Nhị Phụ ngửa đầu nhìn tán cây cao ngất, sau đó hóa về nguyên hình, men theo thân cây mà bò lên trên, sức mạnh của các cổ tộc thời hồng hoang uy lực là thế, nhưng cũng chỉ đủ khiến cho thân cây thoáng lay động, huống chi với kích cỡ của hắn cũng không có cách nào ôm trọn được thân cây.
"Ha ha, đúng là Kiến Mộc!" Hình Thiên năm xưa chính là dùng thang trời mà leo lên Thiên Đình chém người, gã vỗ vỗ thân cây, lớp vỏ cây nhìn như những phiến đá cứng rắn lập tức chấn động, cành lá hơi lắc lư nhưng vẫn không rơi, người đứng dưới gốc cây đưa tay thấy không được năm ngón, xung quanh đều tối đen như mực.
Vô số quỷ linh cầm chặt vũ khí, cẩn thận tạo thành một vòng vây.
Bọn họ biết khả năng chiến đấu của Hình Thiên, cho nên không dám tùy tiện ra tay.
"Phù Suất, chúng ta nên làm thế nào?" Tướng quân trẻ tuổi vận một bộ giáp bạc lo lắng hỏi, nếu như Lôi Thành và Thẩm Đông có ở đây, nhất định có thể nhận ra đây chính là vị tiểu tướng quân cực kỳ nghiêm khắc ở lớp huấn luyện, từ khi Kiến Mộc bắt đầu gieo trồng, người nọ đã mang binh mã đóng ở nơi này, cho dù kết giới núi Bắc Mang có bị phá, cũng không thể khiến cho người nọ có chút dao động nào.
Quỷ linh trong đại quân có kẻ là quỷ thất nghiệp tới từ địa phủ, mà đa phần là những vong hồn vất vưởng ở Nhân gian.
Tuyệt đối không một ai có cái loại thực lực xìu xìu yểu yểu chỉ có thể đi làm chuyển phát nhanh như tên Lôi Thành kia, đa số bọn họ đều là chết trên chiến trường, hoặc là bị chết rất thảm, linh hồn qua một thời gian dài không thể tiêu tán, sau đó lại được tu luyện công pháp thích hợp, các đại môn phái tu chân tuy rằng võ lực cao cường, nhưng cũng không thể đem ra so sánh với những quỷ linh am hiểu vây giết này, các loại bùa chú trận pháp bọn họ cũng có thể bố trí kỹ càng không để lại chút sơ hở nào, những quỷ linh và yêu tu này chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của Tu Chân giới, chỉ phụ trách trấn thủ Kiến Mộc và chiến trường núi Bắc Mang. Nhưng cố tình hôm nay lại gặp phải xui xẻo, đối đầu với một gốc rạ cứng, không cần nói Hình Thiên, ngay cả Nhị Phụ bọn họ cũng không thể ngăn nổi.
"Bao vây, Hình Thiên ý đồ bất minh, tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Lời vừa dứt, hai luồng ánh sáng thật dài từ phía chân trời đột nhiên lao tới đây.
Dư Côn vừa mới giữ được thăng bằng, ngẩng đầu liền trông thấy cái đuôi nhọn hoắt của Nhị Phụ, lập tức giậm chân:
"Tiểu xà, ngươi xuống đây cho ta!"
"Con cá trụi lông kia, ngươi thì được phép trồng Kiến Mộc, mà bọn ta lại không được phép đi lên tham quan một chút hay sao?" Nhị Phụ lười biếng xoay đầu, Kiến Mộc là thần thụ, có thể dùng làm thang trời, đương nhiên cũng có năng lực phá vỡ không gian. Một gốc cây cao như vậy, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng cũng đã có thể tự tạo thành một không gian riêng biệt, lớp lớp tán cây rậm rạp phía trên tầng mây kia chính là một hư ảnh, đừng nói hệ thống vệ tinh không thể quay hình được, mà ngay cả máy bay cũng có thể bay xuyên qua. Hiện giờ Kiến Mộc nở hoa, linh khí vô cùng dồi dào, Nhị Phụ còn hận không thể ở luôn trên cây, nào còn thời gian đếm xỉa tới Dư Côn.
