Ai muốn đi đánh giặc hồi nào? Mơ ước của hắn rõ ràng là làm một kẻ chỉ biết ăn rồi chờ chết mà, ấy khoan, binh khí hẳn đều phải hiếu chiến đúng không, vậy này chứng minh hắn căn bản không phải là kiếm rồi —— đừng có mơ!
"Cái cây này tên là Kiến Mộc à?"
"Đương nhiên, không phải tên Kiến Mộc chẳng lẽ lại tên là Đào Đô?"
*Đào Đô: Trong thần thoại có truyền thuyết rằng: Biển lớn ở phía Đông có ngọn núi Đào Đô, trên núi có một cây đại thụ gọi là Đào Đô, khoảng cách giữa những cành cây là ba ngàn dặm. Ở trên cây có một con gà trời, mỗi ngày lúc mặt trời mọc lên từ trên biển đông thì con gà trời trên cây đào gáy vang, thế là bầy gà từ khắp nơi cũng gáy theo, "hùng kê nhất thanh thiên hạ bạch" (gà trống gáy lên một tiếng thì trời sáng), mọi người trên mặt đất đang ngủ, nghe tiếng gà gáy thì biết rằng một đêm đã qua, bình minh đã đến. ()
"....cái này, tôi chỉ hỏi thôi." Thẩm Đông chật vật muốn giao lưu với người nọ, nhưng hắn cảm thấy nếu đối phương ngay cả Taobao cũng biết, vậy hẳn là không thành vấn đề rồi, chắc chắn sẽ chẳng giống Chiêm Không đại sư đến nhìn thấy xe đạp cũng ngạc nhiên đâu nhỉ, "Tôi còn chưa thi đậu được lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan, cho nên có nhiều chuyện vẫn chưa rõ."
"Lo gì chứ, không phải chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi sao, binh khí chúng ta chẳng cần nghĩ đến chuyện sẽ không có công ăn việc làm!" Khai Sơn Phủ kiêu ngạo hút xì gà, nhếch miệng cười sang sảng, "Cái bài thi đó là chuyện mà chỉ có quần chúng khổ cực của giới Tu Chân mới phải làm, tôi làm giấy căn cước chỉ để đến Bàn Ti Động mà thôi, một môn phái lớn như Nhật Chiếu Tông, ngay cả mạng internet cũng không có thì mới chết chứ!"
Nếu có thì mới là không bình thường đó!
"Cậu không biết đâu, từ trên xuống dưới Nhật Chiếu Tông đều cứ như mấy thằng điên ấy, nếu như nói kiếm tu cả ngày ôm kiếm, vậy Nhật Chiếu Tông là cả ngày ngồi canh lò luyện đan, tôi đến Bàn Ti Động chơi bảy ngày bảy đêm mới về, vậy mà chủ nhân vẫn còn ngồi thẳng đơ chẳng hề nhúc nhích. Thật không thể hiểu nổi! Con đường thành tiên trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn, tự dưng lại ngồi ôm cái bếp lò chi không biết!"
Thẩm Đông không nghe lọt tai mấy câu chửi rủa của cái búa nào đó, trọng điểm của hắn đã lệch sang một hướng khác.
"Ông anh nói kiếm tu cả ngày ôm kiếm à?" Giọng nói cao vút quãng tám!
"Đúng đó, đã nói là kiếm còn quan trọng hơn tính mạng của bọn họ nữa mà, vận mệnh thì ai cũng có, nhưng "Đạo" thì không phải ai cũng có thể cầu."
Trong nháy mắt, Thẩm Đông cảm thấy như nửa bầu trời đã sụp đổ, sau đó cả người nổi đầy da gà da vịt rơi rớt lả tả trên đất. Đã biết Thiên Lôi có thể cắt đứt ràng buộc giữ kiếm tu và kiếm, nhưng tại sao vẫn cứ phải cùng bước trên một con đường thế này?
Lúc này từng bông tuyết lại lác đác thổi qua, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, Thẩm Đông mờ mịt ngẩng đầu.
Khoan đã, này hình như không phải là tuyết, tuy rằng lúc rơi vào tay cũng sẽ tan thành nước, nhưng bây giờ đứng ở trên cao, liền có thể nhìn thấy rất rõ ràng kia là những chùm hoa rất to, trong quá trình rơi xuống lại từ từ hóa nhỏ.
Chẳng lẽ này là Kiến Mộc nở hoa sao?
Lúc này nơi tán cây um tùm bên trên đã có người lục tục bay xuống, Dư Côn đi cuối cùng, còn đang đỏ mặt tía tai cự nự:
"Chuyện đó là không có khả năng! Chúng ta dùng 600 năm mới có thể nuôi dưỡng Kiến Mộc phát triển lớn đến như vậy, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu mà trồng một cây Đào Đô, ta thà đi về nhà tắm rửa ngủ nghỉ rồi mơ tưởng hão huyền thì nghe còn có lý hơn!"
