Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 45: Hình như không đúng...



Sự thật chứng minh, Thẩm Đông đúng là ngủ đến hồ đồ rồi, nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc xác định bản thân vẫn còn sống, hơn nữa còn có tay có chân, không phải là một thanh kiếm được đặt trong tủ thủy tinh ở viện bảo tàng để triển lãm, sau khi phát tiết cảm xúc bằng cách rống vào mặt Đỗ Hành xong, hắn lại ngã đầu ngủ khò.

Dù sao những ngày hè nóng bức cũng đã qua, mặc dù vào ban ngày nhiệt độ vẫn khá cao, nhưng ban đêm thì đỡ hơn nhiều, ngoài cửa sổ có gió hiu hiu thổi vào, Thẩm Đông mơ mơ màng màng mò không thấy gối đầu, liền thuận tay cuộn cuộn cái mền rồi gối lên, tay chân dang rộng, cánh tay đặt trên một vật ấm áp mềm mại nào đó đặc biệt thoải mái, thế nên từ nửa đêm đến sáng hắn cứ thế mà ngủ say sưa.

Lúc đồng hồ báo thức reo vang, hắn lười biếng hé mắt.

Giường mềm quá đi mất, thật chẳng muốn dậy chút nào... Khoan khoan, hình như có cái gì đó không đúng! Lúc chủ nhà cho thuê thì vật dụng trong nhà cực kỳ đơn sơ, ở hai phòng đều là giường lót ván gỗ, mùa hè chỉ trải một lớp chiếu bên trên, giường cứng đến mức có thể ép thẳng đĩa đệm cột sống người ta. Những người đặc biệt gầy, ngủ trên cái giường thế này một đêm là có thể đau nhức cả người, vậy cảm giác mềm mại này ở đâu ra?

Thẩm Đông mơ màng giơ tay lên sờ một cái.

Có nhiệt độ, cũng không phải là quá mềm, cảm giác thật săn chắc thật thoải mái ——

"Úi!"

Thẩm Đông đột nhiên từ trên giường bật dậy, cứng họng nhìn chằm chằm phía trước: "Sao anh ở đây?"

Đỗ Hành cũng chậm rãi mở mắt ra, từ cổ đến thắt lưng gần như tạo thành một đường thẳng tắp, hai tay buông thõng, những ngón tay thả lỏng gập nhẹ vào nhau gác lên đầu gối, tóc dài buông xõa sau lưng, có vài sợi rủ xuống trên vùng xương quai xanh cân xứng, lúc nhìn gần liền có thể thấy được màu da y cũng không phải trắng, mà là mang vẻ trơn mượt như ngọc, hai mắt vốn khép hờ nay đã hé mở, tinh quang lưu chuyển, chỉ một ánh mắt liền có thể khiến cho người khác sợ hãi.

Ngoại trừ trong phim truyền hình, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Đông nhìn thấy có người bày ra tư thế ngồi thiền tiêu chuẩn đến mức này.

Mà điều kiện tiên quyết là đối phương không phải đang ngồi trên giường của hắn!

Hơn nữa điểm chết người chính là ——

"Quần áo của anh đâu rồi hả?"

Thẩm Đông nhìn trái nhìn phải, trên sàn nhà chỉ có dép lê của hắn, còn có cái gối đầu bị ném xuống hồi đêm qua (...) chăn một nửa ở chỗ này, một nửa thì ở chỗ Đỗ Hành, mới nãy bị hắn đột ngột kéo qua, vừa lúc tuột xuống tới thắt lưng người kia.

Mấy người nói người tu chân đều là tử trạch đúng không, vậy cái thứ lồ lộ bên dưới ngực kia là gì?

Muốn thành tiên thì chung quy cũng đâu bị kiểm tra xem có đạt được mấy múi cơ bụng tiêu chuẩn gì đâu đúng không?

Thẩm Đông quả thực muốn đập đầu vào tường quách cho xong, vóc dáng và chiều cao của Đỗ Hành cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hắn, theo cách nói thông thường thì là cao thấp mập ốm đều không mấy khác biệt, nhưng tại sao có người cởi quần áo thì múi nào ra múi nấy, có người lại chỉ có một đống thịt mềm trên bụng, một múi cơ có kiếm cũng chẳng ra, đây là nỗi đau khôn nguôi trong lòng Thẩm Đông, rõ ràng hắn mạnh mẽ đến như vậy, nhưng tay có gồng lên cũng chẳng thấy chuột, còn nếu hắn mà đi nhuộm tóc hút thuốc ấy hả, đảm bảo sẽ thành thanh niên bất lương côn đồ phố chợ cho xem, công bằng ở đâu hả?

