Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 65



Hôm nay có lẽ là ngày lành của Thạch Lưu.

Nhưng nhóc ly miêu đáng thương lại chỉ có thể ngồi trong bồn hoa nơi góc đường, ngửa đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trên bầu trời.

Thiệt bự, thiệt sáng, lại còn phủ một màu vàng óng.

Trên chung cư đối diện bồn hoa, một đứa bé đang đứng chơi ngoài ban công, nó cắn một cái lên chiếc bánh trung thu trong tay, có lẽ cảm thấy cái bánh nhân hạch này chỉ có mỗi phần trứng muối bên trong là hợp khẩu vị, cho nên nó ghét bỏ mà cầm phần còn lại của cái bánh ném qua khe hở lan can.

Một đôi mắt to tròn chợt sáng lên, nhóc ly miêu liếm móng vuốt một cái, sau đó nhanh chóng từ trong bóng đêm lủi ra, kéo theo cái bánh trung thu đã bị cắn hai miếng kia bỏ chạy. Thằng nhóc trên ban công mới đầu còn tưởng rằng bánh trung thu rớt xuống rồi lăn hai vòng trên đất, cho nên cực kỳ hưng phấn vỗ vỗ tay, nhưng chờ đến khi nhìn thấy cái bánh lăn men theo bồn hoa rồi biến mất một cách thần kỳ ngay khúc ngoặt, nó lập tức sợ tới mức khóc rú lên.

Ngồi gặm bánh trung thu dưới cái thứ nhạc nền này cũng không đến nỗi tệ.

Thạch Lưu kiêu ngạo hất đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn đêm sâu thẳm, một giây sau nó đột nhiên phóng nhanh ra ngoài, một con quỷ trắng nhách đang bay lơ lửng liền kêu thảm một tiếng rồi tan thành mây khói. Dọc đường đi nó liên tục đánh tan ba con ác linh đang mưu đồ tìm kẻ thế thân, lại còn đùa giỡn với một con quỷ chết đuối, nữ quỷ mang theo ánh mắt độc ác kia vừa từ trong ao ló đầu ra, liền bị nhóc ly miêu mạnh bạo giẫm cho một cú.

Đây đều là mấy con âm linh không làm nên được trò trống gì, thậm chí chúng gần như không có thần trí, sau khi kết giới núi Bắc Mang bị phá hủy, chỉ một chút ma khí tràn ra đã có thể khiến cho chúng cực kỳ phách lối, đến nỗi còn lớn gan ngưng tụ thành hình.

Rất nhanh sau đó, Thạch Lưu lại phát hiện một nơi rất tốt để đi, bến xe đường dài.

Nó mai phục trên một cây hòe, hai mắt lom lom quan sát kẻ đến người đi ở bến xe, cho đến khi trông thấy một tên tay cầm theo hộp giấy, chân không chạm đất, vẻ mặt lén la lén lút, lúc này một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh giáng xuống —— được rồi, cái vóc dáng tí xíu như vậy cũng chỉ có thể áp được mỗi cái đầu, nhưng khí thế kia lại đủ để khiến cho tên nhân viên chuyển phát nhanh xui xẻo nọ phải hét lên một tiếng, ôm cái hộp bắn ra thật xa, trong lúc vô tri vô giác còn bị đám người giẫm đạp N lần.

"Úi, quần áo của tui!" Bạn ma chuyển phát nhanh hoang mang hốt hoảng đứng lên bỏ chạy, vừa quay đầu lại, liền phát hiện Thạch Lưu đang bám riết không tha ở phía sau, lập tức kêu gào thảm thiết, "Quái vật ở đây ra vậy má, ai cứu tui!"

Nhưng cậu chuyển phát nhanh kia dù sao cũng là người được lớp huấn luyện đào tạo ra, rất nhanh sau đó Thạch Lưu liền mất dấu mục tiêu, ủ rũ bước lang thang trên đường.