"Không sai, ta đang định đi lên tham quan một chút đó, rồi sao nào!" Hình Thiên cầm búa cười to, gã không có đầu, căn bản không thể ngửi được mùi hương của hoa Kiến Mộc, cho dù mùi hương này chỉ ảnh hưởng đến linh hồn, nhưng tác dụng lên thần trí của gã cũng không hề nhỏ.
Mí mắt Dư Côn giật điên cuồng, vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào cây búa kia.
Thẩm Đông dựa vào trên rễ cây mà thở hổn hển.
Đỗ Hành bay quá nhanh, may là hắn không say xe cũng không sợ độ cao, nếu không chắc giờ đã có chuyện vui để xem rồi.
Trong khoảng không gian tối đen như mực bên dưới Kiến Mộc, từng luồng ánh sáng liên tiếp xẹt qua, đây chính là các thủ lĩnh Tu Chân giới vừa làm ổ ở nhà chưa được bao lâu, lại phải nhận mệnh mà chạy tới, thế nên sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Vừa nhìn thấy Hình Thiên cùng Nhị Phụ, bọn họ gần như không cần phải nói gì thêm, chộp lấy binh khí, rút ra pháp bảo, tạo thành trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vì vậy, Thẩm Đông cuối cùng cũng nhìn thấy được tình hình xung quanh, chính là nhờ vào ánh sáng do đám binh khí pháp bảo của bọn họ phát ra.
Những quỷ linh trông như thực chất, vận trên người khôi giáp đen tuyền, mặt đầy máu tươi, quả thực khiến Thẩm Đông có chút sợ hãi, chúng nó bao vây tứ phía, trong tay đều đang cầm một vật màu đỏ đen, phỏng chừng chính là những thanh trường mâu khắc phù chú được sản xuất hàng loạt, cả đội ngũ đều vô cùng nghiêm chỉnh trật tự. Có rất nhiều quỷ thế nhưng còn cưỡi cả chiến mã, chiến mã cũng được khoác khôi giáp, từng luồng sương khói xám đen bao phủ quanh thân thể chúng, hơn nữa còn có một vài yêu tu trong đại quân, nhưng chiến mã bọn họ cưỡi lại mang hình thù rất kỳ quái, nếu từng người trong bọn họ xông lên, vũ lực quả thật là không đáng kể, nhưng nếu tụ lại cùng một chỗ, khí thế lại vô cùng đáng sợ, sát khí hừng hực ngút trời.
Đây có lẽ chính là sức mạnh vạn quân, cho dù có là tuyệt thế cao thủ, e rằng cũng sẽ sởn cả tóc gáy.
Nhị Phụ lặng lẽ thụt lùi, lui ra phía sau Hình Thiên, mà Hình Thiên thì ngược lại, chiến ý tăng vọt, hưng phấn vô cùng, chỉ hận đại quân không thể lập tức xông tới để gã chém giết, nhưng dù gã có lỗ mãng hơn nữa, thì Thống soái của đại quân quỷ linh này cũng sẽ không mù quáng mà để cho binh lực tổn thất một cách vô nghĩa như vậy.
Dư Côn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt xoáy thẳng vào Nhị Phụ, hắn và Nguy còn đang ở dưới gốc cây, Tu Chân giới cũng không quan tâm có làm ẩu hay không, nhưng lỡ đâu lúc vây đánh lại xảy ra vấn đề, khiến cho Kiến Mộc có mệnh hệ gì, đến lúc đó muốn khóc cũng khóc không được.
"Nhạc Nguyên soái, ba tên khốn này tới đây bằng cách nào?"
"Trực tiếp phá bỏ Tỏa Linh Trận, sau đó phá hủy bảy tuyến phong tỏa, bọn ta căn bản là không có đủ thời gian để bố trí phòng ngự thêm một lần nữa."
Phòng tuyến trấn thủ Kiến Mộc ban đầu là để nhằm vào đại quân U Minh giới, bởi vì bình thường khi đánh trận, những nhân vật lợi hại từ Cùng Kỳ trở lên đều sẽ bị những cao thủ bên Tu Chân giới quấn lấy, đó cũng chính là biện pháp duy nhất, còn cái tên Hình Thiên kia lại thuộc về trường hợp một người có thể địch lại vạn quân, bất kỳ trận pháp nào cũng không có hiệu quả với gã, chỉ cần một búa liền có thể phá nát.
