Chúng ta tâm sự với nhau một chút nha, được không chị?
Đến giữa trưa.
Cuộc họp đã sắp kết thúc, màn hình điện thoại của Thời Vũ bỗng nhiên sáng lên, cô liếc nhìn thông báo hiển thị tên người gọi xong thì vẻ mặt đã trở nên lạnh lẽo, cầm lấy điện thoại.
"Tan họp." Thời Vũ đứng dậy, bấm nhận cuộc xong liền bước ra ngoài phòng họp, khí thế rất đáng sợ.
Chỉ còn lại một đám nhân viên ở trong phòng họp sợ tới run bần bật, người này nhìn người kia, cả thở cũng không dám thở ra tiếng.
Hôm nay không biết vì sao mà mới sáng sớm thì sếp Thời đã đen mặt...!Dù bình thường sắc mặt cũng không gọi là tốt cho lắm, nhưng mà hôm nay lại đặc biệt lạnh lùng hơn nhiều, ai bị cô ấy nhìn một cái thôi cũng có cảm giác giống như là sống không qua nổi đêm nay.
Tâm tình Thời Vũ không tốt nên dẫn tới cả công ty sáng hôm nay ai cũng nơm nớp lo sợ, tựa như đang bước trên lớp băng mỏng, sợ bước sai lại chọc giận cô ấy.
Sau khi Thời Vũ rời phòng hợp được mấy phút, mấy nhân viên run như chim sợ cành cong bên trong mới thong thả mà đứng dậy, ai về chỗ nấy, tám chuyện khe khẽ.
Nhân viên A thì thầm: "Mấy bà nói coi, sếp Thời hôm nay bị sao vậy? Dạo gần đây công ty làm ăn cũng khá tốt mà..."
Nhân viên B khe khẽ nói: "Tôi nghe nói là cái cô thư ký tên Tiểu Diệp mới tuyển không đi làm, vừa xin nghỉ bệnh."
Các nhân viên vừa nghe xong câu đó: "!!!"
Hiện giờ trong công ty hầu như là ai ai cũng biết, mới tuần trước, trong nhóm trợ lý của Thời Vũ lại tự nhiên mọc đâu ra thêm một cô thư ký.
Cái cô thư ký họ Diệp kia mới vừa vào công ty thì đã được Thời Vũ dắt theo bên cạnh, bất cứ cuộc họp nào quan trọng cũng chưa từng vắng mặt.
Còn nói người biết chuyện lên tiếng, cô thư ký họ Diệp đó là do sếp Thời nuôi lớn, từ hồi còn bé đã hay đến công ty chơi rồi.
Còn chuyện thư ký Diệp là bà con xa của sếp Thời hay là còn có một mối quan hệ nào khác thì mọi người cũng không ai biết rõ.
Nhưng mà bây giờ, sau khi các nhân viên biết chuyện tâm tình của sếp Thời thấy không vui là vì thư ký Diệp bị bệnh thì mới xác định được một chút: Cho dù thư ký Diệp và sếp Thời là quan hệ gì, thì địa vị của cô ấy trong lòng của sếp Thời đảm bảo là không bình thường!
.......
Thời Vũ đứng trên hành lang không người, nhìn qua ô cửa sổ thấy dòng người đang chen chen chúc chúc, từ sâu trong đôi mắt hững hờ lại cuồn cuộn lên cái cảm giác bực bội.
Cô bấm nhận cuộc gọi, cố gắng khiến cho giọng của mình mềm mại hơn: "Con nghe, ngoại?"
"Nhiễm Nhiễm à, buổi sáng hôm nay của con thế nào, còn đang bận sao?" Âm thanh dịu dàng của bà ngoại từ đầu dây bên kia truyền đến.
Thời Vũ im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: "Con bận xong rồi, con ăn trưa xong sẽ nghỉ ngơi."
Lúc Thời Vũ vừa tiếp nhận công ty, bà ngoại cũng thường hay gọi điện quan tâm cô, an ủi cô, nhưng càng ngày khối lượng công việc của cô lại càng tăng lên, bà ngoại cũng cảm thấy những cuộc gọi của mình có khi lại là gánh nặng cho Thời Vũ nên bà không gọi nữa.
Hôm nay bỗng dưng bà ngoại lại gọi đến, đương nhiên là vì...
Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ rũ mắt, những phiền muộn dưới đáy mắt càng tăng thêm, cô muốn lên tiếng hỏi bà ngoại A Linh thế nào rồi, nhưng cô không biết phải cất lời ra sao.
Là vì cô nên Diệp Thanh Linh mới bị sốt.
Cô thấy thật phiền.
Đến lúc này Thời Vũ vẫn còn chưa biết, cái cảm giác trong lòng đau đớn như thể bị kim đâm vào, được gọi là áy náy.
Cô chỉ biết theo thói quen mà dùng "buồn phiền" và "giận dữ" để che giấu nỗi đau châm chích.
"Bận xong là tốt rồi, Nhiễm Nhiễm, con đi làm mệt, buổi trưa nhất định phải ăn nhiều một chút đấy."
Thời Vũ không chủ động hỏi, cho nên bà ngoại mới cười nhẹ nhàng, chủ động nói: "Hôm nay dì Liễu ở nhà nấu cháo, thơm lắm, nhưng mà Tiểu Linh con bé bị bệnh, không thể ăn nhiều dầu mỡ được nên cháo cũng không bỏ thêm cái gì, nhìn hơi thanh đạm."
Thời Vũ gật đầu nhè nhẹ: "...!Dạ."
Bà ngoại lại tiếp tục nói: "Nhiễm Nhiễm, con thích cháo hải sản mà dì Liễu làm đúng không? Chờ Tiểu Linh hết bệnh rồi, cả nhà chúng ta cùng ăn đi."
"Dạ." Thời Vũ hạ giọng, nói.
Bà ngoại cười khẽ rồi lắc đầu: "Nhiễm Nhiễm à, Tiểu Linh bị bệnh tới vậy rồi, con làm bạn gái vậy mà không thèm hỏi thăm con bé sao?"
"Con..." Thời Vũ muốn nói rằng cô đã gọi cho bác sĩ gia đình.
Cô sẽ không quan tâm người khác, cũng không thấy cần thiết phải quan tâm Diệp Thanh Linh.
Gọi cho bác sĩ không phải đủ rồi sao? Diệp Thanh Linh là chó hoang mà cô nhặt được, đâu phải bông hoa ngậm trong miệng sợ tan, cần gì cô phải quan tâm, phải che chở?
Nhưng lời vừa định thốt ra khỏi miệng, Thời Vũ mới ý thức được bà ngoại vừa nói gì.
Lông mày bỗng chốc đã nhíu lại, theo bản năng bước lui về một bước, tránh xa khỏi cửa sổ.
"Ngoại nói gì vậy? Con và em ấy không phải kiểu quan hệ như này."
"Sao mà không phải? Lần trước con đồng ý với ngoại rồi mà, phải nhanh nhanh kết hôn với A Linh." Bên đầu dây bên kia, cảm xúc của bà ngoại dao động, bà nâng nâng gọng kính.
Thời Vũ: "..."
Cô xoa xoa cái trán đang đau nhức, chậm rãi trả lời: "Ngoại, kết hôn là một chuyện, còn nói có phải bạn gái hay không là chuyện khác."
Đối với Thời vũ mà nói, cô và Diệp Thanh Linh kết hôn là chuyện đương nhiên.
Tất cả tài sản của cô, cũng sẽ để lại hết cho Diệp Thanh Linh.
Nhưng cô cũng cho rằng những việc này không có nghĩa rằng Diệp Thanh Linh là bạn gái hay vợ tương lai của cô.
Cô chỉ muốn phụ trách cho sinh mệnh mà cô đã tiện tay nhặt về mà thôi.
Còn nói chuyện thích thì...
Ngay cả bản thân mình cô còn không thích, làm sao thích Diệp Thanh Linh?
Nhưng người bà luôn luôn hiền lành lại đột nhiên giận dữ, lớn tiếng nói: "Cái con bé Nhiễm Nhiễm này, ngoại nói đó là một chuyện thì phải là một chuyện!"
"Dạ." Thời Vũ không muốn cãi cọ với bà ngoại, không kiên nhẫn gật gật đầu.
Bà ngoại bên đầu dây bên kia thở dài, đổi đề tài nói: "Nhiễm Nhiễm, ngoại biết là con cứng cỏi rồi, ngoại không cãi với con.
Nhưng mà có một số chuyện, ngoại bắt buộc con phải làm cho được."
