Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 139



Bài học lớn nhất rút ra từ chuyện này là —— tuyệt đối không được hạ xuân dược cho quần chúng Tu Chân Giới. Những thứ dược thông thường thì chả có chút ảnh hưởng nào với cái đám phi nhân loại công lực cao thâm kia, mà dược do Tu Chân giới sản xuất ra thì quả thật là cực kỳ linh nghiệm trong việc khơi gợi bản tính, chẳng qua... mọi người đâu thể nào biết được cái tên bị hạ dược đó rốt cuộc là mang bản tính gì đúng không!!

Một tiếng sau, dược hiệu qua đi, cái đám người bất hạnh trúng chiêu kia lần lượt tỉnh lại.

Hồ Đào vật lộn chui ra từ trong đống phế tích, sau đó biến về nguyên hình co cụm lại thành một cục, mất mặt hồ ly quá đi! Nó thế nhưng lại thả hàng chạy rông trước mặt công chúng, còn đi trêu ghẹo người ta, còn gọi mỹ nhân bậy bạ, hu hu, không còn mặt mũi nào sống ở Tu Chân giới này nữa rồi.

Thạch Lưu cũng bị tróc nã đem về quy án, theo phán định của tập thể các tiên nhân Thần Nông Cốc cùng Nhật Chiếu Tông, nhóc con kia đích thị là nguyên nhân chính tạo thành cơn đại loạn trong siêu thị này, dược cũng là bị hạ trên bộ lông của Thạch Lưu.

"Thủ đoạn thật âm hiểm, Thiên Cẩu vốn là bách tà lui tránh, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của loại dược này..."

Thạch Lưu vùng vẫy muốn đứng lên, nó cực kỳ bất mãn khi bị người ta dùng nhánh cây chọt chọt móng vuốt của mình, lại còn ngưng khí thành hình mà treo nó lơ lửng giữa không trung để quan sát.

"Liu liu!" Hai con rắn kia còn đang lẩn trốn trong siêu thị đó! Mau đi bắt đi!

Cái bóng của Thạch Lưu cũng bị mọi người vây quanh, sau một phen điều tra làm rõ, xác định dược tính đã hoàn toàn tiêu tán, trên người con tiểu Thiên Cẩu này không còn bất cứ phù phép nào còn sót lại, lúc này nó mới được thả ra.

Nhóc ly miêu bất ngờ vọt qua, chạy đến bên cạnh Thẩm Đông, vừa định giơ móng vuốt lên khều khều hắn, lại chợt khiếp đảm lùi về, chỉ nhỏ giọng kêu lên.

Thẩm Đông không để ý tới nó, bởi vì lúc này đây chính là thời điểm tuyệt vọng nhất mất mặt nhất trong cuộc đời hắn, đúng, là duy nhất, không có ngoại lệ.

Chân trần, trên người ngoại trừ tấm banner quảng cáo thì chẳng còn sót lại thứ gì khác, banner quảng cáo mặc dù là được làm từ vải bố, nhưng chất vải vừa thô vừa cứng, ma sát đến mức toàn thân hắn vừa ngứa lại vừa đau. Một chân hắn còn đang giẫm lên trên bụng Dư Côn. Ngài giám đốc béo mập nào đó chỉ biết thở hồng hộc, sau khi phát hiện động tác của Thẩm Đông chợt khựng lại, ánh mắt cũng trở nên minh mẫn, lão tức thì vui mừng khôn xiết:

"Đỗ Hành, kiếm nhà ngươi tỉnh rồi, ngươi mau tới đi!"

Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến mà nhìn Đỗ Hành, người sau cứ như đang vận trên mình cả chùm tua rua, quần áo bị tước thành từng sợi từng sợi, bộ dạng trông giống như ăn mày, một mảng lớn vải vóc trước ngực cũng không cánh mà bay, mà may là tóc của Đỗ Hành cũng khá dài, nếu không chắc giờ đã thành đầu trọc luôn rồi. Từ phần khuỷu tay và đầu gối trở xuống đều trống trơ trần trụi, mà chết tiệt nhất chính là dù có mang bộ dạng chật vật không thể chịu nổi như vậy, nhưng nét mặt Đỗ Hành vẫn lộ rõ vẻ vân đạm phong khinh, trên trán Thẩm Đông cũng đã nổi gân xanh —— hắn có cảm giác rằng Đỗ Hành lại một lần nữa dùng thực tế chứng minh cho hắn thấy, có một loại người bất kể là mặc thứ gì trên mình cũng đều có thể tỏa ra khí chất phi phàm, cho dù trông y có giống một thằng ăn mày thế nào đi nữa.

