn sẽ không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh cái vị Cổ thiên thần đầu bù tóc rối, thân thể lõa lồ, vừa ngạo mạn lại vừa khó chiều kia.

—— chuyện Trường Thừa môn chủ mất trí nhớ thật ra cũng đã chứng minh được một điều, chỉ cần bộ dáng đẹp đẽ, có tròng thứ gì vào người thì cũng chẳng thành vấn đề, cho dù là không mặc gì đi nữa... thì cũng chả hề nhằm nhò!

"Linh Hoán người đâu?"

Đỗ Hành lắc đầu, Thẩm Đông cũng vội vàng lắc đầu theo.

"Một con thuyền lớn như vậy, hắn có thể trốn ở nơi nào?"

"..." Vẫn còn cạnh thuyền và đáy thuyền mà.

"Lá gan càng ngày càng lớn, đợi đến khi tìm được, xem ta trừng trị hắn thế nào!"

Điều mà Trường Thừa môn chủ hối hận nhất trong cuộc đời này chính là đi thu một tên đồ đệ như vậy, và đó cũng là điều duy nhất.

Ông ta luôn cảm thấy nếu như đồ đệ là người khác, cho dù không thể xưng là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*, thì ít nhất cũng có thể tự mình đảm đương một phía, mọi sự bớt lo. Thế nhưng Linh Hoán thì sao? Trường Thừa thật không biết ngoại trừ việc lôi kéo toàn bộ môn phái đi đánh nhau, có thể được xem là bộ môn sở trường của Linh Hoán, thì hắn còn có tác dụng nào khác không! Thế nhưng Đoạn Thiên Môn cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu phần tử hiếu chiến, có Linh Hoán thì không thừa, mà vắng đi hắn cũng không thiếu.

*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: màu xanh có nguồn gốc từ màu lam, nhưng lại hơn hẳn màu lam, ngụ ý trò giỏi hơn thầy.

"Ta không tin!"

Ông ta đường đường là môn chủ Đoạn Thiên Môn, kiếp trước còn là Cửu Đức của trời, vậy mà ngay cả một tên đồ đệ cũng không thể dạy dỗ được hay sao?

—— trên thực tế, ngài chẳng những không dạy dỗ được đồ đệ, mà ngay cả đồ tôn cũng... toàn bộ môn phái đều...

"Môn chủ, thương thế của ngươi vẫn chưa lành, vẫn nên trở về nghỉ ngơi thì hơn."

"Haiz!" Trường Thừa môn chủ cũng chỉ có thể chuyển hóa cơn tức ngập trời của mình thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, bước trở vào khoang thuyền.

Linh Hoán kiếm tiên chẳng dám ho he gì mà treo ngược ở đó cứ như người ta phơi cá khô, lúc này mới lặng lẽ thở phào, thận trọng ngóc đầu lên thăm dò tình hình.

Thẩm Đông nhìn theo Đỗ Hành cùng Trường Thừa môn chủ đã đi xa, lập tức lặng lẽ không một tiếng động vòng qua boong thuyền, đồng tình liếc ông ta:

"Này... Linh Hoán tổ sư, không phải ông đã nói ra hết tất cả mọi chuyện rồi chứ?"

Khóe miệng Linh Hoán thoáng co rút, vẫn ngậm tăm chẳng hề lên tiếng.

"Ông thực sự đã nói?"

"Ừm..."

"Ông thật sự nói ra hết tất cả mọi chuyện từ việc môn chủ không chịu mặc quần áo, đến việc bảo mình không có đuôi, còn khăng khăng đòi nuôi gấu trúc... nhầm, mãnh báo sao?" Thẩm Đông khiếp sợ nhìn Linh Hoán kiếm tiên, cái gì gọi là đâm đầu vào chỗ chết, chính là đây chứ đâu! Hơn nữa trình độ tìm chết này còn bỏ xa tất cả mọi người mấy chục cây số nữa kia kìa!

"Này... tất cả đều là sự thật mà! Ta nếu không nói, làm sao ông ấy tin được chuyện ta đem nhét cái đuôi kia vào ổ chăn thật sự chỉ là hảo tâm?"

"..." Tin mới là lạ!

Bị Thẩm Đông nhìn bằng ánh mắt "Ông quả nhiên là đồ ngốc", Linh Hoán kiếm tiên quả thực tức không chịu được, căm phẫn nói: "Thói đời này thật đúng là bất công, ta chỉ mới làm sai chút chuyện liền bị sư phụ đánh đến chết đi sống lại, còn lúc sư phụ làm sai thì chẳng những không chịu thừa nhận, lại còn muốn đánh cho ta không bò dậy nổi. Làm một người đồ đệ đã khó... làm đồ đệ của môn chủ lại càng khó hơn, nếu biết trước thì..."

"Thì ngươi định thế nào?"

"Ta dù có chết cũng sẽ không đồng ý đi tu đạo."