Khắp nơi trên đường đều phảng phất hương vị của bánh trung thu, một vài siêu thị lớn trước khi đóng cửa đã trực tiếp đem gói lại tất cả bánh trung thu tự làm cùng với bánh ngọt và bánh mì không bán được vào trong mấy cái túi nilon to rồi vứt bỏ, mà để đề phòng mấy con chó mèo lang thang hay mấy người ăn xin sau khi ăn vào lại gặp chuyện không may, bọn họ đều coi giữ rất cẩn thận trước khi mang đống bánh này đi xử lý, cũng chỉ có mình Thạch Lưu có thể dưới ánh đèn đường sáng trưng này, thừa dịp người ta không chú ý mà tháo mấy cái túi nilon ra.

"Xì!" Khó ăn muốn chết.

Thẩm Đông tuy rằng không có bao nhiêu tiền, nhưng còn chưa đến mức cho Thạch Lưu ăn mấy thứ bánh trung thu quá hạn hay biến chất.

Thạch Lưu căm giận lấy móng vuốt vỗ một cái trên túi nilon, sau đó quay đầu chạy mất.

Bên cạnh vừa lúc có hai công nhân vệ sinh kéo xe đi ngang qua.

"Ý? Hình như có con mèo chạy qua!"

"Ở đâu, ui cha, mắt tôi dạo này đúng là càng ngày càng kém rồi, lão Hoàng này, mấy ngày nay vợ tôi nói bên nhà ông hình như có gì lạ lắm, cứ có tiếng đinh đinh đang đang vang lên mãi, hay là trong nhà có chuột lẻn vào rồi."

Lão công nhân vệ sinh này vừa nghe nói vậy, cũng không màng đến con mèo nữa, lập tức lo lắng phân vân xem có nên mua thêm chút thuốc diệt chuột về hay không, trong nhà chỉ có một chiếc chăn bông, nếu như bị cắn rách thì không biết phải làm sao mới qua nổi mùa đông đây.

Lúc cùng nhau ngồi ăn bánh bao lót dạ, hai ông lão lại nhịn không được mà nói lan man sang chuyện đồ ăn quá hạn bị siêu thị vứt đi.

"Đúng là mang tội, năm đó không có ăn không có mặc, thậm chí còn có người chết đói, nếu quả thật bán không hết thì đừng có làm nhiều như vậy!"

"Này là do vật giá tăng cao, mọi người cũng chẳng lấy đâu ra nhiều tiền, buôn bán thì mỗi năm mỗi thất thoát, có siêu thị nào mà không cách ba ngày năm ngày lại quẳng đi một đống đồ thừa..."

Chờ đến khi bọn họ đã đi khỏi, Thạch Lưu mới lặng lẽ ló đầu ra từ khúc ngoặt.

Trên đời này thật sự có loại siêu thị chưa bao giờ vứt bỏ hàng hóa quá hạn, nhưng hiện giờ nó lại không dám tới đó. Nếu bây giờ mà ngồi đợi trước cửa siêu thị Sơn Hải, dám chừng sẽ có một tên khách hàng nào đó mượn gió bẻ măng tiện tay tha nó về nhà nấu lên ăn luôn lắm.

Lúc trời gần sáng, Thẩm Đông rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa mà kháng nghị đòi bãi công.

"Ráng thêm một tiếng nữa thôi, tôi cho cậu lương tăng ca gấp ba lần!" Dư Côn nhanh chóng khuyên bảo, đùa sao, hiện giờ toàn bộ lưu lượng khách đều là vì Thẩm Đông mà tới.

"Tiền lương một ngàn rưỡi, tiền làm thêm giờ tăng gấp ba lần, tính đi tính lại cũng có được bao nhiêu đâu, còn không bằng tôi trở về bày hàng bán dép lê trên vỉa hè!" Thẩm Đông tức tối, điểm chết người của siêu thị Sơn Hải này chính là ngày lễ ngày tết phải làm việc đến nỗi cả bữa cơm cũng chẳng được ăn, dù sao nhân viên cũng không chết đói được, chỉ cần tổng giám đốc phát tiền lương nhiều hơn một chút thì mọi người đều có thể vực dậy tinh thần thêm một trăm lần mà tiếp tục cày.