"Ngoại nói đi ạ." Thời Vũ có chút ngẩn ngơ.
"Con phải đối xử tốt với Tiểu Linh, đừng phụ lòng con bé." Bà ngoại chậm rãi nói.
Thời Vũ không nói gì nhưng khóe môi lại nhếch lên trào phúng.
Phụ lòng?
Cô đối xử với Diệp Thanh Linh cũng đủ trách nhiệm rồi, làm sao lại gọi là phụ lòng? Huống hồ Diệp Thanh Linh "ngủ" cô nhiều lần như vậy, đã được tiện nghi rồi mà còn khoe mẽ, nếu nói phụ lòng thì có mà Diệp Thanh Linh phụ lòng cô.
Bà ngoại tiếp tục nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, con nghĩ lại cho kỹ đi, Tiểu Linh cái gì cũng cho con hết, còn con xem cả tuần nay con đối xử với con bé thế nào? Nếu không phải bà ngoại phát hiện thì chắc ngay cả chuyện con bé bị sốt, bị bệnh con cũng không biết."
Thời Vũ vừa nghe thấy hai từ "bị sốt" đã lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng xao động từ tận đáy lòng càng ngày lại càng nhiều thêm, dường như lúc nào nó cũng có thể bộc phát ra ngoài.
Đoạn sau, bà ngoại nói gì, cô đều không nghe được.
Trong lòng bứt rứt chết đi được.
Cố gắng lắm cô mới nhớ được một hai câu, ví dụ như bà ngoại dặn cô phải quan tâm Diệp Thanh Linh thêm một chút, đừng ép buộc Diệp Thanh Linh quá, phải chăm sóc Diệp Thanh Linh thật tốt...
Cuối cùng, bà ngoại lại nói: "Hình như sắp tới sinh nhật của Tiểu Linh rồi, tuổi ngoại cũng cao, không nhớ rõ được là ngày nào, Nhiễm Nhiễm con đừng có quên đấy."
Thời Vũ vâng vâng dạ dạ gật đầu, sau khi tắt điện thoại xong lại không kìm được mà thờ dài một hơi.
"Diệp Thanh Linh..."
"Phiền phức."
Thời vũ tặc lưỡi một cái, nhưng chỉ trong nháy mắt, những biểu cảm trên khuôn mặt lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, xoay người về lại văn phòng.
Đồ ăn trưa Trương Y cũng đã chuẩn bị xong, đang chờ ở đó.
Thời Vũ bực mình xoa xoa giữa mày: "Thư ký mới phỏng vấn đạt không?"
"Đạt, sếp có cần đích thân phỏng vấn lại không?" Trương Y nhẹ nhàng hỏi.
"Không cần." Thời Vũ lạnh nhạt nói, "Nếu tuyển được rồi, thì cũng đến lúc bảo Tiểu Quý cuốn gói cút về nhà đi."
Tiểu Quý ăn hiếp người của cô, còn có cửa ở lại công ty làm việc à?
Chậc.
"Được, sếp Thời."
.......
Buổi trưa, sau khi uống cháo và uống thuốc xong, Diệp Thanh Linh lại nằm trên giường ngủ một giấc mơ mơ màng màng, lát sau lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Vừa trong cơn mơ tỉnh giấc, trong đầu Diệp Thanh Linh vẫn còn rất quay cuồng, sau khi bấm nhận cuộc gọi, ậm ừ mà "A lô" một tiếng, ai ngờ đầu dây bên kia lại truyền tới một giọng nói lành lạnh quen thuộc vô cùng:
"Diệp Thanh Linh."
Thời Vũ gằn giọng, trong âm thanh lại mang theo chút ý cười khó tả: "Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thấy trong người ổn hơn chút nào không?"
Đầu tiên, Diệp Thanh Linh ngơ ngác mà chớp chớp mắt, mấy ngọn tóc ngu ngốc trên đỉnh đầu cũng bị gió điều hòa thổi bay ngả bay nghiêng, sau đó đôi mắt cô mới chợt sáng rực lên, gật đầu thật mạnh: "Dạ!"
Bà ngoại quả là nói không sai, Thời Vũ có quan tâm đến cô, thậm chí còn chủ động gọi điện thoại đến nữa!
Kết quả vì quá kích động nên Diệp Thanh Linh có chút không khống chế nổi, trong cổ họng lại dâng lên cảm giác muốn ho khan: "Khụ khụ..."
