Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 41: Lúc trước ở đâu...



Trời nắng chói chang, người qua đường nếu không phải bung dù thì cũng là đội mũ che nắng, ngay cả nhóc ly miêu cũng rúc vào trong ba lô, chỉ có duy nhất một mình Thẩm Đông là mang dáng vẻ đặc biệt hưởng thụ mà đi dạo trên đường lớn.

Ánh mặt trời thật tốt! Cảm giác chân được chạm đất thật tốt!!

Cái gì mà giới Tu Chân giới U Minh, mấy chuyện tào lao nhảm nhí đều ném ra sau đầu hết, có hành khách bình thường ngồi trên xe buýt công cộng thật thân thương làm sao, có tài xế lái xe taxi thật tuyệt vời làm sao! Đây mới chính là cuộc sống bình thường!

Thẩm đông nhanh tay lẹ mắt chụp được Đỗ Hành đang chuẩn bị vươn tay ra, cực kỳ cảnh giác:

"Anh định làm gì?"

"... Cậu muốn đi bộ về nhà à?"

Đỗ Hành đánh với Trịnh Xương Hầu một trận, sau đó chỉ kịp đi tìm Triển Viễn, đưa Thẩm Đông từ trong cục cảnh sát ra ngoài, hoàn toàn không có thời gian trở về tìm chiếc xe kia của y. Bỏ Thẩm Đông ở lại hiện trường chỉ toàn phế tích kia cũng là có lý do, một thanh kiếm không thể bị đánh chết, Thao Thiết cũng sẽ không có hứng thú gì với Thẩm Đông, mà cái tên Trịnh Xương Hầu đang đỏ mắt gào thét kia mới thực sự là nguy hiểm, đương nhiên phải dẫn dắt gã rời đi.

"Không cho phép nhúc nhích, để tôi đón xe!" Thẩm Đông cảm thấy hắn phải xếp cái câu mỗi lần ngã là một lần bớt dại vào trong đại cương hành động của mình mới được.

Nhưng ngày nắng nóng thế này, trên đường cũng chẳng thấy được bao nhiêu mống, rất nhiều hành khách đau khổ ở tại trạm chờ xe có điều hòa cũng chịu không nổi, đều ra đứng hẳn bên đường chờ xe trống. Thẩm Đông đi được cỡ chừng 500 mét cũng chẳng thấy nổi một chiếc xe nào, vì thế sờ sờ mũi, đang chuẩn bị cảm thán mình không có cái số hưởng thụ, định đi tìm trạm xe buýt thì ——

"Xịch."

Một chiếc taxi vững vàng giảm xuống tốc độ, dừng lại bên cạnh Thẩm Đông.

Cửa kiếng xe được quay xuống, một ông chú trung niên ló đầu ra, nhìn nhìn Đỗ Hành, lại nhìn sang Thẩm Đông, nhếch miệng mỉm cười:

"Cần xe không?"

Số mình tốt đến vậy sao? Thẩm Đông có chút không thể tin được.

Chiếc taxi này có màu xanh lục đậm do toàn thành phố thống nhất, trên nóc xe là bảng đèn điện tử hiển thị dòng chữ Taxi, trên cửa xe cũng sơn hàng chữ Công ty Thuận Phát, không phải là mấy chiếc xe phi pháp do tư nhân đưa vào hoạt động để kiếm tiền. Thẩm Đông còn cố ý nhìn xuống biển số xe, cũng rất bình thường, nhưng nếu chỉ cảm thấy kỳ quái mà không chịu lên xe, này hình như cũng hơi khó ăn nói.

Vì thế hắn mở cửa xe, sảng khoái nói:

"Cần, đến cầu Tây Hà ở khu đô thị cũ!"

Đỗ Hành lại cứ lôi lôi kéo kéo Thẩm Đông ra phía sau, tiếp đó mở cửa xe ở ghế sau ra, nhét thẳng hắn vào.

"Anh làm gì vậy?" Thẩm Đông không hiểu, mờ mịt hỏi: "Tôi mới không muốn ngồi chung với anh ở ghế sau đâu!"

Đỗ Hành không hé răng, tự mình mở cửa trước ngồi vào chỗ phó lái.

Tài xế kia nghẹn cười, cũng không hiểu người nọ đang cười cái gì, sau đó vươn tay ấn nút thay đổi trạng thái xe trống, những ký tự màu đỏ trên bảng đồng hồ tính cước bắt đầu sáng lên.

