- Trên người của ngươi có ẩn tàng một ý chí. Đó là một ý chí của linh tiên may mắn né tránh được hạo kiếp nhưng đã bị vỡ ra vô số lần. Hôm nay còn sót lại chỉ là một chút linh thức, nhưng ảm đạm hầu như đã sắp bị dập tắt rồi.
- Vậy hẳn là linh tiên của Sa Thổ bộ rồi.
Lão già nhàn nhạt nhìn Tô Minh, tựa như có thể nhìn thấu cơ thể hắn, thấy tất cả bí mật trong thân thể hắn. Tiếng nói vang vọng khiến tâm thần Tô Minh chấn động nhưng thần sắc lại không lộ ra chút biến hóa.
Vị lão già thần bí chưa từng thấy mặt của Thiên Linh Bộ Lạc này, một cẩn thận chôn trong đáy lòng, vẻ mặt hay thần sắc đều đại đa số biểu hiện ra cho đối phương thấy những điều đối phương muốn biết.
Dù sao thì một người chân chính không rõ vui giận thường rất dễ bị dò xét ra, cũng dễ bị người ta phòng bị. Cho nên điều cần phải giấu diếm chính là tất cả biến hóa bên trong nội tâm.
Tô Minh biết lão già kia nói tới là ai. Sa Thổ linh, tự xưng là tiên linh nhưng thực tế chỉ là tồn tại linh tiên. Lời của lão già này cũng giải thích cho những suy nghĩ và nghi ngờ của Tô Minh lúc trước về Đạo Hải chi tiên.
Lúc trước hắn nghĩ tới Đạo Hải chi tiên, trong nội tâm từng xuất hiện thân ảnh của Sa Thổ linh. Hôm nay xem ả Sa Thổ linh đúng là không phải giống hắn tự xưng là tiên linh mà chỉ là một linh tiên thôi.
Sa Thổ linh vẫn ngủ say, mà Tô Minh mãi không gọi hắn. Bởi vì Diệt Sinh chủng đã mất rồi, Tô Minh không biết là một khi triệu hồi Sa Thổ linh kia thì có xuất hiện chuyện bất ngờ gì hay không.
- Tiền bối lúc trước nói là ở vãn bối còn có khí tức của ngoại tộc...
Tô Minh biết những lời này có lẽ mình không nên chủ động hỏi ra mà chỉ nên hời hợt bỏ qua, hoặc là coi như không chú ý tới. Có lẽ đó mới là sự lựa chọn chính xác, tiến hành giao dịch kia với đối phương.
Nhưng Tô Minh vẫn hỏi. Nếu không giải thích tất cả cho rõ thì cái gọi là vận may này có thể biến thành thân ảnh màu đỏ, trở thành thứ tàn phẩm khi thăng linh thất bại.
Lời này của hắn vừa thốt lên, hai mắt lão già kia chợt lóe lên ánh sáng nghiêm nghị, quan sát Tô Minh, hồi lâu không nói gì.
Tô Minh cũng không mở miệng mà lẳng lặng nhìn lão già. Hắn tuy rằng tu vi không bằng đối phương, tuy lão già này muốn tiêu diệt hắn thì cực kỳ dễ dàng nhưng dù là thế thì hắn vẫn có dũng khí nhìn đối phương.
- Ngoại tộc... Tất nhiên là Ám Tộc, còn Thánh Tộc. Bọn họ đối với các bộ lạc Hoang Tộc chúng ta mà nói chính là ngoại tộc!
Sau một hồi lâu, lão già kia mới lãnh đạm nói ra những lời này.
Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Những lời này của lão già mang tới tin tức rất lớn.
- Tam Hoang đại giới, tại sao lại được gọi là tam?
Tô Minh bỗng nhiên mở miệng.
Lão già nhìn Tô Minh, trên mặt lộ ý vị rất sâu, ngẩng đầu nhìn phía trên động phủ, thần sắc dường như đang cảm khái.
- Ngươi đã nhận ra một chút lịch sử viễn cổ, muốn xác minh từ chỗ lão phu sao? Cũng tốt. Đáp ứng giao dịch của chúng ta, ta sẽ nói hết thảy cho ngươi biết. Những chuyện cũ đã mai táng bên trong năm tháng, đó là chuyện mà lão phu đã trải qua....
Lão già bình tĩnh nói, giọng nói mang theo vẻ tang thương, vang vọng bên trong động phủ tràn ngập hài cốt, giống như làn gió năm tháng gào thét qua.
- Vãn bối có thể đáp ứng yêu cầu của tiền bối nhưng vãn bối muốn được giải thích hoàn toàn nghi hoặc!
