Cầu Ma

Chương 1118: Mở Minh Môn



Tại một chỗ trên ngọn núi, Tô Minh khoanh chân ngồi ở trên ngôi sao đang di chuyển rất nhanh như một ngôi sao chổi. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời không có mây, là một vùng hỗn độn như nước chảy, giống như sương mù chuyển động rất nhanh, bỗng nhiên có ánh sáng xuất hiện, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, giống như Vũ Huyên tại Đạo Thần Tông trong trí nhớ của Tô Minh,.

Sắc mặt Tô Minh hơi tái nhợt. Tay phải hắn che ngực. Từng trận đau đớn truyền đến khiến cho trong mắt của hắn lộ ra vẻ bi ai.

Sau khi hắn đi ra khỏi Đạo Thần Tông, đã từng hỏi chính mình rằng mình đang có những cái gì.

Tất cả Ô Sơn là hư giả, A Công là đệ tử của Tô Hiên Y, sư tôn của hắn Thiên Tà Tử, cuối cùng hiển nhiên là đã trở thành quân cờ của Tô Hiên Y. Vận mệnh đó cũng giống với Đệ Nhất Man Thần. Ba người sư huynh của hắn hôm nay không tìm thấy ở trong biển người mênh mông.

Bạch Linh là mối tình đầu, nhưng có lẽ tình cảm lưu luyến kia giờ phút này cũng là hư giả. Tất cả mọi chuyện đều không phải là thật, khiến cho Tô Minh nghĩ tới kỳ vọng lúc hắn ở đại địa Man tộc, muốn đi ra Thiên ngoại, xem một thế giới Thiên ngoại.

Đế Thiên đang lợi dụng mình, Tô Hiên Y coi là mình quân cờ, mẹ đang đắm chìm ở bên trong Đệ Ngũ hỏa lò. Tô Minh quay đầu lại nhìn cuộc sống của mình, luôn thấy từng bàn tay lớn đang không ngừng ảnh hưởng tới vận mệnh của mình.

Nếu là người ngoài làm thì cũng không nói, nhưng căn nguyên của tất cả những chuyện này không phải là do người ngoài, mà là… cha của mình.

Tô Hiên Y không sai. Đứng ở góc độ của hắn, hắn không sai. Điên cuồng vì muốn quật khởi dân tộc, hắn có cái gì sai đâu... Ở bên trong lời nói của hắn, không có tộc, nào có nhà. Cho dù Tô Minh không thừa nhận nhưng theo như lời hắn, hắn không có hận, chỉ có oán.

Một người vì muốn quật khởi một dân tộc, có thể hy sinh tất cả. Người như vậy, Tô Minh lấy cái gì ra để hận? Thậm chí hắn có thể lý giải. Nưng hắn không thể tiếp nhận chuyện bản thân mình từ nhỏ đến lớn chỉ là một quân cờ, thậm chí bạn bè bên cạnh hắn cũng bởi vì quen thuộc với hắn nên đã biến thành quân cờ của Tô Hiên Y.

Đây là chuyện hắn không cách nào tiếp nhận, không thể tiếp nhận.

Ví dụ như Vũ Huyên...

Tô Minh muốn đi tới Minh Hoàng Chân Giới, muốn đi tìm Vũ Huyên. Có thể hôm nay hắn chỉ dựa vào một lòng nhiệt huyết, dựa vào một luồng liều lĩnh mà đi. Có thể tu vi của Tô Minh chưa đủ để hắn cứu Vũ Huyên ra khỏi Minh Hoàng Chân Giới.

Tô Minh biết rõ điểm này. Nếu hắn muốn đi tới Minh Hoàng Chân Giới, như vậy việc đầu tiên hắn phải làm chính là dung hợp thân thể bản tôn của mình, để cho tu vi của mình mạnh hơn nữa. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể một lần thành công!

Bởi vì Tô Minh biết rõ hắn chỉ có một cơ hội duy nhất.

- Nhìn nhân sinh như sáng chói, nhưng trên thực tế chẳng qua là một chuyện cười.

Tô Minh đắng chát thì thào. Hắn không muốn như vậy, hắn không cam lòng như vậy. Hắn luôn muốn tự tay nắm chặt vận mệnh của mình, nhưng cuối cùng nhận ra, vận mệnh hắn vẫn bị người nắm trong tay.

- Trên thực tế, ta muốn hiểu rõ mọi thứ, chỉ cần không lợi dụng bạn bè của ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện vì ngươi, cha của ta, vì lý tưởng của ngươi, mà trả giá tất cả. Điểm này... khó sao?

Tô Minh nhìn bầu trời di chuyển, nhẹ giọng nói.

- Ta chỉ muốn... muốn một mái nhà.

Tô Minh cúi đầu xuống, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt chảy xuống.

