Cầu Ma

Chương 1151: Lá cây có mấy vằn



Tô Minh ngồi trong kiệu, lắc mạnh đầu. Tô Minh cảm giác đầu hỗn độn, như có một tầng sa mạc che đậy trí nhớ của hắn, khiến hắn tốn sức suy tư mới nghĩ ra chuyện cũ. Tô Minh nhìn ngoài quán mì mấy người trò chuyện với nhau, nhìn cô gái ở phía xa phát ra tiếng kêu thê lương, dần đi khuất, dường như hắn hiểu được cái gì. Nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại trống rỗng.

Tô Minh im lặng ngồi trong kiệu, theo gã đàn ông dẫn đường ở phía trước, chậm rãi đi xa. Ở một góc thị trấn, chỗ ấy có tứ hợp viện, không lớn nhưng rất là tinh xảo, ngoài cửa có hai đèn lồng nhưng giờ đã tắt, lắc lư trong mưa gió.

Trong sân vẫn có nhiều người bận rộn dù mưa rất lớn, nhưng nếu nhìn kỹ thì mơ hồ nhìn ra mỗi người biểu tình hoảng sợ, lạnh run, hình như bị hù dọa.

Kiệu đứng ngoài cửa, mành bị vén lên, gã đàn ông vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Minh.

"Mặc thầy thuốc, hãy cứu nương tử nhà ta!"

Tô Minh gật đầu, mang theo cái hòm thuốc bước nhanh ra khỏi kiệu. Gã đàn ông chạy vội kéo Tô Minh vào sân, khi hắn vào sân thì nghe một tiếng hét thê thảm phát ra từ gian nhà trước mặt. Là giọng của phụ nữ, thanh âm suy yếu, dường như đau đớn không thể chịu được.

Cùng lúc đó, trong gian nhà có một bà già mạnh đẩy cửa phòng ra, mặt mang theo sợ hãi, người run run hét to.

"Yêu quái, này... Đây là yêu quái!!" Bà lão là bà đỡ được mời đến, khi bà đỡ mới mở miệng thì bị người chạy tới kéo ra khỏi tứ hợp viện.

Tô Minh dừng bước chân, gã đàn ông trước mặt hắn mắt ngấn lễ ngoái đầu, quỳ trước mặt hắn.

"Mặc thầy thuốc, đã mời ba bà đỡ, vừa rồi là người thứ bốn, nhưng mỗi một người đều hét là yêu quái không chịu tiếp tục. Cầu xin Mặc thầy thuốc cứu chúng ta đi, xin ngươi, ta dập đầu lạy ngươi!" Gã đàn ông liên tục dập đầu, Tô Minh thở dài không để ý đến gã, mang theo cái hòm thuốc trực tiếp đi hướng gian nhà có sản phụ.

Tô Minh mới vào ốc xá liền thấy trên giường có một cô gái nằm, mặt cô tái nhợt, đang hấp hối. Khi nhìn cô gái thì tinh thần Tô Minh rung động, bộ dáng rõ ràng là Bạch Phượng!

Bụng Bạch Phượng nhô cao, Tô Minh mơ hồ thấy cóa ảo ảnh như ẩn như hiện, con cá lớn đó là con cá trong lần luân hồi đầu tiên hắn thấy. Text được lấy tại Truyện FULL

Tình cảnh này làm đầu óc Tô Minh ù vang, chốc lát hắn bỗng hiểu ra, lại nhớ người phụ nữ trong màn mưa, mấy người trong quán mì trò chuyện khi kiệu của hắn đi ngang qua.

"Luân hồi, đây là luân hồi sao? Luân hồi không phải là vòng tròn mà ta hiểu, từ đầu tới đuôi, đó là luân hồi chi biến. Luân hồi, nó không phải một vòng tròn, nó có thể là đủ hình dạng, nó là vô số điểm, tạo thành một thế giới! Luân hồi thứ nhất ta là người đánh cá, là một cái điểm, chính mắt thấy Bạch Phượng bị cá nuốt. Luân hồi thứ hai, ta không hề là người đánh cá, ta trở thành thầy thuốc. Nhưng vẫn ở trong thế giới này, là điểm khác. Đây là một thế giới, ta bởi vì lần lượt luân hồi trở thành người nào đó trong thế giới này. Đây, chính là luân hồi?"