- Tam Hoang sở dĩ được gọi là Tam bởi thời kỳ viễn cổ, tiên linh sáng tạo ra trời cao của chúng ta, trong thiên địa tồn tại ba bộc lạc. Ba tộc quần này một là Ám, một là Thánh, còn một là Hoang!
- Ba tộc quần, mỗi tộc đều chứa rất nhiều bộ lạc.
Thần sắc lão già mang theo nhiều hồi ức, giọng nói mờ ảo, lan tràn tới không biết bao nhiêu thời gian trước.
- Như vậy Tam Hoang đại giới trong đó có Cổ Ngô, Cổ Thục, Cổ Ngụy sao?
Tô Minh lập tức mở miệng.
- Những cổ mà ngươi nói thì lão phu không biết. Nhưng ta biết các bộ của Ám Tộc phát triển tới thời đại hậu kỳ tiên linh, bộ lạc của bọn họ được tiên linh hiệu triều, đều xưng là Ngô!
- Mà Thánh Tộc được tiên linh hiệu triệu, sáng lập một cái gọi là Thục.
- Vậy Hoang Tộc chúng ta chính là cái mà ngươi gọi là Ngụy!
Giọng nói của lão già vang vọng. Mặc dù thần sắc bình tĩnh nhưng trong nội tâm Tô Minh lại giống như có sóng to gió lớn. Những lời nói của lão già này đồng thời giải nghi hoặc cho hắn, cũng làm cho hắn trong giây lát nghĩ tới Thiên Ngô công tử mà hắn gặp trong Thần Nguyên tinh hải năm xưa.
Vị đại năng kia dù chết bên trong Đệ Ngũ Hỏa Lò nhưng Tô Minh sẽ không quên trận đánh cuối cùng của người này, kích phát ra cái gọi là Cổ Ngô huyết mạch, lại liên tưởng tới bản thể của đối phương là con rết khổng lồ. Trong đầu Tô Minh lúc này đột nhiên sáng tỏ.
Ám Thần nhất mạch tu nội đan, trên thực tế người của trận doanh này nhìn như tu sĩ nhưng lại là các loại vật kỳ dị biến thành. Điểm này Thiên Ngô công tử đã thể hiện rõ!
- Nhưng bọn họ hôm nay không phải là Ám Tộc và Thánh Tộc, tự xưng là Ám Thần và Nghịch THánh...
Lời nói của Tô Minh tới chỗ này liền ngừng lại, nhìn về phía lão già.
Lão già trầm mặc, sau đó mới than nhẹ một tiếng.
- Trong tiên linh cũng có trận doanh... Nếu không thì làm sao xuất hiện Ngô, Thục, Ngụy được? Trong một hạo kiếp đột nhiên phủ xuống năm đó mà ta không biết được. Hôm nay mơ hồ chỉ lục lọi được một chút. Lúc ấy bọn họ phần lớn đều đã mất mạng.
- Niên đại chúng linh vẫn lạc, truyền thừa mất đi, linh tiên quật khởi và thừa thớt. Đại điện truyền thừa vỡ vụn. Người thăng linh thất bại tàn sát bừa bãi, khiến cho cuộc đại chiến tam tộc cũng vì vậy mà xảy ra.
- Trận đại chiến này, Ngụy biến mất. Ngụy đại biểu cho Hoang Tộc sụp đổ nhưng Ngô và Thục cũng phải trả giá thảm trọng. Trận đại chiến này đại biểu cho thời đại tiên linh kết thúc. Thời đại bộ lạc tới tận cùng, cũng đại biểu cho Tam Hoang không thích hợp cho các tộc sinh tồn nữa. Cho nên Ngô và Thục mới từ trong đó, trừ một số nhỏ tộc nhân lựa chọn lưu lại, còn đâu hầu hết người còn sống sót đều rời khỏi Tam Hoang đại giới, muốn đi sáng tạo ra nơi ở mới thích hợp cho bọn họ sinh tồn.
Cho tới nhiều năm sau, một tiểu bối xông vào nơi này, xúc động cấm chế nơi đây, khiến ta thức dậy sau khi ngủ say. Ta tra xét trí nhớ của tiểu bối đó trước khi chết, biết bộ lạc đã bị thay thế, xuất hiện thời đại thứ ba, xuất hiện chín đại chân giới, cũng từ trí nhớ của hắn biết được Ám Thần và Nghịch Thánh...
Lão già nói tới đây liền nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc. Đây là vì hắn biết chân tướng mà nội tâm chấn động, đồng thời cũng xác minh suy đoán của hắn. Chẳng qua tất cả dù hắn đoán được phần lớn thì cũng không đoán ra được những gì liên quan tới Nghịch Thánh và Ám Thần, lại khiến nội tâm hắn khó có thể bình tĩnh lại được.
