"Chị ấy là bạn gái của tôi."
Âm Thanh của Diệp Thanh Linh không lớn không nhỏ, từng chữ phát ra đều rất rõ ràng và dường như còn mang theo một chút ý cười.
Tay Hoàng Tiểu Dật đang quét mã QR giống bị đông cứng lại, trong khoảnh khắc nào đó, cô không kìm chế nổi biểu cảm mất mát mà chớp chớp mắt.
Vừa khéo lúc ấy Diệp Thanh Linh đang ngẩng đầu nhìn về phong cảnh phía xa, không có chú ý đến những thay đổi trên gương mặt của cô ấy, tiếp tục nói: "Chị Hoàng, mời ăn cơm thì chắc không cần đâu, thấy việc bất bình nên tôi ra tay tương trợ cũng là việc nên làm mà."
"Ừm...!tôi add friend rồi đó." Giọng nói của Hoàng Tiểu Vân trở lại như bình thường, nhân lúc xe cô gọi chưa đến nên cô đổi đề tài nói, "Thanh Linh, lúc nãy tôi nghe cô nói chuyện với bạn là cô chưa xác định công việc sau này à?"
"Ừm." Diệp Thanh Linh gật đầu.
"Thanh Linh, hay là em ký hợp đồng với công ty của tôi đi? Dù nó là một công ty nhỏ thôi, nhưng mà sếp tốt lắm, tài nguyên sẵn có cũng dồi dào." Hoàng Tiểu Dật chân thành nói, "Nếu cô đến công ty của tôi thì tôi đảm bảo sẽ quy hoạch cho cô hướng đi tốt nhất."
Hoàng Tiểu Dật hơi ngừng lại: "Mà cũng đương nhiên, Thanh Linh xuất sắc như này, cho dù ký với công ty nào thì tài năng cũng đủ hô mưa gọi gió trong showbiz ấy nhỉ."
Diệp Thanh Linh thấy có chút ánh sáng lấp lánh từ đôi mắt của Hoàng Tiểu Dật, giống như kiểu cô ấy có niềm tin mạnh mẽ là cô chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu trước ánh mắt của tất cả mọi người.
"Tôi..." Lúc nãy khi các bạn cười đùa, Diệp Thanh Linh cũng nói thẳng là cô chưa nghĩ đến chuyện quy hoạch tương lai ra sao, muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng khi phải đối diện với sự nhiệt tình lẫn ý tốt của đàn chị thì lời trong miệng lại khóe léo hơn một xíu, biến thành: "Đàn chị, cảm ơn chị, chắc có lẽ là tôi sẽ không theo ngành này nữa."
Hoàng Tiểu Dật sững người.
Nhưng mà Diệp Thanh Linh chỉ cười rất thản nhiên, nét cười vẫn thoải mái phóng khoáng.
Trong trường, ai cũng nghĩ cô là con nhà giàu có gia đình chống lưng, nhưng cô không hề có.
Diệp Thanh Linh sinh ra ở một ngọn đồi sâu nơi phố núi, từ nhỏ cô đã như một con thú vô lo vô nghĩ, lớn lên cùng với chim bay cá nhảy nơi đây.
Sau khi bà ngoại và mẹ lần lượt qua đời, đối với ba và bà nội, cô như một món hàng có thể tùy ý mà bán đi chứ không phải là "con gái" hay "cháu gái" của họ.
Năm Diệp Thanh Linh mười sáu tuổi, cô trốn vào nội thành, nhưng mà đâu phải cái gì cô cũng hiểu, đi đến đâu cũng là đồ nhà quê bị người ta ăn hiếp.
Mà may mắn thay, cô có duyên gặp người kia cho nên mới được như bây giờ.
Tất cả mọi người cứ nghĩ là cô sống tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng cô có như thế đâu.
Bắt đầu từ ngày người kia nhặt được cô, cô đã thề rằng bản thân sẽ luôn đi bên cạnh người kia cả đời để báo đáp.
Cuộc đời của cô...!cũng không còn thuộc về cô nữa.
Diệp Thanh Linh khát khao được tự do nhưng cô lại chẳng thể làm một con sói tự do tự tại được.
Xe sắp đến rồi.
Hoàng Tiểu Dật cắn môi, đột nhiên nói lớn: "Nhưng mà điều kiện của Thanh Linh tốt như thế, Cô Linh cũng đã có rất nhiều fan, nếu cô không theo cái nghề này...!Chẳng phải sẽ lãng phí hết khoảng thời gian cô bỏ ra để học trung học, đại học sao?"
