Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 152



Thần Nông Cốc có thể xem như là bệnh viện của Tu Chân giới, nhưng về phương diện cơ sở hạ tầng thì lại không được coi trọng cho lắm. Một gian mặt tiền xập xệ, có thể mang máng nhận ra đó là một căn phòng khám, tường ngoài thì loang lổ nhếch nhác. Căn phòng phía sau tấm màn vải cực kỳ âm u, cầu thang nhỏ hẹp, ngay cả vách tường cũng chẳng được quét vôi sạch sẽ, phỏng chừng cho dù có phàm nhân bước nhầm vào đây, cũng sẽ không chịu nổi mà rời đi ngay tức khắc, thà rằng tốn thêm chút tiền để đi bệnh viện, còn hơn là bị mấy thằng cha lang băm giang hồ này cắt cổ.

Hơn nữa cái phòng khám bệnh tồi tàn này ngoại trừ một cái quầy nhỏ bóng loáng đặt trước cửa, còn lại ngay cả một cái bóng ma cũng chả thấy.

Mà bây giờ lại đúng ngay đêm hôm, đèn đường cùng đèn xe lưu động như những vệt sáng cắt ngang, chớp nhoáng không ngừng. Con đường quá sáng, thành ra cái góc nhỏ này liền có vẻ âm u như động quỷ, biến thành điểm mù trong mắt người khác.

"A?" Một người đàn ông đang đi mua hoành thánh ở quán nhỏ đầu hẻm bất chợt ngẩng phắt đầu lên.

Sao lại có hai đốm sáng màu đỏ sậm lướt qua chỗ góc hẻm nhỉ?

Người nọ cũng không để ý, chỉ lo lục túi móc tiền ra trả, ngay vào lúc nhét lại bóp tiền vào trong, đương khi cúi đầu, khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy mấy đốm sáng màu đỏ liên tiếp xẹt qua nơi góc tường âm u. Người đàn ông này tức thì hoảng sợ, ngay cả tô hoành thánh nóng hổi còn chưa kịp nhận lấy đã vội vàng quay đầu lại, muốn nhìn kỹ xem đó rốt cuộc là thứ gì.

Đốm sáng đỏ sậm lại đột ngột biến mất ngay trước mắt người nọ.

Cái quán nhỏ bán hoành thánh kia đương nhiên là ở ngay dưới đèn đường, trong hẻm nhỏ tối đen như mực, chỉ láng máng thấy được mấy gian mặt tiền cửa hàng cũ kỹ.

"Không biết lại là con cái nhà ai trốn tiết học thêm buổi tối để chạy ra đây lén hút thuốc!" Người đàn ông nhầm những đốm sáng đỏ rực lúc sáng lúc tối kia thành đốm lửa thuốc lá, hùng hùng hổ hổ xách bữa ăn khuya đi mất, vùng phụ cận nơi này quả thực có mấy lớp học bổ túc, tháng năm là thời điểm cận kề kỳ thi đại học, mấy chuyến xe buýt buổi đêm đều nhét đầy đám học sinh.

Bầy cương thi là thừa dịp đêm tối mà bay về thành phố.

Thuật ẩn nấp của bọn chúng thật sự là chẳng đâu vào đâu, nhất là đôi mắt đỏ kia, dù có làm cách nào cũng không thể che giấu được.

"Nhẹ chút nhẹ chút, đó là lão Đại của các ngươi đó!" Khai Sơn Phủ quệt mũi, rầm rì nói.

Bạch Thuật Chân Nhân nhíu mày bám theo phía sau, là người tu chân xuất thân từ danh môn chính phái, ông ta thật sự chẳng có chút cảm tình gì với bọn Hạn Bạt cương thi này cả, may mà hiện giờ Tu Chân giới đang sống trong thời kỳ hòa bình, trăm ngàn năm qua, tại Tu Chân giới vẫn luôn tồn tại những thiên sư tróc quỷ phương sĩ diệt yêu, nhưng xung đột giữa các phe kể từ sau trận huyết chiến núi Bắc Mang rốt cuộc cũng không còn nổ ra nữa. Suy cho cùng, nguyên nhân cũng rất buồn cười —— bởi vì phàm nhân bài trừ mê tín dị đoan = =

Không còn ai tin rằng trên đời quả thực có ma quỷ và yêu quái, không có xung đột lợi ích đến từ phàm thế, toàn bộ đám yêu quái lệ quỷ làm hại Nhân gian cũng không tiếp tục bị Tu Chân giới tống vào bãi rác U Minh nữa, mà là nhét vào siêu thị Sơn Hải, xem như hàng hóa mà bán đi.