"Hiện giờ ngươi chết cũng không muộn!" Trường Thừa môn chủ đứng trên mũi thuyền cười lạnh.

Thẩm Đông nằm bò trên lan can, quyết định vẫn nên tuân theo phương châm người khôn giữ mình, nhắm mắt lại coi như không biết gì hết thì hơn.

Linh Hoán kiếm tiên run rẩy dữ dội, sau đó lập tức nhảy tòm xuống sông.

"Ta... môn chủ, ngươi nói đi, ngươi muốn ta bơi bao nhiêu vòng, ta sẽ lập tức bơi ngay!"

—— Linh Hoán kiếm tiên, tư thái kiêu căng ngạo mạn khi đối mặt với kẻ khác của ông đâu, bộ dạng phách lối tùy tiện khi đối chiến với Hình Thiên đâu, vẻ quyết đoán không chút lưu tình khi chém giết ở tầng trời thứ ba đâu! Coi như tôi nhìn lầm người rồi!

Thẩm Đông lặng lẽ lui ra sau, nhường lại khu vực trống nơi boong tàu này cho Trường Thừa môn chủ chơi đùa với đồ đệ.

Hắn vẫn nên chờ ăn lẩu thì hơn, nồi lẩu kia dường như đáng mong đợi hơn nhiều.

Về phần khách sạn Phong Trần đã làm tốt công tác chuẩn bị phòng ngừa những lúc kiếm tiên Đoạn Thiên Môn muốn ra tay tàn sát bừa bãi hay là phá hoại của công gì đó, đám yêu tu cũng đã đào lên ba thước đất mà bày sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch, thế nhưng vài ngày trôi qua, nơi này vẫn yên bình chẳng có chuyện gì xảy ra cả, điều này khiến cho mọi người có chút rục rịch. Trong đó đám yêu quái lá gan lớn nhất lại tò mò nhất liền mai phục bên bờ sông rình trộm thuyền lầu.

A, trong sông sao lại có một vị kiếm tiên?

Hỏng bét! Nhất định là những đạo hữu núp trong sông đã bị phát hiện rồi, phỏng chừng chúng nó sẽ bị ăn tươi luôn!!

Cái đám đang lấp ló thò đầu ra tức thì vèo một cái rụt về, tất cả lại lục tục bò trở vào hang động của mình, chẳng dám hó hé gì nữa.

Sau đó những hang động được lắp đặt TV liền nhận được một tin tức mới nhất.

"Các vị đạo hữu chú ý, Bách Bảo Các hiện giờ đang tuyển nhân thủ tạm thời trên phạm vi toàn Tu Chân giới, công việc cụ thể là xây dựng phòng ốc, tiền lương tính theo ngày! Và quan trọng nhất là, không cần giấy chứng nhận cấp bậc phàm nhân! Chỉ cần biết dọn gạch vụn hiểu phép thuật là được!! Các ngươi còn chờ gì nữa? Một khi siêu thị Sơn Hải mở cửa, giá cả tất nhiên sẽ tăng vọt, các ngươi còn có khả năng mua được pháp bảo cùng đan được mong muốn sao? Danh sách có hạn, tới trước được trước..."

Cái người dẫn chương trình với cặp sừng hươu trên đầu kia lập tức bị một đống hầm bà lằng chọi cho nhảy lên nhảy xuống.

Một tràng âm thanh phẫn nộ từ trong TV liên tục truyền ra:

"Cút, lão tử muốn bế quan, ai lại muốn dọn gạch?"

"Pháp bảo là do Bách Bảo Các bán, bên này thì muốn chúng ta ra sức lao động, bên kia lại muốn tăng giá pháp bảo, các ngươi gạt yêu vừa thôi chứ!"

Người dẫn chương trình bên kia nhanh chóng nhìn vào màn hình mà nói: "Nếu các đạo hữu đã nhiệt tình như vậy, ta sẽ tiết lộ cho các ngươi một tin tức ngoài lề, Bách Bảo Các lần này xây nhà là để cho kiếm tiên Đoạn Thiên Môn vào ngụ!"

"Vậy thì sao?"

"Khốn nạn, may là ta không đi, nếu không nhất định sẽ bị giày vò đến chết!"

"Các đạo hữu xin hãy bình tĩnh... Ôi sừng của ta! Ta nuôi mất bảy trăm năm mới mọc ra được hình dạng đẹp thế này đấy!!" Người dẫn chương trình hai tay ôm sừng, chỉ đành phơi đầu ra, lập tức bị đập đến mặt mày xanh xanh tím tím, thê thảm biết bao.

"Các yêu tu ở khách sạn Phong Trần, các ngươi ngẫm lại xem, nếu xây dựng xong nhà cửa, kiếm tiên Đoạn Thiên Môn sẽ rời đi đó!"

"..."

Thẩm Đông đang vừa xem TV vừa nhúng lẩu tức thì kinh hãi, miếng măng mới gắp lên không cắn, lại đi cắn phập vào lưỡi mình, đau đến xuýt xoa.

