Cầu Ma

Chương 1157: Một đời chín nhân sinh



Hạc trọc lông ở bên ngoài đối mặt nguy hiểm, sáu người vô cùng tham lam muốn đoạt lấy phát ra tiếng nổ đì đùng. Trong thế giới luân hồi một mảnh bình tĩnh.

Không có gió nên không dấy lên sóng, không có cây nên lá không nhúc nhích, mọi thứ yên tĩnh. Chỉ có mùa thay đổi, quy tắc khác với bên ngoài bất giác yên lặng trôi qua.

Năm tháng vội vàng, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn bóng người đông đúc, Tô Minh ở trong quán mì thói quen mùi thuốc lá, thói quen dùng cỏ bện búp bê, thói quen ở trong canh thêm xương cá cho có mùi.

Gần như mỗi ngày đều có người đánh cá đánh cá, Tô Minh như thấy được mình trong lần luân hồi nào đó. Tô Minh nhìn con cá, rời khỏi mặt nước há mồm như sắp tắt thở, Tô Minh như thấy mình trong lần luân hồi nào đó. Còn có thầy thuốc mỗi lần đi ngang qua tuyệt không bước vào. Còn có một viên ngoại đến thị trấn, một đêm mưa viên ngoại mang theo đám tôi tế nâng kiệu đi đón thầy thuốc.

Nhìn bọn họ, Tô Minh nhắm lại mắt.

Trong cửa hàng mì luôn có một thầy giáo buồn bực, thất bại thói quen húp nước lèo, ăn mì, bất chấp mưa gió.

Y thường xuyên mang theo con minh, cậu bé trông có chút thông minh đi vào quán mì cùng nhau húp nước lèo, ăn mì.

Ngẫu nhiên có cô bé lại đây, thường cùng cậu bé chơi đùa trong quán, tiếng cười vui vẻ vang vọng, rơi vào tai Tô Minh. Tô Minh nhìn, khóe môi cong lên.

“Người đánh cá, cô bé, con cá, thầy thuốc, viên ngoại, thầy giáo, đứa con lớn lên, ông lão nấu mì. Tám người, tám nhân sinh, nhưng bên trong nhân sinh của họ tồn tại thay đổi, ảnh hưởng lẫn nhau."

Mặt trời lặn, mưa tí tách rơi, Tô Minh ngồi trên ghế đá nhìn mây đen phía xa, thì thào.

Trong mắt Tô Minh có hiểu ra, mang theo chút cảm thán.

“Như thái dương mọc lên ở phương đông tây lạc, duyên ở trong đó, đây là nguyên nhân duyên lạc... Cũng là luân hồi... Luân hồi là từ vô số duyên. Lần lượt thay đổi cùng một chỗ sau, hình thành võng, trong võng mỗi một sinh mệnh là một phần của luân hồi.” Tô Minh thở ra.

"Hay cho phàm luyện thật, cái này làm sao là chìm vào luân hồi, đây có ràng là giác ngộ duyên cảnh, là duyên liên kết với chiếc nhẫn màu trắng. Duyên hóa thành sợi tơ buộc chặt từng tầng, cho đến không thể tách ra, không thể chia lìa. Kiếp thứ nhất ta là người đánh cá. Nó là con cá, Bạch Phượng là cô bé kia. Ta câu nó lên mặt nước, vô hình kết duyên với nó. Bạch Phượng thả nó đi, sau đó bị nuốt vào hồ nước, cũng bởi vậy kết duyên... Cũng bởi vậy... Xuất hiện từ nay về sau luân hồi, nhân đây là nguyên nhân... Kiếp sau ta là thầy thuốc, nó là thai nhi trong bụng cô gái, Bạch Phượng là mẹ. Ta gạt bỏ Bạch Phượng lấy nó ra, cũng bởi vậy kết duyên, đây là trợ sinh chi duyên. Kiếp sau ta là viên ngoại, nó là anh nhi trong bụng vợ của ta. Ta nhìn nó lớn lên, nó là Bạch Phượng, cũng là linh hồn của chiếc nhẫn, đây là huyết mạch chi duyên... Kiếp sau ta là thầy giáo, dạy làm việc thiện, liền kết thành giáo dưỡng chi ân... Kiếp sau ta là con cá, nó là người đánh cá, như luân hồi nghịch chuyển, ta cảm nhận cái khổ năm đó của nó, đây là đồng cảm chi duyên... Kiếp sau lại kiếp sau, cho đến khi ta cùng Bạch Phượng kết tóc, nó là con của ta, đây là phụ duyên trong huyết mạch. Duyên của ta và chiếc nhẫn trải qua bảy đời, ở đời thứ tám ta là ông lão đếm nhân sinh, xem luân hồi. Phàm luyện chi pháp này có chín lần luân hồi, ta trải qua tám lần, chỉ thiếu một lần. Còn một lần nữa có lẽ chính là duyên lạc, nguyên nhân duyên lạc, một hồi luân hồi chi mộng.” Tô Minh lắc đầu, hai mắt mở ra.