"Đến đây đến đây, uống chút đồ uống bổ sung nguyên khí đi." Dư Côn trong tâm trạng đỏ mắt chờ kiếm tiền, trực tiếp bưng ly nước chạy tới chạy lui tiếp tế cho các nhân viên thu ngân, mọi người cũng rất nể mặt lão, dù sao công việc này mỗi năm cũng chỉ bận bịu một vài lần, bọn họ còn phá lệ mà cảm thấy cực kỳ phấn khích nữa ấy chứ.

Dư Côn thừa lúc rảnh tay mà xúi giục Đỗ Hành: "Giúp ta giữ Thẩm Đông ở lại đây đi, cái phòng ở tồi tàn kia ta sẽ mua cho các ngươi."

Giá phòng ở thành phố này mặc dù không cao đến nỗi khiến cho người ta lên cơn đau tim, nhưng kinh phí phá hủy và di dời một căn phòng tồi tàn không khéo còn có thể xây hẳn một căn phòng mới ấy chứ, mặc dù có khả năng sẽ nằm ở vị trí hơi hẻo lánh một chút, nhưng quả thật vẫn có thể kiếm lời, đừng thấy căn phòng cho thuê hơn trăm mét vuông với hai phòng ngủ một phòng khách của Thẩm Đông nằm ở tầng cao nhất lại còn bị dội nắng chiều, không có đủ 28 vạn thì đừng mơ rớ được tới nó.

"Ta không thiếu chút tiền đó." Đỗ Hành nhận ra Thẩm Đông đã cực kỳ mất kiên nhẫn.

Kiếm trong thiên hạ đại khái cũng không có bao nhiêu khác biệt, phàm là có chút linh khí, một khi đã ra khỏi vỏ, nếu không cho nó uống máu hoặc vui chơi thỏa thích thì ngàn vạn lần sẽ không xong với nó. Sát khí một khi càng thịnh, lại không cho nó hành động như ý muốn, nó không trở nên nóng nảy mới là lạ.

Đỗ Hành bước qua, vỗ vỗ vai Thẩm Đông: "Ra phía sau nghỉ ngơi đi."

Thẩm Đông dám thề, hắn vừa trông thấy một đám khách đang xếp hàng chờ tính tiền đồng loạt phát sáng hai mắt kia kìa. Bộ chưa từng thấy qua khí linh hay sao vậy?

"Khoan đã, vậy những người xếp hàng ở đằng sau thì sao?" Dư Côn giậm chân.

"Muốn tăng doanh số bán hàng thì tự mình đi thu tiền đi, cũng có phải không làm được đâu." Đỗ Hành ôn hòa nói.

Thẩm Đông làm gì còn tâm trạng nghe bọn họ xiên xỏ nhau, trực tiếp chạy lấy người.

Trong siêu thị Sơn Hải vẫn còn rất nhiều người chen chúc giành mua hàng, nhưng lần này lúc Thẩm Đông lượn ngang lầu hai mới phát hiện có không ít người trực tiếp từ trong một vách tường bước ra, sau đó trong giỏ mua sắm liền xuất hiện rất nhiều món hàng kỳ quái. Hắn cực kỳ tò mò mà theo sau, vừa đi một bước, trước mắt liền hiện ra một khung cảnh cực kỳ rộng rãi thoáng đạt, cứ như hắn vừa đặt chân vào một cái quảng trường siêu bự, xung quanh bày đủ các sạp hàng, còn có nhân viên thúc đẩy tiêu thụ đứng đó thuyết minh.

"Tinh Thiên Sa giá cả đặc biệt đây ~ rèn luôn tại chỗ, cân đủ ký, già trẻ gì cũng không lừa gạt."