Chuyện này đáng sợ lắm đó, tại U Minh giới tốt xấu gì vẫn có thể sinh tồn, còn dàn lồng sắt ở siêu thị Sơn Hải là cái khái niệm gì biết không? Thạch Lưu có thể nói cho bạn nghe: quả thực là địa ngục đó, bị mua đi thì có khả năng là sẽ bị nuốt tươi hoặc là mang đi luyện đan, còn nếu bán không được ấy hả, đầu bếp Thao Thiết của siêu thị Sơn Hải sẽ không ngại mà đem đi mần thịt luôn đâu.

Phàm nhân có ngốc không? Kể từ sau khi xuất hiện kỳ thi khảo hạch về phàm nhân, chúng nhân sĩ Tu Chân giới đều tỏ vẻ, chỉ số thông minh của phàm nhân thật sự rất là cao siêu.

Trên sách rõ ràng có viết, trừ phi đạt tới Độ Kiếp kỳ, còn không thì lúc bị cái quả trứng gà được gọi là "bom nguyên tử" của phàm nhân đập trúng, mấy người tuyệt đối sẽ chẳng thể nào đối phó được đâu, chỉ có nước tiến vào luân hồi luôn thôi, tu vi cao thâm một chút thì biết đâu Nguyên Thần còn có thể trốn ra được! Mà cưng à, cưng đã đến được Độ Kiếp kỳ chưa hả? Nếu chưa thì ngoan ngoãn cút sang một bên ngồi chơi với dế đi, lỡ đâu chọc cho phàm nhân điên lên thì Dư Côn Triển Viễn Đỗ Hành cộng lại cũng chẳng thể cứu nổi đâu.

Khai Sơn Phủ quay đầu lại trông thấy vẻ mặt của Bạch Thuật Chân Nhân, lập tức nhận ra lão đạo này lại giở cái thói cứng nhắc cáu kỉnh của đám danh môn chính phái ra rồi, xét thấy người này vẫn là bạn tốt của chủ nhân mình, gã liền nhịn không được mà nói: "Nè, ngươi có thật sự hiểu cái chuyện phải bảo vệ giống loài sắp bị tuyệt chủng không hả? Tu Chân giới chỉ có mỗi một con Hạn Bạt này thôi, Bạch Thuật Chân Nhân ngươi thử nghĩ xem, nếu không có Hạn Bạt, Phá Hồ đạo trưởng của Lao Sơn Tử Vân Quán cũng sẽ không có mối làm ăn, sẽ đói chết đó! Trách nhiệm trong chuyện này ngươi có gánh nổi không?"

"À!" Bạch Thuật Chân Nhân gật đầu, lập tức thoải mái nói, "Ngươi nói đúng, cứu Trịnh Xương Hầu quan trọng hơn."

"..."

Thẩm Đông đang lẹt đẹt đằng sau chót cũng ráo hoảnh lời luôn.

Hắn vẫn không thể phản bác lại rằng, ông anh búa à anh nói sai rồi, một giống loài bị diệt sạch dẫn đến một nghề nghiệp bị tuyệt chủng, vậy thì đó quả thực là thứ sinh vật có ảnh hưởng dây chuyền, chỉ góp phần gia tăng chi phí cho kinh tế xã hội mà thôi.

Tấm màn quê mùa bằng vải bông trong cái phòng khám tồi tàn kia bị vén lên một góc, một bé nhân sâm tóc thắt bím vừa trông thấy có người đến, lập tức ba chân bốn cẳng lao đến ngồi xổm trong góc tường, trong miệng bi ba bi bô, cũng chả biết là đang nói cái gì, chỉ thấy nó run lẩy bẩy không ngừng.

Sau khi khiêng Trịnh Xương Hầu vào cửa xong, đám cương thi mới chợt phát hiện nơi này nóng đến bất thường. Cứ như vừa bước vào trong một cái lò, càng tới gần lầu hai lại càng nóng.

Sau khi bước vào cửa, Thẩm Đông trông thấy hai ba thần tiên đang đứng đối diện mấy bé nhân sâm mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Củ này đủ tuổi rồi, chỉ tiếc là linh khí Nhân gian quá tệ, nuôi kiểu gì mà gầy quá chừng..."