Bạch Thuật chân nhân tiến lên một bước, giận dữ gầm lên:
"Hình Thiên, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Lão Nhị không phải đã nói rồi sao, chỉ đi lên xem thử thôi! Kiến Mộc chính là thang trời, người người đều có thể đi!"
Dư Côn thiếu điều hộc máu, cái chuyện xui xẻo này phải nói thế nào đây, cũng giống như lúc đường quốc lộ bị lũ lớn phá sập, tạm thời không có ai tu sửa, người dân ở sơn thôn gần đó vất vả cực khổ tự mình sửa đường, đến lúc công trình sắp sửa hoàn thành, một chiếc Hummer tông bay rào chắn trên đường mà xông tới, hống hách nói, sửa cho mau để ông đây còn đi nữa, cái gì, không cho đi? Đây không phải là đường sao? Đường không để cho người đi chứ để làm gì!
"Khinh người quá đáng!" Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông là người đầu tiên xông lên, Khai Sơn Phủ lập tức lao ra, trận chiến mở màn.
Thẩm Đông cuối cùng cũng hiểu làm cách nào mà đại trưởng lão với chiều cao một mét ba kia có thể nhấc được cây búa cao bốn thước rồi.
Đám người Tu Chân giới này lúc đánh nhau đều là bay trên không, chẳng ai lại thành thành thật thật đứng dưới đất cả. Binh khí càng dài lại càng chiếm ưu thế, nhất là với vóc dáng của ngài đại trưởng lão đây, những vị trí hiểm yếu đều đã được binh khí che chắn, muốn chém ông ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đỗ Hành từ nãy đến giờ tuy rằng chưa nói một lời, nhưng y lại dịch chuyển hai bước, vị trí lúc này cho phép y quan sát Nhị Phụ một cách rõ ràng, ánh mắt y rơi xuống nơi tiếp nối giữa cái cơ thể đầu người thân rắn kia, phản ứng đầu tiên của Thẩm Đông chính là nếu lát nữa Đỗ Hành ra tay, tuyệt đối sẽ nhắm vào nơi đó.
Hắn nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, cánh tay cẳng chân đều đau nhức đến nỗi như muốn rụng rời ra, nếu đánh thêm một trận nữa thì hắn còn có thể bước xuống giường nổi sao? Thấy mấy người kia đã bắt đầu giương cung bạt kiếm, Thẩm Đông không hề suy nghĩ, lập tức hét to một tiếng:
"Khoan đã!"
Những cánh tay đang vẽ pháp quyết vung pháp bảo đều dừng lại nửa chừng, mà những người đang rút binh khí cũng cứng đờ tại chỗ.
Mà ngay cả Hình Thiên và Nhị Phụ, cũng vì biết Thẩm Đông là khí linh, có lẽ là muốn thay mặt Đỗ Hành phát biểu cảm nghĩ, cho nên cũng không hề động tay.
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thẩm Đông cảm thấy rất không thoải mái, nhưng may là mấy thứ sát khí này nọ chẳng đả động gì được tới hắn, cho nên hắn cũng bất chấp mà hỏi:
"Gốc Kiến Mộc này còn chưa trưởng thành, mấy người đánh đánh giết giết cái gì?"
Mọi người đều sửng sốt.
Thẩm Đông còn nói: "Hiện giờ Kiến Mộc chỉ còn lại mỗi một cây này, Hình Thiên ông dám chặt thật sao?"
Đúng vậy, đám người Tu Chân giới đều đột nhiên tỉnh ngộ, hiện giờ kẻ trông mong Kiến Mộc mau trưởng thành nhất, cần phải bảo vệ Kiến Mộc nhất không phải là bọn họ, Thiên giới đại loạn, cũng chỉ có mỗi Hình Thiên là nhớ mãi không quên mà thôi.
Vẻ mặt của Bạch Thuật Chân Nhân cũng dần dần thả lỏng, dứt khoát thu lại phất trần:
"Hình Thiên ngươi lên đi, không ai ngăn cản ngươi đâu."
"Đúng! Lên đến ngọn cây rồi thì ở đó ngoan ngoãn chờ thêm 600 năm nữa đi, nói không chừng có thể đợi được đến lúc cây trưởng thành đấy, nhớ bảo thủ hạ của ngươi giúp tưới nước, Kiến Mộc không dễ trồng đâu!" Đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông lập tức bồi thêm.