Mà hỏng bét nhất chính là, lúc nãy khi hắn ngủ say, tay phải hình như khoát lên ——

Trên đùi Đỗ Hành?!

Cái tư thế ngồi khoanh chân ngay ngắn đến như vậy, dù có là tay của người nào đi nữa thì cũng đừng hy vọng gác lên đùi y được, cho nên cái đáp án kia thiếu điều khiến cho Thẩm Đông muốn đập đầu vào tường lần nữa để xác nhận rằng mình không phải đang mơ.

Sau khi Đỗ Hành mở mắt ra thì câu nói đầu tiên chính là:

"Đồng hồ báo thức của cậu." Còn đang reo vang không ngừng, đảm đương vai trò nhạc nền.

Thẩm Đông nhanh chóng vươn tay ấn tắt đồng hồ báo thức trên di động, sau đó trừng mắt:

"Đờ mờ, đừng nói với tôi, anh đây là đang vận công, cho nên mới không mặc quần áo mà ngồi thiền đó nha?"

Lúc này đây Thẩm Đông còn đang cứng đờ người mà cầm cái chăn, không dám kéo ra cũng chẳng dám nhúc nhích.

"... cậu có mặc quần áo lúc đi bơi không?" Đỗ Hành hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Ý anh là quần áo gia tăng lực cản à? Phắc, lớp huấn luyện bảo rằng linh khí ở Nhân gian khá loãng, nhưng cũng đâu có nói cách tu hành ở giới Tu Chân là phải đặc biệt lõa thể kiểu đó đâu!" Thẩm Đông cảm thấy cả người đều rất không thoải mái.

"Này cũng không phải, nếu muốn làm chơi ăn thật thì quần áo phải là pháp bảo, còn không thì đừng mặc."

"Vậy anh?"

"Đã rất lâu không mua quần áo." Hơn nữa Lăng Thiên Y lại bị lấy đi tặng cho người khác.

"Vì sao không mua?" Thẩm Đông nóng nảy ném chăn đi, nhảy xuống sàn nhà bằng xi măng tìm dép mang vào, "Không phải anh rất có tiền sao? Ngay cả một bộ quần áo cũng không mua nổi à?"

"Không cần thiết." Đỗ Hành vẫn giữ nguyên tư thế kia không nhúc nhích, lúc y nhắm mắt lại, vẻ mặt an bình tĩnh lặng, hàng mi dày lặng yên rủ xuống, chẳng mảy may run rẩy lấy một lần.

"Tôi ngay cả độ kiếp cũng đã vượt qua, còn cần pháp bảo làm chơi ăn thật làm gì nữa?"

"Ý tôi không phải như vậy!"

Thẩm Đông gắt gỏng, chẳng lẽ hắn phải thấy may mắn vì mình là người nghèo, cảm thấy quần áo tiện lợi hơn so với chăn mền cho nên tới bây giờ cũng không có thói quen ngủ lõa thể à? Hơn nữa hắn còn chẳng có đồ ngủ mà mặc, nào giờ toàn mặc cái áo thun cũ mèm rách rưới đã giặt đến phai màu, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn lại không thể hiểu được vì sao Đỗ Hành lại chẳng cảm thấy lấn cấn gì, da mặt y đã dày đến mức độ nào rồi?

Đầu năm nay ngay cả nhà tắm công cộng cũng ít đi, gần như chẳng có ai ngông nghênh không mặc quần áo mà an tọa trên giường người khác đâu nhỉ?

"Anh từng độ kiếp là có thể không mặc quần áo pháp bảo à? Này là cái logic gì vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghe rằng sau khi đoạt giải quán quân bơi lội là người ta có thể không mặc đồ bơi mà xuống nước đấy! Này là trái với thuần phong mỹ tục đó anh hiểu không vậy?"

"..."