Diệp Thanh Linh đang định mở cửa xe ra, quay đầu cười rồi nhìn về phía cô ấy nhướng mi hỏi: "Đàn chị, chị học Digital Media cả bốn năm trời, giờ công việc chị làm cũng đâu có đúng ngành, chị có thấy hối hận không? có thấy phí thời gian không?"
"Tôi không." Hoàng Tiểu Dật trả lời theo bản năng.
"Tôi cũng sẽ không hối hận." Diệp Thanh Linh bước lên xe, vẫy vẫy tay về phía cô ấy, "Bái bai, đàn chị chơi vui vẻ."
Ngay lúc này, Diệp Thanh Linh vô cùng chắc chắn mà cho rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô cũng sẽ không hối hận.
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô thề sẽ đi cạnh người kia, cô bé trẻ người non dạ năm nào liền khẳng định trong từ điển của suốt quãng đời còn lại, tuyệt đối không bao giờ có từ "hối hận" xuất hiện.
Thời Vũ.
.
Truyện Đô Thị
Diệp Thanh Linh nhìn phong cảnh bên ngoài đang dần chạy ngược về sau qua ô cửa kính, trong lòng nhẹ nhàng lẩm nhẩm cái tên này.
Là tên của người kia.
.......!
Sau khi về đến nhà, Diệp Thanh Linh dọn dẹp nhà cửa một chút, nấu ít nước ấm rồi lặng lẽ nằm.
Căn hộ nhỏ của cô có tổng cộng hai phòng, một phòng ngủ bình thường, còn phòng kia nhỏ hơn một chút thì cô cải tạo thành phòng ghi âm đơn giản.
Vách tường có lớp cách âm dày, trong phòng bày biện rất nhiều loại thiết bị và cả một cái bàn vuông khiến cho căn phòng vốn đã nhỏ nay còn nhỏ hơn, diện tích còn lại cũng chỉ còn đủ cho cô đi ra đi vào.
Diệp Thanh Linh để giá điện thoại trước mặt, chỗ mà cô liếc mắt là có thể nhìn đến để không bỏ lỡ tin nhắn của Thời Vũ, sau đó đeo tai nghe lên bắt đầu ghi âm.
Mấy ngày hôm trước cô mới nhận ghi âm ca khúc tuyên truyền cho game, phải thu âm rồi nộp lại trong vòng nửa tháng, thời gian cũng tương đối thoáng, nhưng cô đã quen với việc làm cho xong trước deadline.
Huống chi cô cũng không chắc sau này cô có còn tiếp tục ca hát nữa không.
Trong phòng ghi âm, Diệp Thanh Linh cứ hát rồi lại hát lên.
Mãi cho đến khi trên cổ thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cơ bụng cũng có chút đau cô mới dừng lại.
Từ nãy đến giờ hát bao nhiêu lần nhưng chẳng có lần nào khiến cô đủ vừa ý.
Diệp Thanh Linh định đi ra ngoài rót ly nước rồi mới quay lại ghi âm tiếp.
Ánh chiều tà chiếu từ ban công vào, màu của hoàng hôn là rõ ràng tông cam trầm, không hiểu sau khi rọi đến trong phòng khách u tối lại trông có vẻ rét lạnh.
Bởi vì sống trên tầng cao nhất nên xung quanh đây cũng không có tiếng xe cộ qua lại, rất yên lặng.
Diệp Thanh Linh ngạc nhiên, giật mình, thì ra đã đến hoàng hôn, bảo sao cô lại thấy bụng cồn cào.
Cô bật đèn, đặt một phần cơm chiên trứng, lướt điện thoại một chút, khi cơm được giao tới liền ngồi một mình trên bàn ăn cơm.
Ánh chiều tà cũng chẳng còn ghé thăm, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần dần tối xuống, đèn trong mấy căn hộ ở khu chung cư cũng dần sáng trên như những vì sao.
Chóp mũi cô ngửi được thoang thoảng mùi đồ ăn từ căn hộ cách vách truyền vào.
Trong nháy mắt đó, cô tựa như nghe thấy được đôi tình nhân ở bên cạnh vừa tan làm mới trở về nhà, họ cùng nhau nấu cơm, cùng nhau cãi cọ, cùng nhau trêu đùa, ôm, sau đó họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn, kể cho đối phương nghe hôm nay họ đã trải qua điều gì.
Mà cô ở bên này...!