Xe taxi trong thành phố đều được thống nhất là giữa hàng ghế đầu và hàng ghế sau ngăn ra bởi một khung kim loại, nghe nói là để bảo vệ an toàn tính mạng của tài xế, giảm bớt tỉ lệ phát sinh những sự kiện cầm dao cướp bóc, nhưng hiện giờ Thẩm Đông xem xét mấy song sắt ngăn cách mình và Đỗ Hành, trong lòng cảm thấy là lạ.

Tài xế này không có kỹ thuật lái xe tốt như Đỗ Hành, gặp đèn đỏ phải đợi nửa ngày, hở một tí là phanh gấp, nếu ai say xe thì phỏng chừng sẽ bị hành đến chết đi sống lại, cửa kính xe lại đóng chặt chẳng có lấy tí gió.

Điều hòa trong taxi rất mát mẻ, ngay cả nhóc ly miêu cũng ló đầu ra khỏi ba lô, sau đó dùng móng vuốt kéo hết khóa ra, khiến cho ba lô mở toang —— Thẩm Đông chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra suy tính của nó, còn không phải là để cho hơi lạnh phả vào trong, đợi lát nữa xuống xe thì lại chui vào hưởng thụ khí mát trong đó sao! Này cũng giống như thói quen của dì hàng xóm nhà hắn, sau khi tắt điều hòa đi thì đóng chặt cửa sổ cửa phòng, người bên trong thì cứ thế mà buồn bực vì không thể đi ra.

"Hôm nay là ngày mấy?" Thẩm Đông ngu người ở lớp huấn luyện lâu đến nỗi cả ngày tháng cũng tính không ra.

Hơn nữa, bụng cũng đói meo!

"Ngày mai chính là tháng chín rồi. Cậu em còn chưa ăn cơm à? Cần số điện thoại của mấy tiệm ăn giao hàng tận nơi không?" Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, cười tủm tỉm nói.

"Ặc, không cần đâu." Thẩm Đông cứ cảm thấy tài xế này là lạ.

Vì thế bầu không khí trở nên quái dị, cũng không có người nào lên tiếng, xe rất nhanh đã chạy đến tiểu khu hắn thuê. Thẩm Đông đẩy nhóc ly miêu sang một bên, chuẩn bị lấy tiền từ trong ba lô ra, nhưng Đỗ Hành đã ném qua một tờ năm mươi đồng, ngay cả tiền lẻ thối lại cũng chưa lấy mà đã bước xuống xe.

Quá là phá của mà!

Thẩm Đông khinh thường nghĩ, vì thế hắn vươn tay cầm tiền lẻ cùng hóa đơn. Tài xế kia còn nhiệt tình tặng thêm một tờ quảng cáo, Thẩm Đông cũng không từ chối, nội dung tờ quảng cáo là gì không cần biết, đem về nhà lót bàn cũng tốt.

Sau khi ra khỏi xe, hơi nóng cuồn cuộn đập vào mặt, Thẩm Đông không kịp thích ứng mà kéo kéo cổ áo, chợt thấy tài xế ló đầu ra:

"Quản lý Đỗ, siêu thị Sơn Hải chừng nào mới mở cửa lại?"

Đỗ Hành lãnh đạm lắc đầu.

"Thời buổi này đúng là rối ren." Tài xế lầm bầm lầu bầu, sau đó nhìn Thẩm Đông cười tủm tỉm, "Hi, trên đường gặp nhau chính là duyên phận, để hôm nào giới thiệu bạn bè cho cậu ——"

Xe taxi lập tức bị hai người đẹp trông như thành phần tri thức vác theo bao lớn bao nhỏ ngăn lại, sau đó chạy đi như bay.

Thẩm Đông chậm rãi xoay đầu, nhìn Đỗ Hành: "Đó là ai?"

"Một kiếm tu."

"Gì?" Thẩm Đông thiếu điều cắn luôn vào đầu lưỡi của mình.

Nhìn bóng lưng tuyệt trần mà đi của chiếc taxi kia —— được rồi, là bóng dáng khuất dần tại ngã tư đường đầy khói bụi, Thẩm Đông quả thực rất muốn hỏi, có phải kinh tế ở giới Tu Chân suy thoái dữ lắm rồi, cho nên ngay cả kiếm tu cũng phải ra ngoài lái taxi kiếm tiền hay không? Còn thu nhân dân tệ nữa chứ!

"Người đó... kiếm của người đó đâu?"

"Đương nhiên là ở trên người."