"Đúng đó, củ kia ngược lại béo mập, nhưng chủng loại quá kém. Chậc chậc, Thần Nông Cốc cũng xuống dốc rồi, toàn chứa mấy mặt hàng tầm thường, ngay cả Ô Sâm Huyết Sâm cũng không có."

Mấy bé nhân sâm khiếp đảm ôm nhau dồn lại thành một cục, nhưng dù vậy, chúng nó vẫn thực hiện rất tốt trách nhiệm của mình, cảm nhận được có nhân sĩ Tu Chân giới tới cửa, lập tức có một bé run rẩy đi ra ngoài nghênh đón. Nó bập bẹ kêu lên, tỏ vẻ có người cần chữa trị, tức thì từ trên lầu hai truyền xuống một giọng nói không mấy kiên nhẫn: "Bị bệnh gì? Có chết chưa, chưa chết thì chờ, bên này còn đang vội đây."

Khai Sơn Phủ hết sức bất mãn, trực tiếp gân cổ rống to: "Bộ Thần Nông Cốc còn có người nào có thể thở sao? Mau xuống đây xem thử đi, ta đảm bảo bệnh nhân này đã chết từ lâu rồi! Có thể không cần chờ đúng không!"

Đám thần tiên đang chỉ trỏ mấy bé nhân sâm lập tức quay đầu lại, vốn định lên tiếng khiển trách, chợt phát hiện kia chính là khí linh của đệ tử vãn bối Sa Sâm nhà mình, vì thế sắc mặt cũng tốt hơn một chút, nhưng sau đó lại nhìn thấy người cuối cùng bước vào cửa là Đỗ Hành, nhất thời lửa giận cũng tắt ngấm.

Người của Đoạn Thiên Môn há có thể động vào.

Hơn nữa bọn họ còn tận mắt chứng kiến thực lực của Đỗ Hành tại tầng trời thứ ba, cùng với cảnh tượng y chặt gãy Kiến Mộc khi đã trở lại Nhân gian.

"Đây là?" Một vị thần tiên râu tóc bạc trắng, trên người vận y phục làm từ vải đay, tay cầm một cái quạt hương bồ to tướng bước lên phía trước.

"Tả tiền bối!" Bạch Thuật Chân Nhân nhanh chóng đứng ra giải thích, "Bọn ta mang Trịnh Xương Hầu tới nơi này để chữa trị, đây là con Hạn Bạt duy nhất của Tu Chân giới, ngàn vạn lần không thể chết được!"

"Hở?"

Ngay cả Tả Từ vốn là thần tiên xuất thân từ Tu Chân giới, nhất thời cũng không có cách nào lý giải được cái logic vi diệu này.

"Chư vị thượng tiên Nhật Chiếu Tông, trước hết có thể nói rõ xem mấy người tới đây là để làm gì được không?" Thẩm Đông nhìn không nổi nữa, nhanh chóng kéo cái đám thiểu năng này quay lại chủ đề chính.

"Đến Thần Nông Cốc, đương nhiên là để chữa bệnh."

Xem đi, năng lực biểu đạt và năng lực câu thông của đám người này lúc nào cũng có thể khiến cho người ta tuyệt vọng hết.

"Tôi biết, nhưng mà..." Thẩm Đông cũng táo bón ngôn ngữ luôn, hắn sâu sắc cảm nhận được rằng, từ khi đến Tu Chân giới, IQ của mình hình như cũng trượt dốc không phanh luôn rồi!

May là hắn vẫn còn Đỗ Hành, vào thời khắc mấu chốt, kiếm tu vẫn rất đáng tin cậy.

"Nhưng nếu các ngươi chỉ tới chữa bệnh thì tại sao lại khiến cho mọi người ở Thần Nông Cốc phải bận tối mày tối mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng chẳng có người tiếp?" Cũng như cuộc gọi đến đường dây nóng cứu viện ban nãy, người nghe máy chính là Tả Từ.

"Đạo hữu, ngươi đừng nói nữa!"

Vai vế của Tả tiên nhân thật sự rất cao, nếu tính đúng ra thì có thể xem như là ngang hàng với Lạc Trì kiếm tiên. Chẳng qua Tu Chân giới cùng Thiên giới đều là dựa vào thực lực mà nói chuyện, cho nên Tả tiên nhân vẫn là có chút khách sáo mà gọi Đỗ Hành là đạo hữu, ông ta phe phẩy cái quạt hương bồ trong tay, bắt đầu giải thích những sự tình bi kịch xảy ra ở Nhật Chiếu Tông mấy bữa nay.