Diệp Thanh Linh nhìn tin nhắn, Thời Vũ vẫn chưa hồi âm.
Sóng mũi bỗng thấy cay cay, cô muốn khóc quá.
Diệp Thanh Linh đứng bật dậy, đóng lại phần cơm chiên trứng mới chỉ ăn một nửa, chạy vọt vào phòng ghi âm.
Hôm nay cô phải ghi âm một khúc tình ca thể loại cổ phong rất khoan khoái, ca khúc này viết về câu chuyện hai người yêu thầm lẫn nhau, nhưng trong bài hát này có một đoạn kể về chuyện hai người chia tay vì hiểu lầm, tuy là nhạc vẫn mang âm điệu vui tươi, nhưng ca từ của đoạn hát này cũng cất lên nỗi chua xót.
Diệp Thanh Linh hát cả một buổi chiều cũng không kiểm soát được cái nỗi chua sót này cho đến khi cô ngồi vào bàn cơm.
Diệp Thanh Linh nhân lúc cảm xúc dâng trào lại cất tiếng hát thêm mấy lần, hát mãi tới lúc bản thân cô thấy vừa lòng mới chịu đi ra ngoài, mà phần cơm chiên cũng đã lạnh ngắt.
Diệp Thanh Linh cũng chẳng mảy may quan tâm, cứ vừa ăn từng muỗng lớn vừa gửi đoạn thu âm cho bên hậu kỳ, trong mắt tràn đầy cảm giác thành tựu.
Cô thích cái cảm xúc sau khi thu âm xong một bài hát, nó giống như từng tế bào trong cơ thể cô đang nhảy nhót, máu cũng sôi trào.
Cô thật sự rất thích được cất vang tiếng ca.
Ngay cả cái cảm giác chua xót lúc nãy cũng tan biến không còn sót lại chút gì.
Ăn cơm xong, Diệp Thanh Linh đến phòng tắm, bơm khí vào bồn tắm bơm hơi rồi mới đem nó vào, kiểu căn hộ này thường có phòng tắm rất bé, diện tích chỉ đủ để dùng bồn tắm bơm hơi, sau đó cô bước vào trong tắm rửa, thư giãn.
Một giờ sau, Diệp Thanh Linh lười biến vặn vặn thắt lưng, sấy khô tóc để chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Thanh Linh mới vừa bước tới mép giường, cả người mềm oặt ngã xuống chăn, trong phòng chỉ còn tiếng nỉ non khe khẽ phát ra từ yết hầu.
Tuy bây giờ mới tám giờ rưỡi, nhưng cô ghi âm xong đã thấy mệt mỏi không chịu nổi, tắm rửa thoải mái xong rồi thì cả cơ thể cũng không còn chút hơi sức nào, chỉ muốn ngủ.
Trước khi cơn buồn ngủ kéo ập đến, Diệp Thanh Linh vẫn không quên cầm điện thoại điều chỉnh âm lượng lớn nhất để không bỏ lỡ tin của Thời Vũ.
Chẳng qua...!chị ấy chắc sẽ không về đâu.
Chị ấy đang tăng ca sao? Hay là đang đi xã giao? Hay là....?
Những dòng suy nghĩ của Diệp Thanh Linh đang dần rời rạc, sắp sửa chìm vào giấc ngủ, bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Oáp...!" Diệp Thanh Linh ngơ ngác, nháy mắt mắt mở to, não còn chưa kịp xử lý xong mà cơ thể đã phản ứng có điều kiện chộp lấy điện thoại, vui vẻ bấm nút nghe.
"Sao chưa về nhà?"
Một giọng nữ tao nhã bên đầu dây kia vang lên, nghe như tiếng nước róc rách bên cạnh ngôi chùa cổ trên núi cao khiến cho người ta muốn nâng một chén để chậm rãi nhấm nháp, nhưng ai nếm qua rồi mới có thể phát hiện được ra rằng nhìn dòng nước ôn hòa nhưng lại lạnh lẽo đến thấu vào xương.
Diệp Thanh Linh mơ mơ màng màng cảm giác được sự tức giận của Thời Vũ.
Trong đầu cô gần như ngay lắp tự hiện lên hình ảnh Thời Vũ giận dữ: Gương mặt tự cao tự đại đang cố kìm nén ngọn lửa giận, đôi mắt hoa đào đáng lẽ phải cất chứa sự dịu dàng nhưng lại mang đầy nét bén nhọn uy nghiêm, y hệt như hồn Trương Ba nhưng lại da hàng thịt.