Đỗ Hành bước qua, kéo Thẩm Đông sang chỗ khác:

"Chúng ta vào trong siêu thị tìm quần áo mặc trước đã."

"..."

Quần chúng Tu Chân giới đứng hóng hớt từ đầu tới cuối chỉ biết im lặng nhìn trời, đắng lòng thay cho Dư Côn bị Thẩm Đông giẫm đạp lâu như vậy, bất kể lão có lăn lộn có kêu la như thế nào, Đỗ Hành đều hoàn toàn không thèm phản ứng, chỉ đứng ở một bên nhìn, mà lúc này đây y còn có thể làm tỉnh như ruồi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tu vi bậc này! Tâm cảnh bậc này! Tu Chân giới còn ai có thể sánh bằng?

Cái thứ dược kia của Nhị Phụ, hiệu quả rõ rệt dược tính mạnh mẽ còn chưa phải là điểm chết người nhất, đáng sợ nhất chính là sau khi dược hiệu qua đi, người bị trúng chiêu vẫn còn nhớ rõ mồn một những lời nói việc làm của mình trong lúc mất trí!

Thẩm Đông chỉ hận không thể kéo cái tấm banner quảng cáo này trùm mọe lên mặt luôn cho rồi.

—— hắn nhớ là lúc đầu mình chỉ bị kích động mà nảy sinh ý niệm muốn chém người, chém đến thống khoái, kết quả là Dư Côn đứng trước cửa siêu thị gân họng gào thét, nói muốn để cho Đỗ Hành và hắn đi uống gió tây bắc! Thẩm Đông dám cá chính là do cái câu nói kia, đã khiến cho ý thức đang đấu tranh dữ dội của mình ầm một tiếng gãy ngang, lúc ấy hắn liền không nói hai lời, trực tiếp biến về hình người, cũng không cần biết mình có đang tồng ngồng lõa lồ gì hay không, cứ như vậy mà lao thẳng ra ngoài!

Được rồi, yêu cầu tăng lương, cái này cũng không tính là chuyện quá 囧 quá khó đỡ gì. Cười cái méo, là người bình thường thì đều sẽ có cái phiền não này thôi.

Vấn đề là! Khi đó thần trí Thẩm Đông mơ hồ không rõ, sát khí đầy mình, nói năng bừa bãi, cộng thêm thái độ ngang ngược vô cùng.

Tình huống cụ thể là như vầy ——

"Ta tăng, ta sẽ tăng lương cho ngươi, lập tức tăng thêm một trăm!"

Thẩm Đông vung chân đá cho một cú khiến Dư Côn lăn ra xa hơn bốn thước, gầm lên: "Một trăm đồng thì có thể làm được gì?"

"Vậy... một ngàn?"

"Đỗ Hành nói một ngàn chẳng đáng bao nhiêu cả!"

Thẩm Đông bị cái từ một ngàn này kích thích, tiếp theo đó liền hoàn toàn không thèm đếm xỉa Dư Côn đang nói gì nữa, trực tiếp vung lên một quả đấm: "Ông đã từng uống gió tây bắc chưa? Uống ngon chứ hả! Vậy để tôi cho ông ngay cả cơ hội uống gió tây bắc cũng không có nhá!"

Quần chúng vây xem chợt lạnh cả gáy, khiếp đảm quay qua nhìn Đỗ Hành.

Ặc, nếu nhớ không lầm thì, kiếm Đạo của Đỗ Hành là đi theo con đường thuận ta thì sống, nghịch kiếm thì vong phải không.

Khốn nạn! Sao bọn họ lại có thể cảm thấy kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đáng sợ được vậy? Rõ ràng kẻ đáng sợ nhất đang ở ngay bên cạnh! Những kiếm tiên kia cũng không theo sát Đạo, kiếm ý cũng không phải sát khí! Chỉ có Đỗ Hành mới đích thị là cái tên khó đối phó nhất của Đoạn Thiên Môn từ trước đến nay!