"Nhạc Nguyên soái, rút quân rút quân, nơi này không cần đóng giữ nữa, mọi người thủ ở nơi này mấy trăm năm rồi, cũng vất vả rồi, nhanh đến siêu thị Sơn Hải thả lỏng chút nào!" Dư Côn vẫn không thể nào cười nổi, hạt giống Kiến Mộc là do lão lấy ra, có thể lớn được như thế này, lão cũng đã bỏ ra không ít công sức, tuy rằng giờ đây đã vô dụng, thậm chí còn có thể là một mối họa ngầm, nhưng nếu bỏ thật thì đau lòng lắm đó!
Hình Thiên ngây dại.
Nhị Phụ quay đầu, lặng lẽ mắng thầm một tiếng đồ ngu, lập tức biến về hình người, cứ như vậy mà nghiêng nghiêng đứng trên thân cây:
"Tông phái của các ngươi hình như cũng có người ở trên trời nhỉ!"
Câu nói này đã chọt trúng chỗ đau, đám người Tu Chân giới mới vừa rồi còn lớn tiếng trêu chọc cười nhạo, nay đều hoàn toàn câm nín.
Thẩm Đông còn chưa hiểu mô tê gì, Triển Viễn đã đột ngột vung tay lên, mọi người cũng theo đó mà cảm thấy gánh nặng trong lòng đều được trút bỏ, tất cả lui sang một bên không lên tiếng, nhưng sắc mặt vẫn lúc trắng lúc xanh.
"Đế Hưu Tự của ta, trong ba nghìn bốn trăm năm, đã có tổng cộng mười bảy vị đại sư viên mãn mười thế mà phi thăng." Triển Viễn chậm rãi nói từng câu từng chữ, "Các môn các phái, cũng không kém là bao, cộng lại cũng có hơn hai trăm vị... Nhị Phụ! Ngươi tính sai nước cờ rồi, bọn ta sao có thể chỉ vì các vị tiền bối trong môn phái mà để mặc Kiến Mộc trưởng thành được, thang trời một khi đã bắc lên, tất nhiên người ở đây có thể lên trời, nhưng người trên Thiên giới cũng có thể đi xuống!"
"Cho nên?" Nhị Phụ âm u cười, "Hiện giờ liền đổi lại thành các ngươi muốn phá hủy Kiến Mộc, còn chúng ta bảo vệ Kiến Mộc?"
Miệng Dư Côn méo xệch.
Tâm tình của lão hiện nay cũng là suy nghĩ chung của đông đảo quần chúng: Khốn nạn, thói đời xoay chuyển quá nhanh.
Quên đi, dù sao cũng phải đánh một trận, bây giờ bọn họ cũng chẳng còn gì để kiêng dè, không cần quan tâm đến Kiến Mộc nữa.
Nhất thời sát ý tăng vọt, ai chuẩn bị vung pháp bảo thì lại tiếp tục vung, ai tạo thủ quyết thì lại tiếp tục tạo, những người cầm binh khí cũng càng thêm bất chấp mà chuẩn bị khuếch trương uy lực chiêu thức. Bạch xà biến về nguyên hình che chắn trước người Nhị Phụ, Hình Thiên tiếp tục phẫn nộ giơ cao búa lớn, Thẩm Đông thì lại tiếp tục rầu rĩ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một luồng khí lưu ào ào quét tới.
Uy lực không mạnh, nhưng tốc độ lại rất nhanh, cứ như vào lúc hai đại quân đang chuẩn bị đánh nhau, đột nhiên có một con thỏ hoang từ đâu chạy tới, lập tức khiến cho đám người đã tập trung tinh thần chuẩn bị khai chiến chợt sửng sốt, phút chốc liền phân tâm muốn tìm hiểu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cũng đúng ngay lúc này, Triển Viễn đại sư vừa lấy ra pháp bảo là một đóa sen vàng, người chưa kịp động thủ mà sắc mặt đã đột nhiên biến đổi.
