Bốn người biểu tình rất bình tĩnh, không thấy ra có gì thay đổi, nhưng đều nhìn chằm chằm vào cầu vồng Tô Minh đi xa trong khung trời.
Ông lão mặt đen biểu tình như thường nhưng lòng thầm cười lạnh, lão hy vọng Tô Minh càng nổi bật càng tốt, vậy thì chờ người lão phái vào Thần Nguyên trở về sẽ có hiệu quả càng tốt. Coi như là huyết mạch xuất hiện sắc vàng, xem như không thể lay động thân phận của hắn, nhưng ông lão mặt đen cần không phải lay động mà là lòng người.
Chỉ cần đệ tử Đạo Thần Tông đa số nghe thấy chuyện liên quan Đạo Không từ Thần Nguyên Phế Địa, chỉ cần họ nghi ngờ thì coi như ông lão mặt đen đã đạt thành ý nguyện. Ông lão mặt đen chỉ cần đệ tử Đạo Thần Tông suy đoán, vậy thì sẽ sinh ra nhiều tin đồn, thế là cho dù hắn trở thành điện hạ, nhưng bị người nghi ngờ thì không khác gì không có trở thành điện hạ.
Phế bỏ một người không cần phế thân phận của hắn, lòng người nghi ngờ và đồn đãi mới là vũ khí tốt nhất.
Ông lão mặt đen cười nhạt, Tô Minh ở trên bầu trời đã đến đất Chấn Danh chỗ thứ ba. Tô Minh tới gần, liếc mắt liền thấy chính giữa bình đài trên đại lục, cột sáng dựng thẳng, bên trong chỉ có ba mươi cái tên chớp lóe. Trong đó chỉ tám cái tên ở trên cùng, số còn lại nhỏ hơn chút, sắp hàng phía dưới. Tám cái tên này là tám người thông quan, còn chữ nhỏ hơn đại biểu số bậc những người còn lại vượt qua.
Tô Minh nhìn cột sáng, bên tai vang tiếng xé gió, là ngàn vạn tu sĩ ở phía xa từ bốn phương tám hướng lao nhanh tới.
Tô Minh không thèm để ý mọi người đến, hắn nhấc chân phải bước vào bình đài. Khoảnh khắc Tô Minh bước vào bình đài, bỗng nhiên trên bình đài xuất hiện bóng sáng to lớn. Dù bóng sáng mơ hồ nhưng có thể thấy đường nét, đó là một gã đàn ông mặc giáp vàng. Gã đàn ông đầu đội mũ giáp vàng, mặc áo giáp chớp lóe ánh sáng, hai tay ở trước mặt ấn một thanh kim kiếm to lớn, kiếm cắm vào mặt đất.
Gã đàn ông nhắm mắt, khi thân hình của gã chậm rãi rõ ràng, lộ ra bộ dạng hoàn chỉnh thì chợt mở mắt ra, bên trong lóe tia sáng.
Giờ phút này, bên ngoài có ngàn vạn tu sĩ lục tục tiến đến, trong đó những người đến sớm nhất biểu tình nghiêm túc, toát ra tu vi không yếu, có khá nhiều là kiếp dương.
"Đất Chấn Danh chỗ thứ ba nơi đây không như hai tầng trước, tám người có thể xông qua dù không được sắc phong thành điện hạ nhưng điều là kiếp dương đại viên mãn. Có người nghi ngờ tu vi của họ đã đột phá giới hạn nào đó, trở thành chưởng duyên sinh diệt!"
"Mặc dù bọn họ không phải điện hạ nhưng dù là mười điện hạ thấy tám người kia đều phải khách sáo, tranh thủ họ ủng hộ. Ta thấy Đạo Không điện hạ có bản lĩnh xông qua hai chỗ đất Chấn Danh nhưng chưa chắc thành công ở đất Chấn Danh chỗ thứ ba."
"Đúng vậy, nên biết rằng coi như là Đạo Lâm, Đạo Pháp đều dừng bước ở bậc chín, không thể xông qua. Mặc dù Đạo Không có mạnh hơn rồi cũng sẽ dừng bước tại đây."
"Đúng thế, tám người này đều không tham danh lợi, có lẽ cũng không cần danh xưng điện hạ cho nên lần khiêu chiến này bọn họ căn bản không đến. Tộc nhân dòng chính mấy năm trước của Đạo Thần Tông ta có nhiều người tu vi cao thâm đều bế quan, không thèm để ý sắc phong điện hạ."