Dư Côn ở bên cạnh trợn trắng cả mắt.

Lão cực kỳ xem thường cái đám quần chúng Tu Chân giới chậm hiểu chậm tiêu này, cái tên Đỗ Hành đó ấy hả, bộ dạng tốt đẹp vậy thôi, trông ôn hòa dễ nói chuyện vậy thôi. Chứ thật ra hả, y căn bản là một tên sát tinh, trở mặt không nhận người, mà đáng sợ nhất chính là lòng dạ quá sâu, che giấu quá tốt, có biết bao nhiêu người bị cái biểu hiện giả dối của y lừa gạt rồi?

Sau khi bước vào siêu thị Sơn Hải, Thẩm Đông mới phát hiện sức phá hoại của mình lớn đến nhường nào, nơi này không còn là siêu thị nữa, mà phải gọi là một bãi phế tích chất đầy rác rưởi mới đúng, TV bị chôn vùi trong một núi bánh quy, một con cá lóc uốn éo thân thể trượt từ màn hình tinh thể lỏng trượt xuống, cắm đầu lao thẳng vào cái tủ lạnh đã bị xẻ thành hai nửa ở bên dưới.

"Toàn bộ đều bị phá hủy hết rồi sao?" Giọng nói của Thẩm Đông cũng run rẩy.

"Không, chỉ có hai tầng dưới cùng bán hàng hóa của loài người mới bị sụp mà thôi."

Thẩm Đông nghe vậy, lập tức thở phào một hơi.

Đùa sao, tổn thất cỡ này thì dù có bán luôn hắn cũng chả đền bù nổi đâu! Cho đính chính lại, hắn còn không có quyền bán mình nữa kìa, bởi vì hắn chỉ là một thanh kiếm, vẫn còn chủ nhân của kiếm nữa OTZ.

"Nhị Phụ! Tôi nhìn thấy Nhị Phụ, là hắn giở trò quỷ đúng không?"

Lửa giận của Thẩm Đông bốc lên ngùn ngụt, này thật sự là thù mới gộp thêm hận cũ đồng loạt tuôn trào: "Vừa rồi lúc thần trí thất thường sao tôi không lao tới chém luôn hắn ta nhỉ! Thật là vô lý!! Rõ ràng..." Đối với cái chuyện nhập thân xui xẻo xảy ra ở tầng trời thứ tám kia, hắn đã oán giận rất lâu.

Đỗ Hành theo bản năng dời đi ánh mắt.

Đây chính là vẻ chột dạ hiếm thấy ở y, dưới tình huống này, Thẩm Đông thế nhưng chỉ nhớ được chuyện muốn tăng lương, việc này nguyên nhân căn bản cũng là tại Đỗ Hành, nếu không phải hôm qua y nói với Thẩm Đông thẻ hội viên bị thiếu nợ...

"Tôi phải đào hai cái con rắn kia ra cho bằng được!" Thẩm Đông lục ra được một bộ quần áo thể thao, sau khi mặc xong lại thuận tay moi ra thêm một đôi dép lê rồi xỏ vào, tiếp đó nhào vô đống phế tích bắt đầu tìm kiếm.

"..."

Đỗ Hành vốn là muốn nói, trận pháp kết giới ở siêu thị Sơn Hải đã bị phá hủy hơn phân nửa, Nhị Phụ nếu không quá đần, ắt hẳn lúc này đã chạy trốn từ lâu rồi.

Chẳng qua nếu Thẩm Đông đã muốn lùng tìm, vậy cứ để yên cho hắn làm đi, coi như là phát tiết cũng được.

Đỗ Hành cực kỳ bình tĩnh mà mặc vào một bộ quần áo giống y như của Thẩm Đông, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, liền trông thấy Dư Côn lộn nhào vào trong này, lão nhìn quanh đống phế tích một vòng rồi giậm chân giậm cẳng: "Siêu thị Sơn Hải của ta... Tăng lương cũng được! Đỗ Hành, ngươi bồi thường tổn thất cho ta trước đi!"

Đỗ Hành không tức giận cũng chẳng nóng nảy, chỉ thản nhiên nói: "Chuyện này không liên quan tới ta."