- Hóa ra là như vậy. Thảo nào cùng một cường giả mà chiến lực lại chênh lệch to lớn như thế. Hóa ra là như thế...
Tô Minh hít sâu một hơi, hai mắt bỗng nhiên lóe sáng.
- Chúng Linh Điện là do tiên linh tam tộc thống nhất sáng tạo ra hay là...
- Là Ngụy tiên linh chúng ta sáng tạo ra. Đồng thời ở Ngô và Thục cũng tồn tại vật tương tự.
Lão già chậm rãi nói.
- Tiền bối. Ta còn có vấn đề cuối cùng. Ngô cũng tốt, Thục cũng được, còn cả Ngụy của chúng ta, tiên linh sáng tạo ra, bọn họ rốt cục là cái gì? Bọn họ tới từ phương nào. Bọn họ... Vì sao lại sáng tạo ra trời cao nơi này, sáng tạo ra tam tộc!
Tô Minh khi hỏi tới vấn đề này, trong đầu hắn hiện lên Ô Sơn năm xưa, khi hắn còn là một thiếu niên u mê, nhìn truyền thuyết miêu tả liên quan tới Man tộc mà hỏi.
- Man tộc có tổ, khai thiên tạo tộc...
- Thì ra truyền thuyết một chỉ là truyền thuyết, là một câu nói tầm thường, khiến ta cảm thấy là thần thoại. Nó là sự thực!
Sắc mặt Tô Minh biến hóa liên tục, nhìn về phía lão già Thiên Linh Bộ Lạc trước mặt.
- Có lẽ... Ở trước thời đại tiên linh cũng vẫn còn thời đại khác lớn hơn.
Lão già trầm mặc chốc lát, than nhẹ một tiếng. Trong tiếng thở dài ẩn chứa tang thương này, làm cho người ta nghe xong liền cảm thấy linh hồn giống như biến thành bụi bậm vậy.
- Sinh mệnh thời đại đó, tu vi của bọn họ vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta. Bọn họ vô cùng cường đại nhưng cũng vẫn gặp phải hạo kiếp không biết, cả thời đại bị hủy diệt, chỉ còn sót lại một sốt người. Bọn họ sáng tạo ra Tam Hoang nhưng cuối cùng cũng vẫn không tránh thoát khỏi vận mệnh. Bọn họ đều mất mạng cả.
- Vấn đề này ta cũng từng muốn biết. Ta không phải suy đoán tới bọn họ mà suy đoán về chính mình. Nếu ta có thể sống càng lâu, có thể chứng kiến mọi thời đại biến thiên, cho tới một ngày, chúng ta dù ở Tam Hoang đại giới hay ở bên ngoài tinh không mênh mông, đối với một cuộc hạo kiếp không thể đối kháng mà nói...
- Nếu ta có thể còn sống sót. Ta có thể làm gì? Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm gì?
Lão già lẩm bẩm.
- Ta sẽ lấy năng lực của ta đi sáng tạo một trời cao mới... Để truyền thừa có thể tiếp tục, để dấu vết không bị xóa đi....
Tâm thần Tô Minh chấn động, nhìn lão già trước mắt. Lão già này cũng nhìn hắn. Tô Minh hiểu những lời nói này của lão già đã cho hắn đáp án.
- Ta đã giải đáp nghi ngờ của ngươi. Vậy hiện tại ngươi cũng phải thực hiện hứa hẹn, hoàn thành giao dịch của chúng ta. Ta cho ngươi cơ hội thăng linh, mà ngươi... Sau khi thành công phải mượn lực lượng của Chúng Linh Điện, trở lại quá khứ, ngăn cản ta mất khống chế, tru diệt toàn bộ tộc nhân của ta. Dù không ngăn cản được thì cũng phải đặt ở đó một điểm mốc để ta có thể trở lại quá khứ vô số lần!
Hai mắt lão già lộ vẻ chấp nhất điên cuồng. Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nếu Tô Minh mà từ chối thì chỉ sợ là dù Tô Minh có là tiểu bối trong tộc, hắn cũng lập tức giết chết.
Tô Minh trầm mặc. Hắn đã nhận ra lão già này dù nói hắn muốn giao dịch, dù hắn cho mình thấy khuôn mặt nhưng Tô Minh cũng không dự liệu được là lão già này lại có ý nghĩ điên cuồng như thế.
Thay đổi quá khứ... Chuyện này không cần nói có tồn tại chân chính hay không, nhưng dù tồn tại, nếu có thể dễ dàng như vậy thì sợ là lão già này và một số tiên linh lúc trước đã nghĩ tới. Bọn họ còn mất mạng sao?