Lại nói về cái ngày diễn ra lễ mua sắm tận thế kia, đúng, chính là cái hôm mà Nhị Phụ bỏ thuốc, quậy cho hai tầng dưới cùng của siêu thị Sơn Hải tanh bành luôn đó. Tổ sư khai phái của Nhật Chiếu Tông – Chân Đỉnh lão nhân cũng bất hạnh trúng chiêu, cứ liên tục la hét muốn đi luyện đan, khiến cho đám đệ tử ăn hành đến tận lúc dược hiệu qua đi, lúc này chuyện ngoài ý muốn cũng xảy tới.

"Đầu tiên là nói đau đầu, sau đó lại bảo là đau bụng... cuối cùng chỗ nào trên người cũng âm ỉ đau, hôm nay tình trạng càng nghiêm trọng thêm, mà lại ngay vào lúc phần lớn môn nhân đệ tử đều đã đi thi cấp bốn, thật sự là bó tay hết cách, vì thế bọn ta liền tới Thần Nông Cốc tìm người chữa trị."

"Không phải trong nhà mấy người có rất nhiều đan dược sao?" Thẩm Đông trăm mối không có lời giải, chẳng cần đến thứ kim đan nuốt vào là có thể phi thăng tức thì, nhưng ngay cả một viên thuốc giảm đau trị nhức đầu đau bụng cũng chả có, vậy xem ra Nhật Chiếu Tông mấy ông cũng chả được như quảng cáo đâu nhỉ!

"Quả thật rất nhiều..." Tả Từ xấu hổ phe phẩy cái quạt hương bồ.

Chư tiên Nhật Chiếu Tông đang đứng cạnh đó cũng thi nhau ho khan, bộ dạng chột dạ này quả thực càng khiến cho người ta nghi ngờ không thôi.

"Chuyện này, thật ra đan dược không có hiệu quả gì đối với tổ sư của phái ngô cả." Tả tiên nhân trầm ngâm nửa ngày, sau đó mới miễn cưỡng giải thích, "Cho nên chúng ta cũng hết cách, chỉ có thể thỉnh cao nhân khác thôi."

Thẩm Đông đần mặt ra cả buổi, lúc sau mới phun ra được một từ: "Kháng dược?"

Quả nhiên luyện đan dược quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt mà! Ngã bệnh một cái là tèo luôn!

—— nói chuyện bớt ngu dùm cái, cái logic kiểu phàm nhân này căn bản là không xài được với Tu Chân giới hiểu không cậu!

Tả Từ cũng đần mặt ra luôn, tuy rằng ông ta đã xem qua vài trang tài liệu cấp bốn, thế nhưng tri thức còn chưa được mở rộng đến mức này. Tất cả mọi người... bao gồm cả Bạch Thuật Chân Nhân cùng bầy cương thi đều dùng ánh mắt kính ngưỡng mà nhìn Thẩm Đông, còn thuận tiện cảm thán Đoạn Thiên Môn quả là không hề tầm thường, ngay cả kiếm của kiếm tu cũng có kiến thức rất cao, thậm chí đang nói cái gì bọn họ cũng chả hiểu được.

Chỉ có duy nhất ông anh búa nào đó là toát cả mồ hôi.

Đỗ Hành nãy giờ vẫn cứ chăm chăm nhìn lên lầu hai, lúc này đây lại đột nhiên cất tiếng hỏi: "Vậy tại sao ngay cả Thiên Diễn Tông Bách Bảo Các các người cũng tới?"

"A?" Bầy cương thi đồng loạt chấn động, nhao nhao nhảy dựng lên tại chỗ mà nhìn ( đáng thương thay, động tác không linh hoạt cho lắm, thế nên không có cách nào duỗi cổ ra nhìn).

"Đó là hội chẩn... Đúng, hội chẩn!"

"..."

Định lừa ai vậy hả, Thần Nông Cốc chuyên về chữa bệnh, Nhật Chiếu Tông mấy người thì là chế dược, còn Bách Bảo Các với hội chẩn thì có liên quan quái gì đến nhau?

Hai phe đương lúc giằng co căng thẳng, đột nhiên trên cầu thang chợt ló ra một cái đầu, tức giận quát: "Ồn ào cái gì? Bên này đang có tạp chứng khó trị, hệ trọng to lớn... Hửm?"

Ông lão kia bỗng nhiên sửng sốt, lõ mắt nhìn chằm chặp vào Thẩm Đông đang đứng dưới lầu.

"Đúng, là ngươi!"