Cỗ pháp lực đột ngột tăng mạnh kia cuồn cuộn không dứt mà tuôn ra, kéo theo tất cả linh khí thiên địa, gốc Kiến Mộc to lớn cũng bắt đầu xao động, vô số đóa hoa trắng tinh ào ào rụng xuống, rải đầy đầu đầy mặt Nhị Phụ, đóa hoa tan rã lại càng nhanh hơn, chỉ vài giây sau, linh khí mênh mông ùa về liền khiến cho mọi người khiếp sợ, tất cả đều nháo nhác ngẩng đầu lên quan sát sự biến đổi của Kiến Mộc.
Đại quân quỷ linh cũng lập tức bay ra khỏi vị trí ban đầu, những người còn lại ai biết bay thì liền nhanh chóng bay đi, chỉ có một vài tiểu yêu tu là xui xẻo, cả người lẫn ngựa đều lăn lông lốc.
Các nhánh cây Kiến Mộc đều ở cách mặt đất chừng 700 mét, những cành lá đung đưa trên kia không có bao nhiêu tính uy hiếp, ở dưới này, Bạch Xà chỉ có thể liều mạng quấn chặt lấy thân cây, Thẩm Đông trong một phút đứng không vững liền đập đầu vào lưng Đỗ Hành, tiếp đó liền bị tóm chặt rồi bay lên, tất cả mọi người cũng không màng tới trận chiến nữa, chỉ mải cuống cuồng tránh né đám rễ cây Kiến Mộc đang khua khoắng loạn xạ kia.
"Móa, này là sao đây?" Khai Sơn Phủ biến về hình người, hét lớn một tiếng, một quyền đập bay cái rễ cây đang huơ tới sát bên người, gã tiện tay chộp một cái, liền túm được đại trưởng lão tí hon vừa suýt gặp phải tai nạn giao thông trên không trung khi đang bay lên, sau đó lập tức mang ông ta lên thân cây.
"Triển Viễn?"
"Đại sư?" Nguyên nhân khiến cho linh khí xao động như thế này, mọi người vừa nhìn là hiểu ngay.
Trong không gian tối đen như mực bên dưới Kiến Mộc, bỗng đâu xuất hiện một cột ánh sáng chói lòa kim quang, các nhánh cây ào ào dạt ra, cứ như là đang né tránh.
Tiếp theo đó liền có một đạo Thiên lôi giáng xuống.
"Tội lỗi, tội lỗi mười tám đời..." Triển Viễn cười khổ ngẩng đầu, "Bầng tăng phải Độ kiếp rồi."
Đờ mờ, chẳng lẽ dạo này phổ biến phong trào chơi phi thăng trên chiến trường hả?
Đạo Thiên lôi thứ nhất vững vàng giáng xuống, vừa lúc đánh trúng con "thỏ hoang" đã quấy nhiễu chiến trường lúc ban nãy.
Đó là một pháp bảo hình thoi, chỉ trong nháy mắt đã bị phá hủy. Bất kể là loại Thiên Kiếp gì, đạo Thiên lôi thứ nhất đều vô cùng yếu ớt, bất cứ người nào ở đây cũng có thể tiếp được, cá biệt hơn, những kẻ có thực lực cường đại còn có thể trực tiếp dùng thân thể để gánh lấy. Nhưng thứ pháp bảo tốc độ cực kỳ nhanh này lại khiến cho đa số người ở đây nheo mắt, dở khóc dở cười liên thủ đánh ra một chưởng, cuối cùng sau khi pháp bảo cháy đen rồi nứt ra từng mảnh, một kẻ toàn thân bốc khói liền lăn ra, may mắn tránh được một kiếp.
"Ta... ta là nhân viên chuyển phát nhanh!"
Con quỷ kia thều thào kêu lên, trong ngực quả nhiên có ôm theo một cái hộp nhỏ bị sét đánh đến đen thui.
"..." Thẩm Đông chợt có linh tính chẳng lành.
"Là bưu kiện chuyển phát nhanh đặc biệt, của Đỗ Hành..." Nhân viên chuyển phát nhanh đau khổ nói xong, liền lăn quay ra đất.
Quả nhiên!
Như lúc đặt hàng đã nói, định vị bằng linh lực, bất kể người nhận ở nơi nào, hàng vẫn sẽ giao đến trong ngày —— cho dù địa điểm là ở dưới Kiến Mộc, thời gian là trước khi khai chiến, trong tình cảnh Phật tu sắp sửa phi thăng, quả nhiên tuyệt đối không giao nhầm = 皿 =
Thẩm Đông chột dạ ngó cái hộp kia.