"Sao tôi không phát hiện?" Thẩm Đông cố gắng nhớ lại, thừa nhận đó chỉ là một ông chú trung niên ăn mặc cực kỳ bình thường, diện mạo đó dù có ném trên đường lớn thì cũng không ai nhận ra, trên lưng ghế ở chỗ ghế lái cũng trống huơ trống hoác, chẳng có bất kỳ thứ gì.

"Ở trong đan điền, cậu đương nhiên không thấy được."

Thẩm Đông vừa nóng vừa đói, ngay cả lời Đỗ Hành cũng chưa nghe xong mà đã vội vàng bước đến một tiệm thức ăn nhanh nằm trước cổng tiểu khu, sau khi gọi một phần mì thịt bò thật lớn, hắn liền nằm bẹp ở chỗ ngồi bên cạnh điều hòa đợi mì được bưng lên, còn buồn chán lấy hai chiếc đũa dùng một lần chà xát vào nhau để làm phẳng mấy chỗ lồi lõm trên thân đũa, đột nhiên hắn giật mình sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành:

"Anh mới nói cái gì, ở trong đan điền?"

Không phải là cái đan điền hắn đang nghĩ đến đấy chứ!! Nhất định là có một loại pháp bảo tên là đan điền, đúng vậy, chính là như vậy!

Vẻ mặt Đỗ Hành hiển nhiên không như Thẩm Đông mong đợi.

"Cái đan điền chết tiệt đó nằm ở đâu?" Thẩm Đông cảm thấy đầu mình như muốn bốc khói, mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nặn ra từng chữ. Vào giờ khắc này, hắn thật sự hy vọng bản thân chưa từng xem qua mấy thứ tiểu thuyết võ hiệp kia!

Tiệm thức ăn nhanh này cũng không quá cao cấp, chỉ là một cửa tiệm bán bánh bao và mì sợi nằm ngoài mặt tiền cùng với một dãy cửa hàng trong khu phố, cái bàn rất nhỏ, chỉ tạm đủ cho hai người thành niên túm tụm vào ăn, ghế và bàn dính liền, toàn bộ đều được làm bằng nhựa.

Đỗ Hành không chút ngại ngần duỗi tay ra, từ dưới mặt bàn chuẩn xác đặt tay lên bụng Thẩm Đông.

Nếu cái di động cũ kỹ kia của Thẩm Đông còn pin, hơn nữa còn có thể lên mạng tra cứu, hắn tuyệt đối sẽ hối hận vì đã hỏi đến vấn đề này —— Hạ Đan Điền, dưới rốn ba thốn, vậy mấy người nói coi đó là gần cái chỗ nào?

Cả người Thẩm Đông cũng cảm thấy không mấy thoải mái!!

"Đan điền có ba vị trí, ngoại trừ chỗ này, còn có..." Đỗ Hành thản nhiên như không có chuyện gì mà rút tay về, cách một cái bàn chạm vào ngực Thẩm Đông, nhẹ nhàng ấn một cái sau đó lại dời lên chỗ mi tâm.

*Đan điền có 3 chỗ: thượng đan điền (chỗ ấn đường), trung đan điền (chỗ xương ức), hạ đan điền (dưới rốn 3 thốn).

Hai mắt Thẩm Đông nhìn thẳng, toàn thân cứng ngắc dòm Đỗ Hành.

Ngón tay thon dài có hơi lạnh lẽo, giữa những ngón tay trong lúc vô tình lại truyền tới chút ấm áp, khiến hắn chấn động tới nỗi hoàn toàn không thể nhúc nhích. Dường như có một loại cảm giác quen thuộc cuồn cuộn trào dâng, thần kỳ đến mức ngay cả cảm giác đói khát cũng giảm đi không ít.

Đỗ Hành cũng có chút nghi hoặc.

Linh khí từ đầu ngón tay y không thể khống chế mà chảy về phía Thẩm Đông, chẳng lẽ cậu ta đói đến vậy sao? Thiếu thốn linh khí đến mức này rồi? Vì thế y cũng không lập tức rút ngón tay về.

Anh nói thử xem trước mặt quần chúng như vậy, hai người đàn ông lại cứ giữ cái tư thế này...

Đây là muốn luyện Nhất Chỉ Thiền? Hay là Mộc Đầu Nhân?

*Nhất chỉ thiền: loại công phu âm độc rất nguy hiểm, luyện cho toàn lực tụ lại nơi một ngón tay. Khi hành công, kình phát ra, ngón tay chưa tới mà đối thủ đã bị thương trí mạng.

Ngay cả nhân viên phục vụ bưng mì thịt bò lên cũng như bị sét đánh mà lõ mắt dòm mấy người đó biết không?