Trong lòng Tô Minh rung động, hình như thật sự hiểu được nhưng vẫn còn thiếu chút, cứ cảm thấy có vài chỗ không thể nối liền.

Tiếng hét của sản phụ đánh gãy ý nghĩ của Tô Minh, khiến hắn nhìn về phía sản phụ, biểu tình phức tạp.

"Người này và anh nhi trong thai, hiển nhiên anh nhi do chiếc nhẫn chế thành. Hy sinh cô gái này cho thai nhi sinh ra là có thể kết duyên với nó, nhưng..." Tô Minh im lặng.

Tô Minh mơ hồ cảm giác trong luân hồi tồn tại lực lượng, đây là một loại mệnh lực, tựa như trong thế giới có vô số điểm, nó là một cái, nhưng điểm này vận chuyển sẽ thay đổi toàn thế giới. Ví dụ như bây giờ nếu Tô Minh chọn anh nhi, cho nó thuận lợi sinh ra thì cô gái sẽ chết ngay. Anh nhi sinh ra không có mẹ, tương lai như thế nào, không ai biết. Nhưng nếu chọn mẹ là giết chết anh nhi, từ nay thế giới này sẽ thiếu một cái điểm, cũng vì thiếu điểm này mà vĩnh viễn không ai biết biến đổi.

"Mỗi một lần luân hồi, đều là cùng một nhịp thở. Lần trước luân hồi xảy ra câu chuyện tồn tại vô số loại biến hóa, những biến đổi đó sẽ vì ta lựa chọn thế mà nào mà vô hình thay đổi. Ví dụ như lần đầu tiên trong luân hồi nếu con cá đó không nuốt cô bé thì cô gái này sẽ không sinh con, cũng sẽ không xuất hiện người mẹ điên trong mưa."

Tô Minh im lặng nhìn cô gái hơi thở càng ngày càng yếu, nhìn anh nhi trong bụng cô ngày càng không có hơi thở. Hồi lâu sau Tô Minh giơ tay phải vung hướng cô gái, cái vung này hơi thở của cô gái hơi thở trong giây lát mạnh hơn, nhưng sau đó thì sinh mệnh rất nhanh trôi qua. Chỉ mấy giây sau, khi tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra rõ to, khóe môi cô gái cong lên lộ nụ cười, nhắm lại mắt, đã không có hơi thở.

Người lớn đã chết, trẻ con còn sống. Hoặc nên nói anh nhi bởi vì người lớn chết nên mới được sinh ra, mượn một người chết đổi lấy một người sống.

Tô Minh ôm anh nhi lặng lẽ đẩy ra cửa phòng, thấy gã đàn ông đứng ngoài phòng vẻ mặt lo lắng. Gã đàn ông thấy anh nhi thì mặt lộ kích động, tiến lên vài bước. Nhưng khi gã đàn ông thấy cô gái nằm trên giường đã tắt thở thì mặt tái nhợt, lảo đảo, mắt lộ tức giận. Gã đàn ông dừng bước, ngửa đầu phát ra tiếng rống thê lương. Gã đàn ông không nhìn Tô Minh, anh nhi mà bước ra một bước, tới bên cạnh cô gái đã chết nhưng khóe môi vẫn vương nụ cười hiền từ của người mẹ. Gã đàn ông rơi lệ.

"Đây là lựa chọn của ngươi sao? Tại sao ngươi không hỏi ta? Tại sao!?" Gã đàn ông vụt ngoái đầu lại, nhìn Tô Minh chằm chằm.

Gã đàn ông không thèm xem anh nhi trong lòng Tô Minh mà như phát điên rống hướng hắn.

Thanh âm thê lương khiến Tô Minh thở dài, nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên mắt gã đàn ông lộ ra tơ máu, giơ tay phải chỉ hướng hắn.

Gã đàn ông chỉ một cái, nguy hiểm nổi lên trong lòng Tô Minh. Tô Minh vụt ngoái đầu, con ngươi co rút, hắn thấy hình ảnh không thể tin.