Sự vui vẻ trong mắt Diệp Thanh Linh cũng tan biến, rùng mình một cái, não bộ lập tức trở nên minh mẫn.
"Em..."
Bên kia đầu dây, Thời Vũ cười mỉa mai, ngắt lời cô: "Tôi chờ em hai tiếng đồng hồ rồi, Diệp Thanh Linh."
Khi gọi đến tên, Thời Vũ gằn từng chữ một thể hiện rõ rằng cô thật sự bực mình.
Không đợi Diệp Thanh Linh mở miệng, Thời Vũ đã lạnh lùng nói: "Trong vòng nửa tiếng phải về đến nhà."
Cuộc gọi bị tắt ngang.
"Tút, tút, tút..."
Diệp Thanh linh ngạc nhiên mở to mắt
Theo bản năng, cô nhìn nhìn điện thoại, Thời Vũ vẫn chưa trả lời Wechat lẫn tin nhắn của cô mà.
Thời Vũ vốn không hề nói với cô việc đêm nay cô ấy sẽ về nhà.
Mà với tính cách của Thời Vũ...!Thì có giải thích cũng bằng thừa.
Diệp Thanh Linh cười khổ một tiếng, trong lòng lại tự nhiên lại thấy tủi thân khôn cùng.
Cô chống tay xuống giường ngồi dậy, buồn ngủ, cả người nặng nề còn hơn lúc nãy, thậm chí cô còn thấy mệt âm ỉ một chút.
Muốn đi ngủ quá.
Diệp Thanh Linh nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.
Muốn đi ngủ.
Cô mang giày vào, ra cửa, chạy vào thang máy.
Muốn...!ngủ.
Sau khi xe đến, cô ngồi vào ghế sau cũng không quên nhờ tài xế nhạy nhanh một chút.
Cuối cùng Diệp Thanh Linh với tựa lưng vào ghế, mơ màng ngủ được một chút.
Xe chạy như bay, chớp mắt đã đến biệt thự nhà họ Thời, Diệp Thanh Linh dụi mắt nhè nhẹ, cố gắng khiến cho bản thân mình trở nên tỉnh táo, cảm ơn tài xế xong cô bước xuống xe ba chân bốn cẳng chạy vào.
Chạy đến trước sân, Diệp Thanh Linh đứng thẳng người cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nhìn giờ.
Cũng may là còn 2 phút nữa mới tới thời gian nửa tiếng mà Thời Vũ quy định.
Diệp Thanh Linh bước vào trong khu vườn, vừa bấm mật mã, cửa mới mở ra đã thấy bóng dáng người con gái cao gầy đằng sau đó.
Thời Vũ mặc chiếc váy ngủ tơ tằm rất mỏng, mái tóc quăn để rối lung phía sau lưng tôn lên làn da trắng nõn nơi đầu vai.
Trong tay cô cầm nửa ly rượu vang đỏ, đong đưa nhè nhẹ ly rượu óng ánh dưới ánh đèn.
Bất kể là thời điểm nào, Thời Vũ cũng luôn như vậy...!luôn xinh đẹp tuyệt trần.
Mà ngay thời điểm này, đôi mắt đào hoa của cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia hơi âm u, nụ cười khó tả được bằng lời nở trên khóe môi khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại, theo bản năng trở nên sợ hãi.
"Chị Thời Vũ..., em về rồi."
Diệp Thanh Linh run rẩy mở miệng, vẻ mặt khác một trời một vực với sự tự do phóng khoáng mà người ngoài nhìn thấy, cô trông ngoan ngoãn như một chú cún con.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy Thời Vũ, cảm giác tủi thân, chua xót, trống rỗng trong lòng bỗng dưng tan vào không khí.
Cả trái tim cô như được lấp đầy bằng vô số tình yêu.
Thời Vũ cười khẽ, một tay bưng ly rượu rảo bước tới gần, tay kia nắm chặt cổ áo của Diệp Thanh Linh.
Thi Vũ dùng rất nhiều sức nên Diệp Thanh Linh chỉ còn cách hơi khuỵu gối, ngẩng đầu nhìn cô.
"Hay nhỉ, mới tốt nghiệp ngày đầu tiên thôi mà đã quên đường về nhà rồi à?" Cảm giác rét lạnh lan tràn trên gương mặt xinh đẹp của Thời Vũ cùng nụ cười mỉa mai.
Tay đang cầm chén rượu của cô đang từ từ đưa lên như muốn hất hết rượu lên người của Diệp Thanh Linh.
"Hửm?".