Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 72



Thẩm Đông không nhìn thấy được, nhưng không có nghĩa là hắn không nghe được.

Thân kiếm đã được Đỗ Hành gột rửa bằng linh khí, tầng tầng lớp lớp phù chú hiện lên, thanh thế càng thêm kinh người. Nhưng tình huống này Thẩm Đông lại không thể tự nhận biết được, hắn tuy đã lờ mờ đoán ra được trạng thái của mình, nhưng còn chưa kịp buồn bực, đã bị khí thế sát phạt này khiến cho đầu óc choáng váng, cứ như một tên sâu rượu nốc một hơi trọn cả bình rượu nguyên chất, vừa thỏa thuê say sưa vừa lâng đâng sảng khoái.

Nhưng hắn dường như cũng đã say trong men nồng, cảm giác đặc biệt kích thích, đặc biệt nóng nảy.

Cảm nhận được trước mặt dường như có thứ gì đó quá là vướng víu, hắn liền không chút lưu tình mà đá văng ra, được rồi, là chém văng ra, Thẩm Đông còn lờ mờ cảm giác được mình dùng sức khá mạnh, vật kia bị văng ra khá xa, đồng thời những thứ xung quanh cũng bị tàn phá.

Khỏi phải nói hắn có bao nhiêu đắc ý, bao nhiêu thỏa mãn.

Thẩm Đông mơ màng nghĩ, đây quả nhiên là tư duy của đám nát rượu mà.

Hắn còn đang chìm đắm trong cảm giác ấm áp lâng đâng, đột nhiên có một thứ chất lỏng nóng rát nào đó rơi vào trên người (chiêu thứ nhất của Đỗ Hành đã khiến cho cánh của Tinh Vệ bị thương, dòng máu vàng kim văng tứ tung, có hai giọt vừa lúc rơi trên kiếm phong), trong nháy mắt cảm giác nóng cháy đó liền lan rộng, cứ như một ngọn lửa mà suýt chút nữa thiêu sạch cả đầu óc trống rỗng của Thẩm Đông.

Cũng giống như trận chiến trên đường lớn lúc trước, khi dính máu của bạch xà Nguy, cảm giác lúc này cũng không khác là bao.

Chẳng qua lần này lại có một luồng linh khí cuồn cuộn không dứt, luân phiên lưu chuyển, giữ lại một chút tỉnh táo cho hắn, chỉ là hắn đột nhiên cảm nhận được một cơn hưng phấn không biết từ đâu kéo tới. Kiếm đã uống máu, vốn sẽ bị kích thích, cho dù là binh khí chỉ vừa khai mở linh trí, cũng sẽ khát khao càng nhiều thêm. Hơn nữa với loại máu tràn đầy linh khí như thế này, không phải cứ chém đại một người là có thể gặp được, binh khí cũng rất kén chọn, có thể thỏa mãn chúng nó hơn cả thứ này chỉ có thể là khoảnh khắc có kẻ chết dưới lưỡi kiếm, tư vị khi sinh mệnh từng chút trôi đi, linh hồn từng chút tàn lụi quả thực chính là thứ tốt đẹp nhất.

Cũng may Thẩm Đông vẫn có thể miễn cưỡng xem như tỉnh táo, cho nên mới không vào lúc trong tay Hình Thiên xuất hiện hai thứ binh khí kia, liền vội vàng xem đối phương như một cái thùng rác mà đá, ấy không, là chém -- mặc dù hắn cảm thấy trạng thái khi khí linh hóa thành nguyên hình cũng giống như một tên nát rượu vậy, nhưng uống say cũng không có nghĩa là đần ra luôn đâu đấy!

Hình Thiên, hình như là thằng cha đã từng rượt Dư Côn chạy quanh trái đất bảy vòng thì phải.

Gã này chính là một kẻ hung tàn dù có mất đầu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc đánh nhau!