Sau đó hắn cảm nhận được toàn bộ con thuyền lầu đều chợt lắc mạnh một cái, nồi lẩu đang đặt trên bàn, nước lèo cũng bị văng ra một chút, tràn xuống bếp cồn bên dưới làm phát ra tiếng xèo xèo.

Thẩm Đông nhướng cổ lên nhìn ra ngoài cửa sổ, quá dữ, cả con sông trông cứ như một nồi nước sôi, cuồn cuộn sụt sùi.

Trong rừng cây bên kia, rất nhiều yêu quái ào ào chạy ra, bên phía bãi đất bồi cũng vậy, trong các hang động ven sông cũng túa ra vô số những con rắn to to nhỏ nhỏ cùng đủ loài động vật khác nhau. Rất nhiều yêu tu ngay cả hình người cũng chưa kịp biến, trực tiếp khoác lên nguyên hình mà chạy tới cửa chính của khách sạn Phong Trần, gấu đen sư tử trắng chồn vàng, voi lạc đà cú mèo, thêm cả mấy cái cây trầy trật tự nhổ bật rễ của mình ra mà liều mạng di chuyển về phía trước, kết quả là thụ yêu bị nguyên cái đội ngũ tháo chạy kia đâm đến lắc lư run rẩy, Trì Mậu vóc dáng nhỏ nhắn thì thiếu điều bị người ta giẫm đạp chết...

Thẩm Đông đến cả đôi đũa cũng cầm hết nổi, miếng măng rớt thẳng xuống sàn thuyền.

Cảnh tượng hùng tráng thế này!

Cửa chính của khách sạn Phong Trần chính là cái thùng nước lèo đỏ rực to tướng kia, thử nghĩ xem, bỗng dưng từ đâu lòi ra cả một đại đội, không không, là cả một vườn bách thú từ trong nồi nước sôi bò ra, grừ grừ ngao ngao lao ra khỏi nhà bếp, chạy ra ngoài quán lẩu, phóng tới công trường xây dựng...

Thẩm Đông nghệt mặt ra nhìn Đỗ Hành:

"Nếu bị lãnh vé phạt thì chắc là không tính trên đầu Đoạn Thiên Môn đâu ha!"

"Cho dù vậy, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."

"Đúng, vé phạt của chúng ta là do đại sư giải quyết." Thẩm Đông bình tĩnh đổ hết toàn bộ mớ măng còn lại vào trong nồi lẩu, hương thơm tỏa ra bốn phía, mấy miếng ớt vẫn đang quay cuồng trong nước lèo.

"Đây là mùi gì vậy..."

Tần Phong kiếm tiên tò mò sáp qua.

"Đỗ Hành, kiếm của ngươi đang ăn gì vậy?" Đây là tụ tập hóng hớt.

Kiếm mà cũng biết đòi ăn, này quả là chuyện lạ có thật!

Cái gì, mấy người nói đến cái đại đội yêu tu hừng hực khí thế bên ngoài ấy hả? Ai thèm quan tậm, cũng chả có liên quan gì đến Đoạn Thiên Môn này cả.

"Không phải, đây là!" Lạc Trì kiếm tiên cũng lết qua, ông ta nhìn chằm chặp vào cái nồi nước đỏ rực, hiếu kỳ nhúng thử tay vào.

"Dùng đũa dùm cái!" Thẩm Đông sợ tới mức la làng, hắn chẳng có chút hứng thú gì với món lẩu nhúng ngón tay kiếm tiên đâu.

Tần Phong kiếm tiên nhanh chóng đưa cho sư phụ mình một đôi đũa.

Sau đó đôi đũa liền bị ném vào nồi.

Thẩm Đông ngỡ ngàng cúi đầu nhìn xuống đôi đũa trúc đang quay cuồng trong nồi lẩu.

Cái này cũng đâu thể ăn đâu đúng không!

Thời cổ đại cũng có xài đũa mà!

Lạc Trì kiếm tiên lại buồn bực nói: "Đây không phải là cái chỗ lúc trước chúng ta bước vào sao? Tại sao cái này lại không thể xuyên qua? Ta còn tưởng là do cái nồi này nhỏ quá, cho nên chỉ có đôi đũa mới có thể đi qua chứ!"

"..." Này là ném đũa hỏi đường à, ông làm giống quá ha!

Thẩm Đông còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy một đám kiếm tiên lục tục sáp qua, lấy ra một nắm đũa lớn ném vào trong nồi:

"Đúng vậy, tại sao lại không qua được!"

"Cái ta ném cũng không qua được này..."

Nhìn nguyên nồi lẩu trôi trôi nổi nổi đầy mấy chiếc đũa, trên trán Thẩm Đông cũng đã hằn rõ gân xanh!!

Hắn muốn lật bàn!

Đỗ Hành, anh đây là cái kiểu sư môn gì vậy hả! Còn muốn đi theo cái loại sư môn này làm chi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.