"Vô Hoạn Tử lấy từ thụ linh trăm năm, vị đạo trưởng này, đến xem thử chút đi, dù cho ngươi dùng gội đầu hay giặt quần áo hay tắm đồ đệ đều tuyệt đối sạch bong, mấy câu chú tẩy trần không thể dùng cho các loại vật dụng được, mà đã là người thì phải tắm mới thoải mái đúng không. Đương nhiên Vô Hoạn Tử còn có công dụng trừ tà rất hiệu quả, chúng ta đây thì không cần dùng, nhưng mà ngài cứ tùy tiện luyện chế lại rồi truyền cho hậu bối ở thế tục, cũng có thể xem như đồ gia truyền rồi, mà quan trọng nhất là nó cực kỳ tiện lợi đó!"

Câu nói cuối cùng quả nhiên gõ trúng điểm mấu chốt, thoáng chốc liền có dăm ba con yêu quái vây lại chọn mua.

"Ây da, lỗ quá đi, ta nói cho ngươi nghe, hai canh giờ trước mua một cân còn được tặng một cân đó."

"Này cũng hết cách rồi, ai bảo chúng ta trời sinh lông rậm, bế quan vài thập niên xong sao có thể không dùng tới được."

Nằm ở góc trong cùng bên phải là một hàng bể cá trong suốt, cũng không biết được làm từ chất liệu gì, giữa những tấm kính thế nhưng không có chút đường nối nào, chiều cao năm thước, chiều dài mấy chục thước, bên trong có rất nhiều loại cá với hình dáng kỳ quái đang ung dung bơi lội, đến cả ba ba cũng có, nhưng nó lại có ba chân, đuôi còn phân nhánh, dưới đáy bể cá chất đầy những vỏ sò đủ màu, mà thứ đập vào mắt người ta chính là một giao nữ thân người đuôi cá, nó không phải hàng hóa, chẳng qua là đang bán ngọc trai vỏ sò làm vật liệu chế tạo pháp bảo cùng vật dụng mà thôi.

Bên cạnh bể cá của giao nữ còn treo một tấm bảng, bên trên dùng kiểu chữ phồn thể viết rằng "Cần tuyển cao thủ ly hận thiên".

Thẩm Đông đọc mà không hiểu gì ráo, nhưng bởi vì bộ dạng của đối phương, cho nên hắn rất hứng thú chạy tới hỏi:

"Vị tiểu... vị cô nương này, cái gì gọi là cao thủ ly hận thiên?"

Giao nữ liếc hắn một cái, sau đó liền lặn xuống dưới đáy bể đối mặt với hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói kia âm vang trong nước tạo nên những làn điệu du dương tuyệt đẹp:

"Đó là nói người có thể kể được những câu chuyện xưa thật cảm động, thật bi thương!"

Hình như có cái cụm từ "tình quy ly hận thiên" thật, nhưng chỉ vậy mà cũng có thể xem là nhân tài, còn chạy đến siêu thị thông báo tuyển dụng được hả?

*tình quy ly hận thiên: tình yêu trắc trở bị chia cách khiến cho người ta đau xót căm hận.

Giao nữ rầu rĩ không vui nói: "Chúng ta đã phát thông cáo tại bộ ngành tiền mãi của siêu thị Sơn Hải rồi, nhưng vẫn thiếu người, không có những câu chuyện xưa lâm li bi đát, ngươi bảo chúng ta phải làm sao để khóc được đây?"

Thẩm Đông đầu đầy hắc tuyến nghĩ, cái kiểu vì trân châu mà cầu ngược văn này hình như hơi bị bất khả thi, nghe nhiều riết cũng miễn dịch thôi.

Hắn thật thà đề nghị: "Thế gian vẫn còn mấy loại thần vật mà, ví dụ như củ hành, bột ớt..."

Kết quả cô nàng giao nhân kia cực kỳ tức giận mà nhìn hắn: "Cái chuyện đồi bại sản xuất hàng giả hàng nhái như vậy sao có thể làm? Chỉ có nước mắt chân chính chảy xuống do bi thương mới có thể tạo nên loại trân châu tốt nhất!! Nam Hải Giao Châu chân chính dùng để làm pháp bảo đều đòi hỏi phải đạt tiêu chuẩn, cái loại nước mắt mà ngươi nói chỉ có thể mài thành bột đun cách thủy mà ăn thôi!"

"..."