Thẩm Đông cũng không sợ hãi khiếp đảm gì, binh khí không có thứ cảm xúc này. Hắn chỉ là cực kỳ nghi ngờ, Đỗ Hành rất không bình thường, vì sao y lại có thói quen ẩn giấu thực lực như vậy, lại làm thế nào mà có thể nhẫn nại, chờ đến lúc thời cơ chín muồi rồi mới quyết định phản kích lại Thiên Đạo, nhưng còn chưa đến mức bị lệ khí tích lũy qua bao nhiêu năm dài tháng rộng khiến cho đánh mất cả lý trí.

Hình Thiên xuất hiện ở nơi này, không cần biết nguyên nhân là gì, cũng chẳng cần quan tâm gã có quan hệ gì với Tinh Vệ từ thiên giới chạy xuống kia, chỉ có một thứ rất rõ ràng, Thiên Đạo!

-- Đỗ Hành, anh cũng đừng mơ Cửu Trọng Thiên Kiếp sẽ giáng xuống thêm lần nữa, Thiên Đạo đã muốn đẩy một người vào chỗ chết, tất sẽ có biện pháp. Tinh Vệ quả thật không phải đối thủ của anh, nhưng Hình Thiên lại đột ngột chạy đến, Thiên Đạo quả nhiên là không thể đắc tội. Bất kể là người nào ôm một bụng tức tối đến gây phiền phức cho Tinh Vệ, đều phải chết trong tay Hình Thiên.

-- năm đó đám phương sĩ tàn sát hàng loạt tiểu yêu ở núi Chung Nam Sơn kia, đoạt được bao nhiêu là yêu cốt da lông linh đan, vui mừng hớn hở, nhưng một giây tiếp theo lại gặp phải sư phụ Đỗ Hành đang lo lắng tìm kiếm đồ đệ. Phỏng chừng một số kẻ không kịp chạy trốn đã lập tức phải bỏ mạng tại núi Chung Nam Sơn, còn những kẻ nhanh chân chạy mất cũng không tránh khỏi bị đánh đến trọng thương, chắc chắn cuối cùng đều phải chết dưới thiên kiếp, thế nên mới tạo thành cảnh Tu Chân giới bốn trăm năm cũng chẳng ai có thể phi thăng thành công.

Thẩm Đông bỗng dưng cảm thấy bản thân dường như đã bỏ sót điều gì, nhưng giờ đây đầu óc hắn còn đang mơ mơ màng màng, làm thế nào cũng nghĩ không ra.

Tóm lại, kiếm tu đã lộ rõ thực lực, không cần nói đến Tu Chân giới, cho dù là trên trời, phỏng chừng cũng khó có ai có thể chống chọi lại được.

So với khi thần tiên xuất thủ đánh nhau, kiếm tu bọn họ có thể sẽ không gom góp đủ linh khí, cũng không có pháp bảo gì lợi hại, nhưng thần tiên trên trời cũng không phải đều là từ thế gian phi thăng lên, chẳng hạn như Tinh Vệ, chính là sau khi chết oán khí quá nặng mới hóa thành chim, mà bởi vì chết đuối tại Đông Hải, cho nên đã thề phải dùng cành cây lấp kín biển Đông Hải... Độ khó của chuyện này quả thực còn cao hơn cả việc Ngu Công dời núi nữa.

Ồ, mà nếu nói về Ngu Công, bộ cả nhà ông ta không cần phải ra đồng làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày hay sao? Cứ khi không mà đi khiêng đòn gánh đào núi đá vậy à? Thậm chí đến đời con cháu cũng tiếp nối công việc của cha ông, nghe đâu cực kỳ kiên trì, thế là khiến cho thiên thần cảm động, phái người xuống giúp bọn họ dọn hai ngọn núi lớn trước nhà đi -- mà sự thật là mọi người sợ cả nhà ông lão cứ đời này sang đời khác tiếp tục kiên trì không ngừng đi cầu cái "Đạo" dời núi này, cuối cùng thành tiên hết ráo chứ gì?

Có một Tinh Vệ mang theo oán khí cùng cố chấp muốn thành tiên, còn không ngừng kiên trì lấp biển Đông Hải là đã đủ lắm rồi. Thêm một thần tiên như Ngu Công nữa, vậy thì mặt mũi Thiên Đế biết để chỗ nào đây!