Tô Minh lại nhìn thoáng qua thế giới này, bên ngoài đổ mưa. Mưa rất lớn, rơi ào ào. Tô Minh nhìn hồi lâu, đang định nhắm mắt thì bỗng nghe trong mưa truyền đến thanh âm như ẩn như hiện, tiếng động thê lương.

“Phượng nhi... Phượng nhi..."

Tinh thần Tô Minh mạnh chấn động, nhưng vẫn nhắm mắt, bởi vì hắn hiểu được, còn thiếu một thế có lẽ... Vẫn đều tồn tại, chẳng qua hắn đã quên.

Khi Tô Minh nhắm mắt, toàn bộ thế giới chợt trở thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ cuốn cùng một chỗ hình thành một hồi lốc xoáy, rầm rầm chuyển động, dần dần trở thành hư vô.

...

Đạo Thần chân giới, tinh cầu Tô Minh ngồi đã bị hủy, chỉ còn lại hòn đá hố sâu được hạc trọc lông bảo hộ bị mười ba viên thiên thạch xung quanh trấn áp. Cực minh quang chỗ hạc trọc lông bị sáu vô cùng hợp sức phóng ra, khiến hạc trọc lông trong điên cuồng duỗi đuôi ra.

Xoẹt một tiếng, trời sao vào giây phút này như đứng lặng. Cực minh quang vòng quanh ngoài người Tô Minh chớp mắt tràn ra ngoài, khúc gỗ đứng mũi chịu sào, ầm ầm dập nát, tầng tầng tan rã, trực tiếp trở thành tro bụi. Lệ quỷ ba đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, vội vàng lui về phía sau, pháp tướng phát ra khói nhẹ, biến suy yếu nhiều.

Hàn đao rơi xuống, bị ánh sáng đen đụng vào thì văng ra, nổ vang bật trở lại. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào biến sắc mặt, thụt lùi mấy bước. Ông lão họ Miêu biến thành đại ấn bị cực minh quang tỏa ra từ đuôi hạc trọc lông làm vỡ vụn, khiến ông lão họ Miêu con ngươi co rút.

Chỉ có trường kiếm tỏa kiếm quang màu trắng từ hai bàn tay của đối đạo lữ là rít gào va chạm vào cực minh quang. Bị suy yếu phạm vi lớn nhưng trường kiếm không tan biến mà hóa thành một tia lao hướng Tô Minh ngồi bên trong. Hiển nhiên mục tiêu của hai đạo lữ không phải hạc trọc lông, cũng không là chiếc nhẫn màu trắng mà là Tô Minh!

Chỉ cần giết Tô Minh là mọi chuyện xong xuôi.

Cùng lúc đó, theo tiếng nổ vang vọng, hạc trọc lông đánh ra một kích cuối cùng, cực minh quang vòng quanh Tô Minh cũng tan biến nhiều, khiến chỗ hắn ở hiện rõ trước mắt mọi người.

Hạc trọc lông phát ra tiếng gầm, người bùm một tiếng, một lần nữa hóa thành bộ dáng cũ, vẻ mặt suy yếu, hồn thể lại bán trong suốt. Hạc trọc lông lắc người lao tới chỗ Tô Minh, muốn giữ lại tơ kiếm trắng trước khi nó chạm vào Tô Minh.

Nhưng đúng lúc này, lệ quỷ ba đầu vốn thụt lùi vụt xoay người, ba cái đầu sáu con mắt nhìn chằm chằm vào hạc trọc lông. Nó lắc người dùng tốc độ khó tả khoảnh khắc lao hướng hạc trọc lông.