"Đây là bởi vì tu vi của mười điện hạ không đủ, nếu không thì ngươi xem có cường giả dám tới khiêu chiến không."
Đám người xì xầm bỗng nhiên ngừng bặt, nhìn hướng bình đài.
Giờ phút này trên bình đài, gã đàn ông giáp vàng trước mặt Tô Minh hoàn toàn mở mắt ra, bên trong có hai tia chớp lượn lờ lạnh lùng nhìn hắn.
"Nơi đây là đất Chấn Danh chiến kim giáp, ta là Kim Tu trấn thủ, được Đạo Thần Tông che chở, cho đệ tử tông môn luyện tập chiến đấu. Từ một đến chín bậc là ta phóng ra tu vi từ một tới chín. Nếu có thể một hơi lên từ một tới chín thì có tư cách khiêu chiến ta dốc hết tu vi." Giọng gã đàn ông mặc giáp ồm ồm.
Người bên ngoài không thể nghe thấy lời gã đàn ông mặc giáp nói, chỉ có Tô Minh nghe được.
Khoảnh khắc thanh âm truyền ra thì gã đàn ông mặc giáp tiến lên một bước, tay phải thuận thế nắm kiếm to màu vàng. Gã cất bước, tay phải cầm kiếm chỉ đơn giản giơ lên chém xuống. Cái chém này bùng phát ra lực lượng tu vi chỉ là trung kỳ vị giới, nhìn như bình thường nhưng rơi vào mắt Tô Minh thì quỹ tích chém xuống của kiếm to màu vàng có loại vạch phá quy tắc.
Loại phát hiện này khiến bước chân Tô Minh định đạp ra chợt lùi lại, buông xuống bàn tay định ra đòn. Tô Minh thụt lùi nhìn chằm chằm một kiếm chém xuống, mắt chớp lóe.
Một kiếm rạch phá không gian khoảnh khắc đến gần, Tô Minh lờ mờ phát hiện quy tắc xung quanh trong chớp mắt có điều thay đổi, hình thành sóng gợn vô hình lan tràn bốn phương tám hướng, dung nhập vào một kiếm tùy theo chém xuống.
'Đây là... Lực lượng trảm duyên pháp!'
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, nếu không phải hắn hiểu rõ Trảm Tam Sát thì tuyệt đối không thể thấy ra trong một kiếm của gã đàn ông mặc giáp ẩn chứa lực lượng kỳ dị này.
*Ầm!*
Kiếm to màu vàng bỗng nhiên chém xuống, Tô Minh rõ ràng thụt lùi, muốn tránh đi để cẩn thận quan sát, nhưng khoảnh khắc kiếm chém xuống thì hắn bỗng phát hiện không gian xung quanh biến đổi, dường như vị trí hắn ở chủ động xuất hiện dưới kiếm chém tới.
Không thể né tránh!
'Không chỉ là ẩn chứa lực lượng chém duyên, lúc trước toát ra quy tắc thay đổi, thay đổi là không gian, vị trí của ta, khiến một kiếm này trở thành nhất định chém trúng. Hay cho Kim Tu!'
Đôi mắt của Tô Minh lần đầu tiên lộ ra chiến ý, đây là từ khi hắn tới Đạo Thần Tông lần đầu tiên có cảm giác sục sôi như vậy. Dù là trước đó khiêu chiến, hay bậc lạc thạch, dù trở thành chủ nhân ảo cảnh đều không thể khiến Tô Minh có chiến ý như vậy. Chỉ có giờ phút này chiến ý ngưng tụ, làm đôi mắt Tô Minh lóe sáng, không lùi nữa mà giơ lên tay phải một đấm đánh vào kiếm chém tới. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.xyz
Tiếng nổ điếc tai, kiếm to màu vàng vặn vẹo khi đụng vào nắm đấm của Tô Minh thì tán ra, nhưng có lực lượng chấn động mãnh liệt truyền vào tay phải của hắn, lan ra khắp người, làm hắn lảo đảo, dù không thụt lùi nhưng trong người huyết khí lăn lộn. Tình hình này làm chiến ý trong mắt Tô Minh càng mãnh liệt, xuất hiện tia sáng cố chấp.
'Đây là thần thông kiếm thức gì?'
Tô Minh hít sâu, ý chí cố chấp trong mắt Tô Minh càng đậm. Nên biết rằng thân thể của hắn có thể lay động chưởng cảnh đại năng nhưng lại bị một kiếm chỉ là có thể so với trung kỳ vị giới khiến khí huyết cuồn cuộn, trước đó Tô Minh không thể tưởng tượng ra.