Những người khác vẫn tiếp tục xì xào bàn tán, chẳng qua trông vẻ mặt ai nấy đều rất thất vọng, liên tục thở dài.
Dư Côn thở phì phì vén tay áo lên, sau đó dứt khoát nhảy xuống nhánh cây phía dưới rồi biến mất vào trong tầng mây. Thẩm Đông chỉ có thể yên lặng tự hỏi, không biết lão mập kia là thứ gì, dù sao đi nữa thì cũng sẽ không té chết đâu nhỉ.
"Người anh em, nếu có cơ hội thì hẹn gặp lại, nói chuyện với cậu rất vui!"
"..." Từ đầu tới cuối gần như chỉ có một người, không, một cái búa là ông anh tự biên tự diễn thôi được không?
Thẩm Đông nhìn Phủ linh hì hục hì hục đứng dậy, sau đó sải bước đi về phía đám người kia.
Ở giới Tu Chân quả thật không thấy khí linh có vẻ thua kém gì so với người khác, lúc trước Khai Sơn Phủ linh có thể ở trước mặt mọi người mà cười nhạo Đỗ Hành, hiện giờ gã cũng không chút áp lực khi phun mấy vòng khói vào mặt một lão đạo sĩ đang đăm chiêu ủ dột, còn nhân tiện nói cười với một tên yêu quái có sừng đang đứng cạnh bên, đánh trận, đây mới chính là thú vui lớn nhất trong cuộc đời của binh khí!
Một đám người đang túm tụm lại rốt cuộc cũng tách ra, phỏng chừng là muốn về nhà để tiếp tục khổ não, thế nhưng ——
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Đỗ Hành đã trở về, phát hiện đôi mắt Thẩm Đông đang trợn to.
"Kia, kia là đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông à?"
Là cái người tí hon một mét ba kia đó hả! Còn đôi tay đôi chân ngắn ngủn với cái mặt bánh bao kia nữa, vừa nhìn thoáng qua thì đừng nói là 300 tuổi, 13 tuổi cũng không có cửa đâu, trên người còn khoác áo choàng vàng chóe lấp lánh nữa chứ, đi đường không thấy uy vũ mạnh mẽ đâu, chỉ thấy giống như đang từ trên cây lăn thẳng xuống thì có!
"Hửm?" Đỗ Hành nhìn sang đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông đang giận dỗi kéo tay tên Khai Sơn Phủ điên cuồng gào thét CS kia, vẻ mặt không hề thay đổi mà ngoảnh đầu sang. "Đúng vậy, tu vi sắp đủ độ kiếp!"
*CS: game Counter-Strike
"Bao nhiêu tuổi?"
"527 tuổi."
"Giỡn hả!"
Cái thước vóc đó mà ra chiến trường thì cầm binh khí kiểu gì? Ông anh búa à tỉnh lại dùm đi, ông anh có thật sự tìm đúng chủ nhân không vậy?
"Chúng ta cũng đi thôi."
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt lấy, cảm nhận được độ ấm quen thuộc, Thẩm Đông chỉ kịp thốt lên một tiếng "Từ từ, này ——", thì người đã ở giữa không trung, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xẹt qua, sau đó hoàn toàn tối đen, chỉ có thể nghe được tiếng gió thét gào.
Chẳng lẽ mỗi người ở giới Tu Chân này đều là mấy tên cuồng nhảy bungee, cho nên mới trồng một cái cây lớn như vậy để nhảy cho sướng sao?
Hắn thiệt tình không muốn suy nghĩ theo cái kiểu thiếu IQ này đâu!
Sau khi hạ xuống đất, đầu óc Thẩm Đông vẫn còn quay cuồng choáng váng, bốn phía tối om, Đỗ Hành vươn tay sờ lên trán hắn:
"Khó chịu à?"
Thẩm Đông đẩy tay y ra, động tay động chân làm gì vậy, trong cổ họng hắn phát ra tiếng hừ hừ như đang giận dỗi.
Đỗ Hành im lặng đến nửa phút cũng chưa chịu cất tiếng, y đang suy nghĩ chẳng lẽ Thẩm Đông sợ cao? Chuyện này không logic! Hay là không quen với kiểu di chuyển này? Lại càng vô lý, tốc độ rút kiếm nếu không nhanh hơn vận tốc âm thanh thì còn gọi là kiếm tu được à?
"Có phải cậu đã biết được chuyện gì không?"
Đỗ Hành đương nhiên chưa từng học lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan, nói đúng hơn, chỉ cần là người tu chân đã thoát khỏi thế tục, một lòng một dạ muốn trở thành tiên, đương nhiên sẽ không cần phải bù lại những thường thức của giới Tu Chân.