"Kiếm của ngươi gây ra tai họa, ngươi không chịu trách nhiệm thì ai chịu?"

Đỗ Hành nhìn Dư Côn, còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Đông đã tức giận xen ngang, cố gắng nói lý với lão: "Đây là do Nhị Phụ làm, hắn động tay động chân lên nhóc Thạch Lưu nhà tôi!"

"Nhị Phụ không có phá hủy siêu thị của ta!"

Chỉ cần đề cập đến tiền là Dư Côn lại như được tiếp thêm sức mạnh, có thể trực tiếp chống chọi với sát khí của Thập Phương Câu Diệt, thậm chí còn không có dấu hiệu lùi bước: "Mà trên thực tế, siêu thị của ta là bị kiếm khí của ngươi hủy diệt! Ngươi có biết trận pháp chống đỡ cho siêu thị Sơn Hải trị giá bao nhiêu tiền không?"

"..."

Không cần biết, dùng đầu ngón chân mà đoán cũng có thể đoán được đó nhất định là một con số thiên văn.

Dáng vẻ kiêu ngạo của Thẩm Đông tức thì xẹp xuống, lúc này Đỗ Hành mới ung dung mở miệng: "Nói vậy cũng không đúng!"

Chuông báo động trong lòng Dư Côn lập tức mạnh mẽ réo vang, lão nhanh chóng vực dậy tinh thần 120 lần, cảnh giác nhìn Đỗ Hành, quyết tâm không lên tiếng, dù có chết cũng nhất định không thể để cho Đỗ Hành nắm được sơ hở trong lời nói của mình.

Lại thấy Đỗ Hành cực kỳ thong dong mà rút ra một tờ giấy từ trong không gian trữ vật, chính là cái đề khảo hạch với độ khó chỉ đạt đến trình độ lớp hai, chuyên dành cho cuộc thi tuyển nhân viên thu ngân của siêu thị Sơn Hải mà lúc trước Thẩm Đông cũng đã từng làm, Đỗ Hành trực tiếp lật đến cái đề cuối cùng của bài thi, đưa cho Dư Côn xem —— "Nếu nhân viên gặp nguy hiểm đến tính mạng, siêu thị Sơn Hải sẽ hỗ trợ vô điều kiện".

Dư Côn xảo quyệt chớp chớp mắt: "Cái thứ dược kia chỉ làm lộ rõ bản tính, nhiều nhất cũng chỉ xem là xuân dược, ngươi có thể đánh đồng xuân dược với độc dược sao? Tuyệt đối không có dính dáng gì tới cái chuyện nguy hiểm tính mạng hết! Không phù hợp với hợp đồng mà siêu thị Sơn Hải đã ký kết với nhân viên... Hừ hừ, ngược lại khi sát khí của Thập Phương Câu Diệt phóng ra, các nhân viên khác phải chạy ra ngoài để bảo vệ tính mạng, tất cả những tổn thất cùng mớ giấy phạt đó, đều chỉ có thể tính lên đầu các ngươi mà thôi!"

"Nói xằng!!"

Triển Viễn sải bước đi vào trong siêu thị, giữa hàng mày điểm một vết chu sa, dáng vẻ trang nghiêm túc mục, một mực phủ quyết lời chỉ trích của Dư Côn.

Giỡn kiểu gì vậy, trách nhiệm chi trả vé phạt toàn bộ đều phải quy về Đỗ Hành Thẩm Đông mới đúng chứ, không thể đổ hết lên đầu ông ta như vậy được! Tuyệt đối không được!

Triển Viễn nghiêm mặt, lời lẽ chính đáng nói: "Lúc ấy Thẩm Đông có phải đang làm việc hay không?"

"Hả?"

Triển Viễn coi vẻ mặt mờ mịt của Dư Côn thành giả ngu, cười lạnh nói: "Được, cho dù ngươi có phủ nhận tính tồn tại độc lập của Thẩm Đông, cho dù Thẩm Đông chỉ là một thanh kiếm, nhưng chủ nhân của hắn là Đỗ Hành, Đỗ Hành lúc đó có phải cũng đang đi làm hay không?"