Mùi thơm tỏa ra khiến cho Thẩm Đông lập tức hoàn hồn, chiếc đũa trong tay run lên, đầu ngửa ra sau né tránh —— vừa rồi ngây ngốc nhìn chằm chằm ngón tay Đỗ Hành quá lâu, mắt thiếu chút nữa là quáng gà luôn, hiện giờ đầu choáng mắt hoa nên chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại.

Kỳ quái, tại sao bây giờ lại hết đói bụng rồi?

Thẩm Đông lại mở mắt ra lần nữa, nhìn bát mì thịt bò còn đang bốc hơi nóng, quả thực muốn khóc một dòng sông.

Vừa rồi hắn bị kích thích tuyệt đối không chỉ trên thân thể (này) mà trọng điểm còn là trên tinh thần nữa! Tuy rằng mấy thứ đan điền này nọ thường có thể thấy được trong tiểu thuyết võ hiệp, cho dù là Đan sư phụ Bình thư trên radio, cũng thường xuyên có cái câu như vầy "Khí tụ đan điền quát to một tiếng", cho nên không hề nghi ngờ là cái thứ đó nằm ở trong cơ thể, nhưng không ai nói cho hắn biết đan điền còn ở gần cái vị trí xấu hổ kia đến thế!!

Thẩm Đông hít một hơi thật sâu, trong khoang mũi tràn ngập hương vị của mì thịt bò.

Khó khăn lắm mới kìm nén được cơn xao động mơ hồ kia xuống, hắn thiếu điều khóc không ra nước mắt, này là chuyện gì đây! Cũng chỉ là bị chạm vào bụng một chút, còn chưa đến năm giây, hơn nữa chỗ quan trọng cũng chưa bị đụng tới... Này cũng quá mất mặt rồi!

Thẩm Đông quyết định có chết cũng không thèm lên tiếng nữa, vùi đầu vào ăn.

Không đói bụng cùng ăn không vô là hai khái niệm khác nhau, cho dù trong dạ dày không còn cảm giác như thiêu như đốt kia nữa, thế nhưng với lượng cơm bình thường của Thẩm Đông, ăn sạch một bát mì lớn như thế này tuyệt đối không thành vấn đề.

Thẩm Đông thống khoái vung đũa, cố gắng giả vờ như không nghe được tiếng xì xào bàn tán của mấy vị khách bàn bên cùng với nhân viên phục vụ, cứ thế càn quét luôn hai phần ba đám mì trong bát, mượn việc ăn mì mà cúi gằm mặt xuống, úp úp mở mở hỏi:

"Tôi cũng vậy sao?"

"Hửm?" Đỗ Hành không phải không nghe được Thẩm Đông hỏi, chỉ là nhất thời không kịp phản ứng hắn đang nói về chuyện gì.

Thẩm Đông "Bặc" một tiếng, mạnh mẽ bẻ gãy chiếc đũa dùng một lần đang cầm trong tay.

Hắn nhanh chóng vớt nửa đoạn đũa còn lại trong bát ra, cáu kỉnh nhỏ giọng hỏi:

"Tôi là nói, anh... tôi..."

Nghĩ nửa ngày cũng không tìm được từ ngữ thích hợp, Thẩm Đông nóng nảy ném chiếc đũa lên trên bàn, thẳng thắn quả quyết giận dữ hỏi:

"Lúc trước tôi ở đâu?"

Tất cả mọi người trong tiệm thức ăn nhanh đều giật mình, ù ù cạc cạc nhìn Thẩm Đông.

Đỗ Hành lại chẳng hề chớp mắt, hoàn toàn không quan tâm người xung quanh đang nhỏ giọng bàn tán chuyện gì, vươn tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của mình.

Với thẩm mỹ của người bình thường, đàn ông mang khí chất thành thục tao nhã thế này tuyệt đối là hàng hiếm, vào ngày thường, dưới tình huống Đỗ Hành che giấu khí tức, hoàn toàn không thể tìm ra được cảm giác sắc bén áp bách gì của cao thủ trên người y. Nhưng chỉ một động tác đơn giản tùy ý mà y làm ra cũng mang theo sự quyến rũ không giống với người bình thường, gần như có thể khiến cho mọi người phải liếc nhìn.

Cũng khiến cho người ta cảm thấy bản thân không phải đang ngồi trong một tiệm thức ăn nhanh bình dân, mà có thể đặt mình vào trong một bộ phim thần tượng Hồng Kông, hoặc là trong một nhà hàng phương Tây cao cấp nào đấy.