Thiên Lôi khiến cho Kiến Mộc dao động càng thêm dữ dội, đại quân quỷ linh cũng nối gót những người tu chân kia mà lui về phía sau toàn bộ, lúc rời đi còn không quên tiện tay túm luôn cái tên nhân viên chuyển phát xui xẻo nọ, mà người nọ đương nhiên cũng chẳng động đậy gì nổi, Dư Côn và Đỗ Hành vẫn đang giằng co với Nhị Phụ Hình Thiên. Các tông phái có chút hỗn loạn, rất nhiều đệ tử môn nhân trên không trung liên tiếp tông nhầm vào nhau, trái lại, đại quân quỷ linh tuy khá là hoảng loạn, nhưng vẫn rút lui rất có trật tự nề nếp.
Đạo Thiên lôi thứ hai cũng nối đuôi đạo thứ nhất mà giáng xuống.
Nếu như kiếm tu phải hứng chịu loại khó nhằn nhất là Cửu Trọng Thiên Kiếp, vậy thì Phật tu chính là loại đơn giản nhất, chỉ có chín đạo Thiên lôi.
Triển Viễn không tránh không né, cứ như vậy mà đứng lặng dưới lôi quang, toàn thân phát ra Phật quang dát vàng, lông tóc vô thương.
Thẩm Đông vẫn đang trân mắt ngó cái hộp kia, hai trăm vạn lận đó.
Dù đang ở trong tình huống lâm trận mới lo mài gươm, nhưng chuyện hãy còn nước còn tát, lúc này phải nhanh chóng mở cái bưu kiện kia ra, chờ Triển Viễn phi thăng xong, không chừng mọi người còn phải đánh thêm một trận, hắn phải tranh thủ thời gian ngó qua vài ba chiêu thức, biết đâu còn dùng được lúc đánh nhau.
Thẩm Đông lập tức lao qua, ôm lấy cái hộp, thế nhưng lại bị rễ cây ngáng chân mà ngã lăn ra đất.
Thân thể đang đau nhức lại còn chịu va đập, Thẩm Đông cắn răng đứng dậy, lúc này Triển Viễn đã nghênh đón đạo Thiên lôi thứ tư.
Kiến Mộc sinh trưởng trong một không gian độc lập, có thể nói rằng, bộ rễ và cành nhánh của nó chính là thứ chống đỡ không gian hư vô này, thế nhưng với uy lực của Thiên Kiếp, tất cả những thứ này đều chẳng là cái đinh gì cả, cho dù Triển Viễn có trốn đến U Minh giới, Thiên Lôi vẫn có cách để đánh vào.
Lôi quang cuồn cuộn cùng uy áp nặng nề khiến cho hơn mười nhánh cây Kiến Mộc xuất hiện những vết rạn sâu hoắm, tán cây run rẩy, liều mạng tránh né lôi quang Thiên Kiếp, tầng tầng cành lá lắc lư chuyển động, thật sự phân ra một thông đạo nhỏ để Thiên Lôi đánh qua, mà nơi Triển Viễn đang đứng, ngay cả rễ cây Kiến Mộc cũng di chuyển ra thật xa.
Đạo Thiên lôi thứ năm đã không còn yếu như lúc đầu, toàn bộ những người chưa kịp trốn ở xung quanh đó cũng bị lôi quang bao phủ.
Hình Thiên quát to một tiếng, búa lớn cùng lá chắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhị Phụ cũng đẩy Bạch xà sang một bên, hai người nhanh chóng tản ra để tránh né lôi quang đang dần lan rộng.
Dư Côn dứt khoát nhanh nhẹn lui ra, trên phất trần của Bạch Thuật Chân Nhân cũng đã xuất hiện vết rạn, ông ta bất giác cảm thấy đau lòng. Chỉ mới là đạo Thiên lôi thứ năm mà thôi, nếu lúc này là bản thân ông ta Độ kiếp, chẳng lẽ chỉ có thể cam chịu số phận bị đánh thành tro bụi hay sao?
Tiếp theo đó là ba đạo Thiên lôi đồng loạt đánh xuống, đám người Tu Chân giới trở tay không kịp, chỉ có thể trực tiếp lấy ra pháp bảo liên thủ chống đỡ.