Đỗ Hành thật sự rất muốn nói, ở giới Tu Chân vẫn có rất nhiều "người" không mặc quần áo, chẳng hạn như cái con Thiên Cẩu ngoài cửa kia. Rất nhiều yêu quái sau khi đã biến hình, quần áo đều là từ pháp lực biến ra, ai lại vào lúc tu luyện mà còn giữ quần áo trên người?

Chẳng qua nhìn bộ dáng sắp sửa bùng nổ của Thẩm Đông, Đỗ Hành vẫn quyết định không nói ra.

Thân thể y khẽ cử động, có lẽ là chuẩn bị bước xuống giường, nhưng tấm chăn vốn đang khoát trên thắt lưng lại có xu thế tiếp tục trượt xuống.

Thẩm Đông dứt khoát bước ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.

Cái chuyện quái quỷ gì thế này!

Thẩm Đông vừa cầm ly chuẩn bị đánh răng vừa rối rắm nhìn vào gương, sờ sờ dưới cằm, râu đã mọc lún phún, nhưng làm thế nào cũng không tìm được dao cạo, lật tung cả phòng tắm mới phát hiện dao cạo thế nhưng lại nằm trong hộp đựng xà phòng, bị ngâm nước đến rỉ sét, Thẩm Đông chỉ đành dùng giấy chùi lấy chùi để lưỡi dao, sau đó cố nhịn đau mà cạo râu, đến lúc cạo xong thì trên da hắn cũng lấm tấm vết máu.

Chi tiêu tháng này lại nhiều thêm một khoản, Thẩm Đông buồn bực bắt đầu đánh răng, phát hiện kem đánh răng đã hết, nhìn gương lại phát hiện mái đầu lộn xộn nay càng dài ra thêm, hình như đã đến lúc phải cắt, hắn lập tức cảm thấy đau khổ vô cùng tận, chẳng muốn giở ví tiền mình ra chút nào.

Thẩm Đông nhìn vào gương thấy Đỗ Hành đã mặc quần áo đầy đủ bước ra khỏi phòng.

—— hừ, hình như người tu chân nào cũng có một chiếc nhẫn chứa đựng không gian tùy thân thì phải, chẳng qua chắc chắn là thua xa so với tiểu thuyết trên mạng, đừng nói chi đến nguồn nước để cấy rau dưa trồng lương thực, đến cả không trung thổ nhưỡng còn không có nữa kìa, toàn bộ đều chỉ là một không gian hỗn tạp. Đại khái cũng chỉ có thể đựng được vật chết, ngay cả Thạch Lưu cũng chưa chắc nhét vào được, dùng đựng vật sống thì có một thứ chuyên dụng mà đạo pháp thường gọi là Tụ Lý Càn Khôn (Càn Khôn trong tay áo), hoặc cứ dứt khoát làm luôn một cái pháp bảo dùng để hút người ta vào, chẳng liên quan gì đến không gian tùy thân cả.

Thẩm Đông miệng mồm đầy bọt kem đánh răng, vừa ngậm bàn chải vừa nhịn không được mà hỏi:

"Nửa đêm anh chạy đến phòng tôi làm gì?"

Đỗ Hành mang theo vẻ mặt cổ quái mà nhìn động tác đánh răng của Thẩm Đông trong gương.

"Tùy tiện nhìn thử."

"Đờ mờ, vậy anh cũng thuận tiện cởi sạch quần áo tu luyện công pháp luôn đó hả?"

Thẩm Đông bỗng nhiên cắn chặt bàn chải đánh răng, câu này hình như có nghĩa khác thì phải.

"Là cậu kéo áo không cho tôi đi." Đỗ Hành đứng bất động trước cửa phòng tắm.

"Có sao?"

Thẩm Đông không dám tin mà phun đám bọt trong mồm ra, cố gắng nhớ lại, hình như, dường như, có lẽ, tối hôm qua hắn quả thật có mơ thấy Đỗ Hành.

Cảnh tượng trong mơ đứt quãng, có tiệm mì thịt bò, có viện bảo tàng, có tài xế taxi kia, còn có cả Dư Côn, đương nhiên cũng có Đỗ Hành, mà những người này tập trung cùng một chỗ, vậy trong quán mì thịt bò và viện bảo tàng có thể xảy ra chuyện gì? Thẩm Đông vừa ngậm một ngụm nước ùng ục ùng ục súc miệng, vừa hoang mang nhớ lại, tối hôm qua rốt cuộc hắn đã mơ thấy thứ gì?