Ông ta đột nhiên hét lớn một tràng, dọa cho Thẩm Đông giật mình nhảy dựng.

"Ha ha, chính là ngươi! Cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân gây bệnh rồi! Sao lúc nãy ta lại không nghĩ ra nhỉ!"

"Cái gì?" Tiếp theo đó là một loạt tiếng động binh binh rầm rầm trên lầu hai.

"Là Thập Phương Câu Diệt! Thứ khiến cho Chân Đỉnh lão nhân phát bệnh chính là sát khí của Thập Phương Câu Diệt!!" Ông lão kia gân cổ gào to, hoa chân múa tay vui sướng nói.

"Gì?"

Thẩm Đông chả hiểu đầu cua tai nheo gì ráo, chỉ biết làm theo bản năng mà quay đầu nhìn sang Đỗ Hành.

Một đám thần tiên Bách Bảo Các cùng Thần Nông Cốc vừa nghe tiếng là lập tức vội vã lao ra, còn trèo hẳn qua thang lầu, bay ào tới trước mặt Thẩm Đông, kích động vươn tay muốn túm lấy hắn. Đỗ Hành khẽ nhíu mày, đứng chắn trước người Thẩm Đông, dùng một tay hất văng mấy tên đang gấp như lửa cháy tới mông này:

"Chư vị, không ngại nói rõ ràng mọi chuyện chứ."

"Ây da, không làm hỏng kiếm của ngươi đâu mà lo, chỉ là sát khí kia nếu không có Thập Phương Câu Diệt, sẽ không có biện pháp giải trừ..."

Đỗ Hành mặt không đổi sắc nói: "Nếu thật sự là kiếm khí của ta, ta cũng có thể trừ bỏ."

Chúng tiên đồng loạt sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, đúng vậy, tìm đến kiếm làm gì, phải tìm kiếm tu mới đúng chứ!

"Khụ, hiện giờ kết quả chẩn bệnh là như vầy." Lão già Thần Nông Cốc kia vuốt râu lắc đầu nói, "Tông sư khai phái Chân Đỉnh lão nhân của Nhật Chiếu Tông, trong thân thể ông ta có một luồng khí cực kỳ cổ quái, chúng ta không thể làm rõ được lai lịch của nó, cũng không có cách nào lấy ra. Chân Đỉnh lão nhân tu vi thâm hậu, lúc đầu luồng khí này chỉ ẩn thật sâu trong thân thể ông ta, ngờ đâu sau khi trải qua cuộc đại đào vong khỏi Thiên giới, ông ấy bị nội thương nghiêm trọng, mấy hôm trước lại bất hạnh dính phải thứ dược "Bộc lộ bản tính", kết quả là ngày hôm nay cái tai họa ngầm này cũng bộc phát ra, quấy phá bừa bãi khắp nơi trong thân thể của Chân Đỉnh lão nhân... phá hỏng kinh mạch, tuy rằng nhìn bên ngoài thì mức độ thương tổn không lớn, nhưng nếu cứ để như vậy mãi, hậu quả sau này sẽ rất khó lường."

"..."

Vấn đề này nói ra thì cũng có vẻ dễ hiểu đấy, chẳng qua ——

"Vậy thì có liên quan gì tới tôi?" Thẩm Đông tức giận phân trần, "Cũng có phải do tôi chém ông ta đâu!"

Khai Sơn Phủ đứng bên cạnh nhanh chóng hòa giải: "Có lẽ là khi chặt gãy Kiến Mộc hoặc là chém vào thông đạo phá giới, sát khí tán loạn, khiến cho Chân Đỉnh lão nhân bất hạnh trúng chiêu?"

Vừa mới dứt lời, Khai Sơn Phủ liền cảm nhận được một luồng sát ý dày đặc, kích thích đến mức gã cũng thiếu điều nhảy dựng, nhiệt huyết sôi trào. (đúng vậy, là bản năng khí linh)

Giương mắt nhìn lên, liền phát hiện Đỗ Hành đang lạnh lùng nhìn mình, Khai Sơn Phủ nhất thời cứng đờ cả người.

—— những lời vừa rồi mình nói ra, hình như rất giống đang hoài nghi trách móc trình độ sử dụng kiếm của Đỗ Hành thì phải? Không đủ chuẩn xác, phóng kiếm bừa bãi, ngộ thương quần chúng xung quanh?

Ông anh búa quyết đoán ôm đầu lủi thẳng vào một xó, thói đời này quả đúng là càng nói càng sai, mình vẫn nên chuồn êm thì hơn, không nói không sai, chính là như vậy!