Trước mắt Thẩm Đông tối sầm, chợt phát hiện Đỗ Hành đang đứng che chắn trước mặt mình, uy lực của Thiên lôi mạnh mẽ tới mức trực tiếp xốc tung mảnh đất xung quanh đó, Kiến Mộc liều mạng thu lại rễ cây, cố gắng ghim thật sâu vào đất, chỉ có duy nhất vị trí mà mọi người đang đặt chân là còn miễn cưỡng được xem là nguyên vẹn.
Tiếng sấm liên tục rền vang, còn lại không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, Thiên Kiếp ở cấp độ này, Đỗ Hành căn bản chẳng để vào mắt.
Thẩm Đông nhìn quanh bốn phía, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hơn nữa xung quanh đều là hố to hố nhỏ sâu tận bốn năm thước, nơi hắn đang đứng trông cứ như một hòn đảo đơn độc.
Thiên Kiếp của Phật tu trôi qua rất nhanh, cũng rất dễ dàng, sau khi đạo Thiên lôi thứ chín giáng xuống, pháp bảo của Triển Viễn đã triệt để bị phá hỏng, hoàn toàn biến dạng, hai chân ông ta cũng bị vùi một thước vào trong đất, nhưng tốt xấu gì cũng đã qua được.
Bốn bề lặng thinh.
Triển Viễn chậm rãi đứng lên, mái tóc xõa tung, kim quang bao phủ khắp người, sau khi mở mắt ra, vẻ mặt đột nhiên khác hẳn ngày thường.
Thân ảnh ông ta bay lên, dần dần trở nên trong suốt, hai tay chắp lại, cứ như đang nhìn mọi người mỉm cười, sau đó liền biến mất.
"Phi thăng..." Dư Côn chùi chùi cái trán đẫm mồ hôi, mọi người cũng nhẹ nhàng thở phào.
Lúc này một lực hút vô hình đột nhiên xuất hiện.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Đông là người đầu tiên bị cuốn vào.
Đỗ Hành kinh hãi, nhưng y cũng không có cách nào đứng vững được, chỉ có thể nhanh chóng vươn tay nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Đông, đến khi kéo được hắn lại, hai người liền ngã lăn ra đất, nhưng lúc này lực hút kia lại càng lớn, cứ như một cơn lốc xoáy cực đại kéo theo linh khí vần vũ khắp trời.
Thoáng cái, kiếm quang thanh sắc đã vẽ ra vô số khe nứt sâu hoắm trên mặt đất, nhưng vẫn không thể ngăn cản được lực hút này.
Dư Côn dũng mãnh lao ra cứu viện: "Trọng lượng của ta chắc chắn không thành vấn đề..."
Lời còn chưa dứt, lực hút này cứ như càng gặp nặng thì lại càng mạnh mẽ hơn, trong nháy mắt, ba người đã bị kéo ra ngoài hơn một đoạn. Toàn bộ cơ thể Thẩm Đông bị treo lơ lửng giữa không trung, ngay cả thân ảnh Đỗ Hành cũng trở thành bán trong suốt, Bạch Thuật Chân Nhân sợ tới mức lập tức lao qua túm chặt Dư Côn, đại trưởng lão Nhật Chiếu Tông cũng nhanh chóng kéo cánh tay ông ta lại, Khai Sơn Phủ chộp lấy mắt cá chân của chủ nhân nhà mình, còn chưa kịp phát lực, cả hàng người rồng rắn đã bị kéo vào luồng kim quang, biến mất trong nháy mắt.
"Ha ha! Cơ hội tốt!" Hình Thiên cầm theo búa, lập tức vươn tay tóm lấy Nhị Phụ ném vào trong đó.
"Hình Thiên!! Ngươi làm gì!" Nhị Phụ giãy dụa, nhưng không có cách nào tránh thoát được.
Nguy giận dữ, song chỉ có thể cắn răng lao vào theo hắn.
"Ta phải mang theo ngươi, để ngươi còn giúp ta nghĩ cách chứ!" Hình Thiên đắc ý vác búa đi vào.
Cũng ngay vào lúc Hình Thiên biến mất, kim quang lập tức tắt ngóm, tất cả mọi thứ lại trở về tình trạng yên ả như lúc ban đầu.