"Tu sĩ trung kỳ vị giới căn bản không thể thắng dưới một kiếm này, dù là hậu kỳ vị giới cũng khó chống cự, cái này cần vị giới đại viên mãn mới miễn cưỡng đỡ một kích kia, nhưng cuối cùng lực lượng chấn động sẽ làm bị thương. Hèn chi, hèn chi nơi đây chỉ có hơn ba mươi cái tên, chỉ tám người thông quan. Chắc tu vi của tám người này cực kỳ mãnh mẽ. Nhất kiếm tam thức, đây chính là nguồn uy lực của kiếm này. Nhưng vậy là trừ phi trong chín chỗ ông lão mặt đen ẩn giấu thần thông nào đó, nếu thật sự là vậy, chỗ thứ nhất và thứ hai ẩn giấu cái gì? Tiếc là lúc trước ta không chú ý đến." Tô Minh mắt chợt lóe.
Gã đàn ông mặc giáp trước mặt Tô Minh hơi ngẩng đầu.
"Tiếp theo ta sẽ sử dụng hai phần sức mạnh tu vi."
Khoảnh khắc gã đàn ông mặc giáp thốt lời, gã nhấc chân tiến tới, lần này vẫn giữ động tác cũ. Theo bước chân đạp tới, tay phải gã lóe ánh sáng vàng, kiếm to màu vàng lại xuất hiện chém hướng Tô Minh. Lần này bùng phát ra không phải tu vi trung kỳ vị giới mà là hậu kỳ vị giới, thậm chí trên kiếm to màu vàng xuất hiện ánh vàng chói mắt, có tiếng rạch phá không gian vang vọng. Một kiếm chém tới, cùng là kiếm thức nhưng Tô Minh thấy nó sắc bén hơn trước gấp mấy lần.
Mắt Tô Minh chớp lóe nhanh, nhớ kỹ quỹ tích gã đàn ông mặc giáp chém xuống, mãi khi thanh kiếm đến trước mặt hắn mới giơ tay phải vung hướng gã.
*Ầm!* một tiếng.
Người Tô Minh lại lắc lư, khí huyết trong người lăn lộn càng kịch liệt, dù giây lát biến mất nhưng loại thần thông trình độ này khiến cố chấp trong mắt hắn càng đậm.
"Đến nữa!" Tô Minh cười to, tiến tới một bước.
Mắt gã đàn ông mặc giáp chợt lóe, gật đầu, nâng lên tay phải, cùng một kiếm thức, cùng một động tác nhưng lại có tu vi vị giới đại viên mãn theo một kiếm kia giáng xuống.
Tiếng nổ vang vọng, lần này Tô Minh lùi nửa bước.
Tô Minh ngẩng đầu, trong mắt như sắp ngưng tụ một thanh kiếm to màu vàng.
"Đến nữa!"
Đôi mắt gã đàn ông mặc giáp có chút nghiêm túc, gã giơ tay phải mạnh vỗ trán. Từ người gã đàn ông mặc giáp truyền ra tiếng ca, tu vi kiếp nguyệt dao động bùng phát. Sau lưng gã đàn ông mặc giáp xuất hiện một vầng kiếp nguyệt màu vàng, kiém to trong tay gã ánh sáng vàng ngập trời.
"Đây là bốn phần lực lượng tu vi của ta, ngươi phải nhìn kỹ!"
Gã đàn ông mặc giáp lắc người, vẫn là quỹ tích một kiếm kia, nhưng khi chém xuống thì Tô Minh cảm giác mãnh liệt ở giữa không trung dường như kiếm rung lên. Khoảnh khắc kiếm rung, sự sắc bén của kiếm tăng gấp mấy lần.
Một kiếm chém xuống, tiếng nổ ngập trời, lần này Tô Minh lùi một bước. Gã đàn ông mặc giáp người rung lên, lùi một bước, ngẩng đầu, biểu tình kinh sợ.
"Ngươi hiểu rõ?"
"Còn kém một ít." Trong mắt Tô Minh ngưng tụ cái bóng kiếm to màu vàng, chớp lóe nhanh trong con ngươi của hắn.
Tô Minh cố chấp một kiếm, không biết rằng bên ngoài ngàn vạn tu sĩ trông thấy hắn đấu với gã đàn ông mặc giáp, phát ra tiếng ầm ĩ ngập trời. Dù là những tu sĩ kiếp dương, điện hạ cũng biến sắc mặt.