Cho nên Đỗ Hành hoàn toàn không biết lớp huấn luyện có tiết học riêng chuyên ngồi lê đôi mách về mấy chuyện xui xẻo mà y đã trải qua.
"Tôi chẳng biết gì hết!" Thẩm Đông bật thốt.
"Xem ra là đã biết."
"..."
Dưới gốc cây Kiến Mộc, từng nhánh rễ nhô lên khỏi mặt đất, cao thấp không đồng đều, xung quanh lại tối om đưa tay không thấy được năm ngón, Thẩm Đông chỉ có thể bước thấp bước cao va va đụng đụng mà đi theo sau Đỗ Hành, vẫn không thể bỏ tay y ra được, nếu không sẽ thực sự không tìm được đường!
"Cũng đã gần một tháng chúng ta mới gặp lại nhau."
Thẩm Đông nghe thấy liền căm tức nghĩ, ai thèm gặp lại anh?
"Cậu muốn yên ổn mà sống, không thích phiền toái, không muốn cuộc sống xuất hiện thay đổi quá lớn, ghét cục cảnh sát, ghét bị người ta bàn tán, thích xem bóng rổ của loài người, thích mì ăn liền thích vỏ sủi cảo thích đồ nướng và bia..."
Phía trước vẫn là tiếng người, phía sau lại là vẻ mặt = 皿 = của ai đó.
Đỗ Hành chợt dừng bước, Thẩm Đông liền lập tức đập đầu vào người y.
"Này!"
Vươn tay sờ soạng, có nút áo, không phải mình vừa đụng vào lưng sao?
Thẩm Đông bịt lại trán, nhanh chóng lùi ra sau, tách ra khoảng cách ít nhất là một thước mới đứng vững lại, không thể không nói, câu nói của gã Phủ linh nào đó đã tạo cho Thẩm Đông một cái bóng ma tâm lý rất lớn.
"Đạo, chính là cách cậu mà muốn sống, không có bất cứ kẻ nào được phép can thiệp, trừ phi chính bản thân cậu không thể tiếp tục kiên trì."
"Nhưng tôi chẳng có hứng thú gì với việc thành tiên cả!" Thẩm Đông gắt gỏng.
Đỗ Hành hơi ngừng lại, sau đó nói: "Tôi biết, cậu cũng đã giải thích rất rõ ràng với tôi rồi."
Trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi to tướng, Thẩm Đông chợt nhớ tới lần mắng chửi lúc trước.
"Toàn bộ giới Tu Chân đều muốn thành tiên, đều muốn rời khỏi Nhân gian, nhưng bọn họ đều chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này." Giọng nói Đỗ Hành bình thản ôn hòa, hàm ý sâu xa nói, "Mà tôi, cũng không còn cách nào khác."
"Anh không phải chỉ cần độ kiếp thuận lợi là có thể phi thăng được hay sao?"
"Kiếp đã độ xong."
Thẩm Đông xoa trán, nói: "Đừng có vờ vịt nữa, lúc trước là tên nào nói với tôi không... không, không có kiếm thì không thể thành tiên hả?"
"Không có cậu, tôi không thể thành tiên. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là có cậu, tôi có thể thành tiên."
Lời nói của Thẩm Đông nghẹn ứ trong cổ họng không thể thốt ra nổi.
Đây là đang chơi trò đố chữ với hắn đó hả? Đã vậy còn nêu đủ mấy điều kiện không cần thiết nữa chứ! Cái tên nào đó thường bị đội sổ trong lớp tỏ vẻ khinh bỉ!
"Này, chúng ta thương lượng đi, anh nói nên làm cái gì thì bây giờ tôi sẽ làm theo cái đó, sau đó giúp anh độ kiếp thêm lần nữa, anh thành công phi thăng —— tôi nghĩ thực lực anh như vậy thì chắc chắn sẽ được, chỉ cần lần này chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không xuất hiện chuyện tia sét cuối cùng đánh văng tôi ra ngoài đâu nhỉ! Sau đó anh cứ phi thăng, chờ anh phi thăng xong thì tôi liền nhảy bungee xuống rồi sống vô tư nhàn nhã qua ngày, anh cảm thấy ý này thế nào?"
"Không có tính khả thi."
"Anh nói cái gì?"
Thẩm Đông lập tức vuốt nhẹ tay mình nhằm tự trấn an bản thân.
"Tôi đã không còn thiên kiếp để độ nữa!" Chỉ một câu đã có thể thuận lợi kéo Thẩm Đông bên bờ vực phẫn nộ trở về.
"A?" Này là tình huống gì đây.
"Thực lực của kiếm tu vượt xa người tu chân bình thường, cho nên độ kiếp sẽ..."