Ánh mắt Thẩm Đông tưởng chừng như di chuyển theo từng cử động của bàn tay phải Đỗ Hành.

Hắn tự đập vào trán mình một cú, vẻ mặt cổ quái tiếp tục hỏi: "Thật sự ở đó sao?"

Thứ lỗi cho logic của một kẻ phàm nhân như hắn không thể giải thích vì sao chỗ mi tâm đó lại có thể cắm một thanh kiếm vào được?!

"Linh khí tụ tập tại huyệt Thiên Trung ở ngực, hồn phách là từ Thượng Đan Điền Nê Hoàn Cung mà ra, kiếm cũng như Nguyên Anh đều tồn tại ở nơi này, nội soi là có thể thấy." Giọng nói Đỗ Hành cũng không nhỏ, nhưng chỉ có Thẩm Đông mới có thể nghe thấy được.

*Nê Hoàn Cung: tên gọi khác của Thượng Đan Điền.

Loại thường thức này thuộc vào phạm vi công pháp của giới Tu Chân, lớp huấn luyện sẽ không nói tới, bởi vì kẻ đến lớp huấn luyện Kiến Mộc kia phần lớn đều là yêu ma quỷ quái, con đường tu hành hoàn toàn khác với thứ này. Cho nên Đỗ Hành thoáng nghĩ ngợi, sau đó vẫn nói thẳng:

"Cho dù cùng là kiếm tu giống nhau, cũng sẽ chẳng có ai tùy tiện lấy kiếm của mình ra."

"..." Nhân kiếm hợp nhất đó hả?

Thẩm Đông muốn cắm thẳng đầu vào bát mì luôn cho rồi!

—— so sánh với chuyện này, cái tin tức kiếm tu cả ngày đều ôm kiếm kia có vẻ đỡ áp lực hơn nhiều!!

Này cũng giống như lần đầu hắn mới biết mình không phải là người, khó khăn lắm mới bình tĩnh được thì lại phát hiện ngay cả "sinh vật sống" mình cũng không phải! Cái giới hạn tối thiểu của sự thật bao giờ cũng lớn hơn giá trị thừa nhận của hắn cả một đơn vị!

Thẩm Đông dùng nửa đoạn đũa tàn phế còn lại ăn cho hết bát mì, sau đó thẫn thờ sải bước ra khỏi cửa tiệm.

Bên trong túi áo hình như có gì đó, a đúng rồi, là tờ rơi quảng cáo mà tài xế taxi kia đưa cho. Hy vọng không phải quảng cáo nhà hàng cương thi gì đó, dù sao lúc ở trên xe tài xế kia cũng từng định giới thiệu cho hắn mấy số điện thoại giao đồ ăn tận nơi mà.

Đầu đề là một hàng chữ, "Còn đang phiền não vì pháp bảo nhà bạn không đủ uy lực sao? Còn đang nhìn vào tư liệu pháp bảo của Mặc Gia Tông và Thiên Diễn Môn với hàng ngàn loại vật liệu phối hợp mà hoa mắt sao?"

Thẩm Đông soạt một cái mở toang tờ giấy ra, bên trên rõ ràng là in một loạt các loại đá lòe lòe phát sáng. Hắn suýt chút nữa là tưởng đang rao bán đá quý, không, là bán thạch anh.

Thế nhưng dãy chữ phồn thể tiếp theo trực tiếp làm cho hắn choáng váng luôn —— Phượng Hoàng Thạch, giá đặc biệt 300 vạn, gia tăng thuộc tính hỏa trong uy lực pháp bảo... Hỗn Độn Châu, hàng tồn kho chỉ còn duy nhất một viên, đánh bại Kiến Mộc với giá cả thấp nhất toàn bộ giới Tu chân, 1900 vạn, có thể trung hòa bảy thứ linh thạch với thuộc tính khác nhau, là nguyên vật liệu cần thiết để chế tạo pháp bảo cao cấp... Thạch nhũ ngàn năm, chỉ có 70 vạn, sao không nhanh tặng cho vũ khí của bạn một bộ sản phẩm bảo dưỡng nào?

Khóe miệng Thẩm Đông run rẩy nhìn dưới cùng tờ quảng cáo còn có thêm một dòng chữ in to.

"Còn chờ gì nữa, muốn thành tiên, vậy hãy đối xử với pháp bảo của mình tốt hơn!"

Thẩm Đông chỉ có thể câm nín vo tờ quảng cáo lại thành cục, sau đó ném vào trong thùng rác ven đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.