Dựa trên trình độ cố chấp, Hình Thiên hẳn đã phải sớm phi thăng mới đúng, nhưng đáng thương thay, gã lại không có đầu, kiếm tu không có kiếm còn không được phi thăng, chớ nói chi là không có đầu... Được rồi, điều mà Hình Thiên mong muốn chính là báo thù, không phải thành tiên, từ trước khi thang trời chưa bị chặt đứt, gã đã xách binh khí xông lên trên trển quậy nát Thiên Đình luôn rồi.

Thực lực thế này, cho dù hiện giờ Hình Thiên không có đầu, nhưng đến sư phụ của Đỗ Hành cũng chưa chắc đánh thắng được.

Thẩm Đông dù có lo lắng hơn nữa thì cũng không biết phải làm thế nào, Thiên Lôi đánh xuống hắn có thể nhảy ra chắn, nhưng Đỗ Hành đã biết rõ là không thắng được mà vẫn cố chấp muốn đánh, thì hắn lại không có cách nào biến ra một bàn tay kéo Đỗ Hành lại.

Làm khí linh thật đúng là phiền toái! Làm người tốt hơn nhiều...

Đây là ý nghĩ trong đầu Thẩm Đông lúc này, nhưng hắn lại theo bản năng mà không ngừng kích động, hận không thể lập tức khiến cho Đỗ Hành và Hình Thiên lao vào đánh nhau.

Hai lối suy nghĩ hoàn toàn tương phản này cứ mãi đấu đá nhau, khiến cho Thẩm Đông choáng váng cả đầu. Hắn hy vọng Đỗ Hành chỉ là kiềm nén quá lâu mà thôi, cho dù là Hình Thiên, muốn giết một kiếm tu với tu vi có thể chống chọi cả Độ kiếp thì cũng không phải là dễ dàng, mà dù Đỗ Hành không có cơ hội thắng, vậy chẳng lẽ cái việc nhân lúc đánh được nửa chừng rồi chạy thoát thân y cũng không làm được hay sao?

Trên thực tế, lúc này đây trong mắt Đỗ Hành, kẻ đang đứng trước mặt nói muốn giết y căn bản không phải là Hình Thiên, mà là Thiên Đạo.

Chuyện mà đến Thẩm Đông còn có thể nghĩ ra thì sao y lại không phát hiện được, nhưng y chỉ cười lạnh.

Quả nhiên đã đến, quả nhiên đã có chuẩn bị sẵn.

Hai sự kiện khi ở Chung Nam Sơn và Độ kiếp đã gần như trở thành tâm ma, cho dù trong lòng lúc này mơ hồ cảm nhận được tâm tình bản thân đang dần trở nên bất ổn, nhưng rất nhanh đã bị Đỗ Hành áp chế lại. Y một tay cầm kiếm, tiến lên không lùi bước.

-- không cần biết đây là Thiên Đạo tuần hoàn, hay là mệnh số!

Thanh quang sắc bén, lấp lóe chiếu rọi, phạm vi trong vòng nửa dặm đều sáng bừng.

-- tâm ma này, không thể không dứt!

"Tới đây!" Theo sau là tiếng cười kinh khủng nặng nề khiến cho cả núi đá cũng chấn động.

Một tiếng keng vang vọng, Thập Phương Câu Diệt mạnh mẽ bổ vào trên tấm chắn thanh đồng, Hình Thiên hiển nhiên có chút kinh ngạc, cánh tay trái rụt về, dùng tấm chắn giảm bớt lực, cây búa lớn trong tay phải đột nhiên vung ra, quỹ đạo của cái búa trực tiếp xé toạc màn trời thành những đường chằng chịt, mà dường như chỗ không gian kia cũng không thể chống đỡ nổi, trực tiếp vặn vẹo biến hình.

18 lớp phù chú đồng loạt hiện lên, ngưng tụ bên ngoài kiếm phong lập lòe sắc xanh, thản nhiên đỡ lấy một kích.

Một loạt tiếng nổ ầm ầm rền vang, cả khe núi đều sụp xuống, toàn bộ cây cối đất đá cũng đổ rạp theo, Tinh Vệ với bộ dáng như một cô thiếu nữ liền đứng không vững, phát ra một tiếng gào thê lương, sau đó lập tức biến thành một con chim lông đen móng đỏ, mỏ trắng như tuyết.