Thẩm Đông chật vật chạy lấy người, quả nhiên thế giới quan khác biệt thì chẳng thể nói chuyện gì được.

Cô em đó dáng người tốt như vậy mà, tuy rằng khi không lại tự dưng mọc thêm một cái đuôi cá.

Thẩm Đông chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Đỗ Hành, sau đó chột dạ lấm lét nhìn xung quanh.

"Dòng điện thoại di động mới với ưu đãi đặc biệt, những đạo hữu muốn xuất môn một mình nên nhanh chóng tới chọn mua, lo trước khỏi họa nào!" Người đang đứng đó đẩy mạnh tiêu thụ chính là cậu nhóc hồi đó chào hàng TV LCD cho Thẩm Đông, chỉ là thằng nhóc quả thật quá ồn ào, "Biết Dư Côn làm sao giảm béo thành công không, chính là nhờ dòng di động quả táo này... (hoàn toàn sai sự thật được không), còn có dòng điện thoại thông minh màn hình lớn tiện lợi cho việc vẽ bùa này, vừa rồi Bạch Thuật Chân Nhân cùng đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông cũng đã mua đó!"

Thẩm Đông nhanh chóng chuồn đi, lại chợt phát hiện bản thân tìm không ra cái bức tường lúc mới vào kia.

Khắp nơi đều là những quầy hàng bày bán các loại vật phẩm kỳ lạ cổ quái.

Còn có một khu trưng bày hàng hóa đặc biệt kinh dị, sau khi nhìn thấy một cái đầu lâu trắng ngà, trong lòng Thẩm Đông cảm thấy có chút sợ hãi, bởi vì hắn biết thứ này tuyệt đối không phải tiêu bản làm từ thạch cao, vài món đồ cổ và vật chứa mang màu sắc u ám âm trầm được đào lên cũng đặt ngay trên quầy hàng, trong đó có hai món di sản văn hóa Ai Cập mà hồi trước hắn mang ra từ trong bảo tàng: quyền trượng và dao găm.

Bên trong một cái lồng sắt đặt ở sát tường có chứa một sinh vật hình người đầu tóc bù xù, làn da phiếm xanh, trên ngón tay là mấy cái móng cong dài dữ tợn, nó cuộn mình nằm đó không nhúc nhích, trong tay còn ôm một cái búa lớn nhuốm máu loang lổ.

Thế nhưng có không ít người xúm lại đó xôn xao bàn tán:

"Quỷ La Sát đó, thật hiếm thấy."

"Thói đời ngày nay, nay cả người sống mà tâm trí cũng có thể vặn vẹo biến thành ác quỷ như vậy." Một vị cao tăng cũng đứng trước lồng sắt ngó nghiêng, chắp tay thở dài, chẳng qua ánh mắt kia cũng không phải là muốn trừ ma vệ đạo, mà rõ ràng là đang do dự giữa mua hay không mua. Luyện hóa quỷ La Sát, ít nhất cũng có thể làm hạch tâm cho pháp khí, uy lực mười phần, chính là vật liệu lý tưởng để làm Hàng Ma Phướn.

Thẩm Đông hoàn toàn không biết đây là đầu sỏ hại hắn phải vào cục cảnh sát, còn hại cả Lôi Thành sợ tới mức ngã lầu mà chết, hắn chỉ cảm thấy cái con này trông thật chướng mắt, để tránh việc nhịn không đặng mà đá hỏng lồng sắt phá hư món hàng xa xỉ này, Thẩm Đông dứt khoát đi vòng qua.

Bên trái là nơi chất đầy các món hàng lòe lòe phát sáng, ru-bi ngọc bích toàn bộ đều bán theo cân, những viên phỉ thúy màu sắc khác nhau chất trong hòm được xem như kẹo mà bán ra, giới Tu Chân hiển nhiên tuân theo tập tục từ thời cổ đại, mấy thứ này không có địa vị cao như vàng bạc, cho nên dù là luyện khí làm đồ trang sức cũng rất ít có ai lựa chọn.