“Chết tiệt, hồn thể súc sinh trọc lông này là của ta, ai cũng đừng hòng cứu lấy! Ta muốn nuốt nó, ta muốn nhai nó từ từ!!” Lệ quỷ ba đầu rống gầm.

Hạc trọc lông sắp tới gần Tô Minh nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn tơ kiếm trắng chui vào trán của hắn. Sau lưng hạc trọc lông, lệ quỷ ba đầu đã chạy tới gần, giơ quỷ trảo nhe răng cười vỗ xuống. Người xung quanh thấy vậy đều vọt lên. Bỗng một thanh âm thản niên vang vọng tám hướng, thanh âm không cao, nhưng phát ra làm người xung quanh tinh thần rung lên.

"Ai cho ngươi tư cách này...” Lời thốt ra, Tô Minh mở mắt, bên trong có tang thương sót lại của luân hồi, mang theo tia sáng lạnh khiến trời phải khuất phục, mang theo khí thế làm trời sao run rẩy, khung trời đều cúi đầu.

Người Tô Minh toát ra tử khí vô tận, dung hợp cùng diện mạo làm người ta cảm giác như hắn biến thành hỗn độn to lớn. Hỗn độn có thể hấp thu hết ý chí thiên địa, ý tịch diệt từ người Tô Minh không chút giữ lại bùng nổ.

Tô Minh giơ tay phải chộp một cái, lệ quỷ ba đầu có tu vi vô cùng không chút phản kháng, đôi mắt lộ ra hoảng sợ. Pháp tướng của lệ quỷ ba đầu biến mất, tự động xuất hiện ở trong tay Tô Minh. Tô Minh đâm xuyên qua lệ quỷ ba đầu, bắt tâm pháp tướng trong người nó.

“Là ngươi?” Tô Minh liếc mắt, đầu tiên là nhìn hướng thanh niên mặc tinh thần thánh bào.

Mặt thanh niên mặc tinh thần thánh bào trắng bệch, đầu óc ù vang, liên tục lùi mấy bước, phun ra ngụm máu. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào cực kỳ kinh sợ, theo bản năng lắc đầu, dường như nếu không mau lắc đầu, nếu là có gan gật đầu, như vậy đối phương chỉ cần một ý niệm sẽ hủy diệt gã trăm lần lần.

“Như vậy là ngươi?” Tô Minh nhìn về phía ông lão họ Miêu.

Ông lão mặt trắng bệch, người run rẩy. Ông lão họ Miêu cảm nhận sợ hãi chưa từng có, giống như đối phương là khung trời, giờ đây khung trời lạnh lùng vô tình, muốn đi diệt sát chúng sinh. Ông lão họ Miêu chỉ là con kiến nho nhỏ trong cơn tức giận của khung trời.

“Như vậy chính là ngươi!” Tô Minh thản nhiên mở miệng.

Khi Tô Minh thốt lời thì chiếc nhẫn màu trắng trên đầu hắn lắc lư, sóng gợn tràn ra rồi biến mất, khi lại xuất hiện đã ở trước mặt người đàn ông áo tím thi triển khúc gỗ. Người đàn ông biểu tình hoảng sợ, chưa kịp mở miệng thì bị sóng gợn xuyên thấu qua, mang đi thân hình dập nát, linh hồn tan biến. Khi thân hình người đàn ông dập nát thì tay phải của Tô Minh chậm rãi sờ, bắt lấy tâm pháp tướng của người kia, từ từ bóp nát. Bùm một tiếng, thân hình lệ quỷ ba đầu biến thành đoàn sương mù, bị Tô Minh phất tay chui vào miệng của hạc trọc lông.

“Chậm rãi nhấm nuốt, ta không đánh tan hồn của hắn, phải cắn nát từng chút một.” Tô Minh thản nhiên nói.

Ánh mắt của hạc trọc lông lộ ra hưng phấn cùng kích động, mồm to hé ra, móng vuốt cào, nhét sương mù hồn của lệ quỷ ba đầu vào trong miệng, nhai nuốt. Tiếng hét thê lương vang lên, khiến người xung quanh tinh thần run lên. Ánh mắt bọn họ nhìn Tô Minh tràn ngập sợ hãi, như thấy pho tượng hung thần viễn cổ lay động khung trời.

“Trốn!"

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu bốn vô cùng, hơn hai mươi người xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.