"Sau đó cậu còn kéo tay tôi rồi gục xuống ngủ tiếp, tôi khó khăn lắm mới có thể rút ngón tay từ trong miệng cậu ra."

"Phụt —— khụ khụ!"

Thẩm Đông phun thẳng ngụm nước súc miệng lên trên gương, đã vậy còn bị sặc đến dở sống dở chết.

Hắn cúi người xuống liều mạng ho khù khụ, thuận tay lấy bàn chải đánh răng đặt lên cạnh bồn rửa mặt, vì thế tầm mắt Đỗ Hành rốt cuộc cũng dứt khỏi cái bàn chải đánh răng đáng thương ấy, y khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào vết máu dưới cằm Thẩm Đông.

"Nhất định là do tôi chưa ăn tối, cho nên đói đến mức xem tay anh là cà rốt!" Thẩm Đông bởi vì bị sặc, mặt cũng đỏ bừng, vậy mà còn sĩ diện cự cãi đến cùng.

Tiếp đó hắn chợt nhảy dựng, cảm thấy Đỗ Hành có lẽ là đang đùa giỡn hắn:

"Anh đang chém gió chứ gì! Tôi lúc ngủ chưa bao giờ nghiến răng cũng không gặm cắn thứ gì, ngay cả gối đầu còn chẳng có nước miếng kia mà!"

"Cậu không cắn, càng không phải gặm, nhưng tôi cảm thấy khi đó cậu tám phần là mơ thấy mình đang đánh răng." Đỗ Hành đầy thâm ý mà liếc nhìn cái bàn chải đánh răng còn dính đầy bọt kem kia.

"..."

Đánh răng là cái dạng gì?

Là quét khắp trên dưới trái phải trong miệng đúng không? Lấy ngón tay người khác làm thành bàn chải đánh răng, có phải nướu miệng hàm đều được ngón tay đó "thăm hỏi" qua một lần?

Thẩm Đông chợt có khao khát đâm đầu vào gương chết ngay tại chỗ cho xong!

Đây là cái chuyện xui xẻo gì vậy nè!

Khoan khoan, còn nữa, vì sao lúc tỉnh lại tay hắn lại gác trên đùi Đỗ Hành?

"Tôi còn làm gì nữa?" Thẩm Đông co rút khóe miệng hỏi.

"Cậu còn muốn làm gì?" Đỗ Hành hỏi đến thẳng thừng, thế nhưng!

Câu này sao nghe kiểu gì cũng thấy không ổn nhỉ?

Thẩm Đông lặng lẽ kéo khăn mặt xuống, ngâm thẳng đầu mình vào trong nước lạnh, có lẽ phương thức rời giường của hắn hôm nay không đúng rồi!

Nghe tiếng bước chân của Đỗ Hành hướng đến phòng khách, Thẩm Đông ngẩng cái đầu đầy nước của mình lên, cảm thấy vừa rồi hình như mình đang nghĩ tới điều gì. Đúng rồi, hồ Phàn Dương, ngày hôm qua Dư Côn còn thề son thề sắt bảo rằng Đỗ Hành mất tích!!

"Bộ anh kiêm luôn nghĩa vụ của Spider Man và Siêu Nhân à?"

"Spider Man là gì?" Bài khảo hạch cấp cao nhất của giới Tu Chân cũng không có nội dung này.

"Là người cứu vớt thế giới đó, đại anh hùng!"

Thẩm Đông lau khô nước trên tóc, bước ra khỏi phòng tắm, châm chọc liếc nhìn y.

Đỗ Hành lại không chút hề hấn gì, chỉ hơi thả lỏng người dựa vào trên ghế: "Cứu vớt thành công là có thể thành tiên à?"

"..."

"Nghe cũng hợp lý đấy, quả thật có người thành tiên là nhờ vào công đức như cậu vừa nói."

Thẩm Đông: thấy chưa, đi so logic với giới Tu Chân thì mấy người chỉ có một con đường chết mà thôi!

Vội vội vàng vàng thay quần áo và mang giày, Thẩm Đông nhét chìa khóa vào túi rồi chuẩn bị ra ngoài làm việc, chợt phát hiện hôm nay không chỉ có mỗi nhóc ly miêu đang ngáp lên ngáp xuống kia, mà ngay cả Đỗ Hành cũng theo chân hắn xuống lầu.