Nó cất cánh bay lên, tuyết rơi đầy trời lại càng thêm dày đặc, kích cỡ những bông tuyết đã tăng lên khoảng chừng bằng bàn tay, tuyết trắng bao trùm cả đất trời.

Gió bắc đang thét gào bỗng nhiên tụ lại thành lốc xoáy, trên không trung xuất hiện hơn mười vòi rồng trông như kỳ quan, cứ thế bao vây chiến trường của Hình Thiên và Đỗ Hành vào trung tâm, tất cả bông tuyết cũng bị cuốn vào trong, rất nhanh sau đó, vòi rồng đã biến thành màu đen. Tinh Vệ bất ngờ không kịp đề phòng, vỗ cánh kịch liệt, lúc này mới chật vật tránh thoát được cuồng phong, vừa đáp xuống đất liền biến về hình người.

"Côn Bằng?"

Tinh Vệ mặc dù ở trên trời, nhưng trước kia vẫn nuôi dã tâm lấp biển Đông Hải, Côn Bằng sống ở Bắc Hải, nhưng tên này mỗi lần biến hóa đều bay sang Nam Hải du lịch, cho nên thường phải đi ngang qua Đông Hải. Loại cuồng phong sóng lớn thế này, vào thuở hồng hoang chẳng ai dám động chạm gì tới. Trừ phi kẻ đó có bản lĩnh cao cường, nếu không... Cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng sẽ bị cuốn vào lốc xoáy xoay thành N vòng, đến đầu óc cũng choáng váng, mà nếu tu vi thấp hơn nữa, có thể sẽ bị kéo luôn xuống lòng biển, sau đó chỉ có thể chật vật bơi lên bờ.

Côn Bằng, đúng là một thứ tai họa cho tuyến đường hàng không Bắc Hải - Nam Hải mà!

(Dư Côn: nhìn gì mà nhìn, đường hàng không đều là dùng cánh mà bay, ta cũng vậy thôi, rồi sao nào? So với mấy cái kẻ thích khoe khoang kia thì ta chỉ tạo ra vài vòi rồng thôi, nếu ở thời hiện đại này thì còn kiêm cả chức năng máy giặt luôn ấy, ta chưa tìm mấy người đòi tiền giặt ủi thì thôi chứ.)

Nghe Tinh Vệ hét lên như vậy, chiêu thức trên tay Hình Thiên lập tức khựng lại.

Dư Côn! Chết tiệt, Nhị Phụ nói đầu của gã hiện đang nằm trong tay Dư Côn!

Đỗ Hành đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, Thập Phương Câu Diệt không có khả năng phá vỡ được tấm chắn thanh đồng, phải biết rằng tấm chắn thô sơ tầm thường này chính là thứ năm đó đã đỡ được thần khí Hiên Viên kiếm, nhưng nếu bàn về võ thuật cận chiến, trừ phi là thần tiên dùng võ thành Đạo, bằng không muốn đánh thắng được kiếm tu thì không phải chuyện dễ, Hình Thiên là người ở thời thượng cổ, thay vì nói thực lực cao siêu thì không bằng nói là cậy mạnh.

Dốc hết tất cả sức lực, không cần biết ngươi có nước cờ tinh diệu gì, cứ một búa mà đập, một tấm chắn mà ngăn.

Cổ tay Đỗ Hành khẽ run, đến khi tách ra được khỏi cái búa lớn kia, ngón tay cầm kiếm cũng trượt ra nửa phân, thứ sức mạnh khiến y đến kiếm cũng không cầm nổi này, quả thực không thể liều mạng được.

Đối phó với Hình Thiên đúng là chuyện không dễ dàng gì, ngay cả đầu cũng không có, vậy cổ có thể coi là điểm yếu sao?

Ấn đường thì càng khỏi phải nhắc tới, trái tim... này đúng là không ổn cho lắm, người ta không đầu còn có thể sống sót, nếu đâm mù "con mắt trái" của gã rồi xuyên thẳng vào tim, không khéo Hình Thiên không chết được, ngược lại còn có thể khiến cho Đỗ Hành không còn cách nào rút kiếm ra được nữa, Đỗ Hành không có khả năng vứt bỏ kiếm, nếu thế chẳng lẽ lại sử dụng cánh tay trái để chắn búa lớn của Hình Thiên?