Tô Minh nhìn thấy sau lưng gã đàn ông có thân hình mơ hồ, bóng dáng rất mỏng manh, dường như một cơn gió thổi qua sẽ tan biến. Nhưng cố tình bóng dáng đó khi bị Tô Minh nhìn thấy thì lòng hắn rung động chưa từng có.

"Sao có thể như vậy?" Tô Minh thì thào.

Trán Tô Minh có một lỗ máu, giọt máu không ngừng chảy xuống, chôn vùi sinh mệnh cũng như linh hồn của hắn. Tô Minh không thể né tránh cái chỉ đó, một chỉ như vận mệnh. Khi Tô Minh thấy ảo ảnh phía sau lưng gã đàn ông thì hắn nhất định chết tại đây.

Ảo ảnh kia, Tô Minh thấy nó là chính mình.

Thân hình từ từ ngã xuống, khi ý thức của Tô Minh tan biến, thế giới yên lặng dần vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành vòng xoáy to lớn. Trong vòng xoáy, mảnh nhỏ không ngừng tổ hợp lại, khi hình thành một thế giới đầy đủ thì Tô Minh mở mắt ra.

Mưa từ trên trời rơi xuống, màn đêm tối đen nhưng bốn phía đèn đuốc sáng ngời. Có tiếng hét thê lương phát ra từ gian phòng, khiến Tô Minh lập tức tỉnh táo lại. Tô Minh nhìn khắp nơi, chỗ này là tứ hợp viện, khiến hắn rất quen thuộc, lại có chút xa lạ. Nhưng cảm giác xa lạ rất mỏng manh, Tô Minh bỏ qua nó, chỉ còn lại lo lắng. Tô Minh nhìn tôi tớ bận rộn trong sân, nhìn bóng dáng dưới ngọn đèn trong phòng, người đang thống khổ bên trong là vợ của hắn. Hôm nay là ngày vợ hắn sắp sinh, nhưng đã qua thật lâu, thay đổi hai bà đỡ, mỗi người đến cuối cùng đều hoảng sợ chạy ra, nói cái gì cũng không chịu tiếp tục đỡ đẻ.

"Yêu quái, yêu quái!"

Cửa phòng bị đẩy bật ra, một bà lão run run chạy ra xuyên qua cửa phòng, Tô Minh thấy vợ đang đau khổ giãy dụa, hình ảnh đó khiến lòng hắn đau đớn. Tô Minh quên quá khứ, hình như hắn vốn nên là hình dạng này. Tô Minh là viên ngoại hơi có tiếng tại đây, gia cảnh giàu có, có vợ xinh đẹp, có công danh thân phận, nhưng nay, hắn không làm được cái gì, chỉ trơ mắt nhìn vợ thống khổ, nhìn một đám bà đỡ run run kêu yêu quái.

"Người tới, nâng kiệu, chúng ta đi tìm Mặc thầy thuốc!"

Tô Minh cắn răng, nghĩ tới trong thị trấn thầy thuốc có y thuật giỏi nhất. Nhưng không biết tại sao Tô Minh không thích Mặc thầy thuốc lắm, nhưng đến giờ phút này thì hắn bất chấp cái khác, xoay người đội mưa mang theo gia đinh, vội vàng gian chạy ra ngoài viện. Đoàn người rất nhanh đi ngang qua quán mì trong mưa đêm, hắn không nhìn ông lão chủ quán mì đang ngồi tại chỗ, hút tẩu thuốc, liếc hắn một cái. Tô Minh cũng không để ý cách đó không xa người phụ nữ đen hét Phượng nhi, trong mưa đêm truyền ra tiếng hét thê lương khiến người bực bội.

Cho đến khi tới trước gian nhà Mặc thầy thuốc, Tô Minh tiến lên vỗ mạnh cửa phòng. Mưa rơi trên người hắn, lạnh lẽo, nhưng Tô Minh hắn không thèm quan tâm, để ý là hắn thê tử, là con của hắn.

"Mặc thầy thuốc có đây không? Xin Mặc thầy thuốc cứu người!!!"

Khi cửa phòng mở ra, Tô Minh bắt lấy thầy thuốc trung niên kia, biểu tình lộ ra lo lắng.

"Mặc thầy thuốc cứu mạng, thê tử của ta sắp sinh, Mặc thầy thuốc cứu mạng!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.