"Ra ngoài à?" Thẩm Đông quay đầu lại nhìn, biểu tình quái dị.

"Ừ." Nhìn vẻ mặt Đỗ Hành, hoàn toàn không giống như vừa trò chuyện với hắn xong.

"Anh đừng có chơi trò mất tích nữa là được!"

Thẩm Đông chạy nhanh xuống lầu, lúc lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở khóa xe đạp thì bị một bàn tay đè lại.

"Tôi đưa cậu đi."

Đỗ Hành làm như không có việc gì mà nói, nơi cửa lầu này sáng sớm kẻ đến người đi, ai đi ngang qua cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang đây một cái, hiển nhiên rằng Đỗ Hành và tộc người làm công ăn lương ở tiểu khu này trông rất không ăn nhập với nhau.

—— cái cảm giác quỷ dị chồng chất từ hồi rời giường đến giờ rốt cuộc là sao đây?

Thẩm Đông bỗng nhiên nhớ đến tình tiết trong phim truyền hình lúc tám giờ, cái cảnh tượng ngày đầu tiên đi làm của đôi vợ chồng mới cưới ấy, mọi người hiểu chứ.

"Lượn đi, tôi là đi giao hàng, không có xe đạp thì tôi giao bằng cái gì, lái ô tô đi giao à?" Thẩm Đông tức giận nói, hắn muốn hất tay Đỗ Hành ra, nhưng lúc thật sự đẩy tay người nọ đi, ánh mắt hắn lại cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay bất động không chịu buông ra của người kia.

Hiện giờ Thẩm Đông đã biết đây là vì nguyên nhân gì, nhưng hắn lại không cách nào kháng cự lại được, ánh mắt cứ ghim chặt vào bàn tay kia không thể dứt ra.

Hắn thật muốn quỳ xuống đất mà khóc chục dòng sông.

"Rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy?" Thẩm Đông khổ sở ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Đỗ Hành, "Giới Tu Chân chẳng có việc gì làm hết sao? Không cần đánh nhau với giới U Minh à, siêu thị Sơn Hải bị cháy rụi rồi à? Vậy anh cứ ngoan ngoãn ngồi chờ ở nhà đi, tôi cũng không muốn một ngày nào đó bỗng nhiên té nhào ra đất rồi hóa thành nguyên hình đâu, anh cho tôi sống lâu trăm tuổi dùm cái! Tôi không sợ chết, chỉ sợ chết một cách lãng xẹt!"

"Không đâu."

"Cái gì mà không đâu, giới U Minh ngay cả Hình Thiên cũng có, anh có thể lợi hại hơn cả Thiên Đế sao?" Thẩm Đông mở khóa rồi đẩy xe đạp ra ngoài, Thạch Lưu tự động nhảy lên yên sau xe, lại bị Đỗ Hành xách lên nhét vào trong lòng Thẩm Đông.

"Ê?"

Thẩm Đông buông nhóc ly miêu đang sống chết giãy dụa ra, nhanh chóng cướp đi đạp về: "Tôi nói anh ở nhà chờ đến mốc meo luôn đi!"

"Cậu gọi chỗ kia là nhà?" Đỗ Hành liếc nhìn lên hành lang một cái, vẻ mặt phản đối.

"Ặc!"

Phòng đi thuê quả thật không thể gọi là nhà, nhưng nếu chỗ này không phải là nhà, vậy cái gì là nhà? Trại mồ côi à? Sau khi thành niên thì hoàn toàn không thể ở lại nơi đó, Thẩm Đông bày tỏ rằng hắn là người nghèo không nhà không cửa.

"Người tu chân chỉ có động phủ, không có nhà, miễn cưỡng mà nói, thì là một thân một mình không có nơi nào để đi."

"Rồi rồi tôi hiểu, mấy người phải tùy thì chuẩn bị tốt cho việc phi thăng, vậy cần nhà ở làm gì, làm di sản à?" Thẩm Đông trợn trắng mắt.

"Cho nên đối với kiếm tu mà nói, không có nhà, chỉ cần mang theo kiếm là được."

"..."

Này là kiếm ở nơi nào, nhà tại nơi đó sao?

—— Thẩm Đông cảm thấy mình nhất định là hiểu sai rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.