Liều lĩnh kiểu đó, mới là con đường ngắn nhất dẫn đến cái chết.

Đỗ Hành thừa dịp Hình Thiên còn đang phân tâm, trực tiếp vung một kiếm về phía đầu gối Hình Thiên.

Hình Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức dùng lá chắn đỡ đòn, chỉ là lần này gã đã đánh mất tiên cơ, thế tấn công tạm thời bị bó buộc. Kiếm phong cực kỳ sắc bén, tốc độ xuất kiếm lại quá nhanh, so về hình dáng, Hình Thiên quả thật vô cùng cao to, trông cứ như một bia ngắm sống. Trên làn da cứng như sắt đá của gã cũng xuất hiện vài vết máu thật nhỏ, đều là do kiếm khí tạo ra, căn bản không thể coi là vết thương, nhưng vẫn khiến cho Hình Thiên tức giận, mới đầu trong lòng gã còn cho rằng đây là một trận đấu cực kỳ thống khoái, kết quả là so với việc truy đuổi Dư Côn lại còn nghẹn khuất hơn gấp trăm lần.

Đằng sau đám vòi rồng phía xa xa kia quả nhiên truyền tới giọng nói của Dư Côn:

"Ta đã nói là thần tiên nhà ai, mang oán khí nặng như vậy mà còn có thể thành tiên được, cuối cùng lại là con nhóc Nữ Oa này... Nè, ta nói ngươi chạy đến nhân gian để làm gì? Rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi lấp Đông Hải đi, đến đây tạo tuyết chi vậy?"

Đối diện Dư Côn bỗng nhiên có vô số đóa sen vàng rực phóng ra, trực tiếp dung nhập vào trong vòi rồng, luồng khí xám đen kia lập tức biến mất, đất trời sáng bừng lên một màu vàng chói lọi, một bóng người xuất hiện giữa không trung.

"Triển Viễn... Chiêm Viễn đại sư ngươi chạy tới đây làm gì, viết giấy phạt à?" Dư Côn tức giận phất tay, "Mau cút mau cút, cái đám ở Thiên giới này kẻ nào kẻ nấy đều nghèo rớt mồng tơi ra!"

Triển Viễn không đáp lời, nhưng lại có thêm càng nhiều đóa sen vàng nở rộ giữa không trung, triệt tiêu luồng oán khí nồng đậm kia.

Ở phía xa xa, thế nhưng lại thấp thoáng vài bóng người. Đỗ Hành cùng Hình Thiên đang liều mạng chiến đấu, đã được linh khí dẫn dắt, cho dù là cái đám Tu Chân giới mù tịt đường xá, chỉ cần họ muốn, hoàn toàn có thể lần theo dấu vết mà tìm đến.

Hai mắt Dư Côn thiếu điều trợn trắng: "Không phải bảo các ngươi đợi ở siêu thị Sơn Hải sao? Còn không mau chạy về nhà ẩn náu đi? Cả đám chạy đến đây làm gì, ta có nợ tiền các ngươi đâu, Đỗ Hành cũng chẳng bao giờ mượn tiền các ngươi cả, hay là sợ bọn ta chết rồi các ngươi không biết đòi nợ ai?"

"Dư Côn đạo hữu nói sai rồi, chân mọc trên người ta, ta muốn đi đâu thì đi thôi." Một người trên đầu có sừng, tiên phong rút ra binh khí trông như một cái roi vàng chín đốt, liều mạng lao thẳng ra phía sau lưng Hình Thiên.

"Tuyết rơi dày quá, bần đạo tìm không ra đường về Thừa Thiên Tông!" Ngay cả Bạch Thuật Chân Nhân cũng mở to mắt nói dối, vung vẩy phất trần, lạnh lùng nhìn Tinh Vệ.