Nhưng tương phản với nó, ngọc lại cực kỳ trân quý, các loại đồ ngọc được đặt trong tủ thủy tinh cứ như hàng triển lãm, có khi là đồ vật chứa đựng không gian, có khi là khuôn pháp bảo, trên bề mặt còn được tỉ mỉ điêu khắc rất nhiều pháp trận, mà kiểu dáng phổ biến nhất chính là trâm cài cùng ngọc bội treo trên vạt áo. Dựa trên sự khác biệt về hình dạng, ngọc có hơn mười loại tên, Quyết và Hoàn chính là hai loại hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Đông còn chưa nhìn đã, mắt đã chợt hoa lên, lại trở về quầy cân đong rau quả lúc trước.

Quả nhiên dạo phố mà không biết đường thì cũng chẳng sao cả, cứ theo đám người chen chúc kia mà đi tới, nhất định lại có thể quay trở về.

Hắn chợt trông thấy vài nhân viên siêu thị Sơn Hải trông khá là quen mắt đang kéo cả một túi thực phẩm to tướng ra phía sau, hắn cũng buồn bực theo vào, lúc đến nhà ăn nhân viên, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy hết nói nổi.

Lão Quách đầu bếp đang ngồi ở bàn bên cạnh ăn lấy ăn để.

Không chừng là bánh ngọt quá thời hạn không bán được? Chẳng sao cả, xực luôn.

Các loại thực phẩm đã quá hạn bảo quản, các loại thực phẩm ăn liền, các loại móng heo xúc xích cánh gà được đóng gói chân không? Chẳng sao cả, vào bụng hết đi nào!

—— siêu thị Sơn Hải đã có Thao Thiết đây, vậy thì còn cần phải vứt đồ thừa gì nữa kia chứ.

Lão Quách trông thấy Thẩm Đông bước vào, thế nhưng gắng gượng đứng lên, đi ra sau bếp bưng một mâm đồ ăn tới, có mặn có chay, nóng hôi hổi đến mức vẫn còn bốc khói, sau đó lại thuận tay cầm một đôi đũa đưa cho Thẩm Đông:

"Đỗ Hành đặc biệt dặn dò phải để lại cho ngươi. Tối nay chỉ có một mình ngươi muốn ăn cơm, có một phần ăn mà cũng phải nấu, thật là phiền phức."

Thẩm Đông sửng sốt, nhất thời vẻ mặt phức tạp.

Sắc trời đã gần sáng hẳn, Thạch Lưu men theo con đường mà cắm đầu chạy, sau đó dừng lại ngồi trước cửa một tiệm bán bánh ngọt, chờ nhân viên cửa hàng sau khi tới sẽ mang đồ ăn quá hạn đi vứt, nó có chút mệt mỏi, dưới ánh mặt trời mơ màng ngủ gà ngủ gật.

Bỗng nhiên lớp lông trên lưng bị túm chặt, có người trực tiếp xách nó lên.

"Sao lại chạy tới đây ngồi?" Thẩm Đông đang trên đường về nhà bỗng nhiên nhìn thấy nó, còn tưởng là mình đang hoa mắt.

Thạch Lưu không lên tiếng, giận rồi, nhưng không được biểu hiện ra, nếu không sẽ bị Đỗ Hành ném đến siêu thị Sơn Hải bán đi luôn.

"Bánh trung thu nhân hạt thông bán ở siêu thị Sơn Hải, ăn nhanh đi!" Thẩm Đông móc trong túi ra một cái bánh trung thu, Thạch Lưu không có chút lập trường nào mà lập tức khuất phục, nó vừa gặm bánh trung thu, vừa nằm úp sấp trên vai Thẩm Đông, lặng lẽ liếc nhìn Đỗ Hành đang đi ở phía trước.

Xét theo vóc dáng, y cùng Thẩm Đông quả thật không có khác biệt gì quá lớn, ngoại trừ một tóc dài một tóc ngắn.

Thạch Lưu ngáp một cái, mẩu bánh cuối cùng hãy còn ngậm trong miệng mà đã lăn ra ngủ say.

Mười sáu tháng tám, buổi sáng sau ngày lễ Trung Thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.