- Thật sự là khó như vậy sao…

Gió đang thổi qua người Tô Minh. Rất lâu sau đó hắn mới mở mắt ra. Trong mắt hắn vô thần, trong lòng hắn ảm đạm, trên người hắn nổi lên một vẻ cô độc thật sâu.

Vẻ cô độc này đắm chìm ở trong linh hồn của hắn, dung nhập trong năm tháng của hắn, thật lâu không cách nào tản đi. Đây là một kẻ lãng tử không có nhà, ở trên ngọn núi tại ngôi sao này, trong đại quân năm trăm vạn tu sĩ Chiến Đường Địa cực, thì thào ra khát vọng cả đời này của hắn... có một mái nhà.

- Vì người nhà của ta, ta có thể phá vỡ tinh không, ta có thể vì bọn hắn trả giá tất cả, ta chỉ muốn... Một mái nhà.

Tô Minh than nhẹ, tiếng thở dài kia mang theo cô độc, mang theo đìu hiu. Hắn mở mắt ra nhìn bầu trời rồi lắc đầu. Tô Minh hiểu rõ khát vọng này đối với rất nhiều người mà nói là điều đơn giản nhất, nhưng đối với hắn lại rất khó.

Trong trầm mặc, tay phải Tô Minh vỗ ở trên túi trữ vật. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một cây cỏ. Hắn đạt được vật này ở bên trong Đệ Ngũ hỏa lò, là vật có thể khiến cho một người cảm nhận được Duyên pháp kỳ dị.

- Khống chế duyên ngoại giới, khống chế duyên bản thân, duyên...

Tô Minh thì thào nhìn bụi cỏ này, sau đó lại nhắm nghiền hai mắt. Chỉ như vậy hắn mới có thể che dấu nỗi cô độc, có thể chôn dấu thất lạc cùng đùi hiu của mình. Hắn nhất định phải kiên cường, bởi vì chuyện tương lai cũng giống như duyên. Hắn chỉ có cách làm cho mình không ngừng trở nên mạnh mẽ thì mới có thể chính thức khống chế tất cả.

Dùng lực khống chế cả trời xanh để tạo ra một mái nhà của mình!

Thời khắc này, ở trên người Tô Minh xuất hiện một vẻ kiên nghị mà cả cuộc đời này sẽ không dao động!

- Ta sẽ có một mới nhà... Một mái nhà có cha mẹ, có A Công, có bạn bè, có sư phụ, có người yêu, có tất cả những người ta quen thuộc.

- Dù là phải hủy diệt trời xanh này, dù Tam Hoang Đại Giới này rơi vào tay giặc, dù Nghịch Thánh cùng Ám Thần khai chiến, dù tinh không kiếp di chuyển, hết kiếp này sang kiếp khác…Ta vẫn muốn tạo ra một mái nhà thuộc về ta!

Đây là con đường của Tô Minh ta, là cuộc đời của ta. Mái nhà do ta tạo ra, cho dù ở Minh Giới thì cũng là do ta tự tay tạo thành!

Giờ phút này, trong lòng Tô Minh xuất hiện sự kiên định, ảnh hưởng tới ý chí cả đời. Lập tức cây cỏ trong tay Tô Minh run lên, dần dần hóa thành ánh sáng màu lục dung nhập vào trong tay Tô Minh, dần dần biến mất không thấy gì nữa. Giờ phút này, hai mắt Tô Minh mở ra. Ở trong ánh mắt kiên định lập tức xuất hiện một khí tức giống như mùa xuân.

Trong tích tắc khí tức mùa xuân xuất hiện trong mắt Tô Minh, lập tức từ bên trong thân thể Tô Minh, tộc hồn thuộc về tộc Tố Minh truyền ra một tiếng nổ vang động trời.

Dưới tiếng nổ vang này, linh hồn Tô Minh lập tức sôi trào lên. Giờ khắc này, tất cả huyết dịch ở bên trong thân thể hắn đều hóa thành những ký hiệu phức tạp. Lúc những ký hiệu này tạo thành huyết dịch di chuyển toàn thân Tô Minh, hồn hắn cũng ngưng tụ ra rất nhiều ký hiệu.

Thậm chí giờ khắc này, ở bên ngoài thân thể hắn cũng có ký hiệu hư ảo. Ký hiệu này vờn quanh thân hình Tô Minh, đảo mắt liền hóa thành một hồi gió lốc.

Lúc tiếng nổ vang vọng, Hạc Trọc Lông ở bên người Tô Minh lập tức mở to hai mắt, thân thể nó vội vàng lui ra phía sau.

- Khí tức Minh... Lực bổn nguyên Tam Hoang Đại Giới... Cửu Tinh cơ mật... Nghịch Thánh Ám Thần tranh đoạt... Hào quang cùng hắc ám... Một ý niệm hào quang, một ý niệm lực hắc ám...