"Đúng vậy, mọi người đi cùng nhau thì an toàn hơn, ngươi cũng biết ta nhát gan, chưa bao giờ dám ra đường vào ban đêm mà." Sắc mặt trắng bệch hốc mắt đen thùi, hình thể gầy đến đáng thương, vừa nhìn liền nhận ra đó chính là quản lý Cúc xìu xìu yểu yểu của siêu thị Sơn Hải, hắn vừa dứt lời liền không chút kiêng dè, bàn tay gập lại trực tiếp lao qua đánh lén Hình Thiên.

Người bình thường đến phía sau gáy cũng chưa mọc nổi mắt, huống chi Hình Thiên còn là kẻ mất đầu.

"Thư Như!!" Hình Thiên cực kỳ giận dữ, chiêu thức ngoan độc này tuy rằng chưa đến mức khiến gã trọng thương, nhưng lại thật sự bị chọc giận, đồng thời cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Dư Côn thật sự muốn liều mạng, mọi người tụ tập ở đây cũng ôm ý định đánh đến một mất một còn?

Tinh Vệ xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ cũng là cạm bẫy do bọn chúng bày ra?

Đầu óc Hình Thiên vốn đã đơn giản, giờ đây lại càng thêm choáng váng, Nhị Phụ vắng mặt, gã cũng chẳng thể nghĩ ra được giải pháp gì.

Dư Côn so với gã còn tức giận hơn, chỉ vào mọi người mà mắng: "Các ngươi uống lộn thuốc hết rồi phải không, hay là chưa tỉnh ngủ? Còn ngươi nữa, Cúc Như ngươi không phải đang đi tìm Trịnh Xương Hầu sao? Chạy tới đây làm gì, về hết cho ta! Cái tên Hình Thiên này thì có là gì, lúc hắn và Thiên Đế đánh nhau ta còn chạy theo hóng hớt nữa kia kìa, các ngươi tuổi gì mà dám đua đòi hả?"

Nhưng mặc cho lão có mắng chửi như thế nào, cái đám kia vẫn làm ngơ, vào tai trái ra tai phải.

Khai Sơn Phủ cười hề hề, lấy tay chỉ chỉ lên bầu trời u ám: "Giám đốc dư ngươi không cần lo lắng Thiên gì đó đâu, chúng ta hiểu mà."

"Hiểu rồi sao còn dám tới đây?"

"Nhưng bây giờ mà về thì cũng có kịp nữa đâu!" Khai Sơn Phủ bày ra bộ dáng y hệt lưu manh, khoanh tay đứng đó, đột nhiên toàn thân phát ra một luồng sáng bạc, một cái búa lớn cao bốn thước sừng sững treo giữa trời, đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông cũng không nói gì, vươn tay cầm lấy binh khí của mình, tiếp đó liền lao thẳng tới sau lưng Hình Thiên, ai còn quan tâm đến cái chuyện quang minh chính đại làm chi nữa, cứ như vậy mà đánh thôi!

Bạch Thuật chân nhân cũng không khách khí, bỏ lại một câu "Dù sao chưởng môn cũng là sư đệ của bần đạo" sau đó liền quay sang đối phó với Tinh Vệ nay đã hóa về nguyên hình.

"Đúng vậy, dù sao ta cũng là đại trưởng lão, dưới ta vẫn còn ba trưởng lão khác..."

"Ta cũng đã sống qua mười thế rồi, vẫn cảm thấy chưa đủ lắm, vừa lúc muốn bắt đầu lại!" Triển Viễn tay tạo thành pháp quyết, miệng nở một nụ cười khả cúc, nếu như không để ý đến lời lão nói, vậy thì trông từ xa quả thật có thể nói là vô cùng đứng đắn, thuần túy là một lão thần côn cao cấp:

"Quả thật, đứng dưới Thiên Đạo, chúng ta không nên nhúng tay vào mới đúng, nhưng đây là nhân sinh, cớ gì lại không được lựa chọn một con đường đúng đắn để đi?"

Dư Côn há mồm, nhưng ngay cả một chữ cũng không thốt được nên lời.

Đỗ Hành nhìn những bóng người dần dần gia nhập vào cuộc chiến, lệ khí ẩn sâu trong lòng cũng chợt tiêu tán từng chút từng chút một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.