"Cái này tôi biết, cái gì mà Cửu Trọng Thiên Kiếp, Tử Tiêu Thần Lôi! Nghe nói ngoại trừ kiếm tu, chỉ có ma đầu tội ác tày trời mới có thể xui xẻo gặp phải thứ này, kiếm tu tuy rằng có thực lực cực mạnh, nhưng người tu chân lựa chọn con đường này lại rất ít. Bởi vì Cửu Trọng Thiên Kiếp giáng xuống căn bản không phải để cho anh phi thăng, mà là để cho anh trực tiếp hóa thành tro... Khụ! Ý tôi là, bài khảo hạch cuối cùng ấy, mục đích của nó không phải để anh thi đậu, ngược lại là muốn để anh thi trượt, thật sự là rất xui xẻo!"
Trong bóng tối, Đỗ Hành có thể nhìn thấy rất rõ Thẩm Đông đang xòe tay ra, trên mặt là chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
—— Thẩm Đông vẫn chưa hoàn toàn xác định được thân phận của mình nhỉ, chẳng lẽ cậu ta không hiểu được đó cũng là tự cười nhạo bản thân hay sao?
—— nhưng mà lớp huấn luyện lệ quỷ chết oan kia quả thực dạy được không ít kiến thức, ít nhất thì số tiền bỏ ra cũng không bị phí phạm.
"Tuy rằng tôi chưa thành tiên, nhưng lôi kiếp cũng đã xong. Nếu tôi là Phật tu, hoặc là những người tu chân khác, tôi có thể tu hành độ kiếp thêm lần nữa, chỉ cần có vân kiếp cao hơn một bậc so với thiên kiếp tôi gặp lần trước là được, vẩn đề là..."
Cửu Trọng Thiên Kiếp đã là thiên kiếp có đẳng cấp cao nhất, không còn thứ gì mạnh hơn nó nữa.
Thẩm Đông kinh hãi, bật thốt: "Đúng là không có đạo lý mà, lại còn không cho giáng cấp nữa chứ!"
"Cho nên, cậu hoàn toàn có thể sống theo cách mà cậu muốn, chẳng qua là vẫn có vài phiền toái không thể tránh được. Thiên cẩu có thể trừ tà, chỉ cần không phải là đám U Minh yêu ma có thực lực cấp cao, không ai dám tới gần nó đâu. Hiện giờ siêu thị Sơn Hải chưa mở cửa lại, cậu nuôi thiên cẩu, đi đến bất cứ thành phố nào cũng có thể sống được."
"..."
Lần này đến phiên Thẩm Đông nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, hắn mới vô thức thốt ra một câu: "Tôi có thể tìm một cô gái để kết hôn không?"
"... Nếu cậu muốn." Đỗ Hành không hiểu vì sao lại vội ho một tiếng, giọng nói chợt có chút cổ quái. "Biến hóa sau khi gặp Cửu Tiêu Thần Lôi là tốt nhất, trên cơ bản sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, đương nhiên cậu không thể có con được."
Thẩm Đông chợt cảm thấy hối hận vì câu nói vừa nãy.
Bởi vì lớp huấn luyện đã dạy rằng kiếm tu và kiếm là không thể chia lìa!
Tuy rằng Thiên Lôi đã chia cắt bọn họ, nhưng ai mà biết được bây giờ bọn họ có còn chút liên hệ nào hay không? Thường thức ở giới Tu Chân là kiếm tu không có Nguyên Anh mà chỉ có kiếm, nhờ vào kiếm, họ mới có thể minh chứng cho cái "Đạo" của mình, cũng giúp họ có cảm giác nhạy bén nhất đối với Thiên Đạo (lẽ trời).
—— tuy rằng không hiểu Đỗ Hành rốt cuộc có thể nhờ vào hắn mà cảm giác được thứ gì hay không!
Bởi vì Thẩm Đông nghĩ rằng nếu muốn thành tiên thì điều cơ bản là phải có cái bệnh cố chấp, cũng như không có thuốc mà vẫn có thể chữa bệnh vậy! Còn người như Đỗ Hành, thực lực cao bản lĩnh cường, muốn sống thế nào thì sống thế nấy, chạy ra nước ngoài làm xã hội đen cũng chẳng khó khăn gì, vậy mà tự dưng lại muốn thành tiên làm gì? Trên trời có đồ nướng và bia không? Có CS và ma thú không? Ngay cả đấu bóng rổ và weibo cũng chả có!
"Anh để cho tôi được tự do sống theo ý mình, vậy vì sao anh vẫn chưa nghĩ thông chứ?"
Rõ ràng con đường thành tiên đã bị cắt đứt rồi mà!!
Đỗ Hành nhìn Thẩm Đông, giọng nói rất khẽ: "Tôi nói rồi, Đạo, tức là cách mà cậu muốn sống, từ ngày đầu tiên chứng thực được Thiên Đạo, đây chính là con đường mà tôi lựa chọn, cả đời cũng sẽ không thay đổi!"