Thân thể Hạc Trọc Lông run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ hỗn loạn. Trong chớp mắt, dường như trong trí nhớ của nó xuất hiện một thứ gì đó, khiến nó vô ý thức thì thào. Đột nhiên nó lộ ra vẻ đau khổ, hung hăng quát to một tiếng rồi vội vàng lui về phía sau.

Đúng lúc này, trên bầu trời lóe lên cầu vồng. Chu Hữu Tài cùng Hỏa Khôi lão tổ cấp tốc tiến đến, lập tức thủ hộ tại bốn phía, càng khiếp sợ nhìn một đạo gió lốc ký hiệu vờn quanh Tô Minh.

Bọn hắn cảm nhận được rõ ràng một luồng lực lượng cùng khí tức tồn tại ở bên trong cơn bão táp này. Hơi thở này cực kỳ quỷ dị, rõ ràng không lớn nhưng luôn khiến cho linh hồn và huyết nhục của Chu Hữu Tài đều run rẩy.

Lại càng không cần phải nói tới Hỏa Khôi lão tổ. Hắn ngơ ngác nhìn gió lốc ký hiệu bên ngoài thân thể Tô Minh, trong lòng kinh hãi đến cực hạn. Bởi vì hắn phát hiện ra, bên trong cơn bão táp vô số ký hiệu này, có một ký hiệu khiến cho hắn có loại cảm giác đó là tánh mạng bổn nguyên Hỏa Khôi nhất tộc bọn hắn.

Dường như một cái ký hiệu kia đại biểu cho cả Hỏa Khôi nhất tộc!

Mà ký hiệu này ở bên trong gió lốc là không có ý nghĩa gì, chỉ như muối bỏ biển!

- Đây là cái gì?

Giờ khắc này, không chỉ Hỏa Khôi lão tổ cùng Chu Hữu Tài như thế. Ở trên mảnh ngôi sao, ba người mặc áo giáp ở bên cạnh nam tử gọi là Dã Cẩu kia cũng đồng thời bị chấn động, hoảng sợ nhìn về phía ngọn núi có Tô Minh. Bọn hắn thở dồn dập. Cho dù bọn hắn ở khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ… Ở đằng kia, dường như có một luồng lực lượng linh hồn bọn hắn. Nói cách khác, đó không phải là linh hồn ba người bọn hắn mà là cả tộc bọn hắn.

Nam tử trung niên đang uống rượu một mình, giờ phút này cũng biến sắc, mãnh liệt nhìn về phía Tô Minh. Tay phải của hắn run nhè nhẹ nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn. Dưới trời xanh này, tộc đàn của hắn đã biến mất, hắn là tộc nhân duy nhất còn tồn tại.

Nhưng hôm nay, từ phía Tô Minh, hắn lại cảm nhận được... hồn tộc đàn của mình!

- Chuyện gì xảy ra?

Lúc nam tử trung niên thở dồn dập. Bên ngoài tinh không, toàn bộ năm trăm vạn tu sĩ Chiến Đường Địa cực dừng chân lại. Cả đám đều mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía ngôi sao bảy màu kia. Thời khắc này, toàn bộ năm trăm vạn tu sĩ đến từ các tộc đàn khác nhau này đều cảm nhận được khí tức tộc đàn của mình, cảm thụ được hồn tộc đàn từ bên trên ngôi sao bảy màu!

Dưới Đạo Thần Tông, bên trong Đạo Hải, giờ phút này gió giục mây vần, hơi biển sương mù gào thét. Toàn bộ mặt biển tạo thành một gương mặt cực lớn, chính là mặt Đạo Hải Tiên. Hai mắt hắn lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

- Lại một người mở ra Minh môn, biết Minh môn... ẩn chứa loại ý nào, lại có thể phát triển tới trình độ nào. Như trong trí nhớ của ta, tất cả những người có thể mở Khai Minh môn cuối cùng đều bị đồng hóa. Vẫn là... Có thể chính thức đẩy ra cái phiến kia... Đi tới Nhất Niệm môn!"

Cùng lúc đó, ở bên trong Đạo Thần Tông, tại chỗ Tô Hiên Y bế quan, thân thể của Tô Hiên Y chấn động mạnh. Ngay lập tức hắn mở mắt ra, nhìn về phía xa của căn phòng. Ánh mắt giống như có thể xuyên thấu hư vô, hắn có thể nhìn thấy tất cả.

- Một trong Tam đại thiên phú của Tộc ta... mở Minh môn!

Tô Hiên Y thì thào. Sau nửa ngày về sau hắn cảm thụ được khí tứ đến từ Minh môn của Tô Minh, trên mặt dần dần lộ ra vẻ đắng chát. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Ý bảo vệ… Ý tưởng tạo ra một mái nhà... Minh nhi, sẽ có ngày ta sẽ đền bù đấy... Ta biết rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.