Trong cơn hỗn loạn, Trịnh Xương Hầu đã hoàn toàn bị quần chúng quên béng đi mất, tất cả mọi người đều vội vàng đổ xô lên lầu xem thử "sự kiện kiếm khí ngộ thương người qua đường ở Tu Chân giới". Thẩm Đông lửa giận ngùn ngụt đi theo Đỗ Hành lên lầu, vừa lên tới là lập tức bị một luồng sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, khiến hắn giật mình ngã ngửa ra sau.

"Đây... đây là gì?"

Bệnh nhân đâu? Giường đâu? Sao trong phòng chỉ có một cái lò luyện đan đỏ rực to chà bá lửa vậy, nhìn chiều cao thì phải có hơn mười thước, cũng may đây là Tu Chân giới, phòng ốc nhà cửa muốn to thì to muốn nhỏ thì nhỏ, bằng không chắc cũng hết đường nhét cái thứ quỷ này vô quá.

Cái lò luyện đan kia thế nhưng còn biết lắc lư, thỉnh thoảng lại phát ra mấy âm thanh quỷ dị.

Thẩm Đông nghẹn họng nhìn trân trối, bên cạnh có người giải thích:

"Đây là tổ sư khai phái của Nhật Chiếu Tông, Chân Đỉnh lão nhân đó!"

"..."

Ơ cái đệch, hắn còn tưởng là tên tuổi mấy vị tông sư khai phái của các đại môn phái đều là mang nghĩa bóng nghĩa ẩn dụ gì không chứ, chẳng hạn như Thần Cơ Tử của Thừa Thiên Phái nè, ngụ ý là thần cơ diệu toán. Còn Chân Đỉnh lão nhân của Nhật Chiếu Tông, thế mà lại là một cái đỉnh Càn Khôn dùng để luyện đan... té ra, "Chân Đỉnh" thật sự là nghĩa đen luôn sao? Đúng là không có đẳng cấp mà, mấy cái đạo hiệu như Phá Hồ Lạn Ngõa xem ra còn có trình độ hơn cái tên này đó!!

*Chân Đỉnh có nghĩa là "cái đỉnh thực sự".

Thảo nào Thần Nông Cốc phải mời Bách Bảo Các tới để cùng hội chẩn!!

Thảo nào Tả Từ bảo rằng linh đan diệu dược đều chẳng có tác dụng gì với tổ sư nhà ông ta!

Khí linh... Má ơi! Là khí linh đã khai sáng cả một danh môn chính phái tiếng tăm hiển hách của Tu Chân giới đấy, cái này mới gọi là thắng lợi lớn nhất trong đời người nè đúng không!

Thẩm Đông choáng váng quay cuồng, cũng không chú ý tới Đỗ Hành đã bước lên phía trước, tay phải giơ lên, mắt nhắm nửa khắc, sau đó một luồng kiếm quang thanh sắc chợt xuất hiện, chậm rãi bao bọc lấy cái lò luyện đan to tướng kia.

Rồi sau đó!

"Ầm!" Một đám sát khí màu xám từ bên trong tự động thoát ra, rơi xuống dưới đất.

Chân Đỉnh lão nhân cũng lập tức khôi phục lại hình dạng con người, song lại quỳ rạp trên đất không hề động đậy, một đám tiên nhân nhanh chóng lao lên đỡ lấy ông ta, còn có cả mấy đại phu Thần Nông Cốc vội vàng đi tới làm chẩn đoán "sau giải phẫu".

Thẩm Đông nghệt mặt ngồi xổm xuống nhìn cái vật vừa rơi ra kia, khói xám đã tan hết, vật bên trong cũng hiển hiện rõ ràng: một đồng tiền xu!

"..." Đây rốt cuộc là cái chuyện quái gì vậy = 皿 =

Khai Sơn Phủ đột nhiên từ trong góc phòng nhảy ra: "Ta nhớ ra rồi, Nhật Chiếu Tông có phải ở trên tầng trời thứ tám không?"

"Đúng vậy!" Thẩm Đông gật đầu, vẫn mù tịt chả hiểu mô tê gì.

"Lúc chúng ta vừa lên tới Thiên giới, điểm dừng chân có phải là trên Tiếp Tiên Thai tầng thứ chín, nằm ở vùng phụ cận Bạch Ngọc Kinh?"

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Ông anh búa trừng mắt hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ lúc ấy mình đã ném một đồng tiền xu xuống sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.