Thẩm Đông thoáng cái liền vỡ lẽ, tuy rằng cái cách nói này cực kỳ 囧, nhưng hắn vẫn là nhịn không được mà muốn chửi thề.

Còn Dư Côn với quan điểm logic luôn tuân theo phương thức tư duy của Tu Chân giới, lúc này cũng quẹo không kịp với lối nói vòng vo của Triển Viễn, chỉ có thể mờ mịt hỏi: "Đương nhiên là đang làm việc rồi, siêu thị Sơn Hải còn đang tổ chức lễ mua sắm mà! Nhưng cái này với chuyện bồi thường có liên quan gì?"

"Có!" Triển Viễn gật đầu đầy khí thế, "Bất kể có đạt tới mức độ nguy hiểm tính mạng hay không, việc này đều có thể xem là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn là chuyện ngoài ý muốn không nằm trong phạm vi kiểm soát của Thẩm Đông! Đây không phải là chủ ý của hắn, đầu sỏ gây tội chính là Nhị Phụ."

Dư Côn đảo mắt, không phải là chủ ý của Thẩm Đông mới ghê chứ, người ta còn trực tiếp đứng ra đe dọa ép lão tăng lương trước mặt quần chúng nữa kia kìa.

"... Dựa theo cách nói của Nhân gian giới, nhân viên của ngươi đang trong thời gian làm việc, lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn không nằm trong tầm kiểm soát, cái này gọi là gì ngươi biết không?" Triển Viễn đại sư nói chắc như đinh đóng cột, "Tai nạn lao động! Là tai nạn lao động đó hiểu không? Thẩm Đông chẳng những không cần phải bồi thường tổn thất của siêu thị Sơn Hải, ngược lại ngươi với tư cách là chủ sở hữu siêu thị đồng thời là người sử dụng lao động, hẳn là phải bồi thường một khoản tiền để bù đắp tổn thất tinh thần cho nhân viên của mình!"

"..."

Thẩm Đông tiếp tục cười trộm, còn Đỗ Hành lại cất cái tờ đề thi sát hạch kia vào, tiếp tục giữ lại làm kỷ niệm.

Dư Côn trợn mắt há mồm một lúc lâu, sau đó mới gào thét: "Này không công bằng, phàm nhân thật đúng là cố tình gây sự!"

Triển Viễn đại sư xòe tay nhún vai, cực kỳ tiêu sái mà xoay người rời đi. Trông ông ta thần thanh khí sảng, vừa bước một bước, dưới gót chân liền nở rộ những đóa sen vàng, nhưng trong nháy mắt đã lụi tàn, tưởng chừng như tường vân lượn lờ thụy khí quẩn quanh, quả thực chính là —— Sự liễu phất y khứ, đồ lưu trang tử cá. (xong việc phất áo ra đi, để lại vỏn vẹn một con cá chết)

Thẩm Đông chỉ hận không thể đấm đất cười to, sau đó hắn lại phát hiện mình vừa nện nát một bịch bánh quy, tức thì ngượng ngùng rút tay về, lặng lẽ sáp qua thì thầm với Đỗ Hành: "Tu vi của đại sư... có phải lại tăng thêm không?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt của Đỗ Hành cũng cực kỳ cổ quái.

Cũng hết cách, Phật tu đều là vậy mà, một khi khám phá ra được, chính là đại triệt đại ngộ.

Lúc Triển Viễn bước ra khỏi siêu thị Sơn Hải, suýt chút nữa là chói mù mắt quần chúng vây xem, mọi người kinh ngạc nhìn Triển Viễn, không rõ vì cớ gì mà sau khi đi một chuyến vào trong bãi phế tích, cảnh giới của Triển Viễn lại bỗng dưng tăng liền một lần mấy bậc, quay qua quay lại liền trở về là Triển Viễn khi xưa ở Hồ Luân Hồi trên tầng trời thứ ba.

Chúng sinh hàng vạn hàng nghìn, không gì nằm ngoài nhân quả. Đại sư, ngươi lại thành Phật rồi = =

Được rồi, hậu quả của chuyện này vẫn rất là nghiêm trọng, hơn nữa sau khi cảnh giới của Triển Viễn đột nhiên tăng vọt, tiêu sái rời đi, cái thân thể phì nộn béo ú của Dư Côn cũng run rẩy không ngừng, quả thực trông như một trái bong bóng sắp sửa nổ tung.