Phổi ngay lập tức trở nên đau đớn vô cùng.
Tiếng hít thở của Thời Vũ ở phía bên kia vẫn đều đều, nhạt nhẽo.
Rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng ho xong, cô cười ngây ngô với chiếc điện thoại.
"Diệp Thanh Linh, nhớ phải uống thuốc." Thời Vũ nghiêm khắc mà nói, "Trong nhà có nước đường, uống trị ho."
"Dạ, cảm ơn chị." Diệp Thanh Linh nheo nheo mắt.
Thời Vũ trước giờ chưa từng quan tâm việc gì của cô, lần đầu tiên quan tâm nên cũng khó tránh khỏi việc hơi cứng nhắc, không lưu loát.
Nhưng mà Diệp Thanh Linh lại nếm được chút ngọt ngào trong đấy.
Diệp Thanh Linh kéo màn ra, ánh nắng ấm áp đã lập tức rọi vào, cô nằm thẳng ở trên giường, cô muốn vừa nghe Thời vũ nói chuyện vừa thoải mái mà phơi nắng.
Nhưng mà Thời Vũ nói câu đấy xong thì đầu dây bên đó cũng lặng thinh, cả hai bên đều cùng nhau im lặng.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Linh không nhịn được nên mới nhẹ giọng hỏi: "Chị ơi, chị chủ động gọi cho em, chị có gì muốn nói với em sao?"
Thời Vũ: "..."
Rõ ràng là bên đầu dây kia rất im lặng, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn nghe được đâu đó có tiếng thở dài một hơi.
Rất nhanh đã nghe được giọng nói nhàn nhạt của Thời Vũ: "Diệp Thanh Linh, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm bà ngoại lo lắng nữa."
Diệp Thanh Linh gật đầu, giọng ngọt ngào nói: "Dạ, chị."
Có lẽ trong lòng Diệp Thanh Linh lúc nào chỉ toàn là vị ngọt, nên nhất thời cô cũng không chú ý tới chuyện Thời Vũ chỉ nói "Đừng bà ngoại lo lắng nữa", mà không hề nhắc về bản thân cô.
Cùng lúc đó, ở đầu đây bên kia, Thời Vũ nghe được âm thanh mềm mại của Diệp Thanh Linh, những phiền muộn chất chứa dưới đáy lòng cuối cùng cũng vơi đi mấy phần.
"Chị ơi, bây giờ chị có rảnh không?" Thừa dịp không khí giữa hai người cũng không đến nổi tệ, Diệp Thanh Linh có chút căng thẳng mà liếm liếm môi, thử thăm dò nói, "Em có chuyện...!muốn tâm sự với chị, được không ạ?"
"Chuyện gì?" Thời Vũ cảm nhận được sự cẩn thận trong lời nói của Diệp Thanh Linh, bất giác mà nhăn nhăn lại mày.
"Chị, em muốn..."
Hai chữ "thôi việc" còn chưa kịp thốt ra từ miệng thì bên chỗ Thời Vũ đã vang lên tiếng lạch cạch gõ bàn phím.
"Tôi phải đi họp rồi." Ngay sau đó là âm thanh lạnh nhạt của Thời Vũ truyền đến, "Em muốn nói chuyện gì thì em nhắn Wechat cho tôi, tối nay tôi sẽ trả lời em."
Cuộc gọi bỗng nhiên bị tắt mất.
Diệp Thanh Linh ngạc nhiên mà chớp chớp mắt, cô ngồi dậy, cô phát hiện ánh sáng ấm áp lúc nãy chẳng biết đã biến thành ráng chiều ảm đạm từ lúc nào.
Cô ngẩn ngơ nhìn đồng hồ trên điện thoại, thì ra đã đến chạng vạng.
Một chút ngọt ngào ở trong lòng, hình như cũng đột nhiên...!biến mất rồi.
Diệp Thanh Linh ngẩng người tại chỗ, nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại bình thường, mô mở đoạn chat được ghim đầu Wechat ta, lại đắn đo nhắn mấy chữ:
[ Chị ơi, em muốn xin thôi việc, em muốn được một lần làm chuyện mà em thích.
Khi nào chị rảnh, chúng ta tâm sự với nhau một chút nha, được không chị? ].