Khinh cá quá đáng!!

Dư Côn nở một nụ cười đầy dữ tợn mà gọi toàn bộ nhân viên của siêu thị tới tập trung trước bãi phế tích, trong vòng ba thước xung quanh Dư béo là một mảnh tối đen như mực, gió xoáy cuồn cuộn quanh người, trông lão quả thực cứ như một cơn gió lốc di động, đám nhân viên kinh hồn táng đảm nhao nhao chạy ra núp đằng sau mấy chướng ngại vật, trong lòng khiếp hãi.

Côn Bằng, chính là loài dị thú đã hoành hành ngang dọc từ thời thượng cổ hồng hoang!

—— mấy người có biết đã từng có bao nhiêu thần tiên bị Côn Bằng đánh ngất hất bay hay không? Biết có bao nhiêu thần tiên từng bị Côn Bằng cuốn ra Bắc Hải, vật lộn với vòi rồng, bơi suốt N ngày mới bò lên bờ được hay không?

Cho dù mấy người là dao là thớt, nó là thịt là cá, cá cũng có thể đập văng cái thớt gỗ đó tin không?

Côn Bằng không phát uy, mấy người nghĩ nó là mãnh báo hả!

"Các ngươi là nhân viên của siêu thị Sơn Hải, còn ta là ông chủ của các ngươi, đúng không?" Dư Côn nở một nụ cười âm trầm.

Thẩm Đông cũng nhịn không được mà dựng thẳng hàng mày, lấy khuỷu tay chọt chọt Đỗ Hành, đưa mắt nhìn y ý bảo —— cái lão này không bị làm sao chứ, có thể nào bị kích thích quá độ rồi phát điên luôn không?

Đỗ Hành khẽ lắc đầu, dùng mắt ra hiệu Thẩm Đông cứ yên tâm đừng nóng nảy.

Dư Côn có thể giấu dốt nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bằng lòng để lộ ra thực lực chân chính, còn có thể an an ổn ổn nán lại Nhân gian lâu đến như thế, trở thành thủ lĩnh Tu Chân giới trong mấy ngàn năm, đương nhiên sẽ không đến mức thẹn quá thành giận mà làm ra cái chuyện cá chết lưới rách.

Chẳng qua, một giây tiếp theo, Đỗ Hành liền phát hiện dường như mình đã đoán sai.

"... Chợ tạp hóa lớn nhất thành phố các ngươi có biết không? Những kẻ không tiện ló mặt ra đường thì đi vào dọn dẹp bãi phế tích, nhặt nhạnh mấy thứ đồ vật vẫn có thể sử dụng ra cho ta, đám còn lại thì đi ra ngoài bán, hàng, rong!!"

"..." Toàn bộ nhân viên siêu thị Sơn Hải đều há hốc mồm.

"Ta là ông chủ, ta đã đưa ra quyết định rồi, mau đi bán đồ cho ta! Ta muốn bù lại tất cả tổn thất!! Bán không xong, các ngươi cũng đừng hòng trở lại nữa, cứ xem hàng hóa mà ta phân phát cho các ngươi chính là phí thôi việc đi, siêu thị Sơn Hải đóng cửa, toàn bộ các ngươi cũng đi uống gió tây bắc đi là vừa!"

Thao Thiết rít mạnh một hơi thuốc lá, Tề Lung yên lặng trợn trắng mắt.

Chỉ có Thẩm Đông là không thèm đếm xỉa đến bộ dạng kiêu ngạo của Dư Côn, chỉ tỉnh bơ giơ tay hỏi:

"Vậy thì, ông chủ, nếu gặp phải quản lý đô thị thì phải làm sao? Ông có chịu trách nhiệm giải quyết không?"

Xí, mấy vị đồng nghiệp này của hắn rõ đúng là thiếu hiểu biết, không phải chỉ là bày hàng vỉa hè thôi sao, chuyện nhỏ như con thỏ, chiến trường nào mà Thập Phương Câu Diệt hắn đây chưa từng gặp qua, từ trời sập, đốn gãy Kiến Mộc cho đến bày hàng vỉa hè, hắn đều có kinh nghiệm cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.